Giới thiệu
Một câu chuyện tình yêu đã khiến độc giả của biết bao nhiêu thế hệ phải thổn thức, phải đắm say.
Xa Đám Đông Điên Loạn đã trả lại cho trái tim tôi những xúc cảm đẹp nhất của tình yêu, trong một cơn hoang mang buồn bã vì những phũ phàng và cay đắng của một mối tình dang dở.
Bathsheba Everdene xinh đẹp, thông minh cùng với ba người đàn ông trong cuộc đời cô thực sự là một cuộc hành trình dài tìm kiếm hạnh phúc. Cuộc hành trình ấy là một cuộc hành trình đủ đầy cảm xúc, dư vị của cuộc sống và tình yêu với những thương nhớ, những giận hờn, si mê, và cả sự trả thù, sự chét chóc, đau đớn...
Để rồi sau biết bao nhiêu sóng gió, trôi nổi,
Bathshebe Everdene mới có thể tìm thấy được một người đàn ông thực sự dành cho cô và chỉ thuộc về cô mà thôi. Một người đàn ông đã đem đến cho cô trọn vẹn sự chân thành trong tình yêu.
Ba người đàn ông bên cạnh cô đều yêu cô bằng một tình yêu si mê và điên dại...
Chàng chăn cừu
Gabriel là người đàn ông đã gặp
Everdene đầu tiên, và ngay lần gặp gỡ đầu tiên, chàng đã đem lòng yêu thương cô gái này. Chàng ngỏ lời cầu hôn cô, nhưng cái chàng nhận lại là một lời từ chối phũ phàng. Cô gái rời bỏ chàng để trở về với cuộc sống của mình. Cứ tưởng rằng họ sẽ chẳng còn cơ hội nào để có thể gặp gỡ nhau nữa, nhưng chính định mệnh đã đưa họ đến bên nhau, gặp gỡ nhau trong một hoàn cảnh khác, khi nàng đã trở thành một cô chủ giàu có, còn chàng lại là người cần thiết cho công việc của nàng.
Chàng trai chăn cừu nghèo khổ ấy vẫn còn giữ trong lòng mình tình yêu với cô gái xinh đẹp ấy, nhưng chàng không dám thổ lộ nữa vì bên cạnh nàng đã có biết bao nhiêu chàng trai hào hoa và giàu có khác săn đón. Chàng cứ ngày ngày ở bên âm thầm bảo vệ nàng, và chứng kiến nàng hạnh phúc bên cạnh những người đàn ông khác. Chàng đã từng căm ghét nàng vì điều đó, nhưng chàng không bao giờ có ý định rời bỏ nàng, dù trong mắt nàng, chàng chỉ là một kẻ làm công nghèo khổ. Cái cách mà chàng yêu và ở bên cạnh nàng đã khiến trái tim yếu đuối của một người con gái như tôi phải bật khóc. Tôi đã tự hỏi mình rằng, nếu là tôi ở vị trí của cô gái ấy liệu rằng tôi có thể gạt bỏ được những phù phiếm chớp nhoáng kia để mà nhận ra được điều thực sự ý nghĩa trong cuộc sống của mình không? Tôi không thể trả lời câu hỏi ấy, nhưng tôi tin rằng cô gái Bathseba xinh đẹp rồi cũng sẽ có một cơ hội để nhìn thấy tâm chân tình của người đàn ông duy nhất yêu nàng chân thành.
Đó là khi nàng bị vướng vào rắc rối vì những cuộc tình phù phiếm của mình, nàng sợ hãi nhận ra rằng nàng đang đem hạnh phúc của mình ra để đánh cược như một trò chơi vô bổ. Lúc đó, nàng mới bắt đầu cảm nhận được sự có mặt của một người đàn ông thực sự luôn bên cạnh mình. Người đàn ông không mang lại cho nàng nhiều của cải. Người đàn ông không ru ngủ nàng bằng những lời ngọt ngào có cánh. Nhưng chính người đàn ông trầm mặc ấy lại luôn bên cạnh nàng, bảo vệ và che chở cho nàng.
Cho đến tận giây phút cuối cùng…
Tôi đã chăm chú theo dõi từng giây từng phút của câu chuyện để biết chắc chắn rằng liệu cuối cuộc hành trình của mình
Bathseba có thể may mắn mà tìm thấy tình yêu và hạnh phúc đích thực của mình hay không? Và quả thật, kết thúc của câu chuyện đã không làm tôi phải thất vọng. Câu chuyện khép lại cũng là khi một tình yêu thực sự trong cuộc đời này được thổi bùng cháy lên, cũng là thắp lên trong tâm hồn tôi một hi vọng mãnh liệt về tình yêu chân thành và can đảm vượt qua được mọi thử thách của cuộc sống.
Mời các bạn đón đọc
Xa Đám Đông Điên Loạn của tác giả
Thomas Hardy.
Thomas Hardy sinh ra ở vùng Donet, miền Nam nước Anh vào năm 1840. Sau khóa học kiến trúc ở London, ông trở về Donet, nơi ông đã sống suốt cuộc đời còn lại và bắt đầu viết tiểu thuyết. Ông quan niệm rằng những chủ đề mà ông khai thác sẽ là những gì mà người dân trong vùng, người Donet xưa kia mang tên là Wessex, am hiểu tận tường. Sự thành công của hai tiểu thuyết đầu tay đã khiến ông quyết định đeo đuổi nghề viết lách để mưu sinh. Ông bỏ sự nghiệp kiến trúc, và tiếp tục viết luôn năm tập 'Tiểu Thuyết Wessex" vĩ đại và cuốn thứ sáu mang tên "Chàng Jude Hắc Ám", không được hoan nghênh lắm. Về sau, ông chỉ sáng tác thờ mà thôi.
Miền quê Wessex, thiên nhiên và cuộc sống dân đã đã đóng một vai trò rất quan trọng trong tiểu thuyết của Thomas Hardy. Chu trình tuần hoàn bất tận của thời tiết và các sự kiện thiên nhiên chính là những sức mạnh chi phối tất cả, bất kể thời gian và không gian mà chúng ta đang sống, những nhân vật của ông như những điễn viên trong một vở kịch và mỗi sự kiện là thứ mà Hardy thường gọi là "tình huống mù quáng". Những nhân vật cũng phản ánh sự phản kháng trong nhận thức của con người vào giữa thế kỷ muời chín. Sự ngờ vực về tôn giáo, về những phát minh khoa học, những vấn đề được gợi lên về các nhân tố và những kẻ có năng lực khống chế mọi sự. Chính những nhân vật như Gabriel Oak, một trong những kẻ biết tự chủ nhất, là một hình mẫu thành công giúp Hardy bộc lộ khuynh hướng ấy.
Truyện Xa Đám Đông Điên Loạn được ấn hành năm 1874, theo dạng một loạt tạp chí định kỳ (giống như trình bày một chuỗi cao trào mang kịch tính). Giống như tiểu thuyết Dưới Tán Cây Rừng, được sáng tác trước đó, Xa Đám Đồng Điên Loạn không u tối bởi chủ nghĩa bi quan như những tác phẩm sau này. Chắc chắn là Xa Đám Đồng Điên Loạn chứa đựng nỗi buồn nhưng cũng có niềm vui và một kết cục được hầu hết độc giả mong đợi. Đời sống nông thôn là bối cảnh cuộc đời của các nhân vật chính, nhưng đời sống ấy cũng âm vang giai điệu mùa màng và thời tiết trong năm. Bathsheba, Gabriel, Boldwood và Troy – mỗi người một tính cách: tự chủ hay thụ động nhưng số phận cuối cùng của họ chính là hậu quả trực tiếp của những tính cách ấy.
Chương 1
Khi ông trại chủ Oak mỉm cười, hai bên khóe miệng lan rộng ra đến gần mang tai. Tên tục anh chàng làGabriel, một chàng trai trẻ có óc phán đoán, ăn mặc tươm tất, tính cách tốt. Những lúc phải làm lụng, anh đội một cái nón chẹt có viền vành, chóp nhọn nhưng rộng đáy để thít chặt vào đầu phòng khi gió lớn; mình mặc một chiếc áo khoác rộng; chân đi đôi ủng to sù và hai ống chân có quấn đai da. Chiều cao và tầm vóc của anh vừa đủ để tạo ấn tượng, nhưng do tính tình khiêm tốn và trầm lặng, anh thường lê bước với đôi vai xuôi xuống.
Một buổi sáng tháng chạp anh đang đi băng qua một thửa ruộng của mình, thỉnh thoảng liếc mắt về phía bờ rào và nom thấy một cỗ xe hai ngựa màu vàng và có trang hoàng nom vui mắt đang đổ dốc sườn đồi phía trước mặt. Cỗ xe chất đầy đồ dùng gia đình và ngồi lắc lư trên nóc xe là một phụ nữ trẻ, vóc dáng hấp dẫn. Gabriel không ngó quang cảnh đó lâu hơn một phút trước khi nguyên bộ lễ cỗ xe đứng sững trước mắt anh.
- Thưa cô, tấm ván chặn sau xe văng mất rồi! Người đánh xe nói.
- Tôi có nghe tiếng mà! Cô gái nói - Tôi nghe có tiếng rớt khi xe đang leo lên đồi.
- Để tôi chạy ngược đường lại coi còn thấy nó không.
- Ừ! Cô gái trả lời.
Mấy con ngựa vẫn đứng bất động một cách hoàn hảo, và những bước chân của người đánh xe chìm dần và lan dần phía xa.
Cô gái xinh đẹp chờ một lát, sau đó cô chămchúngó xuống đốnghành lý có quấn giấy. Cô xoayđầulại để coi người đánh xe về chưa, vẫn chưa thấy tăm hơi hắn đâu; ánh mắt cô cụp xuống đống hành trang và có vẻ như cô đang tự hỏi là những thứ gì chất chứa trong ấy. Một lát sau cô nhấc món đồ đặt trong lòng lên, tháo cái bọc giấy lấy ra một chiếc gương sơi be bé để ngắm nghía dung mạo. Cô nhoẻn miệng cười. Đúng là một buổi sáng đẹp trời, và ánh mặt trời tỏa sáng trên màu đỏ rực rỡ của chiếc áo choàng cô mặc và pha một màu hồng dịu trên gương mặt tươi tắn lẫn mái tóc đen nhánh của cô.
Không cần phải săm soi trong gương làm chi nữa. Cô không thấy phải sửa lại chiếc nón hay vuốt lại mái tóc. Cô chỉ đơn giản ngắm nghía dung mạo mình như thể đó là một tuyệt tác củaTạo Hóa; những ý nghĩcủa cônhư thểđang lướt đitrong những bi kịchmànhân loại đã góp phần dựng nên - cô mỉm cười khi cô hình dung ra những trái tim bị thua thiệt và những trái tim chinh phục được tình yêu.
Đã có tiếng chân của người đánhxe trở lại.Côgói chiếc gương vào trong tấm giấy,vàđặttất cảtrởlại chỗ cũ.
Khi cỗ xe lăn bánh, Gabriel đi theo nó ra tới tận cánh cửa chắn, và anh nghe có tiếng cãi cọ giữa đoàn lữ khách với người gác cổng về việc phải trả thêm hai penny nữa.
- Cháu của bà chủ tôi ngồi ở trên đống đồ kia bảo là tôi trả như vậy đã đủ rồi và cô ấy sẽ không trả thêm đâu.
- Được thôi! Vậy thì cô ấy không thể qua khỏi cửa đâu.Người canh cổng vừa nói vừa khép cánh cửa lại.
Oak bước tới trước.
- Đây nè! Anh chìa hai pennyra chongườigáccổng. - Hãy để cô ấy đi đi!
Rồi anh ngước lên ngó cô. Người phụ nữ mặc áo choàng đỏ có mái tóc đen nghe thấy những lời anh nói, ngó xéo về phía anh rồi bảo người đánh xe tiếp tục đi.
- Quả là một cô gái đẹp! Người gác cổng nói vớiOak.
- Nhưng cô ấy có nhiều sai sót lắm! Gabriel nói và ngoảnh lại phía bờ ruộng, nơi lần đầu tiên anh thấy cô gái nọ - Và sai sót lớn nhất của cô là thói phù phiếm.
° ° °
Đã gần nửa đêm của cái ngày ngắn nhất trong năm. Một luồng gió bấc thổi ngang Đồi Norcombe, nơi mà mấy ngày trước Oak đã ngó thấy cái cỗ xe màu vàng và hai người khách lạ dưới ánh nắng rực rỡ. Phía bắc của ngọn đồi là một cánh rừng già. Đêm nay những ngọn cây ấy nằm về phía nam của luồng gió bấc lạnh lẽo nhất. Bỗng nhiên người ta nghe thấy một chuỗi âm thanh từ phía trời ấy vọng về. Đó là tiếng tiêu của chàng nông dân Oak.
Tiếng tiêu vẳng ra từ túp lều phía bìa rừng. Túp lều cất trên những chiếc bánh xe nhỏ nâng nền lều lên khỏi mặt đất. Người ta thiết kế những gian nhà kiểu ấy để cho người chăn cừu dễ di chuyển trên đồng cỏ, khi lũ cừu tới mùa sinh sản, người chăn cừu sẽ ngủ qua đêm ở túp lều đó.
Suốt năm vừa qua Gabriel Oak đã làm việc cật lực để có thể mướn một trại chăn cừu nhỏ trên đồi Norcombe và mua hai trăm con cừu. Hồi còn nhỏ anh đã theo cha đi chăn gia súc cho những nông dân giàu có mãi cho đến khi cha Gabriel chết đi.
Tiếng sáo bỗng gián đoạn; trong căn lều xuất hiện một vùng sáng hình chữ nhật sơi rõ gương mặt chàng nông dân Oak. Anh cầm một cái đèn lồng đi ra phía bờ ruộng độ chừng hai mươi phút mới dừng lại. Tiếng chuông mục đồng mới tạm yên trong thời gian anh ở trong lều giờ lại kêu leng keng. Khi anh trở về lều trong tay đã ôm một con cừu mới đẻ. Anh đặt nó lên trên đống rạ trước bếp lò và ngã người lên trên mấy chiếc bao tải chất lổn ngổn một nửa sàn lều.
