Chương 5: Điểu Kinh Tin đồn nữ thần Thanh Nguyệt bị Dã Quốc sát hại bay đến Điểu Kinh theo những cánh quạ của Ô Thị. Ngay khi Ô Thị nhận được tin báo rằng Dã Quốc bắt được nữ thần Thanh Nguyệt thì tin tức đã gửi tới cho Điểu vương. Điểu vương là kẻ đa nghi, nên trước tin ấy vẫn giữ vẻ bình lặng. Thậm chí, còn lập tức cho triệu hồi Điểu Thiên Hoàng về cung để mưu tính. Điểu Thiên Hoàng đành để lại thành Vũ Cầm cho các tướng soái cấp dưới, lập tức về Điểu Kinh. Đang trên đường về Điểu Kinh thì chàng lại nghe tin nữ thần đã bị giết chết.
Điểu Kinh nằm ở một vùng núi cao ngất phía Bắc Điểu gia, tách biệt hẳn khu đồng bằng ở phía nam. Nơi đây không có bình dân, chỉ có hoàng gia của Điểu tộc và những ông chủ bậc nhất chuyên phục vụ vua quan. Ngay cả quân đội cũng chỉ đóng ở ngoài xa, phía ngoại ô của Điểu Kinh. Phàm đã là người của Điểu tộc, không ai không biết cách tự bảo vệ mình, giữ quân đội trong kinh đô chỉ khiến cho nhiều nguy cơ hỗn loạn hơn.
Hoàng cung và phủ đệ của Điểu tộc đều nằm trên núi cao hiểm trở, kiến trúc đơn giản, trang nhã nhưng đều được làm từ đá cẩm thạch, vàng ròng và kim cương. Trước khi trở thành Chinh Nam tướng quân, còn là vương tử, Điểu Thiên Hoàng được phong núi Hồ Điệp, khuất xa chỗ ở của các quý tộc, ít người lai vãng, quanh năm sương mù bao phủ. Nơi đây quanh năm hoa vàng bao phủ, nên chàng đặt tên phủ đệ của mình là Hoàng Hoa Cung. Con gái chàng ra đời đúng lúc nữ thần Thanh Nguyệt, nên bị biệt giam trong Hoàng Hoa Cung từ nhỏ, chỉ thỉnh thoảng chàng mới được gặp. Nay nữ thần Thanh Nguyệt đã chết, chàng đã có thể gặp lại người con gái của mình. Chỉ cần vào bái kiến Điểu vương xong xuôi, bàn tính vài câu về thế sự, chàng đã có thể được ôm con gái vào lòng.
Hoàng tộc họ Điểu cai trị vùng đất phía Bắc từ thuở khai thiên lập địa. Ngôi báu không được truyền cho con trưởng mà truyền cho người có thể năng lượng phượng hoàng. Trong thế hệ của Điểu Thiên Hoàng, hoàng tộc có ba người có thể phượng hoàng là Điểu vương đương thời, phu nhân Điểu Tử Quỳnh và chàng. Tử Quỳnh từ bỏ thể phượng hoàng để đi theo quân phiến loạn của Chúc Thịnh Lai. Ngôi báu trở thành thứ tranh chấp giữa chàng và người anh trai của mình, có tên là Điểu Linh Hoàng. Nhưng chàng không nuôi chí lên ngôi báu, chỉ muốn được ung dung ở trong Hoàng Hoa Cung. Chàng từ chối tranh chấp ngôi báu. Điểu Linh Hoàng lên ngôi Điểu vương, liền tìm cách đẩy chàng ra trấn giữ thành Vũ Cầm ở phía Nam, ngăn cản quan đội của Long tộc.
Điểu vương biết cách dàn xếp các thế lực trong triều, ân uy đều đủ cả, thế nhưng luôn đa nghi, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ có người mưu phản, nên dần dần lòng người chán nản. Chàng bấy lâu nay đã chán triều chính, nhưng hiềm nỗi con gái chàng bị nhốt trong Hoàng Hoa cung, còn những bí mật chàng chưa giải mã được, nên đành phải nỗ lực vì những việc bất đắc ý.
Hoàng cung nằm ở ngọn núi cao nhất Điểu Kinh, mây mù che khuất từ lưng chừng núi. Đường lên núi lát đá cẩm thạch trắng đến lạnh người. Những bức tường chạy dài ốp vào thành núi cũng được làm từ cẩm thạch. Những hoạ tiết nửa kỳ bí, nửa phô trương dát vàng chạy dài dọc tường. Họa tiết mây ánh vàng tựa như lẩn cùng mây trắng, lấp lánh dưới cái nắng nhạt của mùa thu. Lẩn giữa mây là những họa tiết của chim phượng hoàng, chim đại bàng. Phượng hoàng và đại bàng là hai thể năng lượng của hoàng tộc họ Điểu. Trên bức tường còn rất nhiều họa tiết lạ kỳ khác mà chàng không hiểu, ví dụ như những vòng xoáy theo các khuôn hình khác nhau, những cột lửa uốn mình thành cánh chim đang vươn lên, những mảnh trăng khuyết xếp với nhau theo một trật tự bí ẩn.
Chính điện được dát bằng vàng với những dãy kim cương men dọc theo trần và tường. Những dãy kim cương ấy không phải để cho đẹp. Mỗi viên kim cương đều được mài nhọn và có khả năng sát thương lớn. Không một loại giáp nào có thể chống chọi được những mũi tên kim cương ấy. Chỉ Điểu vương có quyền điều khiển những mũi tên để tự bảo vệ mình khỏi những cuộc tấn công từ thích khách hoặc các thế lực làm phản. Thiên Hoàng nắm rất rõ chính hệ thống này, bởi chính chàng là người đã thiết kế chúng.
Điểu vương ngồi trên ngai vàng, hai ban văn võ đứng chầu hai bên. Thiên Hoàng đi giữa hàng quan lại, lòng lạnh như băng. Chàng không quỳ, chỉ cúi mình trước Điểu vương. Chàng là người duy nhất được đặc cách không cần phải quỳ gối khi hành lễ.
– Chinh Nam tướng quân Điểu Thiên Hoàng xin được diện kiến Điểu vương!
Điểu vương khoát tay, cười:
– Vương đệ không cần phải đa lễ. Tối nay ta sẽ mở yến tiệc để mừng vương đệ về kinh…
– Đệ có sự việc muốn bẩm báo… – Thiên Hoàng nghiêm giọng.
Điểu vương tắt nụ cười, lạnh nhạt:
– Các khanh lui ra!
Các quan quỳ mọp xuống vái chào rồi lui ra ngoài. Điểu Thiên Hoàng đứng im, không thèm ghé mắt đến hai hàng quan lại. Chàng đương nhiên không thể nhìn thấy những ánh mắt ghen ghét đang nhìn chàng với vẻ vừa bực tức, vừa lo sợ. Thiên Hoàng dù là mối lo ngại của Điểu vương nhưng lại là cánh tay đắc lực. Nơi đâu có những âm mưu len lỏi trong bóng tối, nơi đó sẽ bị Thiên Hoàng vạch mặt. Những sơ hở người khác không thấy, chàng chỉ cần lướt mắt là có thể thấu rõ chân tơ kẽ tóc. Nên khi chàng nói rằng “có sự việc muốn bẩm báo”, tức là một sự việc vô cùng hệ trọng.
Khi những viên quan đã lui hết, hầu cận của Điểu vương cũng đứng cách xa khỏi khu vực có thể nghe được, Thiên Hoàng mới bắt đầu nói:
– Tâu Điểu vương, thần có ba việc xin được bẩm báo!
– Ngươi nói đi! Việc nào trước cũng được!
Thiên Hoàng nói:
– Dạ thưa, sau khi Thịnh Lai bị giết chết, Tử Quỳnh phu nhân và nghĩa quân đã chạy lên phía Bắc, tạm thời sẽ không có gì đáng lo ngại. Hai đứa con của họ đang được nuôi dạy trong phủ Trấn Tây của Điểu Tùng. Dã vương hiện đang truy lùng hai đứa trẻ này, cùng với Thần Y Hoàng Tế Thiên –quân sư của nghĩa quân.
– Ý ngươi là nếu ta giao hai đứa trẻ cho Dã Quốc thì biên giới phía Tây sẽ tạm yên?
– Thưa Điểu vương, tuyệt đối không thể! Dã Quốc tuy là mối họa, nhưng cái họa từ bên ngoài không đáng sợ bằng cái họa từ bên trong. Nếu người giao hai đứa trẻ cho Dã vương thì Điểu Tùng sẽ ôm hận trong lòng. Với tài năng của hắn, quả thực muốn làm phản thì không phải việc khó. Nhưng nếu người giết hắn, không ai có thể trấn giữ được phía Tây yên ổn như thế!
Điểu vương nhăn mặt ngẫm nghĩ. Ngài ghét nhất là những kẻ luôn bất tuân nhưng lại không thể thiếu chúng trong triều đình. Chúng nghênh ngang, ngược ngạo, không chịu khom lưng uốn gối trước quyền lực của ngài, thậm chí sỉ mắng ngài bằng đủ cách, thế nhưng ngài vẫn phải cười nói với chúng. Thiên Hoàng là một kẻ như vậy, Điểu Tùng cũng là kẻ như vậy. Còn ai nữa nhỉ, phải rồi, ngài còn có một người anh trai nữa, một người không có thể năng lượng phượng hoàng.
– Thành Trấn Tây có thể giao cho Điểu Minh Hoàng, anh trai của chúng ta! Chẳng phải là an toàn hơn sao! Tài năng của anh ta mà không được sử dụng để trấn giữ một nơi trọng yếu thì phí hoài lắm!
Thiên Hoàng ngần ngại không đáp. Điểu Minh Hoàng là anh cả trong số ba anh em nhưng lại không có thể năng lượng phượng hoàng nên không có tư cách tranh ngôi báu. Điểu Minh Hoàng từ sớm đã xin ra cai quản ở phía Đông của Điểu tộc, không màng thế sự. Nhưng tin tình báo chàng nhận được lại cho thấy một Điểu Minh Hoàng khác. Minh Hoàng ẩn thân vùng phía Đông, vốn không phải là chỗ có trọng binh, thế nhưng lại có thể đào tạo dân thường quy củ như trọng binh triều đình. Qủa không đơn giản! Phía Đông là một dải biển dài, một nơi tập trung nhiều làng chài lưới. Từ ngày Minh Hoàng tiếp quản vùng phía Đông, dân chài ai cũng biết đánh võ, biết sửa sang thuyền đánh cá thành một chiến thuyền có súng bắn và có tốc độ lướt vượt bậc. Không màng thế sự mà có thể như vậy ư? Nếu đưa Minh Hoàng và trấn giữ một nơi trọng yếu như thành Trấn Tây thì chàng không dám lường trước việc gì sẽ xảy ra.
– Việc thứ hai thần muốn bẩm báo là… – Thiên Hoàng lảng sang chuyện khác, mắt nhìn thẳng vào Điểu Vương như muốn thôi miên ngài quên đi cái ý định của ngài đi – triều đình Long tộc đang có tranh đoạt ngôi báu. Long vương ra lệnh trong số hai người con Long Phi Vũ và Long Phi Thiên, ai có thể đè bẹp thành Vũ Cầm, lấy được mạng thần, thì ngôi vị sẽ được giao cho người ấy. Thần còn được biết, Long Phi Thiên có mối quan hệ thầm kín với vợ của Long Phi Vũ, nên lần này hẳn sẽ cố sức chiếm ngôi. Việc truy giết thần và hạ bệ thành Vũ Cầm khó khăn hơn nhiều so với việc hạ sát nhau, nên chúng ta cứ chờ xem kịch hay nhà Long tộc.
Điểu vương quả nhiên hào hứng với tin này. Thấy địch thủ của mình tranh đấu nhau là sở thích của Điểu vương. Bởi trong tình thế ấy, những bên đấu nhau đều “lưỡng bại câu thương”, chỉ kẻ ngồi xem là được lợi.
– Long vương sợ vương đệ của ta đến ám ảnh rồi! Hắn làm thế thật chẳng khác nào cho chia rẽ con cái của mình. Thật chẳng được gắn bó như anh em chúng ta!
Thiên Hoàng cười một nụ cười cho có. Trong khi cười, chàng thấy giọng mình đắng nghét. Phải rồi, tình anh em gắn bó đến mức giam lỏng con gái chàng bao năm nay. Đứa con gái ấy từ khi ra đời đã mất mẹ, lại phải sống xa lìa cha. Nghĩ đến đó, chàng thở dài rồi quỳ xuống hành đại lễ:
– Còn một việc cuối, thưa Điểu vương! Nữ thần Thanh Nguyệt đã bị giết, Thiên Phụng không phải là nữ thần Thanh Nguyệt, nó còn nhỏ tuổi đã phải mất mẹ lìa cha, cảnh ngộ thực sự đáng thương. Mong Điểu vương cho thần được đón con gái đến thành Vũ Cầm cùng với thần. Thần một mình nơi biên ải, quả thật cũng rất cô đơn.
Điểu vương tắt ngay sự hào hứng trên nét mặt. Lòng trỗi lên sự nghi ngờ đối với Thiên Hoàng. Nhưng cân nhắc một lúc, ngài thấy rằng không nên khiến Thiên Hoàng bất đắc ý. Suy cho cùng, từ đầu Thiên Hoàng đã không tranh ngôi báu thì không có lý gì bây giờ lại muốn lật đổ ngài. Hơn nữa, chỉ cần vài gián điệp cài vào làm thị nữ theo dõi là có thể nắm được biến động ở thành Vũ Cầm.
– Được! – Điểu vương khoát tay đồng ý – Nhưng ta có một điều kiện… Hai đứa con của Thịnh Lai và Tử Quỳnh, không được để cho chúng sống. Chúng phải chết! Nghiệt chủng pha tạp giữa Điểu tộc và loài khác vốn dĩ không thể lường trước nguy cơ. Cứ giết đi là hơn!
