Đối Thi
Xuân Về Nhớ Bà Mẹ Quê Xuân về nhớ bà mẹ quê gói bánh
Sáng ba mươi bấc lạnh gió đông sang
Củi lò đun trắng khói thủa xưa làng
Treo nêu pháo ầm vang đùng tiếng tết
Nhành mai nở vàng quanh đường phố kết
Đèn hoa giăng chênh chếch bóng chiều rơi
Đàn én bay lượn cánh cuối kia trời
Xa tơ nắng làn phới phơi sắc áo
Bà mẹ quê đứng nhìn con chân sáo
Cười vui nghe dạ bảo " Thế là xuân " Cố Quận
HƯƠNG BƯỞI Ô kìa như thoảng mùi hương Của hoa bưởi trắng ven đường sáng nay Để tôi như một người say Ngất ngáy hương ấy suốt ngày ngẩn ngơ Đêm về lại thả hồn thơ Gởi hương cho gió rồi mơ mộng tình Kìa em cười nụ rất xinh Tỏa hương ngào ngạt làm mình đắm say Kim Hương Đêm về ngây ngất đắm say... Mùi hương hoa bưởi nhà ai bên đường Khiến lòng trộm nhớ thầm thương Dáng người con gái thoảng hương trong vườn ... Ngọc Huệ Tháng ba hoa bưởi ngát hương Em về ủ tóc...hoa vươn ngạt ngào Cho lòng anh mãi xôn xao Nhớ hoài hương bưởi hôm nào...qua đây Người xưa đã vội bước qua cầu Mang theo hương bưởi ấy về đâu Vườn bưởi tháng ba hoa nở trắng Để người ở lại thấy lòng đau... La Thùy Vườn xưa vắng bóng người năm cũ Để lại hương tình vương mắt ai Nhạc lòng réo rắt gieo thương nhớ Hương bưởi còn đây em ở đâu Kim Hương Tóc em gội mùi hương hoa bưởi Khói lam chiều sương phủ mắt ai Lữ khach dừng chân : vườn bưởi chín Đêm về mộng mãi hương tóc ai .. Cô chủ vườn xưa đà cất bước Sang ngang một buổi sớm mưa buồn Bỏ lại vườn xưa mùi hương bưởi Phảng phất đâu đây tiếng nhạc lòng... Mộc Miên Lý Mùa Hoa Bưởi Tháng Ba Em! Đường đê đã trắng
Màu hoa bưởi tháng ba
Xưa ngồi hong tóc nắng
Dưới nhành nghiêng gió qua
Cho ta về say đắm
Đêm nằm thấy làn bay
Chữ vần mơ má thắm
Từ câu suối huyền lay
Em! Đường đê hoa đã
Trắng màu tháng ba chưa
Dáng buồn trên ghế đá
Giòng nhỏ...nhớ người xưa
Hoa bưởi rụng sân chiều Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2019 13:26:03 bởi Cố Quận >
Xanh Xao Nỗi Nhớ Nỗi nhớ xanh xao! Nỗi nhớ thương
Người xưa, cảnh cũ lá ven đường
Sông kia phượng vĩ cành hoa vấn
Bờ đó đò ngang nước mái vương
Tay đưa chạm khói màu bạc vách
Mắt ngẩng nhìn sương sắc trắng tường
Xanh xao nỗi nhớ người xưa thuở
Phượng vĩ tình ly tán...dạ thương
Cố Quận
Này Nàng Thơ Áo Trắng Của Tôi Này nàng thơ áo trắng của tôi
Hạ đã hoa quanh ngõ phượng rồi
Đã màu tơ nắng vàng tơ nắng
Làn rơi lờ lững giữa dòng trôi
Cô có hay gì chăng!!! Biết không
Vần âm tôi vẽ nét phượng hồng
Nét tà hương gió đồng hương gió
Bên này ao tới bên kia sông
Này nàng thơ áo trắng, có người
Theo sau Hoàng Thị...hắn hai mươi
Tuổi đời nên khéo mồm, lẹ tiếng
Làm má cô hây...mỉm miệng cười
Cô đừng nghe nhé! Đừng tin nhé
Chỉ một mình tôi dạ thiết tha
Cô đừng ngưng bước, dừng chân ghé
Là thiệt phần tôi, lợi họ a
Này nàng thơ áo trắng của tôi
Phượng đã tàn hoa cánh rụng rồi
Đã màu thu cỏ đồng thu trắng
Mùa bay...sao chưa trả lời tôi
Hay là cô phải lòng hắn ư!!!
Cố Quận
Thế thì ta hãy cụng ly Mời đệ uống cạn một ly nghĩa tình Nga Mi kết nghĩa thâm tình Võ Đang xin nhớ vẹn gìn trước sau Tay nâng ly mỹ tửu đào Giáo gươm xếp lại mời nhau chí tình Từ nay quên chuyện đao binh Dọc ngang ...ngang dọc chữ tình vẫn hơn... Ngoc Hue Bồ Đào Mỹ Tửu Bán Dạ Bôi
Rượu rót ly đầy uống cạn thôi
Bồ đào mỹ tửu vị mềm môi
Thơ văn bạn hữu tương thân đắp
Chữ nghĩa cha ông kính trọng bồi
Bến nước ra vào bâu kẻ kéo
Bờ đê tấn thối áo người lôi
Yên lòng Bán Dạ Tam Bôi Tửu
Sống chết thiên kia sổ định rồi
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2020 05:31:12 bởi Cố Quận >
Bốn Nga Mi, một Võ Đang Mấy O đâu nở làm càng Nhị ơi! Bốn chọi một ( thân ) xác tơi bời Còn đâu thơ thẩn cho đời thêm vui... Chớ có sợ vội rút lui Cho thơ lỗi vận, vần âm bẽ bàng Hởi chàng thi sĩ Võ Đang Kết tình thi hữu cùng nàng Nga Mi... Khoan ...khoan ngồi đó chớ đi Bồ Đào mỹ tửu Nga Mi xin mời Nâng ly cạn chén đầy vơi Thơ vần nhả chữ, ta thời cùng vui.... Huệ Nguyễn Bồ Đào Mỹ Tửu Nga Mi Nga Mi có bồ đào mỹ tửu
Khỏi cần kêu réo rủ rê a
Chết ai cũng chết kia mà
Say phơi thân xác ta là cũng vui
Giáo mặc giáo không lui không trốn
Gươm kệ gươm một hỗn đấu năm
Mệt treo miễn chiến bài nằm
Khò khò đánh giấc! Tỉnh cầm thương ra
Có bồ đào nhị ta quay lại
Ngựa ghì cương nào hải khiếp chi!!!
Cố Quận
TRĂNG TÀN________ Đêm qua ta lạc giữa đường trăng thấy nửa trăng chênh chếch trên cành trăng như ứa lệ chờ ai đó sao vẫn biệt tăm chốn non ngàn Ta thấy dòng đời Chế Lan Viên ai đó đã thôi hết ưu phiền không còn *tắm trăng* vàng hỗn độn hồn đã đi vào chốn hư không Ta chợt thấy ngõ hồn Huy Cận *mưa trăng* xa khuất chốn vô thường còn vướng đâu đây vài sợi mỏng chiếu bạc đầu ta ánh kim sa Mơ màng ta thấy Hàn Mạc Tử nhẹ tênh không vướng chút bụi hồng không còn *uống trăng* bên hồ liễu Hồn đã lìa rồi xác hư hao Ta đã thấy vầng *trăng nhớ* ai buồn như đêm vắng chốn lưu đày phố rêu đứng đấy, trăng nhớ đấy soi ấm tim ta nửa ánh tàn! Phố rêu đứng đấy trăng nhớ đấy soi ấm thân ta nửa ánh tàn...! _________HĐ_________ Lạc Giữa Đường Trăng Đêm qua bước lạc giữa đường trăng
Thấy áo tơ tiên nữ điện hằng
Vũ khúc nghê thường e ấp dáng
Đường Quân đắm đuối mộng cung băng
Lan Viên thảo chữ khơi vần trắc
Mặc Tử hoành câu dứt tứ bằng
Bước lạc lên đồi đêm đợi gió
Về âm tấu khúc nhạc mùa trăng Cố Quận
Cái Cõi Trần Gian
Cái cõi trần gian níu mãi ta
Kêu buông chẳng chịu! Khổ thân già
Lưng còng mỏi gối lui thềm vướng
Mắt sụp ù tai tiến vách va
Tiết nắng khô khan mồm nóng sốt
Mùa mưa lạnh buốt xác ho gà
Van xin lão tạo à mau rước
Chớ để trần gian kéo giữ ta
Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2020 09:25:05 bởi Cố Quận >
Nhiễu Lụa Tơ Người Cởi Bỏ Đâu!!! Nhiễu lụa tơ người cởi bỏ đâu
Mà trơ trẽn núi với bụng bầu
Thơ văn hoạ đối vần mơ tưởng
Chữ nghĩa đưa trao mộng ước câu
Gió sớm rơi hoa vàng đấy sắc
Chiều mưa rớt hạt trắng đây mầu
Nay sao bụng nở! Đồi căng nước
Chẳng hiểu gì đâu...cớ tại đâu!!! Cố Quận
Trời sanh em có cái tánh mộng mơ Yêu ca hát , thích thơ tình viết vội Thích yêu thơ đâu phải là cái tội Dưới mắt em vạn vật đổi ra vần Đời đáng yêu nên dạ bỗng bâng khuâng Anh thực tế thì thấy toàn hiện thực Nắng nóng , mưa buồn, tuyết mãi ...rầu ghê Mưa than ướt nhẹp, tuyết giá lạnh , nắng cũng chê Rồi thấy đời là bổn phận , nên anh cứ não nề Nè ! Xin thả hồn thư giãn mà nghe em kể Thuở học trò em làm thơ trên giấy tím Nhìn mưa rơi bỗng quyến luyến tâm hồn Nắng nhẹ , nắng trong, ôi ! Mà xao xuyến cả lòng Ai yêu thơ , sao tim em vẫn chờ mong Chàng hoàng tử , lính oai phong người trong mộng Khi gặp anh hồn thơ chưa hoang lạnh Dạo dưới mưa hay ngắm lá vàng rơi Tình đầu lứa đôi , phải là của một thời Tình mơ mộng là tình dạo chơi dưới nắng Tay nắm tay trong mưa em vẫn hằng mơ ước Giờ đã là vợ thì thơ em vẫn thơm mướt Anh ơi ! Công việc đa đoan, có mệt , việc được hay không ? Con nó rất ngoan em đã ru ngủ trong lòng Cơm đã dọn sẵn , nghỉ ngơi chút rồi ta cùng ăn anh nhé Uống trà xong , mình cùng dạo quanh trong xóm hé Bài thơ tình của em giờ là thơ hạnh phúc Công chuyện nhà em biến chút thành mộng mơ Chuyện vợ chồng là chuyện riêng của đôi ta mờ Anh vất vả ngoài kia , bên trong nhà em đở Chiều dần trôi ... đời ta sẽ đẹp mãi một bài thơ Đời này dài, sao lắm lắm muộn phiền Ngày hai buổi mãi lo gạo tiền cơm áo Kiếp ly hương chịu lắm đều phiền nảo Ở quê nhà khổ gấp vạn lần ta Hãy rót vào đời thơ để còn mãi yêu thế giới Ta Bà Đời vốn dĩ nó làm ta tất bậc Mấy ai được an nhàn, muốn chật vật hoài đâu Hãy thả vào đời một chút thơ cho nhau Như có ngày nắng ấm trong mùa đông sầu não Thơ là câu hò ru ta trọn kiếp bớt lao đao Trúc Lan Em Và Thơ
Bản tính ưa thơ ấy hại đời
Tôi đây rượu chén suốt canh chơi
Đường nam đấy nhớ vô vàn đất
Ngõ bắc kia thương quá xá trời
Buổi khóc trăng màu đông khói rớt
Hôm cười nhật sắc hạ tơ rơi
Ưa thơ bỏ hết...bà la hét
Đấm đá quanh năm! Nát bét đời Cố Quận
Diêu Bông Hỡi! Diêu Bông
Ngày tôi tìm thấy lá
Chị Vinh đi lấy chồng
Tình ngày thơ nay đã
Trôi theo xác pháo hồng
Tình ngày xưa nay đã
Đeo tay nửa kiếp người
Diêu bông tàn phai lá
Thương tiếc mắt môi cười
Chị ơi! Sao nỡ vội
Chị ơi! Mau quá quên
Lời hẹn nhau trên lối
Đồng quanh lá tầm tên
Diêu bông ừ...diêu bông
Tìm đặng lấy làm chồng
Bao mùa mưa nắng đã
Được rồi...sao sang sông!!!
