Tân Đông
***
Ngọn gió bấc đầu tiên vừa thổi qua cửa là tôi lại nhớ quê nhà. Ngày ấy có lẽ gian khó nhưng vẫn đậm nét đẹp của tuổi thơ với những kỷ niệm khó phai nhòa...
Những sáng đông giá, chúng tôi lại thức sớm, luồn lách qua các hàng chuối, chạy ra bờ ruộng tán dóc với thuốc điếu trên tay. Lạnh tái môi. Da nổi cục. Đứa nào cũng tỏ ra anh hùng không hề than vãn. Tiếng nói cười chất phác in đậm, như sống lại trong thời buổi quá Thực của con người...
Tụi bạn giờ biền biệt... Có đứa lưu lạc... Có đứa chết trẻ ở tuổi quá đôi mươi... Có đứa khi gặp lại mình lại hoàn toàn không nhận ra vì sự thay đổi của tình đời...
Nhớ những trận mưa đông khi tôi và đứa em bà con chú bác chài lưới trong tiết phùn. Tay rét run. Răng đánh vào nhau liên hồi. Nhưng vẫn cương quyết truy tìm cá tép cho buổi cơm trưa...
Đêm về với những trang giấy, ngọn đèn dầu nghi ngút khói đen, dệt những vần thơ trời hỡi cho người yêu trên mây. Cho những tư tưởng bất chợt nhập nhằng lúc nào cũng lơ lửng trên cành còn xanh lá...
Tôi không biết, khi già thêm chút nữa, bệnh xương khớp có hành hạ bản thân để hãi sợ mùa Đông. Nhưng hiện tại, mùa này vẫn là mùa của tuổi thơ ngày ấy. Ước vọng. Ấp ủ. Hồn nhiên. Thân thiện và rộng mở. Của những đứa trẻ mà tâm tính trong sáng chưa bao giờ bị chi phối bởi đồng tiền...
Gió Đông như nhắc nhở, khuyến nhủ tôi trở về với bản thể lành lặn của đứa trẻ mới chào đời, cảm nhận muôn sắc với tình yêu đất mẹ... Và biết đâu tôi sẽ được ngủ yên, bởi giấc ngủ chưa hề có mộng mị...
19.12. Đông 2017
MacDung