Người Về
-Trường Phi Bảo-
Người về theo ngọn gió thu
Tôi ngồi nhặt lá tương tư võ vàng
Đò chở chiều tím sang ngang
Cho đêm tối treo muộn màng ánh trăng
Người về chẳng thiết nói năng
Dù câu dang dỡ, lời ngăn cách buồn
Tôi ngồi đếm giọt lệ tuôn
Ngỡ mùa thu khóc bên đàng chia ly
Người về qua nẽo xuân thì
Tôi chơ vơ nhấm vị si chén tình
Say trong nỗi nhớ một mình
Thấy thu chết, thấy thất tình -là tôi!
Người về, người có ngậm ngùi
Hay chăng tôi giấu nụ cười vào môi
Thu khoác chiếc áo tình côi
Tôi ngồi đơn điệu quệt vôi cuộc đời
18-11-2005