Phía trong túp lều nom rất tiện nghi và đẹp mắt, và ánh lửa đỏ rực phản chiếu tất cả những gì mà ngọn lửa soi rọi tới. Trên kệ là thuốc dùng cho cừu, bánh mỳ, thịt muối, phô-mai và một cái cốc dùng để uống bia hay nước táo lên men. Bên cạnh đồ ăn còn có cả một cái ống tiêu. Gian nhà giống như một cái chuồng nhốt cừu có soi hai lỗ thông gió tròn che bằng vải len.
Con cừu con do bị nóng quá bắt đầu kêu khóc và cái âm thanh quen thuộc ấy đánh thức Gabriel. Anh ômcon cừuđi ra ngoài đặt chonónằmkế mẹrồiđứng tẩn mẩnquan sát bầu trời cố tìmvịtrícủacácvì saođể xemlúc ấy là mấy giờ.
- Một giờ rồi! Gabriel thốt lên.
Khi anh đang ngó những vì sao, Oak dần dần phát hiện ra một ánh đèn lạ lùng ở phía bìa rừng. Anh đi về phía bìa rừng và sực nhớ ra ngoài ấy có một cái lán. Cái lán cất trên sườn đồi nên phần sau của mái nhà gần như ngang với mặt đất. Khi anh leo lên tới mái lán và dựa vào mái, anh dán mắt vào một khe hở và ngó vào trong.
Trong lán có hai người phụ nữ và hai con bò. Một người phụ nữ đã khá lớn tuổi. Người kia thì còn trẻ và xinh xắn; anh không thể thấy rõ mặt cô vì cô đang ở dưới tầm mắt anh. Cô không đội nón nhưng khoác áo choàng rộng.
- Nào, về nhà thôi! Người lớn tuổi nói - Cô nghĩ rằng con Cúc Trắng sẽ bình phục mà.
Người trẻ tuổi ngáp dài:
- Cháu mong sao mình có đủ tiền để thuê một người đàn ông chăm lo những vụ việc như vầy.
- Nhưng bởi vì mình không có đủ tiền nên mình phải tự xoay sở - Người phụ nữ lớn tuổi nói - Thành ra cháu phải giúp cô nếu như cháu muốn ở lại đây.
- Ôi chà, nón của cháu bay mất rồi - Người phụ nữ trẻ tuổi nói - Chắc là nó bay ra bờ ruộng rồi. Gió nhẹ thôi mà cũng bay nón nữa.
Bấy giờ cô gái đã cởi chiếc áo thụng ra, và máitóc đen nhánh rủ lòa xoà xuống chiếc áo choàng đỏ.
Ngay lập tức Oak nhận ra cô chính là chủ nhân của cỗ xe màu vàng và chiếc gương nọ.
Họ đặt con bê nằm trở lại cạnh mẹ như trước, cầm đèn lồng lên và bước ra ngoài lán. Gabriel Oak trở về với đàn gia súc của mình.
° ° °
Ngày mới bắt đầu. Oak trở về khu rừng và trong khi đi vơ vẩn trong rừng anh nghe có tiếng vó ngựa dưới chân đồi. Lát sau, một con ngựa non với cô gái xuất hiện. Chính là cô gái đêm hôm qua và bỗng dưng Gabriel nhớ đến cái nón bị gió thổi đi. Có lẽ cô đến vì việc đó thôi. Anh đi dọc theo bờ mương và lập tức trông thấy cái nón nằm giữa đám lá. Anh nhặt lên và trở về túp lều kiếm cô gái. Cô đã xách một cái xô không đi vào trong chuồng bò. Từ trong chuồng liền phát ra tiếng sữa chảy róc rách vào xô. Gabriel cầm chiếc nón trong tay đứng bên lối mòn dẫn xuống chânđồi. Khi cô gái trở ra với chiếc xô sữa cô vô cùng ngạc nhiên thấy Gabriel bên bờ ruộng.
- Tôi lượm được một cái nón! Anh nói.
- Đó là nón của tôi - Cô nói - Đêm qua bị gió tạt đi.
- Vào lúc một giờ sáng phải không?
- Vâng, lúc đó đó! Cô gái lấy làm lạ - Nhưng sao ông biết?
- Lúc đó tôi có mặt tại đấy mà.
- Có phải ông chủ trại Oak không?
- Phải. Tôi mới vừa lập nghiệp ở vùng nầy thôi.
- Chắc là nông trại lớn lắm? Cô hỏi anh.
- Không, không lớn lắm đâu. Chừng một trăm mẫu.
Chỉ năm buổi sáng và năm buổi chiều thôi người phụ nữ trẻ măng kia đã quen thuộc với việc vắt sữa bò và chăm sóc bò bịnh nhưng cô không có dịp trò chuyện với Gabriel một lần nào nữa.
° ° °
Một buổi chiều trời bắt đầu đóng băng. Sau giờ vắt sữa, Oak coi sóc cái chuồng bò như thường lệ. Sau đó anh thấy lạnh và đi vô lều chất thêm củi vô lò. Gió lùa vô phần dưới của cánh cửa, Oak vội lấy một cái bao tải tấn vô chỗ ấy. Anh biết là khi gió thổi qua lỗ thông gió và lửa cháy bùng lên, nếu cánh cửa sập xuống thì một cửa thông gió phải để ngỏ. Lẽ ra anh phải khép một cửa thông gió và để một cửa thông gió mở ra phía khuất gió. Tuy nhiên, anh quyết định phải ngồi yên một lúc đã, để hai cửa thông gió cùng đóng kín trong vòng một phút cho căn lều ấm hẳn lên hẵng hay.
Đầu anh bắt đầu nhức và không kịp mở cửa thông gió, anh ngủ thiếp đi. Khi anh tỉnh giấc thì con chó của anh đang tru lên, đầu anh vẫn còn đang nhức ong lên và có ai đó đang kéo anh dậy.
Mở mắt, anh nhận ra cô gái kia đang ngồi bên cạnh anh. Anh ngạc nhiên khi thấy anh đang ngã đầu vào lòng cô, mặt và cổ anh còn ẩm ướt và mấy ngón tay của cô thì đang mở nút cổ áo của anh ra.
- Có chuyện gì vậy? Oak hỏi.
- Bây giờ thì không có chuyện gì đâu bởi vì anh chưa chết mà. Cũng lạ là anh không chết ngạt.
- A! Gabriel thì thầm - Tôi sẽ bán cái lều nầy và sẽ ngủ trong đống rơm..
- Đâu phải lỗi của cái lều chớ ! Cô quan sát - Nếu như anh đừng có ngốc nghếch như vậy và đừng có đóng hai cửa thông gió như vậy.
- Không đâu! Tôi đâu có định đóng cửa!
Oak trả lời lơ lửng. Anh đang cố nắm lấy cơ hội và tận hưởng cái cảm giác tựa đầu vào vạt áo cô được thêm chừng nào hay chừng ấy.
Cô dựng anh dậy. Oak chùi mặt và co duỗi thân thể.
- Tôi không biết làm sao để cám ơn cô - Cuối cùng anh nói - Làm sao cô kiếm được tôi vậy?
- Khi đi vắt sữa tôi nghe tiếng chó tru và cào cửa. Con chó vừa trông thấy tôi liền nhẩy bổ vô người và chộp vạt áo tôi. Tôi liền băng qua sân và ngó quanh túp lều coi mấy cửa thông gió có mở không. Chú tôi cũng có một túp lều như vậy và tôi có nghe chú tôi dặn người chăn cừu là đừng có ngủ mà quên mở cửa. Tôi liền mở cửa và thấy anh nằm như chết. Tôi mới lấy sữa tạt vô mình anh tại vì có thấy nước nôi gì đâu.
- Cô ơi, nếu mà không có cô thì chắc tôi chết luôn quá. Tôi chưa biết tên cô nữa chớ.
- Chắc là tôi không nên nói tên cho anh biết. Đâu có lý do gì anh muốn biết tên tôi đâu, bởi vì rồi đây chẳng có gì mà liên lạc với nhau.
- Nhưng tôi vẫn còn muốn biết tên cô.
- Anh hỏi chỗ cô tôi thì biết, cô tôi sẽ nói cho anh rõ mà. Tôi cứ nghĩ là tên tôi nghe rất lạ tai.
- Chà, cô ơi! Cám ơn cô nghen! Nào, cho tôi bắt tay cô với.
Cô ngần ngừ nhưng cũng đưa tay ra, và anh nắm bàn tay đó một lúc lâu.
- Thôi, đủ rồi! Cô vừa nói vừa rút tay lại - Nhưng tôi đoán là anh muốn hôn tay tôi phải không? Nếu anh muốn thì anh hôn cũng được.
- Tôi đâu có muốn đâu - Gabriel nói - nhưng tôi sẽ hôn đấy.
- Không, không cho!
Cô giật tay lại.
- Bây giờ thì lo đi kiếm tên tôi đi!
Cô nói và quày quả đi.
---&&---
Chương 2
Ông trại chủ Oak tiếp tục ngó chừng bờ ruộng để theo dõi việc đi lại của cô gái, và tình cảm của anh ngày càng sâu đậm hơn nhưng anh không thố lộ điều gì cả.
Anh biết là cô gái tên Bathsheba Everdene, là con bò nọ sẽ ngưng sữa vào ngày thứ tám của năm mới, là Bathsheba Everdene không còn lên đồi nữa. Gabriel lâm vào một tình trạng mà trước đấy anh chưa từng biết: thay vì huýt gió anh lại thấy mình hay thì thầm "Bathsheba" và anh đâm ra thích màu tóc đen mặc dầu từ hồi còn nhỏ anh rất thích màu tóc nâu. Anh tự nhủ lòng: "Mình sẽ cưới cô ấy làm vợ mới được !"
Anh cố tìm lý do để lui tới túp lều của cô cháu Bathsheba. Anh đã kiếm được cái cớ nhân cái chết của con cừu mẹ. Anh bỏ con cừu con vô một cái làn và băng qua mấy cánh đồng để đi đến nhà của bà Hunt, cô của Bathsheba. Anh ăn mặc tươm tất: kỳ cọ dây đồng hồ, xỏ giầy ủng mới, chặt cho mình một cây gậy mới, lấy chiếc khăn tay mới từ đáy chiếc hộp quần áo, và khoác một chiếc áo chẽn mỏng có thêu hoa.
Cô của Bathsheba đang có ở nhà.
Oak nói:
- Xin bà vui lòng nói với cô Everdene là có người xin được gặp cô ấy.
Bathsheba không có nhà.
- Mời ông vào, ông Oak !
- Cám ơn bà ! Gabriel nói - Tôi mang con cừu nầy cho cô Everdene. Tôi nghĩ là cô ấy sẽ thích chăm nom nó, phụ nữ thường thích chăm nom thú vật.
Bà Hunt nói:
- Chắc là nó sẽ thích mặc dầu nó chỉ đến đây chơi thôi. Nếu ông đợi, một lát Bathsheba sẽ về tới.
- Dạ, tôi sẽ đợi ! Gabriel ngồi xuống - Con cừu nầy chẳng phải là lý do khiến tôi đến đấy đâu bà Hunt. Nói tóm, tôi đến để hỏi cô ấy coi cô ấy có định kết hôn không.
- Ông nói thật à ?
- Dạ. Bởi vì nếu như cô ấy muốn thì tôi rất sẵn lòng cưới cô ấy. Không hiểu bà có biết cô ấy có người nào chưa vậy ?
- Để tôi nhớ lại coi ! Bà Hunt nói - Có nhiều người trẻ tuổi lắm. Ông thấy không, ông Trại Chủ Oak, nó coi cũng xinh xắn và còn là đứa có học nữa, trước kia nó từng đi dạy học mà, ông biết không, nhưng nó con chưa thuần thục chút nào. Tuy mấy kẻ đeo đuổi nó không đặt chân tới đấy, nó có cả hàng tá.
- Thật đáng tiếc ! Anh chàng nông dân Oak buồn rầu nói - Tôi chỉ là một kẻ tầm thường và tôi chỉ mong sao mình là người đầu tiên. Chà, chắc là có đợi chờ cũng vô ích, nên tôi phải về nhà thôi.
Khi Gabriel rẽ xuống lối mòn, anh nghe tiếng gọi văng vẳng trên đồng. Anh ngó quanh và thấy có một cô gái đang chạy theo mình, vẩy vẩy một chiếc khăn tay trắng.
Oak đứng yên và người chạy theo đó tới gần. Chính là Bathsheba Everdene. Mặt Gabriel đỏ sậm; mặt cô gái còn đỏ hơn mặt anh, không phải vì xúc động mà vì chạy nhanh.
- Ông chủ trại Oak, tôi...
Cô nói không ra lời.
- Tôi mới vừa đến thăm cô ! Gabriel nói.
- Dạ ! Tôi có biết ! Cô nói - Vậy nên tôi mới chạy theo anh để nói là cô tôi đã sai lầm khi xua đuổi anh. Cô tôi thiệt là kỳ, tự nhiên đi nói với anh là tôi có người đeo đuổi làm chi. Tôi chưa hề có người nào cả và tôi thấy thật là nhẫn tâm khi xua đuổi anh đi, làm cho anh tưởng rằng tôi đã có tới mấy người đeo đuổi.
- Tôi thiệt mừng khi nghe cô nói vậy. Ông chủ trại Oak, mặt bừng sáng lên vì hân hoan - Tôi có một cái nông trại nhỏ khá là ngăn nắp. Tôi mượn được tiền để khởi nghiệp và sắp trả hết nợ rồi. Khi nào cưới nhau xong tôi sẽ làm việc tăng lên gấp đôi.
Anh bước tới trước và dang tay ra về phía Bathsheba. Cô chạy vòng quanh một bụi cây.
- Nhưng ông trại chủ Oak ơi, tôi có nói là tôi sẽ lấy ông đâu.
