VỢ CHỒNG      Anh chợt hiểu nghĩa một đôi 
  Là như ta hai phương trời 
  Cũng là hai kia nỗi nhớ 
  Chiều mưa em anh đang ngồi    
  Thẩn thờ đang lúc nghỉ trưa 
  Nhắn tin “em ơi, anh à” 
  Cùng nhau trên hai đường vắng 
  Thẩn thờ giật mình ngang qua    
  Đau lòng khi cơn khắc khoải 
  Cuốn lên dòng đời hớt hãi 
  Nước mắt em lau đêm trường 
  Thống hận anh ngồi đêm sương    
  Có khi cùng giấc mơ hoang 
  Nơi ước mơ như thiên đàng 
  Đôi ta lên bờ xuống ruộng 
  Trồng cây vườn xây mơ màng 
  Tình mình giản đơn dâng tràn    
  Em à anh nhớ thương em