LỜI THƠ VÀO TẬP GỞI HƯƠNG     
  Tôi là con chim đến từ núi lạ, 
  Ngứa cổ hát chơi 
  Khi gió sớm vào reo um khóm lá 
  Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời. 
  Chim ngậm suối đậu trên cành bịn rịn, 
  Kêu tự nhiên, nào biết bởi sao ca 
  Tiếng to nhỏ chẳng xui chùm trái chín 
  Khúc huy hoàng không giúp nở bông hoa. 
  Hát vô ích, thế mà chim vở cổ 
  Héo tim xanh cho quá độ tài tình, 
  Ca ánh sáng bao lần vây máu đỏ, 
  Rồi một ngày sa rụng giữa bình minh. 
  Tôi réo rắt chẳng qua trời bắt vậy 
  Chiếc thuyền lòng nước đẩy phải trôi theo 
  Gió đã thổi cho nên buồn phải dậy, 
  Hồn vu vơ tội ấy ở mây đèo ! 
  Nghiệp tài tử nghìn xưa đông lắm chắc 
  Chúng tôi hùn làm một kiếp đa duyên. 
  Cảm nếp trán của người lo sáu khắc 
  Thương năm canh nước mắt những ai phiền 
  Nghề lựa chữ thôi một trò trẻ nhỏ 
  Dăm câu vui đắp đổi với câu sầu 
  Sương với bóng không có gì tỏ rõ 
  Xin đừng cười đời có nghĩa gì đâu ? 
  Tiếng tôi hát chẳng làm ai tươi nở 
  Nhưng sách nầy tôi để cả trái tim 
  Giở cho khéo kẻo lòng tôi động vở 
  Hồn người tình mỏng lắm, xếp cho êm. 
  Nắng củ phai rồi, lòng tôi vẫn cất 
  Một chiều ong vàng đẹp sắc năm mây 
  Xuân vội bước nhưng mà hương chẳng mất 
  Tôi với tay giam giữ ở trong nầy. 
  Nếu trang giấy có động mình tuyết bạch 
  Ấy là tôi dào dạt với âm thanh 
  Hồn thắc mắc vẫn đi về với sách 
  Dưới tay ai xem lại nổi lòng mình 
  Vâng đáng lẽ làm xong tôi giữ lấy 
  Vui gì đâu mà đưa đẩy dương tranh 
  Nhưng thú thật mối tình đau khổ ấy 
  Để riêng tây như có chỗ không đành 
  Thôi thì đó nói cùng nhau cho thỏa 
  Ai có thương thì tôi cũng cám ơn 
  Ai có ghét tôi cũng cười khuây khỏa 
  Lỗi vì tôi tôi đâu dám giận hờn. 
  Nhưng nghĩ lại sống vẫn là hơn chết 
  Gần hơn xa yêu mến ngọt ngào thay ! 
  Nên thú thật tôi mong nhiều kẻ biết 
  Xem nhiều thơ và nhớ lại nhiều ngày 
  Và nghĩ ngợi : Ai mà ai oán thế 
  Ở nơi đâu mà giọng nói tiêu tao 
  Thưa một kiếp ai không từng nhỏ lệ 
  Ta cùng buồn : mơn trớn vuốt ve nao ! 
  Và hãy yêu tôi một giờ cũng đủ 
  Một giây cũng cam một chút cũng đành 
  Khổ tôi hát loài người xin chớ phụ ! 
  Cô hay dịu dàng, chầm chậm thưa anh 
  Thơ tôi đó gió lùa đem tỏa khắp 
  Và lòng tôi mời mọc bạn chia nhau 
  Trông thấy nghìn môi rượu mùa ăm ắp 
  Tôi sẽ vui được có tấm lòng sầu 
  Tôi là con chim đến từ núi lạ 
  Ngửa cổ hát chơi 
  Hãy nghe lấy. Còn như sao rỉ rả 
  Hỏi làm chi ! Tôi không biết trả lời.     
  XUÂN DIỆU