Dòng Thơ Bảy Chữ Tám Câu - Nguyễn Thành Sáng
Tình Gieo Tiếng Gọi
Canh đêm vắng lặng, nỗi buồn tơi
Gió chuyển mây ngàn phủ ánh rơi
Bóng nguyệt đang đầy, lan toả vợi
Cung trời giờ biến, choáng mờ trôi
Xa xôi hồn bạn sầu tăm tối
Gần gũi tình trăng thắm rạng ngời
Ủ ấp nguồn thương, gieo tiếng gọi
Ấm lòng giá lạnh, mộng yêu ơi!
Nguyễn Thành Sáng
Bởi Trọn
Vấn vương, thao thức thuở lần đi
Đeo đẳng thời gian mãi khắc ghi
Trăn trở, nhớ nhung, hồn vọng thuỷ
Bã buồn, lưu luyến, ánh tràn mi
Đêm vắng, trăng tàn, sương nhỏ luỵ
Chiều mờ, bóng rủ, dạ sầu bi
Có ai hiểu được vì sao nhỉ?
Bởi trọn lòng yêu chẳng thiết gì!
Nguyễn Thành Sáng
Ảo Mộng
Canh vắng thả hồn trôi giấc mị
Về xưa, bến cũ một lần đi
Gặp người con gái bơi dòng thuỷ
Đón ánh trăng xuân toả bóng thì
Chỉ hồng êm ả dệt hồn thi
Mây xám mịt mờ phủ sắc mi
Chợt tỉnh cơn mơ, sầu nhỏ luỵ
Thì ra ảo mộng, chẳng là chi!
Nguyễn Thành Sáng
Mộng Mị
Có phải vọng xưa nên mộng mị?
Kéo hồn nhung nhớ trải chân đi
Về nơi chốn cũ, ngày mơ chí
Xa cõi phương đây, bóng nghẹn thì
Gặp gỡ vấn vương, tình thắm thuý
Chia ly khắc khoải, dạ sầu bi...
Chợt đong ngọn gió, lay mành chỉ
Trở giấc canh khuya chẳng thấy gì!
Nguyễn Thành Sáng
Phôi Tan
Người chờ ảm đạm ở bên sông
Kẻ chốn xa xôi cũng giá đông
Nhung nhớ âm thầm theo gió lộng
Thương sầu lặng lẽ trải mây rong
Thời gian ly biệt hằng mơ mộng
Năm tháng pha phôi mãi chạnh lòng
Duyên phận bọt bèo nay rũ bóng
Cuốn về tít tận cõi mênh mông!
Nguyễn Thành Sáng
Day Dứt
Tuổi xanh dào dạt mộng yêu thương
Thuyền đến rồi đi nghĩ chuyện thường
Sóng nước mây trôi, hồn vọng tưởng
Trăng lòng ánh nhạt, dạ quên đường
Son sắt tơ tình ai một hướng
Phũ phàng sắc mộng kẻ đa phương
Chiều tà thao thức niềm suy tưởng
Cắn rứt tâm hồn nhỏ vấn vương!
Nguyễn Thành Sáng
Động Vật
MÈO TRẮNG thu mình tránh gió đông
BƯỚM XANH uốn lượn ghẹo hoa hồng
CHÓ ĐEN lững thững ra khung cổng
VỊT ĐỎ nhẹ nhàng lướt bến sông
CỌP XÁM gầm gừ theo gió lộng
HẠC HỒNG lờ lượn thả non bồng
TRÊ VÀNG đầu bự trong thì rổng
DƠI BẠCH tối về kiếm khoảng không!
Nguyễn Thành Sáng
Đêm Đen
Khắp cả khung trời giăng kín mây
Vạn sầu ảm đạm kéo về đây
Phủ bề không ảnh, sương mờ đậy
Lấp ánh trăng đêm, bóng tối ngầy
Gió mạnh đong đưa không thoáng đẩy
Áng mờ đùn đẩy chẳng trôi bay
Cho đêm lạnh lẽo mờ không thấy
Cuốn trói linh hồn kẻ luỵ ai!
Nguyễn Thành Sáng
Gặp Em
Hôm ấy tình cờ gặp được em
Hương hoa thơm ngát, mắt môi mềm
Long lanh sắc mộng bầu phơi nguyệt
Rạng rỡ khung tầng ánh trải đêm
Cảm xúc ngân nga lâng cõi tận
Mơ màng. trăn trở dậy bao niềm
Nhìn ai cảm thấy hồn xao xuyến
Điệp khúc trăng lòng buộc ý thêm!
Nguyễn Thành Sáng
Kết Tình
Em nói bao lời xao xuyến anh
Lời ai lảnh lót điệp vàng oanh
Khiến hồn thu giá vơi sầu lạnh
Nở cánh hồng hương ngát đượm nhành
Biến cõi mây mờ trùm bóng cảnh
Thay xuân hoa rạng rực hồn xanh
Dang tay đón nhận, ôi! vinh hạnh
Nguyện giữ tình trăng vẹn chữ thành!
Nguyễn Thành Sáng
Hết Rồi
Em xé tim tôi, em xé tôi
Rơi hồn tình ái, lệ hồn rơi
Đau thương tan nát đau thương hỡi
Buồn bã héo hon buồn bã ơi
Trăng xanh thuở ấy bầu trăng đợi
Bóng chiếc bây giờ bóng chiếc thôi
Rủ ánh hồn xưa, ánh rủ rồi
Sầu mây tít tận , sầu mây trôi!
Nguyễn Thành Sáng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: