Hoài Niệm_Lãng Khách
Cảm động cho riêng mình
Ta như mất tự chủ
Trong bầu trời mắt em
Hóa thân thành bé nhỏ
Le lói suốt hằng đêm
Ánh nhìn em là đuốc
Đốt cháy được tâm tư
Muốn rọi xuyên hồi tưởng
Sâu đáy buồn ước mơ
Vì nhau ta trốn tránh
Chỉ nguyện thấy em vui
Biển lòng phân vạn nhánh
Hạnh phúc chia phương trời
Từ miên man sóng nhớ
Va vụn rồi tái sinh
Ngọn hải đăng quá khứ
Cảm động cho riêng mình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2018 15:05:54 bởi nguyenhuy265 >
Anh khẽ mỉm cười bước tiếp cô đơn Em trở lại với cuộc sống trước đây Anh quay về với những ngày buồn tẻ Cùng xuôi chiều nhưng hai đường khác rẽ Tự dặn lòng mạnh mẽ bước xa nhau Ai trong đời chẳng nếm mặn trải đau
Thì chúng mình khác gì đâu em nhỉ?
Cũng là bụi bay khắp trời “bé tí”
Vô tình chạm giọt nước mắt mây thôi
Năm tháng đẹp mặn mòi xót trên môi
Gió của trời gần nhưng xa vạn dặm
Em buông ánh nhìn, rồi nhau lạ lẫm…
Anh khẽ mỉm cười, tiếp bước cô đơn…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2018 15:06:11 bởi nguyenhuy265 >
Thành phố trong tôi Thành phố trong tôi giờ thật buồn Chẳng còn thấy màu hồng bên những chiếc lá xanh Thành phố trong tôi người đến đi thật nhanh Đôi khi lạnh hơn cả gió mùa đông phương bắc Thành phố trong tôi se sắt Chạm đáy mắt cười tâm hồn long lanh Rớt xuống… Thành phố trong tôi thật buồn Nỗi buồn rất đẹp, mông lung Thành phố trong tôi có quá nhiều điểm chung Là cùng cô đơn với nhớ Về một thứ gì đó hoang xưa Khờ dại… Thành phố trong tôi luôn tồn tại Một thành phố yêu em.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2018 15:06:27 bởi nguyenhuy265 >
Vào hạ Vẹn nguyên và tươi nắng Sau những cơn chuyển mùa Vườn mắt em rạo rực Tôi hóa ngọn cỏ mưa Đọng ven buồn chưa cũ Nuôi nấng yêu trưởng thành Vài lần duyên gặp gỡ Khe khẽ tình long lanh Em khen chi khéo đẹp
Nhưng trách sao dại khờ…
Tâm hồn tôi vào hạ
Đã tốt mầm tương tư…
Tóc chiều em vãng gió
Rơi ánh tím trong lòng
Từng chút đêm mềm mại
Lơi lả giữa mênh mông
Tâm hồn tôi uống hạ
Say ngát chồi tương tư
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2018 15:06:51 bởi nguyenhuy265 >
Bữa sáng cho tình yêu Mong manh như sợi bún
Tràn nước sáo ninh xương
Tình yêu anh bình thường
Ấm dạ em mỗi sớm
Hạnh phúc những nụ hôn
Vòng tay ôm thật chặt
Tìm nhau trong ánh mắt
Một thế giới lung linh
Vài cọng ngò xinh xinh
Xanh màu xanh cỏ lá
Trổ đều mấy cánh hoa
Cà rốt màu đỏ lạ
Anh thêm vào giò, chả
Cho sóng sánh mùa xuân
Em bưng cả năm tháng
Hương thơm phức xa gần
Mong manh như sợi bún
Ta gắp ngày qua mau
Tình yêu anh bình thường
Nhưng ấm dạ vì nhau…
Thương về đất mẹ Con đi trăm nẻo phong trần
Thương về đất mẹ âm thầm riêng con
Mỗi chiều nhặt ánh hoàng hôn
Mà nghe nức nở tâm hồn sơn khê
Vẫn còn hẹn buổi quay về
Từ khi xa nhớ chưa hề lãng quên
Viết dòng nhật kí không tên
Nuôi buồn cho mộng từng đêm gối đầu
Mùa này đã nhuốm mùa sau
Nhiều năm cũng vội làm màu sắc phai
Con đi chưa đủ ngày mai
Nên đành khất lại cùng mây gió ngàn
Nỗi lòng đất mẹ riêng mang
Xin cho đôi mắt một hàng lệ rơi…
Mưa đêm Em à em ngủ hay chưa?
Đêm nay buồn lắm giọt mưa rất buồn
Rơi rơi buốt cả tâm hồn
Tưởng như ta đã quá dường thân quen
Em à một góc trời đen
Cứ trôi từng phút lại thêm lớn dần
Như cơn gió tới âm thầm
Len qua vạt nhớ làm bầm con tim
Em à phố chỉ đứng im
Để nghe hơi thở ta tìm chính ta
Thuộc về thân xác riêng ta
Tình như chiếc lá cách hoa sớm tàn
Em à mưa chẳng vội vàng
Nhưng mưa nặng hạt nhanh làm ta đau…
Con yêu! Cha khóc thật rồi con
Giọt nước mắt không chảy ngược vào trong như mọi lần nữa
Thế giới này dường đã đóng chặt mọi cánh cửa
Kể cả cánh cửa vấn vương…
Cha và mẹ đã chẳng còn yêu thương
Xin lỗi con vì ngày mai sẽ chìm nổi giữa đại dương bạt sóng
Con thuyền hẳn chênh vênh lắm
Bởi thiếu cánh buồm yên gió xa bay
Cha ôm mặt trời bé nhỏ trong tay
Bỏng rẫy lòng cha sợ niềm vui con thiếu
Mỗi giấc mơ lại thêm đau nhói,
Đau nhói vô chừng…
Con nhìn cha đôi mắt rưng rưng
Như đồng cảm từng niềm lo lắng
Chiều đổi nắng,
Cho nụ cười loang trắng tuôn rơi
Giết chết một con tim Em chỉ cần đến tôi
Những khi buồn em ạ
Như nửa ngày nắng hạ
Thích thú một cơn mưa
Vậy đã đủ hay chưa?
Cho nhiều đêm thức trắng
Buông tiếng cười lạ lẫm
Nghĩ suy về cuộc đời
Xin đừng lừa dối tôi
Đưa tôi vào ảo mộng
Đến tận cùng lõi sống
Giết chết một con tim
Xin cho tôi bình yên
Đừng làm đau thêm nữa
Chắp vá bằng lời hứa
Lại rách toạc từng câu
Thế giới tôi đủ nhàu
Đủ nhàu rồi em ạ!
Tình yêu là tất cả
Là lõi sống của tôi…
Giữa Sài Gòn đầy nắng Anh lạc mất niềm vui
Giữa Sài Gòn đầy nắng
Phố nhìn anh lạ lắm
Như thiếu đã một người
Có chút gió đang rơi
Bay bay niềm nhỏ bé
Nơi em vừa cười khẽ
Cho lần đầu nói yêu
Ngày đẹp biết bao nhiêu
Mà bàn chân vội bước
Con đường ở phía trước
Đi về góc không tên?
Nhớ thật nhiều để quên
Giữa Sài Gòn đầy nắng
Anh nhìn quanh lạ lẫm,
Lạ lẫm từng niềm vui…
Vì em! Thành phố đông và chật chội Lòng người bon chen đầy lạnh nguội Anh không giỏi giang quá cuộc đời Nhưng đủ dành khoảng trống, nụ cười Vì em! Nếu năm tháng sẽ không buông tha ai(hoặc quên) Anh kéo lấy từng giây từng phút Hạnh phúc là kề bên mọi lúc Dẫu đau từng khúc, có sao đâu Vì em! Hết ngày rồi lại đêm Cứ mưa rồi lại nắng Quá khứ em tô đen tương lai anh tẩy trắng Chẳng điều gì có thể ngăn anh Vì em!
Dở dang Những con đường dập dìu hát cùng nhau Một ngôi nhà có vườn cây, lũ trẻ Tình yêu này trọn đời không chia rẽ Nhưng tất cả đẹp đẽ chỉ là mơ… Nếu mộng thành câu chữ có nên thơ Đớn đau nào bây giờ đang nếm trải Muốn trách em mà con tim thắt lại Chẳng thể nào thay đổi nữa, phải không? Em đi rồi tháng ngày thật mên mông Anh quạnh quẽ trong giây buồn phút nhớ Mỗi nụ cười như ghì chặt hơi thở Bởi tất cả vốn vì em, vì em, vì em...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2018 11:18:48 bởi nguyenhuy265 >
Biển mắt Biển mắt em vắng lặng Tôi chìm giữa mênh mông Kéo vệt chân trời tím Khép một đường song song Chúng ta thành quá khứ Khe khẽ rơi vào đêm Yêu thương sau khung cửa Với linh hồn không tên Biển mắt em dậy sóng Nỗi nhớ như thủy triều Thời gian là bọt trắng Vỡ vụn những cơn yêu
Một cơn mưa khác Ngày xưa anh thích lắm Mỗi khi trời đổ mưa Có em luôn bên cạnh Đong đầy những mộng mơ Bây giờ cơn mưa đến Buồn anh thấy vô cùng Ngọt ngào dần tan biến Em đi rồi “rưng rưng…” Phận duyên gãy nửa chừng Chẳng nhưng, vì, hay nếu Tất cả đều đúng lúc Cho một lần hết yêu, Chỉ anh cố ngu ngơ Chưa bước ra thực tại Trong bầu trời nỗi nhớ Hạnh phúc vỡ làm hai
Thì em đi đừng ngoảnh lại Mây vẫn trắng và bầu trời vẫn xanh Từ xa nhau bây giờ quên sắp đủ(!?) Ngày qua rồi là ngày của quá khứ Chẳng thể nào thay đổi nữa, đúng không? Em có biết nỗi nhớ rất mùa đông Khi tưởng tượng trần truồng tim đón bấc Những ngón tay siết chặt hơn lồng ngực Nhưng siết nhiều càng lúc lại càng đau, Em có biết trong anh vẫn nguyện cầu Thầm mong em tìm được chân hạnh phúc Anh xin lỗi! vì khiến em lỡ mất Thời con gái đẹp nhất tuổi thanh xuân Anh vẫn muốn yêu em chẳng âm thầm Như bây giờ sau lần chia tay ấy Nhưng anh sợ giữ em và níu lấy Thì lúc nào em mới thấy tương lai Thì em đi, em ơi! Đừng ngoảnh lại Giữa lưng chừng còn đấy người đợi em Anh sẽ khóc cho cạn ngày vơi đêm Phút yếu lòng phần đàn ông quạnh vắng.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: