KHI EM QUỲ XUỐNG!
Đừng hổ thẹn em! Vì khi em quỳ xuống.
Chu văn An cũng đang quỳ theo em.
Em nhớ lấy miếng giẻ TIÊN HỌC LỄ HẬU HỌC VĂN lót vào đầu gối.
Đừng khóc nghe em!
Nền văn hiến bốn nghìn năm đang khóc.
Con đánh cha.
Vợ lừa chồng
Ai thấy đâu em.
Hãy ân hận đi em!
Sao em lại làm nhà giáo.
Đâu tôn sư! Đâu trọng đạo.?
Đạo là tiền
Sư là quyền.
Em chỉ là bán cháo phổi thôi em.
Hàng ngàn kẻ làm thơ ai đã khóc khi em quỳ xuống.?
Những trí giả mù lòa còn mải viết luận văn.
Để ca ngợi một nền văn hiến mới.
Nền văn hiến TIỀN và văn hiến LẶNG CÂM.
Anh im lặng nghe tiếng em thổn thức.
Tiếng khóc vọng lên từ đáy vực.
Lẫn vào tiếng mẹ ru anh ngày xưa
“ Muốn con hay chữ thì yêu lấy thày”
Em không còn là thầy.
Văn hiến mới “ Em là người bán chữ”
Cái “ Mồng ba tết thầy” Làm gì còn nữa (1)
Em với trò hai đồng chí của nhau. (2)
Anh sẽ quỳ theo em ơi người em gái.
Hòa mực vào nước mắt của em.
Mang mực ấy đặt lên tháp bút.
Cho đời tô vào ba chữ TẢ THANH THIÊN.
Hà nội 9/3/ 2018
Viết trong nỗi uất nghẹn
(1) Mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ, mồng ba tết thày
(2) Thày với trò là đồng chí (Phạm văn Đồng)
(3) Tháp bút do Nguyễn văn siêu dựng bên hồ gươm trên đó có khắc ba chữ TẢ THANH THIÊN ( ViẾT lên trời xanh