- Chà ! Oak ngạc nhiên nói - Tại sao chạy theo một người đàn ông như vậy rồi bấy giờ lại nói là không ưng người ta ?
- Điều tôi muốn nói với ông chỉ là ... - Cô nói - là không có hàng lô hàng lốc đàn ông nào cả, chẳng có kẻ nào muốn cưới tôi đâu. Tôi ghét ai nghĩ rằng tôi là vật sở hữu của bọn đàn ông. Tôi chỉ muốn cải chính nguồn tin ấy. Tôi không có thời giờ để bắt đầu nghĩ ngợi coi tôi có định lập gia đình chưa.
- Nào ! Gabriel trả lời, phấn chấn trở lại - Hãy tính thiệt lẹ đi. Cô Everdene ơi, tôi sẽ chờ. Cô có lấy tôi không. Hãy nhận lời đi. Tôi yêu cô biết bao !
- Tôi sẽ tính !
Cô quay mặt đi, ngó về phía xa xăm.
- Tôi sẽ mang hạnh phúc đến cho cô - Anh nói phía sau lưng cô, qua bụi rậm - Chỉ trong vòng một hoặc hai năm tôi sẽ mua đàn dương cầm cho cô và tôi sẽ tập thổi tiêu để chiều chiều mình hòa tấu với nhau.
- Dạ, tôi cũng ưng như vậy lắm.
- Và mình sẽ mua mấy cỗ xe để đi chợ, rồi mình sẽ trồng hoa, nuôi gà...
Gabriel nói tiếp.
- Tôi thích lắm !
- Và khi làm đám cưới xong chúng ta sẽ đăng tin hôn lễ trên mục tin vui của báo hàng ngày.
- Tôi ưng được như vậy lắm !
- Rồi sẽ có tin trẻ chào đời nữa ! Và đêm đêm bên cạnh bếp lửa hồng nếu cô ngước lên thì sẽ có tôi trực sẵn bên cạnh và khi nào tôi nhìn lên thì tôi đã có cô trực sẵn bên cạnh.
- Khoan, khoan.
Cô yên lặng trong giây lâu rồi quay sang anh.
- Không, không nên đâu ! Cô nói - Tôi không ưng anh đâu.
- Hãy nghĩ lại đi !
- Chà, điều tôi muốn nói là tôi không lấy làm phiền khi phải đóng vai cô dâu nếu như sau đó tôi không phải có một ông chồng kè kè một bên.
- Đúng là một câu chuyện ngu ngốc khủng khiếp.
Khi bị phê phán, Bathsheba hơi quay mặt đi.
Oak thở dài.
- Tại sao cô không lấy tôi vậy ? Anh van nài, đi quanh bụi rậm.
- Tôi không thể lấy anh được ! Cô vừa trả lời vừa đi thụt lùi.
- Nhưng tại sao vậy ? Anh khẩn khoản.
- Bởi vì tôi không yêu anh.
- Nhưng tôi yêu cô và tôi sẽ mừng biết mấy nếu như được cô yêu.
- Ôi, ông Oak, ông đến để miệt thị tôi đấy à !
- Không đâu ! Oak nghiêm trang nói - Tôi sẽ chỉ làm một điều trong cuộc đời của mình, chỉ một điều thôi, đó là yêu cô và cứ giữ lòng yêu cô hoài cho đến ngày tôi chết.
- Nếu như tôi không ưng ông trong khi ông tha thiết như vậy thì có nghĩa là tôi đã phạm sai lầm, phải không ? Phải chi hồi nãy tôi đừng chạy theo ông - Nhưng cô lập tức vui vẻ trở lại - Đâu có gì là thuận tiện đâu, ông Oak à ! ông giàu có hơn tôi ! Giữa cuộc đời nầy tôi làm sao mà có được một xu. Tôi có học thức nhiều hơn ông, và tôi chẳng yêu ông chút nào cả: đó là lý do.
- Chiều nay tôi có thể đến được không hay là chúa nhật nào cô cũng đi dạo với tôi nghen ? Nếu như cô chưa quyết định ngay bây giờ thì đừng trả lời ngay.
- Không... không... tôi không thể. Xin đừng thúc bách tôi nữa. Tôi không yêu ông nên sẽ kỳ cục lắm !
Cô vừa nói vừa phá lên cười.
Không người đàn ông nào thích bất cứ ai cười trước cảm xúc của mình cả.
- Tốt lắm ! Oak nói bằng giọng chắc nịch - Vậy thì tôi sẽ không hỏi gì cô nữa.
° ° °
Một ngày kia tin tức bay đến tai Gabriel rằng Bathsheba Everdene đã rời khỏi nhà cô. Dương như cô đang ở một nơi tên là Weatherbury, cách chỗ anh ở không đầy hai mươi dặm; anh chưa biết là cô đến đó ở luôn hay chỉ đến chơi thôi.
Gabriel có hai con chó: Georgé, cho dù đã già vẫn còn nhanh nhẹn và đáng tin cậy. Con chó nhỏ, vốn là con của George, không giống mẹ. Nó đã học việc chăn cừu từ lâu nhưng chẳng thấy tiến bộ chút nào. Nó rất tinh tế nhưng chẳng có chút kỹ năng nào, nếu cho nó đi đằng sau để giữ đàn cừu đi tới thì chắc nó sẽ xua cho lũ cừu chạy mất biệt.
Một đêm, khi anh chàng Oak trở về nhà, anh gọi lũ chó lại để nhốt chúng vô lán cho tới sáng như thường lệ, chỉ có Geroge chạy tới thôi, còn đứa con thì không thấy tăm hơi. Gabriel nghĩ là con chó đang mê ăn ở trên đồi nên anh đi ngủ.
Trước khi trời sáng hẳn anh bị âm thanh quen thuộc của tiếng chuông gọi cừu đánh thúc. Trong không gian êm ả của buổi bình minh tiếng chuông ngân lên nghe khẩn thiết và dữ dội. Lỗ tai thuần thục của anh hiểu rằng tiếng chuông ấy phát ra từ đám gia súc đang chạy hết tốc lực.
Anh nhẩy ra khỏi giường, mặc quần áo vào, chạy băng trong sương mù theo lối mòn dẫn lên đồi. Hai trăm con cừu sắp sửa đẻ của anh đã biến mất. Anh gọi to lên nhưng không thấy động tĩnh gì. Anh chạy ra ven dồi, trông thấy một khe hổng và vết chân cừu dẫm nát khe hổng ấy..
Anh chạy len qua đám cây cối lên tận đỉnh đồi, nơi có một cái hốc đá trắng có quây hàng rào. Ở một góc rào là con chó nhỏ và một ý nghĩ ghê gớm xuất hiện trong đầu anh. Gần như sắp ngất đi, anh bước tới trước; hàng rào bị phá tung và anh thấy dấu chân cừu đi ra phía ấy. Con chó chạy lại, liếm tay anh như thể anh đang chờ lòng biết ơn của nó vậy. Oak ngó góc chuồng. Cừu nằm chết ở dưới hốc đá phấn, một đống hai trăm xác cừu, có nghĩa là trong cơ thể chúng còn có thêm hai trăm con nữa.
Anh cảm thấy thương lũ cừu hiền lành và đám con chưa kịp chào đời của chúng. Rồi anh nhớ ra rằng lũ cừu nầy chưa được bảo hiểm. Tất cả công sức dành dụm của anh đều tiêu tan, hy vọng được trở thành một nông dân độc lập đã vỡ vụn, và có lẽ sẽ mãi mãi xa vời. Anh dựa vào hàng rào và đưa hai tay lên che mặt lại. Khi anh trấn tĩnh ý nghĩ đầu tiên của anh là tạ ơn Thượng Đế:
- Cảm ơn Người vì con chưa lấy vợ, rồi đây cô ấy sẽ xoay sở với con ra sao nếu như con trắng tay !
Gabriel đã mượn tiền để mua cừu và bây giờ thì anh thấy giá trị của đàn cừu là đủ để trả nợ... Lúc này anh chỉ còn quần áo để mang trên người, không còn gì nữa.
---&&&---
Chương 3
Vào một ngày tháng hai, hội chợ nông dân được nhóm ở Casterbridge. Tại một góc đường có khoảng hai đến ba trăm nông dân; những người đánh xe khác biệt với những người khác bằng đoạn roi da quấn quanh nón rơm; thợ lợp nhà thì quấn những mảnh y phục bằng rơm, đám thợ chăn cừu thì cầm roi trong tay.
Trong đám đông có một người đàn ông trẻ và khỏe mạnh có vẻ là người nổi bật nhất trong bọn.
- Tôi đang kiếm chỗ làm quản lý nông trại ! Người ấy luôn luôn trả lời như vậy.
Bây giờ thì Gabriel càng tái mặt hơn và vẻ mặt càng buồn bã hơn. Đến cuối ngày anh vẫn chưa được ai mướn và anh quyết định xưng mình là người chăn cừu. Tất cả nông dân đều cần người chăn cừu và chăm sóc cừu chính là tài năng của Gabriel. Anh vô tiệm một người thợ rèn và hỏi:
- Một chiếc roi chăn cừu giá bao nhiêu ?
- Hai si-linh.
Anh vô một tiệm bán quần áo, đổi chiếc áo choàng của mình lấy một chiếc áo tàng ong của thợ chăn cừu bởi vì cây roi đã ngốn gần hết số tiền anh đang có. Anh đứng giữa chợ tay cầm cây roi, giống người chăn cừu, nhưng bấy giờ thì dường như quản lý nông trại lại là yêu cầu cao nhất. Trời tối dần. Một vài người bắt đầu huýt sáo và hát nghêu ngao; và Gabriel rút ống tiêu ra và bắt đầu thổi. Chỉ nửa giờ sau anh đã kiếm được một số tiền mà đối với một kẻ nghèo khó như anh quả là một tài sản lớn.
Anh còn biết ngày mai sẽ có thêm một hội chợ nông dân nữa tại Shottsford, một thành phố ở bên cạnh Weatherbury. Weatherbury là nơi mà Bathsheba đã đi đến cách đấy hai tháng. Tới bây giờ cô ra đi đã khá lâu rồi nhưng Oak chọn hội chợ Shottsfort bởi vì Shottsford ở gần Weatherbury. Anh quyết định ngủ lại Weatherbury đêm đó để tiện đường đi đến hội chợ.
Sau khi đi được chừng ba, bốn dặm anh thấy phía trước là cái hình khối cỗ xe trong bóng tối đen ngòm dưới gốc cây, chẳng có ngựa kéo mà còn trống rỗng nữa. Anh quyết định nằm trên đống rơm dưới gầm xe thay vì đi kiếm chỗ ngủ trọ. Anh ăn những lát bánh cuối cùng với thịt muối và uống nước men trái cây trong chai mang theo. Rồi duỗi dài trên đống rơm và kéo thêm một mớ rơm lên phủ khắp người, anh chìm sâu vào giấc ngủ một cách thoải mái như từ hồi nào đến giờ.
Thức giấc, anh thấy chiếc xe đang đi chuyển. Anh nhận ra giọng nói đang trò chuyện sôi nổi từ phía trước toa xe. Hai giọng nói rất dễ phân biệt rạch ròi và ra vẻ như họ mới vừa từ hội chợ Casterbridge trở về y như anh vậy.
- Nếu chỉ xét bề ngoài thì cô ấy dễ thương và xinh xắn, há !
- Nhìn bề ngoài thì thấy vậy thôi, Billy Smallbury à !
- Ở đâu cũng nghe người ta bàn tán là cô ta phù phiếm quá lắm ! Nghe đồn rằng mỗi đêm trước khi đi ngủ cô ta đều đứng trước kiếng để săm soi cái nón ngủ trên đầu thiệt lâu !
- Nhưng cô ta có lấy chồng đâu mà !
- Nghe đâu cô ta còn chơi được cả đàn dương cầm nữa.
- Nhưng cô ta trả lương cho thợ ra sao mới được chớ ?
- Chuyện đó thì tôi chẳng biết đâu, thầy Poorgrass ơi !
Khi nghe nhận xét trên, một ý nghĩ vụt lóe qua đầu anh là họ đang tán gẫu về Bathsheba chớ không ai khác. Nhưng, làm sao như vậy được, bởi vì toa xe đang trên đường xuôi về Weatherbury, và người mà họ đang bàn tán lại là chủ một trang trại kia mà. Đường về Weatherbury còn xa lắm và Gabriel len lén chuồi người ra khỏi gầm xe.
Khi tiếng xe lăn nhỏ dần nhỏ dần anh chợt nhận ra phía bên trái mình có một ánh đèn hơi bất thường, cách chỗ anh đứng khoảng nửa dặm. Oak định hướng thật kỹ, quầng sáng càng lộ rõ hơn. Có ai đó đang đốt lửa.
Gabriel lập tức băng cánh đồng đi về phía ánh lửa. Đốm sáng chỉ cho anh thấy có một căn nhà chất bằng rơm đang cháy bùng với cả một sân rơm. Anh leo lên rào và ngồi lại để nghỉ mệt. Có vẻ như chỗ này chưa có ai ở.
Ngọn lửa bùng lên từ một cây rơm rất lớn và có nguy cơ gây ra nguy hiểm dữ dội. Oak chạy về phía bờ ruộng và thấy là không phải chỉ có một mình mình mà có cả một đám đông hỗn độn đang tất tả chạy ngược chạy xuôi.
- Kéo rơm dưới cây rạ ra ! Gabriel la lên với những kẻ đứng gần anh.
Cây rạ được chất trên nền đá và lưỡi lửa màu vàng rực từ đống rạ dưới đất cứ lăm le liếm đến cây rạ ấy. Gariel bảo họ:
- Lấy một miếng vải ra đây nhanh lên !
Người ta mang ra một tấm đậy và trùm nó lên trên nền đá. Ngọn lửa lập tức bị dập tắt.
- Xách một xô nước rưới lên tấm vải cho ướt đẫm đi ! Gabriel nói thêm.
Ngọn lửa lại đang bùng lên, sửa soạn tấn công mái rạ.
- Đem thang lại đây ! Gabriel kêu.