Thiên Hoàng trừng trừng mắt nhìn Điểu vương, cảm thấy ghê rợn. Nhưng Thiên Phụng, con gái chàng, quan trọng hơn hết thảy. Nếu để Thiên Phụng ở trong tay một kẻ như Điểu vương, Thiên Hoàng bội phần lo lắng.
– Dạ vâng, thưa Điểu vương! Thần xin phép được lui về Hoàng Hoa cung.
Cuộc gặp gỡ với Điểu vương chấm dứt, Thiên Hoàng thở phào nhẹ nhõm. Mỗi lần gặp Điểu vương, đầu chàng đau như búa bổ bởi những suy nghĩ chen lấn nhau. Chàng không thể ngừng phán xét mọi hành vi, lời nói và cách suy nghĩ của Điểu vương. Nhưng phận làm em, làm bề tôi, lại không cho phép chàng như thế. Những ham muốn làm phản trỗi dậy, nhưng điều chàng thực sự đeo đuổi không cho phép chàng được liều mình. Sự hối hận với hành vi ngông cuồng và lười biếng tuổi trẻ dâng lên khiến chàng tức ngực. Chỉ vì ham mê đuổi theo những hiểu biết mà người thường không hiểu được, chàng đã giao lại ngôi báu cho một kẻ hèn hạ, đa nghi. Những điều Điểu vương làm không vì Điểu tộc, không vì muôn dân, cũng không vì lý đúng sai, mà chỉ vì quyền lực của bản thân. Thậm chí, ngay cả trong giấc mơ quyền lực, Điểu vương cũng không dám tham vọng lớn hơn, chỉ mong ở mãi trong xó núi này ôm lấy ngai vàng.
Chàng bất chấp lệnh cấm không được sử dụng thể phượng hoàng ở Điểu Kinh, dang rộng đôi cánh bay về phía Hoàng Hoa cung. Chỉ có cảm giác được bay, chàng mới quên đi những suy nghĩ và cảm giác ấy. Chàng lẩn vào lớp mây mù, không phải để trốn, mà để không phải nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào phía dưới kia. Chàng cần một màu trắng tinh khiết, trắng như màu của mây, để quên đi tảng đá đeo nặng trong lòng chàng mỗi khi chàng về Điểu Kinh.
Mặc dù bay trong mây và sương nhưng Thiên Hoàng chưa bao giờ quên đường về Hoàng Hoa Cung. Đến gần núi Hồ Điệp, chàng hạ cánh xuống, Chàng muốn được tản bộ trên con đường núi với cảnh sắc thoát tục nơi đây. Đi qua lớp sương mù, núi Hồ Điệp hiện ra rợp hoa vàng, men theo vách đá và chạy dài bên bờ suối. Một túp lều nhỏ bằng gỗ được dựng bên bờ suối, bài trí đơn giản, rèm lưa thưa ám hơi nước mờ, chuông gió lách tách thư thái. Đây là nơi chàng dựng lên để gặp gỡ bạn bè. Chàng không muốn cho người ngoài được phép bước vào sâu trong núi. Những tham vọng bẩn thỉu của người đời sẽ làm ô uế nơi đây mất.
Đằng sau thủy đình có một cầu thang cheo leo dẫn lên núi. Cầu thang ấy là giả. Những cái bẫy chết người đã được cài sẵn. Đường lên núi là tự chèo thuyền, ngược dòng suối lên đến thượng nguồn. Nhưng con đường đó là dành cho người ngoài. Người ngoài không thể bay vào Hoàng Hoa cung được, kể cả Điểu vương, mà buộc phải đi thuyền. Một kết giới đã được thiết lập để không ai có thể tự ý ra vào Hoàng Hoa cung. Bất cứ ai muốn bay vào Hoàng Hoa cung, nếu không phải Thiên Hoàng và Thiên Phụng đều sẽ bị hàng vạn con bướm tấn công bằng một sóng âm đặc biệt được tạo ra bởi nhịp đập đồng loạt của cánh bướm.
Tuy vậy, Thiên Hoàng vẫn muốn vượt suối. Cảm giác được cưỡi trên con thuyền gỗ, đi ngược lại dòng chảy của nước luôn khiến chàng mơ hồ mường tượng rằng mình đang vượt qua số mệnh. Chỉ có những kẻ dám vượt qua số mệnh của mình mới xứng đáng đặt chân vào Hoàng Hoa cung. Ẩn ý của lối vào này là thế.
Hoàng Hoa cung nằm ở lưng chừng núi Hồ Điệp. Toàn bộ được xây bằng gỗ, nhìn đơn giản nhưng vẫn thanh nhã và bề thế. Không có những họa tiết phức tạp, không có những vũ khí ngầm, chỉ có những cánh bướm dập dềnh trôi theo gió. Ít ai biết được rằng, chính những cánh bướm tưởng như vô hại ấy lại là thứ vũ khí lợi hại nhất bảo vệ Hoàng Hoa cung.
Thiên Hoàng bỏ giày ở ngoài, dẫm chân trần lên sàn gỗ của Hoàng Hoa cung. Chỉ nơi đây chàng có thể được đi trên đôi chân trần của mình. Chỉ nơi đây đủ thanh sạch để khiến chàng không cảm thấy ghê tởm những thứ bẩn thỉu vô hình bám trên người chàng. Chàng bước thật nhẹ để cảm nhận, và cũng để gây bất ngờ cho Thiên Phụng.
Mỗi năm, chàng được gặp Thiên Phụng đôi ba lần. Lần nào con bé cũng nằm trong suối nước nóng sát vách núi ngủ quên bên quyển sách. Lần này cũng thế. Cô bé Thiên Phụng mới ba tuổi, nhúng nửa người trong nước nóng, nửa người trên khoác tấm lụa vàng dựa vào vách đá. Một tay cô bé buông thõng theo làn nước, một tay gác lên phiến đá bên cạnh vẫn cầm không buông cuốn sách.
Thiên Hoàng mỉm cười đến gần, gõ cuốn sách ra khỏi tay cô bé. Cô bé vẫn ngủ say không biết gì. Thiên Hoàng lắc đầu cười. Chàng nhấc bổng cô bé lên, lấy một tấm lụa khô lau sạch người của cô bé. Lúc này, cô bé mới choàng tỉnh. Cô bé reo lên, ôm chặt lấy cổ Thiên Hoàng:
– Cha…
Thiên Hoàng nói giọng vừa trách mắng vừa dỗ dành:
– Sao lại ngủ quên trong suối nước nóng như thế… Thị nữ đâu cả rồi?
Thiên Phụng phụng phịu:
– Con đuổi hết đám thị nữ đi rồi! Chúng khiến con không vừa mắt! Đến nấu ăn cũng không biết làm con vừa miệng.
Thiên Hoàng ấn vào trán Thiên Phụng khiến cô bé đưa tay xoa xoa trán:
– Thật là đỏng đảnh! Không ăn cơm thì ăn gì?
– Con hút mật hoa là được rồi! Với cả hàng ngày, thế tử đều cho người mang thức ngon đến cho con… Con không lo chết đói!
Thiên Hoàng nhíu mày:
– Thế là nhờ thế tử mang thức ngon đến cho con chứ đâu phải con hút mật hoa qua ngày được. Mà không ăn được thì cũng thôi đi, đằng này ngủ quên trong suối nước nóng, có ngày làm ma sặc nước đó!
Thiên Phụng bĩu môi:
– Cha đi lâu như vậy còn trách con… Con thành ma sặc nước cũng được, thành ma rồi con sẽ đến thành Vũ Cầm ở với cha, như thế sẽ không phải xa cha!
Thiên Hoàng quát:
– Nói bậy! Đi! Thay y phục, cha đưa con ra phố chơi, kiếm một quán ăn ngon, ngắm cảnh đẹp!
Thiên Phụng reo lên sung sướng, nhảy khỏi tay Thiên Hoàng, vứt tấm lụa vàng quấn người xuống đất rồi lon ton không quần không áo chạy đi tìm y phục mới. Thiên Hoàng nhìn hành vi của cô bé, vừa thấy thích thú lại vừa lo sợ. Một sự hoang dại tinh khôi ẩn trong con người của Thiên Phụng. Sự hoang dại ấy hồn nhiên như bông hoa, như cánh bướm, như vầng trăng. Nhưng đời người liệu có chấp nhận được sự hoang dại ấy. Sự hoang dại đó lại không được phép mất đi, bởi sự hoang dại có sứ mệnh riêng của mình.
----&&--(-
Chương 6: Thưởng rượu trong sương Ở Điểu Kinh có một hồ nước trong vắt như pha lê, có tên là Vọng Tiên. Nước hồ xanh thăm thẳm, có thể nhìn thấy đáy với những thân cây phủ rong rêu cổ đại. Vào mùa đông, một lớp băng mỏng dát bạc trên mặt hồ khiến đáy hồ như một bức tranh tự nhiên hoàn mỹ, chỉ đơn thuần là đẹp thôi, không ẩn ý bất cứ điều gì. Lúc này trời đã cuối thu, cũng khá lạnh. Một lớp băng mỏng như cánh chuồn phủ phần rìa của hồ nước. Sương nhạt giăng mắc thành tấm màn lụa toàn bộ khu vực quanh hồ. Chỉ lô nhô đâu đó những mái lầu của tửu quán gần đó.
Mỗi lần về Điểu Kinh, Thiên Hoàng đều dẫn con gái đến tửu quán Vân Trung Tửu bên hồ Vọng Tiên. Vân Trung Tửu cao sáu tầng, khách lúc nào cũng đông nườm nượp. Tầng một, tầng hai dành cho những khách thường dân. Tầng ba, tầng bốn dành cho quan lại và binh sĩ của Điểu Kinh. Tầng sáu là nơi dành riêng cho Chinh Nam tướng quân Điểu Thiên Hoàng ngắm cảnh, uống rượu. Những khi Thiên Hoàng trấn thủ ở phương Nam, tầng sáu đóng cửa nhưng vẫn được lau dọn sạch sẽ.
Thiên Hoàng bản tính phóng túng nên chẳng ngần ngại gì cho cô con gái còn nhỏ tuổi của mình uống rượu. Chàng luôn cho rằng rượu là thứ nước tinh khiết nhất của đất trời, thế nên trẻ nhỏ uống rượu cũng không có gì nguy hại. Thiên Phụng lại càng chẳng biết thiệt hơn, đúng sai ra sao, lấy sự thống khoái của bản thân làm quan trọng, nên lần nào cô bé cũng say bí tỉ đến mức ngủ gục trên tay của Thiên Hoàng.
Bạn rượu của Thiên Hoàng từ trước đến giờ vốn chẳng có ai, chỉ có Thiên Phụng mà thôi. Trong cơn say, cô bé sẽ nói những lời rồ rồ dại dại, rất hợp với ý của chàng:
– Cha à… sau này lớn lên con sẽ không ra trận giết giặc như cha đâu… Một lời của con tự nhiên sẽ khiến mọi người quy phục mà dừng đánh nhau. Như thế cha không phải ra trận nữa, cha sẽ về Hoàng Hoa Cung với con…
Thiên Hoàng cười cười dò hỏi tiếp:
– Không ra chiến trận… ta ở nhà biết làm gì? Ngồi không ta sẽ chán chết mất!
– Sao lại không biết làm gì… Hôm nào cha và con cũng uống rượu say, rượu say rồi ngủ lăn quay hết cả ngày… Thế là xong… Lúc nào cũng có việc…
Thiên Hoàng cười lớn, lạ rót cho con gái một chén rượu đầy. Sương bay qua cửa sổ, len lỏi vào lầu. Hai cha con lặng dừng rượu, ngồi im cảm nhận khí lạnh và sự bồng bềnh vô định hình của mây trôi qua từng thớ thịt, mạch máu của mình. Hơi rượu nồng lên sống mũi của Thiên Phụng lẫn với cảm giác phiêu lãng trong sương khiến cô bé say mê hồn bay tận cung trăng. Đôi mắt cô bé lim dim dần rồi ngủ gục xuống bàn, nụ cười vẫn còn nở trên môi.
Thiên Hoàng bế con gái vào một chiếc giường nhỏ trong phòng trong. Chàng đắp chăn cho Thiên Phụng rồi ra khép cửa lại, đi ra phòng ngoài để tiếp tục cuộc độc ẩm.
Một tiếng chuông rung rung ở cửa. Thiên Hoàng đi ra mở một cách ung dung như thể đã biết trước việc này. Đứng trước cửa là một thiếu phụ váy trắng, trùm áo choàng đen che kín mặt. Nàng nhẹ nhàng bước vào, ngồi xuống bàn rượu. Thiên Hoàng khép cửa lại.
Thiếu phụ cởi áo choàng ra. Đó là một tuyệt thế giai nhân với ánh mắt trong vắt soi thấu bóng hình của bất cứ ai dám nhìn thẳng vào nàng. Những lọn tóc của nàng xoăn thành từng lọn buông lòa xòa trước mặt.
– Chàng không thể đi gặp ta mà không mang con gái chàng theo được hay sao?
Thiên Hoàng vừa rót rượu, vừa thủng thẳng đáp:
– Nàng đã trở thành vương hậu, nếu chúng ta bị bắt gặp mà không có Thiên Phụng ở đây, Điểu vương sẽ cảm thấy thế nào?
Thì ra đó là vương hậu của Điểu vương. Chẳng là trước đây, Thiên Hoàng và vương hậu có một đoạn tình duyên. Đoạn tình duyên này kéo dài trong bí mật cho đến ngày Điểu vương lên ngôi và lấy nàng làm chính thất. Vương hậu dù đã bén duyên mới nhưng tình cũ khó dứt, vẫn luôn muốn được gặp gỡ Thiên Hoàng. Mỗi lần chàng về Điểu Kinh, hai người đều lén lút gặp nhau ở đây.
Vương hậu cầm lấy tay Thiên Hoàng, ngấn lệ rưng rưng:
– Chúng ta còn phải gặp nhau như thế này đến tận bao giờ nữa… Chàng chẳng lẽ không còn chút tình ý nào với ta nữa hay sao?
Thiên Hoàng không rụt tay lại, nhưng lời nói lại khách sáo:
– Từ ngày nàng lên ngôi vương hậu, ta chỉ mong được trò chuyện với nàng như bạn cũ, không vọng tưởng bất cứ điều gì. Điểu vương là anh trai ta, ta không thể phản bội ngài ấy.
Vương hậu buông tay Thiên Hoàng, chỉ khẽ cười buồn nhấc ly rượu uống lặng lẽ. Lòng nàng cuồn cuộn muôn ý muốn. Vừa muốn ôm chầm lấy chàng, muốn kề sát môi chàng, muốn cùng chàng bất chấp sống chết. Nhưng lòng chàng dường như đã nguội lạnh. Nàng chỉ có thể ngồi cạnh chàng mà ao ước, mà tưởng nhớ thuở thanh xuân. Nàng buông tiếng thở dài:
– Một năm rồi lại một năm, ta dõi theo tin chàng và nhìn thế tử lớn lên. Thiên Phụng thật may mắn bởi lúc nào cũng có chàng bên cạnh! Còn thế tử lại chỉ có thể đọc sách của chàng.
Thiên Hoàng chợt trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, rồi dốc cạn chén rượu:
– Ta chỉ có thể một lòng vì thế tử mà dốc sức bảo vệ an nguy của Điểu Kinh. Thế tử cùng Thiên Phụng cũng rất thân thiết, sau này Thiên Phụng cũng sẽ thay ta dốc sức phò tá thế tử.
Đột ngột, một tiếng “cạch” nhỏ khiến Thiên Hoàng giật mình. Chàng nói nhanh:
– Nàng mau rời khỏi đây!
Nói đoạn, chàng mặc kệ vương phi khoác vội áo choàng, phi ra ngoài cửa sổ leo lên nóc nhà. Không một động tĩnh gì. Chàng đứng trên nóc nhà dõi mắt thần tứ phía nhưng tất cả chỉ mờ mờ vì sương đã phủ dày đặc. Thiên Hoàng đành quay trở lại phòng.
Lúc này, vương phi đã rời khỏi Vân Trung Tửu, chàng đoán thế. Không lẽ mối quan hệ của chàng và vương phi đã bại lộ? “Nếu vậy thì nàng nguy mất! Ta phải mau đi cảnh báo nàng!”. Thiên Hoàng định phi thân đi, nhưng chàng chợt nghĩ lại: “Không đúng! Làm gì có ai trong Điểu Kinh thân thủ có thể nhanh như vậy! Chỉ thoắt một cái, chính ta còn không thấy dấu vết đâu! Đây ắt không phải người của Điểu vương cử đi!”. Thiên Hoàng nhún vai rồi tự nhủ: “Thôi kệ, cũng chả quan trọng! Ta đưa Thiên Phụng về Hoàng Hoa cung hẵng hay!”
Thiên Hoàng đi vào căn phòng trong nơi Thiên Phụng đang say ngủ. Chàng vừa đến bên giường thì kinh hoàng thốt lên:
– Thiên Phụng…
Cô bé đã biến mất. Cửa sổ mở toang. Ai đó đã bắt cóc cô bé. Do Thiên Phụng đang say rượu nên không có dấu vết chống cự. Kẻ bắt cóc cố tình tạo tiếng động trên mái nhà để lừa chàng, trong khi ấy hắn đưa Thiên Phụng trốn qua cửa sổ. Nhưng dù thế nào, thân thủ của kẻ bắt cóc cũng không phải tầm thường.
Chàng hít vào một hơi rồi thở ra thật chậm. Chàng đứng im trong tĩnh lặng và cảm nhận. Chàng cảm thấy rất rõ ràng Thiên Phụng dù bị bắt cóc vẫn đang an toàn. Kẻ bắt cóc chưa hẳn đã có ý xấu. Hơn nữa, kể cả có ý xấu thì cũng sẽ muốn dùng Thiên Phụng để uy hiếp chàng nên chẳng thể làm tổn hại gì đến cô bé. Nghĩ vậy, chàng yên tâm hơn. Bây giờ, việc cần chỉ là ngồi đợi xem kẻ nào sẽ đưa ra điều kiện với chàng.
Chàng ngồi xuống bên bàn rượu, rót đầy chén, mắt hướng về bầu trời đêm mờ sương. Chàng khe khẽ ngâm mấy câu thơ:
“Sương buông mờ thế sự
Rượu ta rót chén ta
Ví bằng thân hồ hải
Gạt mây đón trăng trong”
– Hay cho câu thơ “Gạt mây đón trăng trong”! Hahaha… hahaha! – Một tràng cười vang lên, vọng vào từ cửa sổ.
Bóng đại bàng lướt qua khung cửa, nửa lẫn vào sương nửa kiêu hùng. Thiên Hoàng mỉm cười nói:
– Không ngờ Minh Hoàng huynh lại tới Điểu Kinh hôm nay! Xin mời vào đây dùng rượu!
Một nam tử tuổi đã ngoài ba mươi, thân cao lừng lững, khoác áo choàng màu xanh lam, phi người vào phòng qua ô cửa sổ. Đó chính là Trấn Đông Tướng quân Điểu Minh Hoàng, anh trai của cả Điểu vương và Điểu Thiên Hoàng. Minh Hoàng thoải mái, hất tung áo choàng rồi ngồi xuống đối diện với Thiên Hoàng. Chàng nói:
– Lâu rồi chúng ta không ngồi uống rượu với nhau!
Thiên Hoàng hỏi luôn vào chuyện:
– Vương huynh vào cung, Điểu vương có biết không?
Minh Hoàng không đáp lại câu hỏi của Thiên Hoàng, mà nói sang chuyện khác với một giọng chắc chắn:
– Ta đánh liều tới đây là để báo cho đệ biết hai việc quan trọng! Một việc là bí mật của kẻ khác, một việc là bí mật của đệ. Đệ muốn ta nói bí mật nào trước?
Thiên Hoàng nhìn thẳng vào mắt Minh Hoàng, gằn giọng:
– Vương huynh muốn uy hiếp đệ?
Minh Hoàng ngửa cổ cười:
– Đệ nghĩ gì vậy? Đệ là con chim phượng hoàng cao khiết, không sợ trời, không sợ đất, không cần sống, chẳng ngại chết… ta sao có thể uy hiếp được đệ!
Thiên Hoàng thở hắt một hơi rồi chán nản nói:
– Vậy thì huynh nói bí mật của đệ trước đi!
Minh Hoàng nhìn khắp căn phòng rồi cười nói:
– Quán này là của đệ xây dựng nên. Người làm trong quán, từ trưởng quầy đến phục vụ, đầu bếp… đều là người của Ô Thị. Ô Thị trước giờ tưởng như là bên trung gian buôn bán tin tức giữa ba vùng Long – Điểu – Dã, nhưng trong mấy năm nay, tất cả đều hoạt động dưới sự điều khiển của Chinh Nam tướng quân Điểu Thiên Hoàng. Tin đệ thu vào là tin thật, nhưng tin đệ tung ra qua cửa của Ô Thị thì đa phần đều không còn hoàn toàn là thật nữa. Mọi thông tin sai lệch, Ô Thị đều có thể dàn dựng để trở thành có thật, đúng vậy không?
