CHÂN KINH TRANG CUỐI _ Mầu Hoa Khế
Mầu Hoa Khế 31.01.2018 08:05:47 (permalink)
CHÂN KINH TRANG CUỐI
 
 
Lưu tuyền trong nhân gian tự ngàn xưa cái câu " giàu đổi bạn , sang đổi vợ " thiệt sao mà đúng tới 99/100 , bị chừa ra 01/100 chỉ cầu may thôi . Nói nào ngay 01/100 của thế kỷ hôm nay coi bộ cũng dám đi tuốt luốt chẳng chơi . Nhưng nếu sống mà không còn hy vọng cho dầu đó chỉ là cái chấm nhỏ xíu như bóng dáng của cánh chim bay xa ngút tận cuối chân trời , thì con người mới được thăng bằng , bị không giữ được thăng bằng nào khác chi mấy người hát xiệc đang đu đưa chinh chinh chênh chênh trên sợi dây cáp . Đừng ngó cái mầm móng hy vọng mong manh như sợi tơ mành treo chuông đó mà xem thường đó à .
 
Nói thiệt chuyện đàn ông ở nước ngoài hay ngoài nước thì cũng giống nhau vậy thôi . Chữ nghĩa đó mà . lúc cuốn chân kinh của thời đại in ra thành sách . Mấy ông khi tới tuổi hồi xuân thì ông nào ông nấy sao mà giống hệt như rập khuôn đúc ra . Họ chỉ xé đúng cái trang cuối của cuốn chân kinh thật vô cùng lôi cuốn là trở về quê nhà để tắm ao ta .Về ngắm nghía đám cò chân dài thậm thượt lông lá mượt mà . Ngày xưa thì "con cò lặn lội bờ ao , gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non " . Còn con cò thời đại hôm ni chả gánh ai trên vai , cứ tỏ vẻ đài các thong dong cho dầu có xuất thân hèn kém .Được hên cha mẹ đúc ra cho cặp chân cò cao lêu khêu , thì chẳng khác gì đã chia cho một phần gia tài rồi đó . Đã nói cái gì mà gọi là đúng lúc , đúng phong trào thì coi như chờ lấy ăn .
 
Mấy con cò lã đó đã thôi đọc sách thánh hiền từ lâu , trái lại còn quẳng vô lửa đốt sạch giống như ông Tần Thủy Hoàng ngày xưa đốt hết sách vở cho khỏi bị nhức óc . Ngu sao dùng đầu óc , dùng nhan sắc tiện lợi trăm bề ,mà giờ làm gì có chuyện yêu ai yêu cả một đời . Yêu theo theo phong cách của cuốn phim tình cảm với cái tựa " người vợ trong tay , người tình trên lưng " mới thiệt thú vị khi trên trường đua thì phải có hai con ngựa đua mới hồi hộp hấp dẫn cơ chứ . Đàn ông ai ai cũng muốn có thêm mới gọi là khôn ngoan ,chứ dại như chuyện ông Thường sắp kể thì không ai dại bằng .Cho nên mới nói ,mấy con cò của thế kỷ ngày nay khi nó nằm được trên lưng của mấy ông rồi ,thì người mấy ông có mình đồng bọc sắt cũng bị mài cho mòn nhẳn đừng nói chi mình phàm da thịt coi bộ chỉ còn trơ bộ xương khô .
Ối mấy cái chuyện ni kể ra chắc bị ném cà chua trứng thúi đuổi vô hậu trường quá , giống như chuyện ngàn lẽ một đêm nói hoài không hết của mấy tờ báo lá cải ngày nào mà chẳng có tin sốt vó cơ chứ . Cho nên câu chuyện dưới đây nó cũng nằm trong cái mớ chuyện cải lương thảm thương thê thiết đó mà thôi , chỉ cần đọc mấy hàng đầu thì biết ra ngay phần đoạn kết cuộc .
...
Cứ hai ba ngày là tôi có cú phôn từ bà Thường gọi tới để nghe bả ca bài " Dạ Cổ Hoài Lang " thiệt thảm sầu lai láng . Tôi bỗng dưng được bả cấp cho cái bằng tâm lý học ngang xương . Lúc nào bả ca cải lương thì tôi cứ bổn cũ soạn lại theo kinh nghiệm trong sách nói hoài nói mãi cũng không xong, nên cuối cùng tôi phải đóng vai trò cái thùng rác để cho bả trút vào đó những nỗi ấm ức cay đắng giữa tình nghĩa phu thê của bả . Nghe riết não bộ dám bị viêm nặng lắm nên tôi cho bả cái cẩm nang , rồi bắt chước giống người xưa dặn dò một câu là : khi nào không còn lối thoát thì mới mở ra xem . Tôi chỉ vẽ vời kế sách để tìm đường thoát thân , chứ mà nghe bả nói hoài nghe mãi chắc có ngày bả chưa kịp điên thì tôi vô nhà thương điên quá . Có mỗi câu chuyện nhà bả ôi xưa quá rồi diễm . Chuyện đã viết rành rành trong chân kinh mà sao người trong cuộc cứ như đi trong sương mù túi thui rứa hè !? ...
....
Thiệt bà Thường phải kêu trời ơi đất hởi , ai đời ông Thường ngót ngét 70 mươi tuổi chẳn bỗng dưng nuôi tóc dài chấm ót , ổng đi chợ trời lục lọi xục xạo tìm cho ra cái mũ bê rê để đội xéo xéo . Chưa hết thay vào cái quần tây xếp 6 ly bén ngót ở đằng trước được ông Thường coi như là cái quần ưng ý nhất . Hôm nay ông đổi tông ăn mặc , ông siết vào vòng số hai bự chà bá một cái quần jean te tua bà tùa . Lạy chúa tôi , mấy ngày nay trời tháng 6 nóng như lò hơi ngạt của bọn phát xít Đức Quốc Xã vậy mà ổng chơi cái áo vét ở đằng sau in con diều hâu đang bung cánh xòe rộng gần như ôm trọn hết cả thớt lưng dày cộm thịt mở của ông . Đứng trước gương ông Thường bỗng thấy như mình như là chàng một họa sĩ hay là chàng nhạc sĩ cổ điển còn sót lại của những thập niên một ngàn chín trăm hồi ông mới hít tới tuổi thanh niên .Cũng may nhà ổng không trồng bông hồng , chứ mà có ổng dám hát bài triệu đóa hoa hồng để mơ mộng lắm nha .Chao ơi còn thêm bộ râu được ông lấy chai thuốc nhuộm tóc đen của bà vợ . Mỗi tháng sao tóc bạc nhú ra mau ghê , cho nên phải che giấu bớt tóc bạc để người ta tưởng còn trẻ rồi giử lại làm việc .
Ông chải vào bộ râu bạc trắng trở thành đen nhánh , lóng lánh đẹp giống hệt tài tử xi nê ma Lát -Gáp (Clark Gable) .Ông ngắm mình trong gương soi rồi chợt thấy tủi thân , rồi hối hận không hiểu sao mà ngày xưa chịu nghe lời mẹ cha để đi lấy bà Thường , con nhỏ với nhan sắc dưới trung bình cho nên cha mẹ mới đặt tên là Thường . Bình thường thôi mà ,ở đó còn thắc mắc chi không biết nữa .
 
Con người thường có cái tật ít khi nhìn vào những sự may mắn hạnh phúc mình đang có . Thói đời cứ thường đưa mắt nhìn qua cửa sổ nhà hàng xóm để rồi so đo hơn thiệt . Ông Thường đâu phải là thần thánh , cũng chẳng phải người sâu sắc nên cũng khoái cái trang cuối của cuốn chân kinh mà thôi .Để rồi tự mình đứng trước gương ,chỉ có một cái chớp mắt mà ông thả hồn bay bỗng vào một chuyện tình đẹp với nàng Sì ca let -Ô ha ra (Scalett O ' Hara ) đang còn trong mơ tưởng nào đó cho xứng với chàng Lát Gáp là ông đây đang vân vê bộ râu cá chép gật gù với một mưu mô trong đầu . Đã nói khi đàn ông trở chứng hồi xuân thì trời gầm cũng chả ăn thua gì chứ đừng nói chi bà Thường vợ của ông . Một người đàn bà luôn cúi đầu trước mặt chồng . Nghĩ cũng xót xa cho nhan sắc bà Thường , ngày xưa đã không mấy đẹp ,ngày nay thì đâu còn chi để nói nữa .Kể từ ngày qua tới đất nước khổng lồ nhất thế giới đã làm khổ lòng bà hết sức . Bà ngày ngày ra đi khi chưa thấy mặt trời nhô lên đỉnh núi và khi trở về thì chỉ biết tâm sự cùng ánh trăng khuya rọi bóng theo chiếc xe hơi cũ kỷ đã qua mấy đời chủ rồi mới tới tay bà với giá vừa bán vừa cho .
Nói thiệt mặt trời còn không thấy thì nói chi thấy nỗi bộ mặt ông chồng lúc nào cũng có cái nét nghiêm và hơi bị buồn ... là buồn ngủ bởi hai con mắt của ông nó sụp mí xuống thiếu điều phải lấy cây tăm xỉa răng chống đở lên . Thiệt tội cho đàn bà ở nước ngoài , ai nói đàn bà là số 1 ở đâu , chứ bà Thường nhà ta trong nhà coi như đứng cuối số . Nhất ông chồng , nhì bầy con , hạng ba 2 con chó , thứ tư mới tới phiên bà .
 