- Thang bị cháy rồi ! Một người nào đó trả lời trong đám khói dầy đặc.
Gariel leo lên cây rơm ngồi luôn trên chóp, lấy ngọn roi quất túi bụi vào đám rơm bị bén lửa trên nóc.
Billy Smallbury, người hồi nãy kéo toa xe Gabriel đang ngủ, đã kiếm được một cây thang và cũng leo lên cây rơm. Y lấy một xô nước đầy rưới vô mặt Gabriel và làm toàn thân anh ướt sũng trong khi Gabriel lật đật chế nước vô cây rơm để dập tắt những phần xém lửa.
Ở phía đằng kia của gian nhà rơm là một người phụ nữ trẻ tuổi cưỡi trên lưng một con la và một người phụ nữ khác đứng bên cạnh con la.
- Anh ta là người chăn cừu mà ! Người phụ nữ đứng dưới đất nói - Cô coi đó, một người chăn cừu giỏi giang.
- Chăn cừu cho ai ? Người phụ nữ cưỡi la hỏi rành rọt.
- Không ai biết là anh ta làm cho ai cả. Người ta đồn rằng anh ta lạ đời lắm !
- Coi anh ta cố hết sức lực kia kìa ! Người phụ nữ cưỡi la nói - Tôi muốn mướn anh ta làm cho mình. Maryann nè, lúc nào anh ta leo xuống thì chị nói với anh ta là người chủ muốn đền ơn vì anh ta đã hết lòng chữa lửa, nghen !
Maryann chuyển lời cho Gabiel và anh hỏi:
- Ông chủ của chị đâu ?
- Không phải ông chủ mà là cô chủ, anh chăn cừu ơi !
- A, tôi nhớ rồi, cô chủ rất giàu. Cô ấy mới vừa thừa hưởng cái trại nầy bởi ông chú bị chết bất ngờ. Cô ấy là người cưỡi con ngựa nhỏ kia kìa !
Oak, mặt mày lem luốc, áo ngoài bị cháy xém và còn nhỏ nước, khúm núm đi lại bên phụ nữ bé nhỏ ngồi trên lưng ngựa. Anh ngập ngừng hỏi:
- Thưa, cô có cần người chăn cừu không ?
Người phụ nữ ngạc nhiên ngó xuống: Gabriel và người yêu sắt đá của anh, Bathsheba Everdena, đang mặt đối mặt. Cô hơi lánh mặt vào bóng tối; cô không biết là nên vui vẻ hay tỏ ra quan tâm. Cô thấy lòng đầy thương hại và phần nào đắc thắng nhưng không một chút lúng túng bởi vì cô vẫn còn nhớ lời tỏ tình của Gabiel tại Norcombe.
- Có ! Cô lí nhí nói - Tôi thiệt đang cần người chăn cừu. Nhưng...
- Thưa, anh ta chính là người mà mình đang cần đó ! Một người dân ngoài làng vô chữa lửa nói.
- Đúng anh ta rồi ! Một kẻ khác nói với vẻ cả quyết.
- Thiệt là một tay sừng sỏ ! Người thứ ba sôi nổi ủng hộ.
- Vậy thì nói anh ta đi gặp viên quản lý đi ! Bathsheba nói và quay mình đi khuất trong bóng đêm.
Mấy người dân quê đi trở về làng và chỉ còn Oak với tay quản lý bên cạnh gian nhà rơm.
Tay quản lý nói:
- Bây giờ thì mọi chuyện ổn hết rồi, tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh. Mà tôi phải về nhà thôi. Chúc anh chăn cừu ngủ ngon.
- Ông có thể cho tôi ngủ nhờ ở đâu không ? Gabriel hỏi.
- Chuyện đó thì không - Ông ta nói - Nhưng nếu anh xuống đường thì sẽ thấy Quán Trọ Warren, chỗ có bán cả đồ ăn và thức uống. Người ta sẽ chỉ chỗ ngủ cho anh. Chúc ngủ ngon, nhé anh chăn cừu !
Gabriel đi vô sân nhà thờ. Anh nhận thấy có một hình người đứng khuất sau một thân cây lớn. Khi anh thình lình đá trúng một cục đá, người lạ ấy ló mặt ra, một cô gái mảnh khảnh, mặc quần áo mỏng tang.
- Chúc cô ngủ ngon ! Anh hăm hở nói.
- Chúc ngủ ngon ! Cô gái trả lời Gabriel.
- Tôi đi đến quán trọ Warren, có đúng đường không ? Gabriel hỏi.
- Đúng rồi ! Ngay dưới chân đồi. Mà anh có biết là Quán Đầu Hươu tới chừng nào mới đóng cửa không ?
- Tôi không biết Quán Đầu Hươu ở chỗ nào đâu. Cô tính đi tới quán đó tối nay à ?
- Phải ! Cô ta im lặng một hồi – Anh không phải là người ở Weatherbury sao ?
- Không. Tôi chỉ là người chăn cừu mời vô làm thôi, tôi mới tới hồi chiều.
- Anh đừng nói là gặp tôi ở đây nghen, ít nhất là trong hai hoặc ba ngày chi đó.
- Nếu như cô không muốn tôi nói thì tôi sẽ không nói gì đâu ! Oak nói.
- Tôi cám ơn anh nhiều lắm ! Người con gái nói - Vì tôi nghèo quá nên tôi không muốn ai biết chút gì về tôi hết.
Rồi cô nín lặng và bắt đầu run lập cập.
- Bởi vì tôi không phải là kẻ dư dả gì mong cô hãy nhận cái này. Chỉ là một si-linh thôi nhưng là tất cả vốn liếng tôi dành dụm được.
- Dạ, tôi sẽ nhận ! Cô gái nói với vẻ biết ơn - Một lần nữa chúc anh ngủ ngon !
- Ngủ ngon !
Cô gái nọ vẫn đứng yên sau thân cây và Gabriel đi xuống phía làng Weatherbury.
° ° °
Quán trọ Warren có vách tường bao quanh bốn bề nhưng người ta vẫn có thể nghe tiếng ồn ào từ bên trong vọng ra. Oak mở cửa và lập tức mọi câu chuyện phiếm đều ngưng lại vì ai nấy đều ngó về phía anh. Có vài người nhận xét:
- A ! Té ra là người chăn cừu mới được vô làm !
- Anh chăn cừu ơi, vô đây đi ! Dù chúng tôi chưa biết tên anh nhưng chúng tôi cũng rất vui là anh đã đến.
- Các bạn ơi, tên tôi là Gabriel Oak.
Một người lớn tuổi giải thích:
- Phải là cháu nội của lão Gabriel Oak ở Norcombe không ?
- Cha tôi và ông tôi đều tên Gabriel ! Người chăn cừu mới nói.
Ông lão bảo:
- Vừa thấy mặt anh lúc leo lên cây rơm là tôi biết ngay. Biết ông nội anh nhiều năm lắm mà ! Bà nội anh tôi cũng biết. Và ba anh hồi còn nhỏ xíu kìa. Lại đây, anh chăn cừu mới, làm vài ly đi ! Cô chủ vừa gởi cho mấy miếng bánh mỳ với lại thịt xông khói nè !
Cái ly được chuyền từ tay người này sang tay nguời kia và Gabriel hỏi:
- Ở đây sống ra sao ? Và cô chủ mình thì định làm ăn kiểu nào vậy ?
Jan Coggan nói:
- Tụi tôi có biết gì nhiều về cô ta đâu. Cô ấy chỉ mới về trại có mấy bữa thôi. Chú của cô ấy ngã bịnh và người ta mời bác sĩ tới; nhưng không làm sao cứu nổi ông cụ. Tôi chỉ biết là cô ấy sẽ cai quản nông trại. Mấy người nầy có gia thế đàng hoàng. Ông chú cô ta là một người nhân từ.
Chàng chăn cừu hỏi:
- Có ai biết gì về cha mẹ của cô ấy không vậy ?
Jacob Smallbury nói:
- Tôi có biết chút ít về cha mẹ cô chủ: họ là người thành phố chớ không phải sống ở quê. Họ chết đã lâu lắm rồi. Bố già ơi, bố có biết cha mẹ cô chủ ra sao không vậy ?
- Chà ! Ông lão trả lời - Ông cụ thì không phải loại điển trai cho lắm nhưng bà cụ thì thật là yêu kiều. Hồi mới cưới, ông cụ rất hãnh diện về bà cụ.
Henry Fray nói:
- Cô con gái thì lúc còn nhỏ chẳng phải là dễ coi cho lắm. Chẳng ngờ khi lớn lên lại xinh đẹp như vậy.
- Tôi mong là tính tình cô ta cũng dễ chịu như bộ mặt của cô ta vậy.
- Đúng vậy, nhưng tay quản lý sẽ lo toan hết mọi việc cho chúng mình ! Henry mỉm cười - A ! Đó là một kẻ kỳ cục lắm, ông nghĩ là ông ta là người dối trá đó.
Trong khi họ đang trò chuyện thì một đầu của ống tiêu thò ra từ vạt chiếc áo khoác xếp tàng ong thợ chăn cừu của Gabriel Oak làm cho Henry Fray kêu lên:
- Thiệt sao, anh chàng chăn cừu kia, phải anh là kẻ đã thổi tiêu ở Casterbridge không ? Thổi cho chung tôi nghe một khúc tiêu đi, công tử Oak ơi !
- Nhất định rồi !
Gabriel vừa trả lời vừa rút ống tiêu ra và thử vài hợp âm. Sau đó anh thổi ba khúc nhạc du dương, nhịp nhịp gót ủng để phụ họa.
Laban Tall nói:
- Anh ta thổi thiệt là hay, thiệt là hay ! Nhưng thợ chăn cừu ơi, đừng thổi tiêu nữa. Tôi phải đi về thôi, khi tôi phải về mà còn thổi tiêu như vậy thì thật là tiếc.
Chàng ta chúc mọi người ngủ ngon rồi cáo từ.
Henry Fray cũng nối gót ra về; sau đó Gabriel cũng ra đi với Jan Coggan, kẻ hứa tìm chỗ cho anh ngủ. Sau đó ít phút khi những người còn lại cũng đang sửa soạn ra về thì Fray hối hả trở lại.
- Ồ, có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy, hả Henry ? Joseph hỏi.
- Chính là quản lý Pennyways ! Tôi đã nói rồi mà; phải, tôi đã nói rồi kia mà !
- Sao, phát hiện có trộm à ?
- Đúng là có trộm. Cô Everdene trông thấy quản lý Pennyways đang bò trên mấy bậc thang của nhà kho xuống mà còn vác theo một bao bố đựng đầy lúa mạch. Hắn ta thú nhận là đã tuồn ra được năm bao rồi và thế là cô ấy đuổi cổ hắn. Vấn đề là không biết lúc nầy ai sẽ quản lý đây.
Henry hớp một ngụm rượu, và trước khi anh ta kịp rót thêm một ly khác thì Tall đã hấp tấp bước vô quán.
- Có biết tin gì không ?
- Tin về quản lý Pennyways phải không ?
- Không, một cái tin khác nữa kìa ! Con bé Fanny Robin, đứa giúp việc nhỏ tuổi nhất của Cô Everdene trốn đi mất tiêu rồi. Ai nấy đều lo lắng quá, mấy ngày nay cô chủ của mình cứ gặp toàn chuyện khó chịu !
- Ôi ! Joseph Poorgrass kêu lên - Cô ấy hẳn phải phừng phừng lửa giận !
- Không đâu ! Cô ấy đang ngập đầu lo lắng đó ! Billy Smallbury trả lời.
- Ôi dào ! Cô Everdene muốn nói chuyện với mấy người mình một chút trước khi đi ngủ về việc rắc rối với tay quản lý, và về vụ đứa hầu gái, cô chủ bấy giờ thiệt là bấn loạn tinh thần.
Tất cả hấp tấp bước về phía căn nhà trại chủ và thấy từ trên cửa sổ phòng ngủ, Bathsheba chồm xuống hỏi với vẻ lo lắng:
- Trong số các người có ai là người của trang trại tôi không vậy ?
- Vâng, có mấy người nè, thưa cô. Người đàn ông cao lớn trả lời.
- Tôi muốn nhờ vài người sáng mai đi rảo trong làng để dò la coi có ai thấy Fanny Robin không. Đừng làm ầm ĩ lên ! Chưa có lý do gì để báo động khắp làng. Chắc chắn là cô ta bỏ trốn khi chúng ta đi chữa lửa.
Jacob Smallbury hỏi:
- Cô ta có dan díu với ai trong vùng nầy không ?
Bathsheba nói:
- Tôi không biết. Một điều là Maryann có trông thấy cô ta đi ra khỏi nhà mà chỉ mặc bộ quần áo lao động thôi, thậm chí không đội nón nữa.
Maryann nói:
- Cho dù tôi thấy rõ nhưng tôi vẫn nghĩ rằng cô ta nhất định phải có xách theo một túm đồ chớ. Nhưng cô ấy không có dính líu với ai ở đây cả. Người yêu của cô ta ở Casterbridge và tôi biết rõ anh ta là một người lính.
- Cô có biết tên người ấy không ? Bathsheba nói.
- Không, thưa cô, cô ấy luôn kín điều đó.
- Nếu như tôi có thể đi đến trại lính Casterbridge thì chắc tôi sẽ dò ra được tên người đó ! William Smallbury nói.
- Tốt lắm ! Nếu như ngày mai cô ta không trở về thì anh hãy đến trại lính và điều tra coi anh ta là ai và gặp anh ta thử coi. Và nè, còn có vấn đề tay quản lý nữa, nhưng bây giờ thì tôi không muốn nói tới chuyện nầy. Nhớ làm theo lời tôi dặn nhen !
Cô chấm dứt câu chuyện và đóng cửa sổ lại.
Đêm đó tại nhà của Coggan, trí tưởng tượng của Gabriel Oak hoạt động liên tục. Anh trông thấy Bathsheba hết sức sinh động trong giấc ngủ của mình.