Ngày tôi tìm đặng lá
Diêu bông đi lấy chồng
Tình ngày thơ tôi đã
Mang nửa kiếp phiêu bồng
Diêu bông hỡi! Diêu bông
Cố Quận
Em Tôi Giữa Đồi Hoa Vàng Em tôi giữa đồi hoa vàng
Áo tơ hương ngát gió làn lụa hoa
Nhánh hạ vai, cành hạ tà
Hồng thêu quanh đóa sắc ngà ngọc tơ
Sắc ngà ngọc quyến rủ thơ
Đắm say câu chữ trắng tờ giấy in
Trắng tờ mực nét họa hình
Họa âm nửa nụ cười thinh không cười
khúc khích hoa dưới chân người
Hoa trong tay bó vàng tươi cánh vàng
Em tôi tóc thả gió làn
Hạ hiu hiu gió mùa sang đây bờ
Tôi ngồi nắn nót dòng thơ
Áo hoa...hoa đóa vàng tơ nắng vàng Cố Quận
Nhặt Chút Tình Xưa Em ngồi một bóng bên sông Gió đưa rớt cánh phượng hồng lên vai Nhặt hoa lòng thấy nhớ ngày Áo tà tha thướt thơ ngây đến trường Có chàng trộm nhớ thầm thương Tan trường đứng đợi cuối đường gió bay Thẹn thùng má đỏ hây hây Nhìn thôi không nói… lòng này vấn vương!... Hè về phượng đỏ sân trường Chín mươi ngày luống đoạn trường nhớ ai Ngày về chân bước đường dài Người xưa không thấy nhạt phai phượng hồng Còn ai để đợi, để trông? Tình đầu nhớ mãi trong lòng khó quên… Tím Thơ Ngân Hà Bên Sông Em Một Bóng Bên sông em một bóng
Nhớ người cũ! Mùa hoa
Phượng hồng trưa gió lộng
Rụng cánh dưới dòng ra
Trôi phương nào ai hỡi
Đời phân cách nợ duyên
Bây giờ đâu ai hỡi
Tình rẽ thuý chia quyên
Bên sông em ngồi khóc
Hoài người cũ! Đường xưa
Gió lên rồi bốn góc
Về thôi...kẻo trời mưa
Bên sông ghế đá buồn Cố Quận
Màu Hoa Áo Em Em đơm hoa vàng đầy trên áo Chẳng biết đâu em, đâu nụ vàng Tôi ước chi mình là cơn gió Một lần say khướt ngã mơn man. Hoa nhặt nắng tươi bôi vàng nụ, Em nhặt màu hoa kết áo xinh Em cũng là hoa, mà Hoa Chúa Phủ phục mình Tôi, gã si tình Cutin An Chẳng biết đâu em, đâu nụ vàng Hoa hòa màu sắc nắng miên man Trôi lan lộng lẫy hoa vàng ấy Cây cỏ lặng hiền nghiêng bóng sang Băn khoăn gió hỏi mãi hoa...vàng Để lòng suy gẫm chút trôi lăng Phải chăng thoắt hiện trong thoáng mắt Ngón gầy riêng bóng nắng mơ vàng Điệp Hồng Hạ Sắc Áo Hoa Hạ đã đường hoa áo sắc hoa
Vàng tơ nắng đổ lối hương ngà
Vai nghiêng sợi tóc bồng mây cận
Mắt ngẩng làn mi cuốn gió xa
Kẻ ước duyên đời se một mái
Người mơ nợ kiếp kết hai nhà
Đường hoa hạ sắc vàng tơ áo
Đứng mỉm cười chi hốt vía ta Cố Quận
Hồ Thu Lá Trôi Hồ thu đã chiếc lá mùa
Heo may lộng cánh gió lùa phong rơi
Dòng in bóng nắng nhạt trời
Dòng đưa bóng lá rã rời nước trôi
Tình ta giờ dở dang rồi
Tình ta...em kẻ qua đồi áo bay
Hồ thu mùa lá phong gầy
Heo may lộng gió! Rụng đầy lối xưa
Cố Quận
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: