Mẹ tôi   
 Mẹ tôi giờ đã già rồi 
 Đầu hai thứ tóc, da mồi tàn nhang 
 Nhớ mẹ thuở nắng chang chang 
 Ôm con cánh võng, ru nàng ầu ơ 
 Tay người vuốt mái tóc tơ 
 Hôn con đôi mắt, đôi bờ thương yêu 
 Ba năm, con lớn lên nhiều 
 Buổi con đi học sớm chiều mẹ lo 
 Thả con ra tới tay cô 
 Con kêu: "Mẹ! Mẹ!", người ngơ ngẩn người 
 Lên năm, ôm mẹ con cười 
 Rằng: "Con yêu mẹ nhất đời mẹ nha" 
 Nhưng rồi cái tuổi mười ba 
 Con thành thiếu nữ muốn xa mẹ rồi 
 Mẹ nhắc con chớ ham chơi 
 Con nhớ lo học, đừng lười vậy thôi 
 Mà con quát mẹ quá trời 
 Con đâu nhỏ nữa ít lời mẹ nhe 
 Xách đồ xuống bến xuống ghe 
 Không nghe mẹ nữa con đi lạc rồi 
 Chưa kịp ra đến dòng đời 
 Mà con đã chán chân trời ngoài kia 
 Con về khóc ướt đêm khuya 
 Nép lòng mẹ thấy ấm tia mặt trời 
 Mây mù phủ kín khắp nơi 
 Bàn tay mẹ lại khiến đời thênh thang 
 Con lên đò dọc đò ngang 
 Sắm rể cho mẹ ở làng kề bên 
 Những lần cãi xuống cãi lên 
 Mặc chồng, con bỏ về bên mẹ hiền 
 Ôm con, mẹ lặng lẽ khuyên 
 Sang ngang con bỏ chiếc thuyền sao con 
 Trăm năm sao vẹn vuông tròn 
 Thuyền dù dẫu rách còn hơn mẹ già 
 Con về ở với người ta 
 Phút bế tắc hay nở hoa, tại mình 
 Dứt lời đã đến bình minh 
 Con ra cửa, mẹ một mình xót xa 
 Bao mùa đào lại trổ hoa 
 Chân mẹ đã mỏi tuổi già lại sang 
 Trải qua bèo hợp mây tan 
 Thời gian dâu bể gió hàn thổi qua 
 Mặt trời đứng bóng cõi xa 
 Mẹ già ở mãi với ta được nào 
 Chuối kia rách xuống còn tàu 
 Để con tươi tốt, mẹ một màu héo hon 
 Sợ ngày người khuất núi non 
 Trong con còn lại nỗi buồn mẹ ơi...