---&&&---
Chương 4 Sáng hôm sau Bathsheba và người hầu gái thân tín là Liddy Smallbury ngồi bệt dưới sàn một căn phòng trên lầu, lựa ra nào là giấy tờ, sách vở, chai lọ, rác rưởi do người chủ cũ để lại. Cánh cửa để mở, người ta nghe tiếng bàn chải cọ trên sàn nhà chứng tỏ Maryann Money đang hoạt động cật lực.
- Ngưng cọ một lát đi ! Bathsheba nói - Hình như có tiếng gì thì phải.
Maryann ngừng bàn chải lại.
Có tiếng chân ngựa đến gần cửa nhà. Nhịp đi chậm lại, rẽ qua cổng và vô tới tận lối nhỏ đưa đến cửa chính một cách khác thường. Có ai đó dùng đầu gậy gõ vô cánh cửa.
- Thiệt là thô lỗ ! Liddy hạ giọng nói - Đi ngựa vô lối mòn như vậy à ! Tại sao không chịu dừng ngựa ở ngoài cổng?
- Im nào ! Bathsheba bảo - Không hiểu sao bà Coggan lại chẳng chịu chạy ra coi ai vậy cà ?
Từ phía cánh cửa có tiếng rat-tat-tat-tat.
- Kìa ! Bà Coggan đang chạy ra kìa ! Bathsheba nói.
Cánh cửa bật mở và một giọng nói thật trầm cất lên:
- Cô Everdene có nhà không vậy?
Có tiếng bà Coggan đáp:
- Thưa ông, để tôi hỏi lại.
Một phút sau bà Coggan xuất hiện trước của phòng:
- Cô Everdene à, có ông Boldwood muốn gặp cô.
Bathsheba trả lời ngay:
- Tôi không thể như vầy mà gặp ông ta được. Vậy phải làm sao bây giờ ?
- Hãy nói là cô bị bụi bám đầy người và không thể đi xuống nhà được ! Liddy đề nghị.
- Cứ nói là tôi không thể gặp ông ta, chỉ vậy thôi.
Bà Coggan đi xuống nhà và lặp lại câu trả lời.
- Chà, tốt lắm ! - Tôi chỉ muốn hỏi coi có tin tức gì về Fanny Robin không ?
- Thưa ông, chẳng có tin gì hết nhưng có lẽ tối nay thì có tin thôi. William Smallbury mới vừa đi Casterbury nơi mà chúng tôi cho là người yêu cô ấy đang ở và mấy người khác thì đang dò la chỗ khác.
Sau đó tiếng vó ngựa nhỏ dần và cánh cửa đóng sầm lại.
Bathsheba hỏi Liddy:
- Ông Boldwood là ai vậy ?
- Một chủ trại ở Little Weatherbury.
- Lập gia đình chưa ?
- Chưa, cô à !
- Ông ta bao nhiêu tuổi vậy ?
- Có lẽ là bốn mươi, rất đẹp trai và khá là nghiêm túc mà lại còn giàu nữa.
- Tại sao ông ta lại hỏi thăm về Fanny chớ ?
- Ô, hồi cô ta còn nhỏ và chẳng có bạn bè gì để chơi đùa, chính ông ta đã cho cô ta vô trường rồi sau đó đưa cô ta về đây để làm việc cho ông chủ trước ở đây. Ông ta rất là tốt bụng chỉ có điều...
- Điều gì ?
- Ông ta quả là một nỗi thất vọng đối với phụ nữ. Tất cả đàn bà con gái trong vùng đều rắp tâm theo đuổi ông. Jane Perkins theo đuổi được hai tháng thì bỏ cuộc và hai chị em Taylor mất hết một năm để mồi chài. Cô ơi, cô có ai tính cưới cô chưa ?
Bathsheba ngần ngừ như thể muốn thoái thác câu trả lời nhưng rồi cô bị háo hức bởi câu trả lời có.
- Có lần có một người đã đề nghị kết hôn với tôi ! Cô trả lời và hình ảnh của Gabriel Oak, hồi còn là trại chủ, lại hiện ra trước mặt cô.
- Chắc phải là thú vị lắm ! Liddy nói - Và cô không chịu lấy ông ta sao ?
- Ông ta không xứng với tôi !
- Vậy cô có yêu ông ta không, cô?
- Ồ, không ! Nhưng tôi thích ông ta lắm.
- Cho tới bấy giờ cũng còn thích à ?
- Dĩ nhiên là không rồi. Tôi lại nghe có tiếng chân của ai nữa kìa !
Ngoài sân có một hàng người ngoằn ngoèo đang tiến đến gần cửa sau.
- Chà, thật là tốt ! Xuống dưới nhà và biểu họ vô nhà bếp cho tới khi tôi thay quần áo xong xuôi đã, rồi lúc đó hãy dắt họ vô trong phòng khách.
° ° °
Nửa giờ sau, Liddy đưa Bathsheba vào trong phòng khách; Bathsheba nhận thấy những người làm công của mình đang ngồi ở tận cuối phòng. Cô ngồi vào bàn và mở quyển sách chấm công ra, tay cầm một cây viết để rà soát và túi tiền đặt bên cạnh. Cô đổ ra bàn một đống tiền đồng.
- Trước khi bắt đầu, tôi muốn thông báo hai việc - Bathsheba nói - Việc thứ nhất là tay quản lý đã bị sa thải vì tội trộm cắp và thế là tôi không có quản lý; tôi sẽ tự mình điều hành công việc.
Bọn thợ có vẻ phấn chấn lắm.
- Việc thứ hai là không hiểu có ai trong các anh nghe thấy gì về Fanny không.
- Thưa, không.
- Có ai đi tìm kiếm gì chưa ?
Jaeob Smallbury nói:
- Tôi có gặp ông chủ trại Boldwood và tôi với hai người làm của ông ta đi lùng sục khắp Newmill Pond nhưng chẳng thấy tăm hơi.
Laban Tall nói:
- Người chăn cừu mới cũng đi tận Quán Đầu Hươu bởi vì người ta đoán là cô ta có thể đi đến đó lắm nhưng không ai thấy gì hết.
- Nhưng William Siliallbury có đi Casterbridge không ?
- Dạ, có nhưng chưa thấy anh ta về.
- Vậy thì hãy bắt tay vào công việc đi ! Bathsheba ngó vào sổ - Có Joseph Poorgrass ở đây không ?
- Thưa ông... tôi quên, thưa cô, tôi là Poorgrass đây.
- Anh làm công việc gì vậy ?
- Công việc thường xuyên của tôi là đánh xe và bắn chim; đến mùa gieo hạt thì tôi còn giúp làm thịt heo, thưa ông.
- Tiền công của anh là bao nhiêu ?
- Thưa ông, ý quên, thưa cô, tôi muốn nói là chín si-linh với chín xu.
- Đúng lắm ! Đây là mười si-linh với một món quà nhỏ bởi vì tôi là chủ mới.
Mặt Bathsheba ửng đỏ lên khi tỏ ra rộng rãi trước mắt mọi người. Cô tiếp tục.
- Và tôi con phải trả anh bao nhiêu thì đủ, anh gì ngồi trong góc kia ? Tên anh là gì ?
- Dạ, Matthew Moon.
- Matthew Moon... - Bethsheba vừa lẩm bẩm vừa ngó vô sổ - Mười si-linh với hai xu tất cả, phải không ?
- Thưa cô, phải !
- Đấy, mười si-linh đấy ! Người kế đi, Andrew Eandlet
Cô tiếp tục kêu những cái tên còn lại theo kiểu trên.
- Người thợ chăn cừu mới muốn có người cùng làm việc với anh ta - Henry Fay chen vào.
- Ồ, được thôi ! Sẽ là ai đấy ?
- Thằng nhóc Cain Ball là một đứa cần cù lắm ! Henry nói - Nếu như tay chăn cừu Oak không chê là nó còn nhỏ thì thật là tiện !
Anh ta vừa nói thêm vừa quay sang tay chăn cừu mới vừa xuất hiện.
- Không, không sao đâu mà ! Gabriel nói.
- Tốt lắm ! Bathsheba nói - Và anh biết rõ nhiệm vụ của mình chưa, Gabriel Oak ?
- Biết rõ rồi, cám ơn cô, cô Everdene !
Người chăn cừu đứng từ ngưỡng cửa nói vọng vào. Anh hơi ngạc nhiên bởi cung cách lạnh lùng của cô.
Ngoài hàng lang có tiếng chân người.
- Thưa, có Billy Smallbury từ Casterbridge trở về.
- À, tin tức ra sao ? Bathsheba hỏi.
- Thưa cô, nếu như chẳng phải vì thời tiết khủng khiếp kia thì tôi đã đến nơi được sớm hơn rồi !
Nói đoạn anh ta dậm đôi chân làm cho tuyết bám trên ủng rơi xuống lả tả.
- Cô Fanny ra sao rồi ?
- Chà, cô ta đã đi theo mấy người lính mất rồi ! William nói. Khi tôi đến được Casterbridge người ta báo tin là đội phòng vệ đã dời trại và một đội mới đã dược chuyển tới vì thế là tôi tự nghĩ: "Anh chàng của Fanny ở trong đội phòng vệ đó thì tất nhiên cô ta đã đi theo anh ta rồi.
- Anh có biết tên anh ta không ?
- Không; chẳng ai biết tên tuổi gì cả. Tôi cho rằng anh ta phải làm tới sĩ quan.
- Chà, từ giờ cho tới tối thì mình chẳng mong làm được gì hơn ! Bathsheba bảo - Nhưng một người nhớ phải chạy gấp đến cho ông trại chủ Boldwood hay tất cả nội tình nầy.
Sau đó cô đứng dậy và dặn dò thêm đôi điều nữa.
- Bây giờ thì coi sóc cái trại nầy sẽ là cô chủ chớ không phải ông chủ nữa. Tôi cũng chưa biết khả năng đồng áng của tôi sẽ ra sao; nhưng tôi sẽ hết sức mình. Nếu như các anh làm việc tận tình cho tôi thì tôi sẽ đối đãi với các anh thật tốt. Đừng cho tôi là đàn bà nên tôi không biết phân biệt tốt, xấu. Tôi sẽ thức dậy trước khi mọi người kịp thức giấc; tôi sẽ có mặt ngoài đồng trước khi mọi người kịp ra khỏi giường; tôi sẽ ăn sáng trước khi mọi người ra tới ngoài đồng. Tôi sẽ làm cho tất cả phải kinh ngạc.
- Thưa cô chủ, vâng ! Tất cả trả lời.
- Thôi, chúc ngủ ngon.
- Chúc cô chủ ngủ ngon.
° ° °
Cũng trong buổi chiều tuyết đổ đó, khi trời đã sụp tối, quang cảnh tại một góc phố và trại lính ở phía Bắc Weatherbury thì thật là ảm đạm. Phía bên lề trái của con lộ chính là một con sông và sau đó là một bức tường cao. Ngay khi đồng hồ vừa điểm mười tiếng và khi tuyết bắt đầu rơi nhè nhẹ thì có một bóng người bò dọc theo bờ sông. Cái bóng nhỏ bé nhưng mang dáng dấp con người. Cái bóng tiến tới chầm chậm và người ta nghe có tiếng đếm:
- Một. Hai. Ba. Bốn. Năm.
Có nghĩa là có ai đó đang đếm những khung cửa sổ và tiếng đếm thứ năm ám chỉ khung cửa thứ năm kể từ vách tường tính ra. Tới đây thì cái bóng ngưng lại, cúi gập người. Sau đó có một nắm tuyết bay qua sông về hướng cửa sổ thứ năm. Nắm tuyết rơi trúng vô tường, cách mục tiêu rất xa. Sau đó là một nỗ lực nữa, rồi lại một cố gắng khác ; cuối cùng một vốc tuyết đã bay vào khung cửa thứ năm. Tức thì có tiếng mở cửa sổ. Sau đó có tiếng hỏi:
- Ai vậy ?
- Phải đó là Trung Sĩ Troy không ? Cái bóng ngồi ngoài tuyết hồi hộp hỏi lại.
- Phải ! Có tiếng đáp - Cô là loại gái gì đấy ?
- Ồ, Frank, phải anh đó không ? Cô gái nói - Em là vợ của anh đấy, Fanny Robin đấy.
- Fanny ! Giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên.
- Phải ! Cô gái trả lời với giọng đầy cảm xúc.
- Nhưng đêm nay tôi đâu có hẹn gặp cô đâu. Thật tình mà nói tôi không nghĩ là cô sẽ đến kiếm tôi.
- Anh có nói là em có thể đến kiếm anh mà !
- Đúng vậy ! Tôi có nói vậy.
- Phải. Em nghĩ là em nên đến gặp anh. Anh có mừng khi gặp em không ?
- Ồ, dĩ nhiên rồi !
- Frank ơi, chừng nào hả, anh ?
- Cái gì ?
- Chừng nào thì anh sẽ cưới em, hả Frank ?
- Ồ, nào, em phải ăn mặc cho đàng hoàng chớ !
- Dạ, ơ, Frank ơi, đừng cho là em đòi hỏi nhiều. Đừng nghe, anh yêu, bởi vì em thương anh lắm mà. Mà anh cũng nói đi nói lại nhiều lần là anh muốn cưới em mà ... và... và... em... em... em...
- Em ơi, không được khóc ! Nếu như anh đã nói vậy thì chắc là anh sẽ làm như vậy. Chỉ tại em đến bất ngờ và đột ngột quá !
- Phải, phải rồi. Đúng vậy ! Em sẽ đi ngay đây ! Vậy ngày mai anh có đến gặp em không ? Đến nhà bà Twills ở Đường Bắc đi !
- Cưng ơi, anh sẽ tới thăm em ! Chúc ngủ ngon ! Chúc ngủ ngon, nghen Frank ! Ngủ ngon !
---&&---
Chương 5
Lần đầu tiên Bathsheba xuất hiện với tư cách nữ trại chủ là hôm sau đó tại hội chợ bắp của Casterbridge.
Cả gian sảnh đường đông nghẹt đàn ông tụ tập thành từng nhóm hai hoặc ba người để chuyện gẫu. Trong đám trại chủ, chỉ có một vóc dáng đàn bà nổi bật, người duy nhất đại điện cho giới tính của mình trong gian phòng ấy. Bathsheba biết hai, ba người chủ trại trong đám đó nên len lỏi đến gặp họ. Nhưng cô phải là người đàn bà có óc thực tiễn trong công việc và phải tập hợp đủ lòng tin để chuyện trò với những người đàn ông mà cô chưa biết. Trong khi tranh luận về giá cả cô đã giữ nguyên được giá mình đưa ra một cách cứng cỏi và giảm được giá của bọn trại chủ đàn ông một cách kiên quyết..
Những trại chủ không được trò chuyện với cô thì hỏi nhau:
- Ai vậy ?
Câu trả lời luôn là:
- Cháu của ông trại chủ Everdene đó. Cô ta thừa hưởng cái trại Weatherbury Vùng Cao; đã sa thải tay quản lý và tuyên bố là ta sẽ tự điều hành.
- Chúng ta nên hãnh điện về cô ta chớ ! Cô ta vực cái nơi cổ lỗ này dậy. Nhưng mà cô ấy đẹp ghê, chẳng mấy chốc cô ta sẽ phục hồi lại mọi thứ cho coi !
Lần xuất hiện đầu tiên của Bathsheba đầy ưu thế của phụ nữ nhưng cô vẫn nhận ra có một kẻ không chia sẻ thiện cảm chung ấy. Con người bí ẩn ấy đứng thẳng băng, là một kẻ có nhân phẩm cao và ở trong độ tuổi từ ba mươi lăm đến năm chục.
Khi chợ tan, Bathsheba hấp tấp kiếm Liddy và cùng nhau đi về nhà, cô nói:
- Tôi đã vượt qua thử thách rồi đó, Liddy à ! Tôi sẽ chẳng buồn nhớ lại vụ nầy đâu, bởi vì tất cả bọn họ rồi sẽ quen với việc nhìn thấy tôi xuất hiện ở các buổi chợ phiên thôi; nhưng buổi sáng nay thì thật là ngột ngạt cũng như là làm đám cưới vậy, ở đâu cũng phải chịu đựng những cái nhìn trô trố.
Liddy nói:
- Tôi biết mà ! Đàn ông thì luôn luôn là vậy !
- Nhưng có một kẻ dường như là hiểu biết hơn cái lũ phí thì giờ lăng xăng bên tôi. Một người rất đẹp trai ! Cô nói tiếp - Người thẳng thớm, độ bốn mươi, tôi đoán là vậy. Chị có biết người đó là ai không ?
Liddy không nghĩ ra được.
- Chị không thể đoán được là ai sao ? Bathsheba thất vọng hỏi.
- Tôi không biết nhưng nếu ông ta chẳng để ý gì đến cô thì mặc kệ ông ta.
Báthsheba có cảm giác, rằng lời Liddy nói không đúng, ngay lúc đó thì một chiếc xe ngựa đi ngang qua mặt họ.
- Kìa, ông ta kìa ! Cô kêu lên.
Liddy ngó ra.
- A ! Đó là ông trại chủ Boldwood, hôm nọ ông ta có đến kiếm cô đó !
- À, ra ông trại chủ Boldwood !
Bathsheba lẩm bẩm. Người trại chủ chẳng hề quay đầu lại lần nào mà chỉ ngó đăm đăm về phía con đường phía trước.
- Chị có thấy ông ta là một kẻ khá hay không ? Cô nhận xét.
- Ô, đúng, đúng, rất là thú vị, ai cũng thấy như vậy mà ! Liddy trả lời.
- Tôi lấy làm lạ là tại sao ông ta lại có vẻ thờ ơ với những gì ông ta nhìn thấy chung quanh vậy, hả ?
- Nghe nói là hồi còn trẻ ông ta bị thất vọng một chuyện gì đó. Có lời dồn là ông ta bị phụ tình, nhưng cũng không ai rõ về chuyện ấy lắm, khiến ông ta trở thành như vậy !
Buổi chiều chúa nhật ở trang trại, ngày mười ba tháng hai. Sau bữa cơm chiều, Bathsheba gọi Liddy tới ngồi bên cạnh.
- Sáng nầy cô có nhận ra ông Beldwood ở tại nhà thờ không cô ? Liddy hỏi.
- Không, thật mà ! Bathsheba lãnh đạm trả lời.
- Ông ta ngồi ngang mặt cô mà, cô chủ !
- Tôi biết !
- Và cô không trông thấy ông ta làm gì sao ?
- Rõ ràng là không mà, tôi đã nói rồi đó.
Sau đó Liddy ngồi im như hến khiến cho Bathsheba thất vọng vô cùng đành phải mở lời:
- Ông ta đã làm gì vậy ?
- Suốt buổi lễ ông ta không hề quay sang nhìn cô lấy một lần nào hết.
Cô chủ của Liddy trả lời:
- Tại sao lại phải quay lại ngó tôi chớ ? Tôi đâu có yêu cầu ông ta như vậy đâu !
- Ồ, không mà ! Nhưng ai nấy đều ngắm nghía cô và thật là kỳ cục, ông ta chẳng hề đoái hoài đến cô. Thiệt là cá tánh đặc biệt !
Bathsheba lặng thinh một hồi rồi thốt lên:
- Ôi, suýt nữa thì tôi đã quên là hôm qua tôi có mua một tấm thiệp Valentine.
- Thiệp Tình Yêu. Cho ai vậy, cô chủ ! Liddy hỏi - Cho ông Trại Chủ Boldwood à ?
- Không, chỉ là để cho bé Teddy Coggan. Tôi có hứa cho nó một thứ chi đó và tấm thiệp nầy gây một bất ngờ cho coi !
Bathsheba chạy lại bàn viết lấy một tấm thiệp có tô màu, ở giữa tấm thiệp là một khung trống nhỏ hình trái xoan để cho người gởi có thể viết vài hàng chữ bày tỏ tình yêu.
Bathsheba nói:
- Chỗ nầy để dành viết chữ đấy ! Viết gì vô, hả ?
Liddy trả lời:
- Theo tôi là nên viết như vầy:
"The rose is red. The violet is blue, Camations smet, And so are you”
(Hồng nhưng đỏ thắm. Tương tư sắc xanh, Cẩm chướng ngọt ngào,
Bạn giống hệt hoa.)
- Phải rồi, viết như vậy thiệt là đúng với một đứa bé má hồng như bé Teddy Coggan.
Cô viết những dòng chữ nho nhỏ xinh xinh lên tấm thiệp, bỏ nó vô bao thơ.
Liddy vừa nói vừa cười:
- Nếu mà gởi cái nầy tới ông lão ngốc nghếch Boldwood thì chắc là tức cười chết luôn !
Bathsheba ngừng tay để nghĩ ngợi về sáng kiến ấy. Thật là chán khi người đàn ông giàu sang nhất tư cách nhất vùng lại chẳng ngó ngàng gì đến mình mà còn bị Liddy nhận xét y như vậy.
- Không đâu ! Ông ta chẳng biết thưởng thức trò đùa đó đâu. Nhưng tôi không muốn đặc biệt gởi tấm thiệp nầy cho Teddy, nó chỉ là một thằng nhóc, đôi khi cũng nhảm nhí, mà thôi.
Cô ngáp và cầm cây viết lên, ghi tên Boldwood vào.
- Như vầy nghen, mình dùng loại niêm nào đây ? Chỉ có vài chữ như vầy thôi à ! Tôi nhớ là tôi có một loại niêm dùng để chọc cười nhưng tôi không cách chi đọc nổi. Bấy giờ tôi sẽ ráng gắn niêm và nếu như không nên thì mình sẽ gắn dấu niêm khác.
Bathsheba lấy một con niêm lớn màu đỏ tươi gắn lên bao thờ và ghé mắt nhìn thật kỹ vào vệt sáp nóng hổi để tìm coi chữ trên con niêm là chữ gì.
- Thật là tuyệt !
Cô bật kêu lên và ném phong thơ xuống bàn một cách thú vị. Liddy ngó kỹ hàng chữ và đọc lớn: "NHỚ CƯỚI TÔI".
Chiều hôm đó cô gởi tấm thiếp đi, lòng có hơi băn khoăn đôi chút.
° ° °
Vào buổi chiều ngày Lễ Thánh Valentine, Boldwood ngồi vào bàn ăn như thường lệ, kế bên là một lò sưởi rực lửa. Trên bệ lò sưởi là tấm thiệp do Bathsheba gởi tới. Ông trại chủ độc thân này ngó cái bao thơ đăm đăm cho đến khi dấu niêm phong nhòe nhoẹt trong đáy mắt ông giống như một vệt máu đỏ tươi. Khi ông ta đang ăn uống ông cứ nghĩ ngợi hoài về cái dấu niêm ấy: "NHỚ CƯỚI TÔI". Trong khung cảnh trang trọng của căn phòng, ba chữ ấy bị mất đi bản chất hài hước sẵn có và bỗng trở thành nghiêm túc.
Khi đi ngủ, ông đặt chiếc thiệp bên cạnh tấm gương soi mặt. Ngay khi quay lưng bước đi ông vẫn thắc mắc hoài về sự xuất hiện của tấm thiếp. Ông ngó lại cái bao thơ: có bàn tay kẻ nào đó, một người đàn bà, đã nhẹ nhàng lướt đi trên mặt giấy. Lúc đầu hình ảnh người đàn bà ấy không rõ rệt lắm nhưng khi ông chìm vào giấc ngủ thì người đàn bà ấy đã có vóc có dáng; và khi ông thức dậy thì nhân dạng người đàn bà trong mơ ấy đã được tấm thiệp minh họa rõ nét.
Khi trời sáng dần, Boldwood trỗi dậy và đi xuống dưới nhà. Ông đi ra tận chỗ cổng rào trang trại tiếp giáp với cánh đồng mới ngừng lại và ngó quanh.
Khi đang ngắm nghía băng giá làm đông cứng những bông tuyết lấp lánh, ông nghe có tiếng xe lăn bánh nhẹ nhẹ quay hướng ra đường. Đó là một chiếc xe đưa thơ nhỏ và người đánh xe đang dang ra một lá thơ. Boldwood cầm lấy và mở ra, hy vọng nhận được một tấm thiếp vô danh khác.
Người đánh xe nói:
- Tôi e rằng thơ nầy không phải gởi cho ông. Cho dù không có tên trên bao thơ tôi vẫn cho là thơ gởi đến anh chăn cừu của ông.
Boldwood ngó địa chỉ.
"Gởi Người Chăn Cừu Mới Tới Nông Trại Weatherbury Gần Casterbridge"
- Ôi, thiệt là ngốc ! Có phải là tôi đâu. Va cũng chẳng phải là người chăn cừu nào của tôi cả. Đó là người chăn cừu của cô Everdene. Anh nên mang đến cho anh ta đi, Gabriel Oak ấy mà, và nhớ nói là tôi mở lầm.
Ngay lúc đó có người xuất hiện ở bìa ruộng phía sau, một cái bóng nhỏ bé ngồi trên một sinh vật bốn chân. Cái dáng cao to ấy chính là Gabriel Oak và cái bóng nhỏ bé là George.
- Khoan ! Boldwood nói - Đó chính là người sống trên đồi kia kìa ! Tôi sẽ mang lá thơ đến cho anh ta.
° ° °
Tại quán trọ, người chủ quán đang dọn món điểm tâm bằng bánh mỳ và thịt xông khói thì Henry Fray bước vào, dẫm mạnh đôi chân để giũ sạch tuyết trên ủng và bước về phía lò sưởi. Theo sau người ấy là Matthew Moon, Joseph Poorgrass.
Người chủ quán hỏi:
- Vậy cô ấy làm sao mà trình bày nội vụ với tay quản lý chớ ?
Henry nói:
- Rồi cô ta sẽ hối tiếc về vụ này. Pennyways không phải là người trọng danh dự nhưng tôi không biết là cô ta sẽ làm sao mà lo liệu mọi việc nữa.
Nói đoạn ông ta lắc đầu.
Matthew Moon than phiền:
- Mọi thứ rồi sẽ tàn lụi, mà chúng ta cũng sẽ trở thành như vậy thôi !
- Quả cô ta là một người phụ nữ ý chí mãnh liệt ! Henry nói - Không chịu nghe lời khuyên can của ai. Lòng kiêu hãnh và thói phù phiếm đã hủy hoại tất cả. Tôi nghĩ là mình làm quản lý thì cũng xứng đáng thôi.
- Tôi không rõ tại sao một bà chủ trại lại muốn chơi đàn dương cầm ! - chủ quán nói - Liddy nói là cô ấy quả rất hiện đại. Làm như là mọi thứ do chú cô ấy sắp đặt không đủ hoàn hảo. Cô ấy mua sắm tất cả: từ bàn ghế đến tranh ảnh, gương sơi, sách vở.
Ngay sau đó có tiếng chân mạnh mẽ bước bên ngoài và cửa quán mở tung, có ai đó cất giọng hỏi:
- Liệu còn chỗ cho lũ cừu mới đẻ không nữa ?
- Anh chăn cừu ơi, có chớ !
Cánh cửa bị đá tung ra và Oak hiện ra với bốn con cừu vắt trên vai. Con chó George mang từ Norcombe theo, nối gót anh.
Joseph Poorgrass hỏi:
- Thế nào, chàng chăn cừu Oak, năm nay cừu ra sao ?
- Khó khăn lắm ! Oak nói - Mỗi ngày tôi phải dầm sương dãi gió hai bận, cho dù mưa phùn hay bão tuyết, đã suốt nửa tháng nay rồi. Từ hồi đầu hôm tới giờ, Cainy với tôi chẳng hề chợp mắt được một giây. Cainy mang mấy con còn lại vô trong đi, rồi đi trở về coi lũ cừu đẻ kia. Tôi cũng sẽ về ngay đấy mà !
Cain, một chú nhóc mặt mũi tươi cười, bước tới và đặt mấy con cừu con lại xuống. Oak gói cừu mới đẻ bằng rơm khô và để vô gần bếp lửa.
- Ở đây chúng tôi không có chuồng nuôi cừu như ở Norcombe. Nếu như không có chỗ nầy thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao với mấy con cừu yếu.
- Ngồi đấy, anh chàng Oak ! Người chủ quán bảo - Và kể lại vụ xảy ra ở Norcombe hồi đó đi, đêm đó lúc mấy giờ thì anh đi kiếm lũ chó. Tôi muốn trở lại thăm cảnh cũ lắm nhưng tôi không có quen ai ở đó hết.
- Ở đó bây giờ thay đổi nhiều rồi.
- Đúng là đã xảy ra biết bao biến đổi và bấy giờ thì không còn cảnh cũ nữa. Nhưng ở chốn nầy thì vẫn y nguyên. Người ta đang hè nhau bàn tán về những cách xử sự kỳ quặc của bà chủ mới đây nè !
Oak vừa quay sang một người đứng bên cạnh vừa hỏi một cách thẳng thừng:
- Các anh đang bàn tán về chuyện gì vậy ?
Matthew đáp:
- Những người lớn tuổi thì cho là cô ấy quá kênh kiệu và xa xỉ. Nhưng tôi thì rất ái mộ gương mặt khả ái kia !
Gabriel cứng cỏi đáp:
- Matthew ơi nghe đây ! Tôi không cho phép kiểu bàn tán như vậy về cô Everdene. Biết chưa ?
- Dĩ nhiên rồi ! Ông Moon trả lời một cách lễ độ
- Tôi đoán là anh cũng chống lại cô ấy, phải không ?
Oak vừa nói vừa nghiêm nghị quay sang ngó Poorgrass.
- Không, không, không một lời nào cả. Thật tuyệt vời khi cô ấy không có một chút sai sót nào, tôi chỉ góp vô như vậy thôi ! Joseph run rẩy trả lời
- Nào, có ai đó đã nói một điều gì kia ! Gabreil, kẻ luôn luôn thuộc về những con người trầm lặng nhất và khoan hòa nhất nói - Đây là nắm đấm của tôi ! – Anh đặt nắm tay to tướng lên bàn và cho biết – Kẻ nào đầu tiên nói xấu bà chủ - và anh ta búa nắm đấm lên bàn - sẽ nếm ngay nắm đấm nầy.
Henry lên tiếng:
- Đừng bực bội mà !
Joseph Poorgrass nói:
- Anh chăn cừu nè, chúng tôi biết anh là một người vô cùng tốt bụng và hết sức khôn ngoan. Tôi đoan chắc cô chủ sẽ cho anh làm quản lý thôi.
Oak thẳng thắn đáp:
- Nếu vậy tôi sẽ không từ chối cái địa vị mà tôi đang mong mỏi đó. Thật ra trước kia tôi cũng muốn chỗ làm đó. Nhưng một khi mà cô Everdene còn muốn tự tay nắm quyền quản lý và giữ tôi làm một công việc thấp kém hơn, một tay chăn cừu bình thưòng thì cũng không sao.
Oak thở ra một hơi dài, buồn bã ngó ánh lửa.
- Tôi nghĩ cô ấy không thích anh đâu ! Joseph nhận xét, cố gắng mong Oak chấp nhận ý kiến đó.
- Ồ ! Không, không hề đâu ! Gabriel hấp tấp gạt ngang.
Trước khi họ bắt đầu một câu chuyện khác thì Boldwood bước vào, gật đầu với tất cả những người có mặt.
- A ! Oak, tôi nghĩ là anh đang có mặt ở đây ! Ông nói - Cách đây khoảng mười phút tôi có gặp xe thơ và nhận được một lá thơ trao tay. Tôi vội mở thơ không kịp ngó qua địa chỉ. Tôi nghĩ đấy là thơ của anh. Xin tha lỗi cho vụ lầm lẫn nầy.
- Ô, không sao, ông Boldwood à !
Gabriel đường hoàng trả lời. Đâu có ai viết thơ có nội dung gì bí mật cho anh đâu.
Anh bước tránh ra ngoài đám đông để đọc những hàng chữ viết tay mà anh chưa nhận ra là của ai.
"BẠN THÂN MẾN, Tôi chưa biết tên anh là gì nhưng tôi nghĩ mấy dòng chữ nầy sẽ đến tay anh. Tôi viết để cám ơn lòng tốt anh đã dành cho tôi cái đêm mà tôi rời Weatherbury. Tôi hoàn lại số tiền tôi nhận của anh. Tôi rất vui mừng được báo tin là tôi sẽ kết hôn với Trung Sĩ Troy thuộc Binh Đoàn Mười Một.
Tôi sẽ biết ơn ông rất nhiều nếu ông tạm thời đừng cho ai biết là có lá thơ nầy. Chẳng bao lâu nữa khi vợ chồng chúng tôi sẽ làm cho toàn vùng Weatherbury kinh ngạc khi thấy chúng tôi trở về. Ông trung sỹ chồng tôi sinh trưởng ở vùng Weatherbury. Cám ơn lòng tốt của anh một lần nữa.
Thân ái,
Fanny Robin"
- Thưa ông Boldwood, ông đã đọc rồi mà ! Nếu như ông chưa đọc thì ông nên đọc đi. Tôi biết ông đang quan tâm đến Fanny Robin.
Boldwood đọc lá thơ và lộ vẻ buồn rầu.
- Fanny ! Tội nghiệp Fanny quá ! Cuộc hôn nhân mà cô ta nói đó có thể sẽ không xảy ra được.
Gabriel nói:
- Nhưng Trung Sỹ Troy này là một kẻ ra sao ?
Ông Trại Chủ lầm bầm trả lời:
- Hừm, tôi e rằng hắn là một kẻ không đáng tin cậy lắm. Mẹ hắn người Pháp, kết hôn một bác sĩ nghèo. Hắn từng làm luật sư ở Casterbridge nhưng lại mang cái đầu óc rồ dại là muốn trở thành sĩ quan. Tôi nghĩ là rồi đây Fanny sẽ bất ngờ y như là cô ta đã từng dệt mộng vậy. Một con bé ngốc nghếch ! Một con bé ngốc nghếch !
Thình lình cửa quán bật mở và Cain chạy vào, thở hổn hển:
- Chú chăn cừu Oak ơi, hai con cừu nữa !
Oak bật đứng lên
- Tốt lắm, Oak vác hai con non này lên vai đi rồi mình đi.. Ông Boldwood, chúc ông một ngày tốt lành !
Người chăn cừu vác bốn con cừu lên và biến mất theo hướng trại cừu.
Boldwood bước theo Oak một đoạn ngắn, hơi ngại ngán một chút rồi quay trở vào. Nhưng rồi ông lại nối bước chàng chăn cừu; khi đến gần ông móc ra một phong thơ: phong thơ của Bathsheba.
- Oak, tôi dịnh hỏi anh điều này - ông đột ngột hỏi - Không biết anh có biết ai là kẻ viết cái nầy không ?
Oak liếc nhìn và trả lời ngay, mặt hơi ủng đỏ:
- Chính là cô Everdone viết.
---&&&----
Chương 6 Sau đó một tuần, vào buổi sáng, một nhóm hầu hết đàn bà và con gái đang quỳ ở Nhà Thờ Các Thánh vào độ gần cuối buổi lễ. Khi họ sắp sửa ra về thì có một viên trung sỹ mặc một bộ lễ phục đang sải bước vào nhà thờ bước lên bục lễ nói điều gì đó với vị linh mục.
- Chắc là đám cưới ! Mấy người đàn bà xì xào - Mình chờ coi đi !
Đồng hồ điểm mười một giờ rưỡi.
Mấy người dự lễ thì thầm với nhau:
- Vậy cô dâu đâu ?
Viên trung sỹ đứng nghiêm. Đồng hồ lại gõ mười hai giờ kém mười lăm và có ai đó lại hỏi:
- Vậy cô dâu đâu ?
Có tiếng ho và tiếng cười khe khẽ; người lính vẫn đứng bất động và đồng hồ vẫn kêu tích tắc.
Chuông đồng hồ đổ mười hai tiếng nhưng vẫn không ai dám cất tiếng cười. Sau cùng người lính cảnh sát quay người đi và bước ra khỏi nhà thờ, môi mím chặt. Khi vừa rời khỏi nhà thờ, lúc sửa soạn băng qua quảng trường, anh ta gặp một người phụ nữ bé nhỏ. Nỗi lo lắng trên gương mặt của cô đổi thành kinh hoàng khi cô trông thấy anh.
- Thế nào ? Anh giận dữ hỏi.
- Ôi, Frank ơi, em nhớ lộn rồi ! Em cứ tưởng cái nhà thờ có tháp chuông kia là Nhà Thờ Các Thánh và em đã đứng ngay cửa chờ anh từ lúc mười một giờ rưỡi như là anh dặn. Em chờ cho đến mười hai giờ kém mười lăm và lúc đó em mới nhận ra là em đang ở tại Nhà Thờ Mọi Linh Hồn. Nhưng theo em là ngày mai vẫn còn kịp, phải không anh ?
- Ngốc nghếch quá ! Đừng nói gì nữa !
- Ngày mai, nghen anh Frank ? Cô nài nỉ.
- Ngày mai à ? Anh ta phá lên cười với giọng cay nghiệt - Anh có thể nói ngay là anh sẽ không thèm trải qua cảnh đó thêm lần nào nữa đâu.
- Nhưng mà... - Giọng cô trở nên run rẩy - lỗi ấy đâu phải là ghê gớm lắm đâu. Anh Frank của em ơi, chừng nào mình làm đám cưới ?
- À, chừng nào à ? Chỉ có Chúa mới biết !
Anh ta trả lời và lách qua khỏi cô ta hấp tấp bỏ đi.
° ° °
Vào ngày thứ bảy, Boldwood đang ở tại chợ Casterbridge như thường lệ thì người phụ nữ đã xáo trộn những giấc mơ của ông bước vào. Ông Chủ Trại lấy hết can đảm để ngắm nghía con người ấy lần đầu tiên. Ông nhận ra mái tóc đen của cô, những nét bầu bĩnh trên gương mặt, vẻ tròn trĩnh của chiếc cằm và cái cổ. Ông ngó mi mắt, cặp mắt lẫn cặp lông mày của cô, và hình dáng của vành tai. Sau đó ông quan sát vóc dáng của cô, chiếc váy và thậm chí tới cả gót giầy của cô.
Boldwood cho rằng cô là một người đàn bà đẹp; và gần như cảm nhận là chính cô đã đề nghị với ông: "Nhớ cưới tôi !". Tại sao cô lại làm cái điều lạ lùng đó chớ ? Boldwood gần như không phân biệt được đâu là nguyên văn của lời đề nghị cũng như ảnh hưởng của lời đề nghị đó đối với ông. Bathsheba đã hoàn toàn không nhận ra hậu quả lớn lao mà cái sáng kiến bất chợt của cô đã gây ra.
Tuy nhiên, cuối cùng thì người phụ nữ dường như cũng ý thức được là cô đã làm cho người đàn ông rất đứng đắn kia phải điên đảo như vậy. Cặp mắt của ông ta, cô biết, đã theo dõi cô khắp chốn. Đó quả là một thắng lợi nhưng chỉ vì đó là kết quả của một vụ đùa cợt nên cô không mấy đánh giá cao hiệu quả của nó. Cô chỉ thực sự hối tiếc là mình đã trêu ghẹo và quấy rầy sự yên tĩnh của người đàn ông mà cô kính trọng.
° ° °
Boldwood sống ở Trại Weatherbury Nhỏ Nhắn; nhà ông cất cách lề đường và trang trại thì nằm phía sau. Sau khi coi xét việc cho ngựa ăn ông thường đi thơ thẩn trong chuồng trại một mình cho tới tối. Tính tình trầm lặng rất được mọi người chú ý dường như chỉ là sức mạnh tiềm ẩn trong cá tính của ông. Nếu như có một cảm xúc nào chế ngự ông thì ông lập tức bị xao xuyến mạnh. Ông không có một thế mạnh nào khác để quân bình nội tâm nên luôn luôn nghiêm khắc với mọi chuyện.
Nếu như Bathsheba biết được chút gì về nỗi xúc động của Boldwood và uy lực của mình đã chế ngự được cái thiện lẫn cái ác trong ông thì có lẽ cô đã run rẩy lo sợ về cái trách nhiệm mà mình đã đeo mang.
Ông Trại Chủ Boldwood bước ra cửa trang trại và ngó mông ra cánh đồng theo hình bậc thang kia.
Phía bên kia bờ ruộng chính là cánh đồng thuộc Bathsheba cai quản. Trời đang đầu mùa xuân và gió tây mới mấy tuần trước đây còn thổi dìu dịu khắp vùng hiện giờ đã chuyển sang hướng nam. Khi ông ngó bâng quơ ra đồng, ông trông thấy ba dáng người: chính là Cô Everdene, Gã Chăn Cừu Oak cùng với Cain Ball.
Khi nom thấy bóng dáng Bathsheba đôi mắt ông ta rực sáng lên. Ông quyết định đến gặp và nói chuyện với cô.
Bathsheba ngước lên và trông thấy ông trại chủ ở bên cổng trại. Gabriel nhận thấy vẻ đổi khác trên gương mặt cô rằng có ai đó đang đi đến nên anh quay đầu lại nhìn. Ngay lập tức anh liên tưởng sự biến sắc mặt ấy với lá thơ mà Boldwood đã chìa cho anh coi và hình như là Boldwood đang nghi ngờ đến một ý đồ gì đó mà cô chủ đã thực hiện.
Ông Trại Chủ Boldwood quan sát hai người và thấy là họ đã nhận ra sự có mặt của ông và đặc biệt quan tâm đến ông. Ông quay đi và hy vọng họ sẽ không biết ông có ý định vào đất trại của họ.