Thiên Hoàng không khỏi ngạc nhiên trước những gì Minh Hoàng đã điều tra được. Qủa không sai, chàng là người đứng sau điều khiển Ô Thị. Minh Hoàng lại nói tiếp:
– Việc này không khó để lần ra! – Minh Hoàng tiếp lời – Ta trấn thủ ở phía Đông, kể cũng nhàn rỗi. Ta cho người theo dấu đàn quạ, ghi lại toàn bộ số lượt và hướng bay của chúng. Lượng quạ bay vào thành Vũ Cầm, Điểu Kinh và Ô Thị trong nhiều năm nay tăng một cách đột biến. Ta lại nghe nói đệ thường tới đây uống rượu. Muốn uống rượu, kẻ lười biếng như đệ chỉ cần ở Hoàng Hoa cung là đủ, đâu cần phải cất công tới tận đây. Vậy là ta cho người theo dõi toàn bộ hoạt động của Vân Trung Tửu.
Thiên Hoàng gật gù tán thưởng:
– Đệ vốn dĩ vẫn biết huynh không phải tầm thường!
Minh Hoàng tự nhiên rót cho mình một chén rượu, dốc cạn, lấy hơi tiếp lời:
– Nhờ Ô Thị, đệ biết hết mọi việc trong thiên hạ, nhưng lại có những việc đệ không biết được. Việc này lại kinh thiên động địa, nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng lớn đến uy danh của Điểu tộc. Nhưng nếu không lộ ra thì vận mệnh của Điểu tộc sẽ nguy mất.
Nói đoạn, Minh Hoàng lấy ra một cuốn sách cổ, đã sờn rách:
– Đây là cuốn cổ nhất của Điểu sử, chắc đệ đã biết. Sách này ghi rất rõ rằng trong một gia đình Hoàng tộc có cùng huyết thống không thể có hơn một người có thể năng lượng phượng hoàng. Nhưng ba anh em ta lại có hai người có thể năng lượng phượng hoàng. Đệ nói xem, như vậy là thế nào?
Thiên Hoàng nghe đến đây thì không giấu nổi sự bất ngờ, tay run run cầm cuốn sách lên đọc. Lòng chàng lại chen lấn nhiều suy nghĩ. Như vậy, có lẽ nào chàng và Điểu vương không phải anh em ruột? Vậy trong hai người, chàng và Điểu vương, ai là con đẻ ai là con nuôi?
– Có điều này đệ không biết, Điểu Linh Hoàng hồi nhỏ vốn ốm yếu nên thể năng lượng không được hình thành. Cha chúng ta phải tìm thày thuốc chữa bệnh cho Linh Hoàng mới có thể bảo toàn được tính mạng. Đến năm mười ba tuổi, Linh Hoàng mới dứt hẳn bệnh. Ngay lập tức, Linh Hoàng bột phát thể năng lượng phượng hoàng. Chuyện ấy về sau ít người chú ý, đều cho là Linh Hoàng vì có bệnh nên thể năng lượng phượng hoàng không phát tác được!
– Nhưng … – Thiên Hoàng ngập ngừng không nói.
– Đệ nói tiếp đi! Đệ hiểu rõ về thể năng lượng phượng hoàng kia mà! – Minh Hoàng cương quyết.
– Máu phượng hoàng có thể cải tử hoàn sinh, kẻ có thể năng lượng phượng hoàng đều không bao giờ bị bất cứ bệnh tật gì. Sao có thể nói rằng bệnh nặng khiến cho thể phượng hoàng không phát tác…
Minh Hoàng nhìn thẳng và mắt Thiên Hoàng, gằn giọng nói từng câu chậm rãi:
– Hắn, bằng một cách nào đó, đã giả mạo thể phượng hoàng. Thiên Hoàng, đệ đã bỏ cuộc và giao giang sơn Điểu tộc cho một kẻ giả mạo!
Thiên Hoàng phải chống tay xuống bàn để không vì choáng váng mà ngã gục. Chàng vẫn tự tin với sự sáng suốt của mình, nhưng lại sai lầm lớn đến thế. Chàng vẫn cho rằng mình biết mọi sự, nhưng sự thật này lại đáng sợ hơn bao giờ hết. Nếu Linh Hoàng đã biết bản thân hắn là giả mạo, vậy chẳng phải hắn cũng đoán được rằng thế tử mà hắn nuôi bấy lâu trong hoàng cung chính là con trai của chàng hay sao? Một kẻ không có thể năng lượng phượng hoàng làm sao có thể đẻ ra một người con có thể năng lượng phượng hoàng?
---&&---
Chương 8: Đổ nát
Hoàng cung chỉ còn là một đống đổ nát. Điểu Kinh náo loạn kinh hãi, dân chúng lật đật rủ nhau thu vén tài sản trong đêm.
Thiên Hoàng đứng trên đống đổ nát nhìn xuống phía dưới kinh thành. Tấm áo choàng của chàng ám bụi bay lất phất trong gió. Trong cơn phẫn nộ, chàng đã thiêu rụi tất cả. Thân xác của Điểu vương, vương hậu chỉ còn là một đám tro tàn. Điểu Kinh lúc này không còn ai ngoài chàng có thể lo liệu và sắp xếp, nhưng tung tích của Thiên Phụng vẫn không dấu vết. Nếu chàng bỏ Điểu Kinh đi tìm con gái lúc này thì Điểu tộc biết phải sao đây.
Trước cái chết của Điểu vương và Điểu Minh Hoàng, Thiên Hoàng không một chút xúc động, không một chút đau thương. Chàng thấy việc phải thế thì phải thế thôi. Cuộc tranh chấp của họ từ đầu chàng đã không muốn nhúng tay vào. Mọi cuộc chiến, dù khoác danh chính nghĩa, vẫn cứ là phi nghĩa.
Thiên Hoàng thở dài, quay lưng bước trên đá vụn. Chàng muốn thả bước đi không phải e dè để nghĩ về những bước đi sắp tới. Nếu những chuyện này bại lộ, Điểu tộc sẽ ra sao? Những tướng lĩnh cát cứ sẽ vì thế mà nổi dậy.
– Ông có gì để giải thích với ta không?
Thiên Hoàng giật mình bởi một giọng trẻ con nhưng nghiêm nghị. Chàng nhận ra trước mặt chàng chính là thế tử Điểu Lãnh Phong . Thế tử lúc này đã lên tám tuổi, phong thái lộ vẻ đĩnh đạc của bậc quân vương, da trắng mày dài, thanh tú như băng tuyết. Nhìn thấy cậu bé, Thiên Hoàng mỉm cười:
– Cha con giết mẹ con, còn ta đã giết cha con và phá hủy hoàng cung.
Thế tử mắt rưng rưng nhưng cố nắm chặt nắm tay để nén giận và nén cơn đau. Thiên Hoàng ngửa mặt lên trời, không biết nên cười hay nên khóc:
– Con có thể căm ghét ta, nhưng hãy nghe ta nói điều này… Trong thành dân tình hỗn loạn, ngoài thành các phiên tướng sẽ dẫn binh ngấp nghé ngôi báu. Chính danh lên ngôi Điểu vương giờ đây chỉ có ta và con. Nhưng ta sẽ không lên ngôi, từ giờ con sẽ phải cai trị cả Điểu tộc. Ta sẽ phò trợ con đến lúc con đủ lông đủ cánh, sau đó con muốn giết ta hay muốn tra tấn ta để trả thù thì cũng tùy ý con quyết định…
Thế tử nuốt nước mắt vào bên trong, lừ mắt nhìn thẳng vào Thiên Hoàng:
– Tại sao ông không giết ta và lên ngôi Điểu vương?
Thiên Hoàng xòe đôi cánh phượng hoàng, lắc người bay lên cao. Phượng hoàng sáng rực trong đêm tối tựa như mặt trời xuất hiện.
– Hãy biến thành thể phượng hoàng! Chúng ta cần thị uy để yên lòng dân chúng và bá quan.
Thế tử đứng lặng ngắm nhìn đôi cánh phượng hoàng của Thiên Hoàng. Đôi cánh ấy thật rực rỡ, thật huy hoàng, thật uy phong. Cậu chưa từng được thấy cánh phượng hoàng của cha cậu. Những ngày tập bay đầu tiên cũng là tự cậu liều mình. Một mình cậu vượt qua những cơn gió lớn ào ào trên đỉnh núi.
Thế tử bước từng bước lại gần phía Điểu Thiên Hoàng. Toàn thân cậu ánh lên màu bạc như ánh trăng giữa đêm đông trên đỉnh núi tuyết. Ánh bạc ấy hòa với làn sương khiến không gian xung quanh trở nên kỳ ảo. Đôi cánh bạc dang rộng, nhẹ nhàng nâng cậu khỏi mặt đất. Cậu hiển lộ dần dần hình thể của một con phượng hoàng bạc. Phượng hoàng bạc chưa lớn bằng phượng hoàng lửa nhưng ánh sáng đẹp đẽ thì không hề thua kém.
Người dân thấy ánh sáng của chim phượng hoàng, đổ xô ra đường phố reo hò. Dấu hiệu chim phượng hoàng bay trên bầu trời là dấu hiệu ngai vị Điểu vương vẫn vững vàng. Lần này, họ không chỉ được chứng kiến một chim phượng hoàng mà còn được chiêm ngưỡng hai chim phượng hoàng uốn lượn giữa bầu trời Điểu kinh. Họ nhanh chóng quên đi cơn chấn động trong đêm, quên luôn kế hoạch rời bỏ Điểu kinh chạy loạn. Họ cảm thấy yên tâm hơn khi thế lực bảo trợ họ vẫn còn rất mạnh mẽ.
Thiên Hoàng dẫn Lãnh Phong rời khỏi tầm mắt của đám đông dân chúng, lẩn vào sương mờ, bay về phía Hoàng Hoa cung. Hai người đáp xuống trước sân. Hoàng Hoa cung trong đêm chỉ có những đuốc lửa soi sáng nên khung cảnh trở nên mờ ảo, bí hiểm, không có vẻ hoàng nhoáng của hoàng cung. Nhưng Lãnh Phong từ trước đến giờ vẫn rất thân thiết với Thiên Phụng nên không cảm thấy xa lạ gì với Hoàng Hoa cung nữa.
Thiên Hoàng thúc giục thế tử Lãnh Phong:
– Mau đi ngủ! Ta còn có việc quan trọng cần giải quyết! Ở đây, thế tử sẽ được an toàn cho đến khi có thể lên ngôi trong vài ngày tới!
Thiên Hoàng bước nhanh vào bên trong nhưng Lãnh Phong lại có vẻ ngập ngừng. Cậu bé cứng giọng:
– Ta đã làm theo lời ông… Ta muốn biết sự thật!
Thiên Hoàng thở dài:
– Sự thật có cần thiết không… sự thật là ta vừa giết cha của con… thế thôi!
Cậu bé ngang nhiên bước lướt qua Thiên Hoàng, thản nhiên đi vào. Trước giờ cậu vẫn rất thích đến Hoàng Hoa cung. Khi Thiên Phụng bị giam lỏng tại đây, Thiên Hoàng không có ở Điểu Kinh, cậu thương mang đồ ăn ngon tới cho cô bé. Cậu luôn cảm thấy cô bé rất thân thuộc, rất gần gũi, không lạnh nhạt như cha cậu. Trước giờ cậu chỉ đứng từ xa quan sát Điểu Thiên Hoàng, chỉ hôm nay mới đứng gần như thế và thực sự nói chuyện. Chứng kiến ánh sáng từ thể năng lượng phượng hoàng của Điểu Thiên Hoàng, cậu mơ hồ cảm thấy có một mối liên hệ nào đó rất mật thiết với con người này. Cậu cảm thấy rằng chuyện vừa diễn ra còn nhiều uẩn khúc và muốn được biết. Nhưng Thiên Hoàng có vẻ không muốn nói cho cậu, thế thì một lúc nào đó cậu sẽ tìm ra sự thật.
Lãnh Phong theo Thiên Hoàng vào phòng ngủ. Nhìn ánh lửa bập bùng, cậu bất chợt nhớ tới Thiên Phụng, liền hỏi:
– Thiên Phụng hay thức khuya lắm… Nó đã ngủ chưa?
Thiên Hoàng cười buồn:
– Con quả nhiên rất quan tâm đến Thiên Phụng?
– Thiên Phụng đâu rồi? – Lãnh Phong hỏi tiếp.
– Một kẻ nào đó đã bắt cóc mất Thiên Phụng trong lúc hỗn loạn. – Thiên Hoàng cố giấu xúc động vào trong.
Lãnh Phong nhíu mày:
– Tại sao ông còn chưa đi tìm Thiên Phụng? Ông không sợ em ấy gặp nguy hiểm à?
Thiên Hoàng đến gần, nắm lấy vai Lãnh Phong nhìn vào mắt cậu bé:
– Hết đêm nay, con sẽ không còn là một thế tử nữa. Con sẽ là Điểu Vương. Con đã rất trưởng thành, nhưng cần phải trưởng thành hơn nữa. Một quyết định của con sẽ khiến hoặc trời long đất lở, hoặc bốn bề yên ắng. Con sẽ phải học cách ra quyết định chọn lựa một điều giữa rất nhiều điều. Có những việc với bản thân ta rất quan trọng, nhưng nếu nó chưa thật bức thiết thì chưa nhất định phải làm ngay. Nếu hôm nay ta không có mặt ở hoàng cung, mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ. Còn kẻ bắt cóc Thiên Phụng lại chưa rõ tung tích, ta chỉ có thể xử lý việc cần kíp trước mà thôi.
Thiên Hoàng buông vai cậu bé và quay đi. Bước đi của chàng gấp gáp nhưng nhẹ nhàng tựa hồ không phát ra tiếng động.
Thiên Hoàng quay trở lại Vân Trung Tửu bên hồ Vọng Tiên. Về đêm, quán vắng khách. Chỉ còn những người giúp việc dọn dẹp và tính toán sổ sách. Vừa nhìn thấy Thiên Hoàng, tất cả những người giúp việc tại đó đều cúi đầu chào. Thiên Hoàng hỏi:
– Chủ quán đâu?
Một người giúp việc đáp:
– Dạ thưa, đang ở trên lầu đợi chủ nhân!
– Người đưa đến rồi chứ? – Thiên Hoàng hỏi tiếp.
– Dạ vâng! Chủ quán đang chăm sóc cho cậu bé!
Thiên Hoàng bước nhanh lên tầng lầu. Toàn bộ người giúp việc trong quán đều là người của Ô thị, được đào tạo kỹ lưỡng. Người phục vụ bàn có khả năng nghe và ghi nhớ hết toàn bộ các câu chuyện của khách. Đầu bếp và người đi chợ có mối liên hệ với thương lái khắp nơi, nhờ thế những chuyện trên trời dưới bể trong Điểu Kinh và các vùng quanh đó đều được biết. Tất cả đều được ghi lại và phân loại bởi những người làm việc sổ sách tại quầy. Khi nào cần hành sự, những người canh gác tại Vân Trung Tửu sẽ giúp Thiên Hoàng thực hiện.
Trong lúc Thiên Hoàng giải quyết tên Điểu vương giả mạo Điểu Linh Hoàng thì người của Vân Trung Tửu nhận nhiệm vụ giải cứu cậu bé Điểu Tử Bằng đang bị quân ngự lâm đem phi tang. Cậu bé được đưa về tửu lầu, bảo vệ nghiêm ngặt.
Tử Bằng đã bị bẻ gãy đôi cánh lại mất máu và tổn thương tinh thần, nên vẫn mê man ngất lịm. Chủ quán từ lúc đưa Tử Bằng về, vẫn luôn ở bên chăm sóc cậu bé. Sau khi thuật lại tình trạng của Tử Bằng cho Thiên Hoàng, chủ quán còn nói thêm:
– Theo như tiểu nhân được biết thì Thần Y Hoàng Tế Thiên hôm nay có mặt ở Điểu Kinh. Nếu chúng ta đón hắn đến đây thì công tử Tử Bằng sẽ mau chóng hồi phục mà không cần đến chủ nhân phải cho cậu ta uống máu phượng hoàng.
Thiên Hoàng kinh ngạc:
– Hoàng Tế Thiên ở Điểu Kinh? Ngươi chắc chứ?
Chủ quán gật đầu:
– Dạ vâng! Hắn còn đến Vân Trung Tửu uống rượu vào chiều nay. Tiểu nhân sao có thể nhầm được!
Thiên Hoàng gật đầu ngẫm nghĩ:
– Lúc đầu ta tưởng là Minh Hoàng, sau đó lại nghĩ là Linh Hoàng bắt giữ Thiên Phụng… Hóa ra lại là hắn! Ngươi mau đi bắt hắn về đây!
– Không cần đâu! – Một giọng nói vang lên ngoài cửa sổ.
Thiên Hoàng và chủ quán nhìn về phía cửa sổ. Ngồi vắt vẻo trên khung cửa sổ là Hoàng Tế Thiên. Tế Thiên mặc y phục đen, không cần che mặt, đang nhởn nhơ mỉm cười nhìn hai người. Chủ quán toan rút dao ném vào người Tế Thiên nhưng Thiên Hoàng ngăn lại:
– Hắn đã dám xuất hiện, tức là có điều muốn nói!
Tế Thiên nhảy khỏi ô cửa sổ ngang nhiên đi đến gần giường của Tử Bằng, thản nhiên giơ tay trái lướt khắp thân thể của cậu bé. Đó là cách Tế Thiên cảm nhận dòng năng lượng vận hành trong người của Tử Bằng:
– Đứa bé mất máu nhiều, nhưng không đáng ngại! Cũng không nhất thiết cần đến máu phượng hoàng. Tuy mất đi đôi cánh nhưng phẩm chất của đại bàng vẫn còn trong nó. Nó sẽ tự chữa cho bản thân thôi!
– Con gái của ta ở đâu? – Thiên Hoàng không quá quan tâm đến câu trả lời của Tế Thiên.
Tế Thiên đáp:
– Ngươi yên tâm, con bé an toàn. Nó đang được đưa đến thành Trấn Tây.
Thiên Hoàng ra hiệu lệnh cho chủ quán rời đi, rồi tiếp tục hỏi Tế Thiên:
– Ngươi muốn trao đổi gì?
– Tính mạng của con trai Chúc Thịnh Lai chỉ còn đếm từng tháng. Ta muốn ngươi dùng năng lượng phượng hoàng của ngươi để chữa trị cho nó!
Thiên Hoàng ngửa mặt cười:
– Thần y như ngươi có thể làm những chuyện như thế này sao? Thật đáng xấu hổ?
Tế Thiên cười nhẹ:
– Ta biết khi dùng thể năng lượng phượng hoàng của ngươi để trị bệnh nặng có thể khiến ngươi bị kiệt quệ năng lượng trong một thời gian dài. Nhưng ta đảm bảo với ngươi, không những ngươi được đoàn tụ với con gái, mà còn có được sự quy phục của nghĩa quân rừng Bạch Tùng và sự ủng hộ của Trấn Tây tướng quân Điểu Tùng. Với tình trạng của Điểu Kinh như hôm nay ta chứng kiến, có lẽ đó là những thứ ngươi thực sự cần…
– Với sức mạnh của ta, không gì không thể làm được! Ta đâu cần đánh đổi nhiều như vậy?
– Phủ Trấn Tây là nơi bất khả xâm phạm, ta không tin ngươi dễ dàng xâm nhập. Con gái ngươi sẽ được nuôi dưỡng trong phủ để lấy máu duy trì sự sống cho thằng bé. Nếu ngươi muốn cứu nó mà không thỏa hiệp, chỉ có thể phát động chiến tranh với phủ Trấn Tây. Ta tin ngươi sẽ không lựa chọn cách đó trong tình trạng này.
Thiên Hoàng bực tức gầm lên, đưa tay xiết cổ Tế Thiên:
– Ngươi dám…
Lâu lắm rồi Thiên Hoàng mới tức giận. Chàng không quen với cơn giận dữ này của mình. Đứng trước tội ác của Điểu Linh Hoàng, chàng không tức giận, chàng chỉ đơn giản là trừng phạt. Nhưng bây giờ thì chàng thực sự giận dữ. Tế Thiên tiếp lời:
– Ngươi tức giận bởi vì con gái ngươi rất quan trọng với ngươi. Thằng bé này cũng rất quan trọng với bọn ta, ta không còn con đường nào khác nữa rồi…
Thiên Hoàng buông Tế Thiên, hít một hơi sâu nén giận. Chàng hỏi lại:
– Ngươi nói nó là con trai của Chúc Thịnh Lai?
– Đúng vậy! Nếu ngươi cứu nó, ta sẽ quy thuận dưới trướng ngươi, vì ngươi mà giúp sức cho Điểu tộc chiến thắng Long tộc và Dã quốc, vì ngươi mà bảo vệ con gái ngươi.
Thiên Hoàng thở dài, ngồi phịch xuống ghế:
– Được, ta nhận lời… Nhưng không phải những gì ngươi vừa thuyết phục ta… mà vì những gì Điểu tộc nợ quận chúa Tử Quỳnh vì những quy tắc ngớ ngẩn…