Hoa và Nắng, tiền kiếp của Tam Tạng và quốc vương Nữ Nhi Quốc
Lúc đức Phật còn tại thế, thì trong Kỳ Viên tịnh xá có một bông hoa nhỏ ngày ngày luôn lắng nghe Người thuyết pháp . Cuộc sống êm đềm cứ thế trôi qua cho đến một ngày bông hoa nhỏ nhận ra mình đã đem lòng yêu tia nắng ấm áp . Bông hoa nhỏ cảm thấy rất hạnh phúc vì nắng luôn đem đến sự yêu thương, sự bình an, ở bên nắng bông hoa nhỏ luôn có sức sống vô cùng mãnh liệt . Cho đến khi đức Thế Tôn nhập niết bàn thì bông hoa nhỏ không còn thấy tia nắng đó đâu nữa, cứ như thế ngày qua ngày bông hoa nhỏ héo úa trong sự nhớ thương mà từ bỏ thế gian .
Bông hoa nhỏ không biết rằng tia nắng ấm mà nàng thương nhớ chính là ánh hào quang của đức Phật . Khi Người nhập diệt thì ánh hào quang đó cũng theo Người biến mất . Bông hoa nhỏ cũng không biết rằng ánh sáng đó là hóa thân của sự từ bi luôn yêu vạn vật thế gian, yêu chúng sanh muôn loài chứ không riêng gì nàng . Nàng lại càng không biết rằng dưới chân nàng có một giọt nước cũng yêu nàng rất sâu đậm . Giọt nước vì yêu mà không tiếc lấy thân mình làm sự sống cho nàng . Giọt nước đã rất nhiều lần tan biến thành không khí nhưng vì luôn nhớ thương nàng mà nguyện làm mưa, quay lại chỉ để được ở bên nàng . Khi bông hoa nhỏ mất đi giọt nước đó tuyệt vọng mà bay vô định theo gió . Quán Âm đại sĩ nghe được tiếng khóc thương ai oán của giọt nước mà từ bi hiện thân :" duyên khởi duyên diệt khó cưỡng cầu. Khi con là mưa vì đem lại sự tươi mát và nguồn sống cho thế gian thì có biết bao bông hoa nhỏ đem lòng yêu con nhưng con chưa bao giờ ngoảnh lại . Con không thể đến được với người mình yêu đơn giản vì hai người không có duyên phận . Duyên là gặp, phận là trói buộc . Trong một dòng đời, thọ mạng ngắn nguổi, con chỉ có thể ở bên người đó trong một sát na mà thôi . Nhưng sự khổ của sinh tử, ái biệt ly, cầu bất đắc lại là mênh mông vô tận . Cái nên bỏ xuống là sự cố chấp, cái cầm lên là chánh đạo '". Cuối cùng giọt nước đã tỉnh ngộ nguyện làm nước Cam Lộ trong bình Tịnh Nghiệp theo Người độ hóa chúng sanh .
Sau khi đức Phật nhập niết bàn hơn 1000 năm thì Phật giáo suy tàn ngay trên chính quê hương của Người . Ánh hào quang năm nào vì thương chúng sanh, đã khởi bồ đề tâm mà chuyển thế thành Huyền Trang pháp sư một lòng muốn thỉnh chân kinh hoằng dương Phật pháp. Bông hoa nhỏ bấy giở cũng trở thành nữ vương của một nước nhỏ theo chế độ mẫu hệ chính là Nữ Nhi Quốc. Nhân duyên tiền kiếp lại đưa hai người gặp nhau, nhưng số phận vẫn không thể trói buộc hai người. Nàng lại tan biến vào hư không mang theo tâm niệm gặp lại người mình yêu . Nàng nguyện làm hoa Ưu Đàm sẽ nở một lần nữa khi Phật Di Lặc hạ sinh, lúc đó nàng sẽ gặp lại ánh sáng dịu dàng và ấm áp kia . Cảm thán trước tình yêu của nàng mà người đời đã lưu truyền nhau một bài thơ :
Dẫu hàn phục tâm thôi nhớ nàng
Nơi nào an trụ hỡi thế gian
Chấp niệm hồng trần xa tịnh nghiệp
Lục đạo luân hồi lệ hợp tan
Quán chiếu chân ái không sanh diệt
Vạn pháp qui tâm nhập niết bàn
Hoa rơi trướt mắt lại trăm năm
Một khúc tương tư mãi theo chàng
Một nhân không thể thành quả. Một bông hoa không thể sống thiếu nước , ánh sáng và một số trợ duyên khác. Gặp nhau đúng lúc là duyên, chúng ta không thể trói cuộc đời của hoa và nắng nhưng bỏ đi nước . Hoa không thuộc về nước, nắng không thuộc về hoa hà tất phải cưỡng cầu . Con người cảm thấy đau khổ khi người mình thương lại không thương mình dù đã hy sinh rất nhiều, vì chúng ta mang trong lòng sự chiếm hữu, hãy buông ra thì sẽ không còn thấy phiền não nữa . Con người cũng luôn đi tìm một nửa của mình nhưng không biết mình như giọt mưa, vẫn vô tình đi qua những bông hoa khác. Con người hay đi chùa cầu duyên mà không biết cái hạnh phúc nhất là không cầu mà được, phàm mọi chuyện phải có nhân duyên hội đủ. Duyên không có khởi đầu hay kết thúc mà nó đang tới.