Bà Thường hiền lành như nương khoai , nương sắn như mớ rau má xanh um mọc viền bờ ao ở nơi quê nhà . Bà cúc cung tận tụy phục vụ chồng con đúng giờ đúng giấc . Trời còn tờ mờ chưa sáng ,trước khi ra khỏi nhà để đi kiếm cơm ăn áo mặc cho gia đình , bà phải chuẩn bị cơm nước cho chồng con đàng hoàng . Trong khi chờ cơm sôi phải mang đồ ra máy giặt giũ . Cơm nước chín xong thì đậy đằn tỉ mỉ rồi mới đi chùi nhà chùi cửa . Bà giống như một người máy nên đã mấy mươi năm với những việc làm trở nên quen tay để cho ông Thường thong dong mười giờ sáng mới ngủ dậy , ăn uống xong xuôi thì tà tà lái xe ra mấy quán cà phê tụ họp bạn già ngồi đánh cờ tướng để tiêu khiển qua ngày .Bà lo lắng từ A tới Z không cho con cái đụng vào ngón tay để rảnh rang mà lo học hành cho thành đạt công danh tương lai về sau .Vậy mà có hôm bà mệt quá nêm nếm đồ ăn hơi nhẹ tay khiến ông không được ngon miệng . Ông cứ tưởng vợ mình là người máy thực sự hay sao mà không cho có một sai sót nào , ông bực bội ngồi coi phim chờ bà đi làm về rầy mấy câu để thị oai .
 
Từ những chuyện nhỏ trong gia đình , ông Thường âm mưu làm cho lớn chuyện để phần lỗi thuộc về bà vợ già của mình . Ông rù rì với mấy đứa con lớn lên trên xứ người đã dần dần có một lối sống tự lập , lạnh lùng riêng tư . Còn về vấn đề tình cảm thì mấy đứa nhỏ rất cởi mở ,quan niệm nếu khi hết cảm giác chung sống thì ra tòa xé giấy . Ba cái tình nghĩa tự ngàn xưa cha ông dạy dỗ coi như thả bè cho trôi ra sông là xong .Giặc là ông Thường đã được đám con nối thêm giáo gươm . Cho nên ông Thường hăng hái mạnh tay đập vỡ chiếc thuyền hôn nhân khi ông nghe đám bạn già lao xao về mấy cái chân cò dài trắng mịn màng nơi quê nhà .
 
Thế giới đã đổi thay mà đầu óc của ông cứ quẩn quanh với cái không gian như trước khi ông rời khỏi quê nhà . Ông cứ nghĩ bữa ăn ngày đó ngon miệng cũng chỉ vài đô la . Ông đâu biết bây giờ một tô phở cho những người giàu sang bên đó đủ để nuôi sống cho một gia đình nghèo tới mấy ngày được ăn no . Cở như ông người ta chỉ mượn cầu để qua sông .Đồng tiền về hưu trí có là bao cũng dám tưởng mình ngon lành lắm để khi "sang đổi vợ " . Ông thiệt là lạc hậu không chịu nghiên cứu đôi chút ít kinh nghiệm của những người đã hát bài " Lầm , tôi đã lầm đưa em sang đây ... " ,để thừa biết khi mấy nàng qua tới nơi rồi thì chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp !? . Xứ lạ quê người , xe cộ chưa biết , chữ nghĩa chưa thông nên mấy nàng ráng ỏng ẹo dịu dàng chờ ngày lấy được cái thẻ thường trú gọi là thẻ xanh trong tay thì đúng như trong chân kinh là ông bỗng trong suốt còn hơn pha lê . Chuyện đã tốn biết bao nhiêu giấy mực trong nhà in , được người ta đọc phổ biến rộng rải khắp nơi qua mạng lưới hoàn cầu thiếu gì ,vậy mà ông vẫn cứ như người mơ ngủ để phụ lòng người bạn trăm năm bên cạnh của mình, người vợ hiền đã hết mực quí trọng yêu thương ông .

...

Ngày ông đưa cho bà Thường ký tờ giấy li dị , bà đã chuẩn bị tinh thần hơn 3 tháng vậy mà khi đưa tay ký vào vẫn còn làm cho bà run lẩy bẩy . Nhưng bà đã được quân sư quạt mo bồi đắp tinh thần cho bà với một niềm hy vọng thật nhỏ nhoi đã ghi sẳn trong cẩm nang cất kỹ trên đầu nằm .Trong cẩm nang viết rõ là (khi có tấm thẻ xanh xuất hiện thì ông Thường sẽ quay về nhà ) suỵt bí mật ...
 
Đúng như chân kinh kể từ ngày ông bỏ đi về quê nhà để rước nàng về dinh . Dinh thự của ông là một căn phòng nhỏ ông thuê với giá mất hết 1 phần 3 tiền hưu trí đã được chủ nhà chận lại bằng cách khóa hẳn cánh cửa để làm thành căn phòng riêng rẻ đi bằng lối sau vườn . Người đẹp theo ông cũng thừa biết điều này , cũng ngậm trái bò hòn đắng nghét làm ngọt , đêm đêm bị cái thân thể da dẻ nhảo nhoét cọ sát cũng phát ói . Nhưng hình như cũng quen còn hơn phải theo mấy tên nhà quê kim chi Đại Hàn , đàn ông ăn trầu Đài Loan còn thê thảm hơn thế nhiều . Cho nên chuyện này đâu có gì quan trọng . Phải nằm gai nếm mật bắt chước như ông vua Việt Câu Tiễn để mưu đồ đại sự .Cái quan trọng tới đúng hạn kỳ có được tấm thẻ bài miển đuổi về nước là coi như đại công cáo thành . Còn ông Thường như trúng phải bùa mê vẫn không mảy may có một sự nghi ngờ nào cả đối với cô vợ trẻ đẹp chân dài như chân cò mà ông tối nào cũng vuốt ve mơn man để rồi tự mản " đời như thế mới đáng sống cơ chứ " .
 
Và rồi hạn kỳ đã tới trong một ngày không còn giống như mọi ngày khi tấm thẻ xanh đã có trên tay nàng . Cô vợ chính thức trong giấy tờ với một hôn lễ rỡ ràng tại làng quê , cô nàng bốc khói biến mất như chưa bao giờ có sự hiện diện bên cạnh của ông bao giờ .Ông Thường bấy giờ giống như một thây ma ngồi cứng đờ tới đẩn .Mọi sự đã phơi bày ra trước mắt là những mớ áo quần ông đã bớt ăn để nhín ra mua tặng cho cô vợ trẻ . Ông đâu thể nào quên ánh mắt trìu mến giọng nói êm ái khi cô vợ trẻ nhận những món đồ từ nơi ông mua cho . Cảm xúc ngày đó ngọt lịm xuyên suốt qua tim , để rồi cảm giác hôm nay thực quá phủ phàng khi ông nhìn những món đồ ông mua bừa bải ra trước mắt được cô vợ trẻ quăng lại trở thành một đóng rác .
 
Ông già rồi hơn nửa đời người đâu quá ngây thơ như người ta tưởng nhưng ông lại chủ quan và quá tự tin nơi bản thân của chính mình , ngày trước cũng là một người dẫn đầu trong một hãng điện tử hưng thịnh của thành phố Thung Lũng Hoa Vàng . Ngoại ngữ ông không khá mấy nhưng đủ để giải quyết những vấn đề cỏn con với người dân bản xứ trước đôi mắt ngưỡng mộ hết mình của cô vợ quê mùa nhưng được cái trẻ măng mum múp .Đúng là một chuyện tình " ta yêu nhau mùa thu để rồi tàn theo mùa đông " .
 
Ông ngồi yên mặc căn phòng chìm trong bóng tối để che giấu dùm ông cái gương mặt tệ hại nhăn rúm lại như cái ruột vỏ xe nằm chơ hơ bên vệ đường , ông muốn che đậy lại cái cảm giác hối hận như vỡ bờ làm cho hai lá phổi của ông bị ngập ngụa thở không ra hơi . Trong không gian buồn bã đó ông phát giác ra trong cái vẻ cục mịch chân chất của bà Thường ông nhìn thấy cái tôi mình ở trên cao chót vót . Người vợ của ông chưa bao giờ có một hành động hay một lời nói để làm cho ông không được hài lòng trong suốt bấy năm qua chung sống . Giọt nước mắt ông rơi xuống thật ngậm ngùi và cuối cùng ông bỗng thấy cái bắp chuối nổi to trên hai cái chân ngắn thước tất của bà ngày đêm tất tưởi đi tới đi lui với những công việc lao động nhọc nhằn . Vậy mà cũng đôi chân đó hôm xưa khi ông thấy bà cuối tuần vén cao lên để quét dọn vườn tược , hình ảnh đó đã làm cho ông chướng mắt và vô cùng chán ngán , sao lúc này ông lại thấy nó ngộ và đẹp đẽ biết bao. Bởi ông nhìn ra từ đôi chân đó đã tạo nên cho ông một mái ấm gia đình với cơm ngon áo đẹp , với những giây phút nhàn nhã để ông vui thú những trò tiêu khiển nhẹ nhàng như đánh cờ tướng bên đám bạn già đã không còn sức khỏe chạy theo đời cơm áo , họ được sống với sự trợ cấp chính phủ của những món tiền hưu trí .
 
 
Và rồi khi cơn bão qua đi , cho dầu vẫn còn đó những gảy đổ tang hoang , ông cầu mong bà bỏ qua cho ông để cùng nhau thu vén lại những gì đã đổ nát . Và hơn ai hết ông biết bà với tấm lòng rộng lượng bà sẽ không bao giờ để mặc cho ông đơn độc một mình . Ông suy nghĩ chẳng sai , với tuổi đời chồng chất trên vai , với nhan sắc tầm thường như cái tên cúng cơm ,bà Thường không chờ chồng thì chờ ai bây giờ !?...
Đúng như hạn kỳ , bà Thường cũng đâu cần phải mở chiếc cẩm nang ra nữa khi bà đang thoải mái ngồi coi một vài tin tức trên ti vi dưới ánh đèn vàng ấm áp .Bên ngoài khung cửa năm nay bà thấy mùa đông như trở lạnh nhiều hơn, bỗng bà nghe tiếng chuông nhà vang lên , bà đưa mắt khẻ nhíu mày ...ai mà đến nhà tối hôm vậy kìa ? ... Khi cánh cửa hé rộng ra bà nhìn thấy ông Thường đứng chết trân giữa cơn gió lạnh lùa ngang qua , trong đôi mắt của ông nhìn bà thật bối rối . Ông chưa kịp mở lời thì bà vội nói thay ông . Câu nói không hề thay đổi ngôn từ và giọng nói như ông vẫn nghe thường ngày khi mà ông đi về nhà trể " ba đi đâu về khuya dữ " . Ông Thường ngở ngàng nhìn người vợ hiền trước mặt như không tin vào đôi mắt của mình nữa , ông có cảm giác những tội lỗi tày trời của ông đã làm bấy lâu nay đó chỉ là một cơn mê muội ngắn ngủi và giờ đây ông đã vụt choàng tỉnh lại ...
 
 
Mầu Hoa Khế
Jun-1012
 
#1
    Ct.Ly 08.02.2018 15:55:13 (permalink)
    #2
      Mầu Hoa Khế 21.02.2018 02:10:23 (permalink)
      Truyện ngắn này  Khế đã viết lời thoại cho kịch và đã được các bạn hợp tác  , để Khế đưa link vô nghe cho vui , Khế đóng vai chị Hai  .
      Những mẫu chuyên trên  nhiều như cát trên biển , mới đây Khế ngồi phỏng vấn ông anh họ , Khế hỏi :
      _ Có những người đàn ông đi lấy vợ nhỏ bằng tuổi con gái của mình họ có thấy mất đi sự đạo dức không ?
      Ông anh trả lời :
      _ Trang sức của đàn bà là hàng hiệu hột xoàng thì trang sức của đàn ông là lấy được đàn bà trẻ để hãnh diện ta đây đầy bản lĩnh và chứng minh cho mọi người thấy sinh lực đâu thua gì trai trẻ ( nhưng bên trong thì chỉ có cô vợ trẻ biết bí mật của mấy ông mà thôi )
      Người ta nói " ôi đàn bà là những niềm đau ..." nhưng thực ra " ôi đàn ông chỉ muôn đờI háo sắc "  
      Đàn bà yêu bằng trái tim 
      Đàn ông yêu bằng con mắt 
      Vậy mới có kịch hay cho chúng ta coi hen nàng hihihi 
       
      https://www.youtube.com/watch?v=ZTojs5pHqK0
       
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9