Bathsheba không hề bị đánh lừa: cô biết ngay là mình chính là nguyên nhân xuất hiện của người đàn ông nầy. Điều nầy làm cô nghĩ ngay đến sự khởi đầu từ một đốm lửa có thể sẽ gây ra một đám cháy lớn. Cô tâm niệm rằng cô sẽ không bao giờ xáo động cuộc đời của người đàn ông nầy một lần nào nữa. Nhưng ý định đó đã đưa ra quá trễ khi tội lỗi đã thực hiện trước khá lâu rồi.
° ° °
Cuối cùng thì Boldwood cũng đi thăm cô. Khi ông đến nhà, người làm báo là cô đang coi xét việc tắm cừu; ông liền ra đồng kiếm cô. Chỗ tắm cừu là một bể hình tròn xây bằng gạch ở giữa đồng, mênh mông là nước trong vắt.
Gã chăn cừu Oak, Jan Coggan, Moon, Poorgrass, Cain Ball và một vài nông dân khác đang lui cui ở đó, toàn thân ướt sũng. Bathsheba đứng bên cạnh, dây cương ngựa còn khoác trên cánh tay. Coggan và Moon có nhiệm vụ đẩy cừu xuống bể trong khi Gabriel thì nhận chúng dưới nước để cho chúng bơi trong bể. Ở đầu đằng kia thì Cain cùng với Joseph lôi chúng lên bờ.
Boldwood đến gần và chúc Bathsheba một ngày vui vẻ bằng giọng khá trầm tĩnh đến nỗi Bathsheba cứ ngỡ là ông chỉ định đi coi tắm cừu chớ không tính gặp cô ở đấy. Cô liền bỏ đi nhưng lập tức nghe có tiếng chân bước trên cỏ; thay vì quay lại hay dừng chân cô vẫn tiếp tục đi. Boldwood hình như đã quyết tâm đi theo cô nên họ đi cho đến lúc ra tới bờ nhánh sông nơi mà ít có ai đặt chân tới.
Ông trại chủ nói:
- Thưa cô Everdene !
Giọng nói của ông mang một ý nghĩa sâu xa nào đó.
- Tôi cho là, mà tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi - Ông chỉ nói một cách giản dị - Cô Everdene à, từ lúc tôi biết được cô, cuộc đời của tôi không còn thuộc về tôi nữa. Nên tôi đến để đề nghị cô hãy kết hôn với tôi.
Bathsheba cố không biểu lộ một vẻ gì trên mặt.
Ông Trại Chủ nói tiếp:
- Bây giờ tôi đã bốn mươi mốt tuổi rồi. Trước đây tôi chẳng hề có ý nghĩ là rồi đấy mình sẽ là một người chồng, nhưng sau nầy, từ lúc trông thấy cô, cuộc sống hiện nay của tôi rất tồi tệ. Nhưng hơn hẳn những điều trên là tôi muốn cô trở thành vợ tôi.
Bathsheba lắp bắp nói:
- Thưa ông Boldwood, tôi cảm thấy là cho dù tôi rất kính trọng ông, tôi vẫn không thể nghĩ là lòng kính trọng sẽ làm cho tôi nhận lời cầu hôn của ông.
Boldwood nói bằng một giọng trầm trầm:
- Cuộc đời tôi sẽ trở nên nặng nề biết bao nếu không có cô; nhưng lẽ ra tôi đã không đề nghị như vậy nếu như không được báo trước một mảy may hy vọng nào.
- Thưa ông Boldwood, tôi sợ rằng tôi không thể lấy ông được đâu cho dù tôi kính trọng ông lắm. Tôi... tôi... đã không ... tôi biết là tôi không được phép gởi cái thiệp Valentine kia đến ông, ông ơi, xin hãy tha lỗi cho tôi. Nếu như ông có thể bỏ quá cho sự vô ý thức của tôi, tôi xin hứa sẽ không bao giờ...
- Không, không, không. Đừng cho đó là vô ý thức ! Cô đang dày vò tôi nếu như cô cứ nói rằng lá thiếp kia gởi đi trong sự vô ý thức... Tôi chưa bao giờ tin là như vậy cả và tôi không thể nào chịu nổi. Tôi lo là tôi đã quá già đối với cô, nhưng xin cô hãy tin tôi, tôi sẽ hết lòng chăm sóc cô. Cô sẽ không bao giờ phải lo âu bất cứ điều gì nữa, và có sẽ được sống trong sự thoải mái, cô Everdene à ! Không ai có thể biết... chỉ có Chúa mới biết được... cô là như thế nào đối với tôi.
Bathsheba thấy hết sức thông cảm với người đàn ông đạo mạo đang nói những lời giản dị kia.
- Xin đừng nói vậy, đừng ! Tôi không thể chịu nổi việc ông cảm xúc quá nhiều trong khi tôi không có. Ông Boldwood ơi, tôi sợ là người ta sẽ nhận ra chúng ta đứng đây. Ông có thể để cho mọi chuyện lắng đọng một thời gian không ? Tôi thật là tệ quá khi làm cho ông lâm vào tình cảnh nầy !
- Liệu tôi có thể gặp lại cô vào ngày mai và bàn lại chuyện nầy không ? Tôi mong là lúc đó tôi có thể chinh phục được cô.
- Không, xin ông đừng hy vọng như vậy !
- Ngày mai tôi sẽ đến thăm cô vậy.
- Không... xin đừng đến. Hãy cho tôi ít thời gian, nghen !
- Tôi sẽ đợi vậy.
° ° °
- Thật là một người đàn ông nhân hậu, ông ấy đã nói với mình tất cả những gì mình có thể ao ước.
Bathsheba thầm nghĩ. Xét từ bình diện nào thì một cô gái cô độc như cô mà kết hôn với một người đàn ông nghiêm nghị, giàu có và khả kính vẫn là một điều đáng hoan nghênh. Cô thích ông nhưng cô không khao khát được chung sống với ông và ngôi vị bà chủ của trang trại vẫn còn quá mới mẻ đến nỗi cô chưa muốn đánh mất. Tuy vậy, cô có cảm giác mạnh mẽ là cô đã khỏi đầu trò đùa này thì cô phải chấp nhận hậu quả của nó.
Ngày hôm sau, Gabriel Oak đang cùng với Cain Ball ở cuối vườn thì cô chủ đến, lẳng lặng ngó hai người một hồi lâu rồi bảo:
- Cain, đi xuống thung lũng giữ con ngựa nâu dùm tôi. Tôi muốn nói chuyện với anh Gabriel.
Cain lập tức ra đi và Gabriel ngó lên với vẻ kinh ngạc.
- Tôi muốn hỏi anh là mấy anh có bàn tán gì về việc tôi đi dọc bờ sông với ông Boldwood hôm qua không ? Mấy anh có cho là quá kỳ cục không ?
- Thưa cô, không.
- Vậy chớ họ nói gì ?
- Rằng tên của ông Trại Chủ Boldwood với tên của cô có khuynh hướng gắn liền với nhau trong nhà thờ vào độ cuối năm nay thôi.
- Tôi cũng đoán được ý nghĩ của các anh. Chẳng có gì đâu. Quả là những lời nhận xét càn dỡ và tôi muốn anh hãy xóa tan cái dư luận ấy đi.
- Thưa cô Everdene, nếu như cô muốn vậy thì tôi sẽ làm theo. Vì tôi cũng muốn nói với cô một nhận định về việc mà cô đang làm.
- Chà, ý kiến của anh ra sao ? Cô lặng lẽ hỏi.
- Đó là một việc không xứng đáng với một người phụ nữ biết suy nghĩ như cô.
Ngay lập tức gương mặt của Bathsheba đỏ bừng lên và trở thành giận dữ.
- Có thể cô không thích nhận xét thô lỗ của tôi vì tôi cũng biết là ý kiến ấy thẳng thừng quá; nhưng tôi đã nói với sự cương trực và nghiêm túc.
- Tôi biết. Nhưng tiếc thay, trong khi anh đang cố gắng nghiêm túc thì cũng là lúc anh đang đùa giỡn ! Cô đột nhiên mất bình tĩnh - Nhưng vì sao mà tôi không xứng đáng chớ ? Phải chăng là vì tôi đã không nhận lời lấy anh ?
Grthriel âm thầm nói:
- Tôi đã từ bỏ ý định ấy từ lâu lắm rồi.
- Tôi cho rằng anh mơ tưởng điều đó thì đúng hơn ! Cô nói với mong anh sẽ xác nhận điều ấy.
- Hoặc là mơ tưởng cũng được. Tôi cho rằng trêu chọc một người như ông Boldwood thì thật là không phải.
- Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào được ăn nói như vậy hết ! Cô tuyên bố - Thành thử cuối tuần nầy anh có thể vui lòng nghỉ việc.
- Tôi rất vui lòng nghỉ ngay bây giờ ! Anh trả lời.
- Vậy thì đi ngay đi ! Cô nói, mắt tóe lửa nhưng không ngó vào mặt anh - Đừng để cho tôi thấy mặt anh thêm lần nào nữa.
- Thưa cô Everdene, tốt lắm. Sẽ là như vậy thôi !
° ° °
Sau khi Gabriel Oak vừa rơi khỏi trang trại được một ngày thì Poorgrass, Moon và khoảng gần một chục người nữa gấp rút chạy vào căn nhà ở Trại Thượng
- Có chuyên gì vậy, mấy anh ?
Bathsheba đang sửa soạn đi nhà thờ lật đật hỏi.
- Sáu chục ! Joseph Poorgrass la lên.
- Bảy chục ! Moon nói.
- ... thì lũ cừu ủi sập hàng rào.
- Rồi chạy dồn vô đồng cỏ ba lá non.
- Ăn cỏ ấy thì chỉ có nước trúng độc thôi.
- Lũ cừu sẽ chết ráo nếu như không có ai đem chúng nó ra và cứu chữa.
- Thôi đủ rồi... đủ rồi... ôi, lũ điên nầy ! Bathsheba hét lên - Thay vì chạy tới cho tôi hay tại sao lại không đi cứu lũ cừu !
Cả bọn chạy theo cô ra phía đồng cỏ ba lá: tất cả cừu đều nằm la liệt, không cử động. Một số cừu đã bị xua qua phía đồng bên cạnh, nhưng chỉ trong chốc lát đã ngã quỵ xuống và bất động y như bọn kia.
- Ôi, tôi phải làm bấy giờ hả ? Biết làm gì bấy giờ, hả ?
Bathsheba bất lực nói.
Tall nói:
- Chỉ có một cách cứu chúng. Phải trích máu bên hông cừu ra. Nhưng phải trích ngay tại một chỗ đặc biệt nào đó, nếu như chỉ trật sang một inch thôi thì cũng làm lũ cừu mất mạng ngay.
Joseph bảo:
- Chỉ có một người biết làm cách đó thôi: chính là Gã Chăn Cừu Oak.
- Dám nói tên ấy ra với tôi à ? Bathsheba thốt lên - Mấy anh phải đi kiếm một người nào đó cứu lũ cừu ngay lập tức.
Đám nông dân biến mất sau cổng rào và Bathsheba nhủ thầm:
- Ta sẽ chẳng bao giờ gọi anh ta đến đâu !
Một con cừu đang dẫy dụa, nhẩy cẫng lên rồi nặng nề rồi phịch xuống. Bathsheba bước lại gần: nó đã chết rồi.
- Ôi, ta phải làm gì đây ? Tôi phải làm gì đây ? Cô lại bật kêu lên.
Cô chạy ra cổng rào, đuổi theo mấy người nông dân và biểu Tall:
- Cưỡi ngựa đi kiếm Oak và kêu anh ta phải tới ngay lập tức... nói là tôi kêu anh ta trở lại.
Cô ngó Tall băng qua cánh đồng và cứ đi tới đi lui cho đến khi con ngựa quay về. Cô hy vọng là trông thấy Oak nhưng hóa ra là Tall.
- Anh ấy nói là phải chính cô yêu cầu anh ta một cách lễ độ thì anh ta mới chịu.
- Ôi, anh ta nói như vậy sao ? Anh ta mà lại đối xử với tôi như vậy à ? Bathsheba kêu lên - Thật là quá nhẫn tâm... có ngay, có ngay, Tall, vô nhà đi !
Cô bước vào trong, hấp tấp viết một mảnh giấy và phụ chú thêm dưới góc:
"Đừng bỏ rơi tôi, anh Gabriel !"
Tấm thiếp được gởi đi và cô ngồi trong nhà chờ đợi kết quả, hết một khắc đồng hồ trôi qua trong nôn nóng và sau cùng cô cũng nghe tiếng vó ngựa bên ngoài.
Cô chạy ra ngoài và trông thấy Gabriel đang phi ngựa tới chỗ bãi cừu; cô chạy theo anh. Gabriel vứt áo khoác đi, xắn tay áo lên và lấy ra một cái ống nhỏ có đầu nhọn. Thế là anh đã cứu mạng bốn mươi chín con cừu; gần hết lũ cừu đã chạy vô đồng cỏ ba lá, chỉ có bốn con bị chết thôi.
Khi Gabriel làm xong việc chạy chữa Bathsheba bước lại bên anh:
- Gabriel, vậy thì anh ở lại đây luôn với tôi, nhé ! Cô vừa nói vừa mỉm cười.
- Tôi sẽ ở lại.
Gabriel trả lời.
----&&----
Chương 7
Đó là ngày đầu tháng sáu và cũng là giai đoạn xén lông cừu. Người ta tiến hành xén lông cừu trong gian nhà kho lớn, cất rất lâu đời giống như là một tòa nhà thờ vậy. Mấy cánh cửa to bản của gian nhà mở toang ra cho ánh nắng chiếu vào và mấy người thợ cắt lông cừu quỳ gối, tay cầm cây kéo lớn, chân kẹp con cừu dưới dất. Phía sau là ba người đàn bà đang thu gom lông cừu lại và cột thành từng bó.
Bathsheba quan sát mọi việc, và Gabriel cũng coi sóc việc ấy, mang thêm cừu mới vào hay cũng phụ việc xén lông. Bathsheba chạy lại tiếp tay khi anh mang một con cừu ra cô cắt lông quanh đầu nó. Khi anh đẩy lưỡi dao từ bên nầy sang bên kia đầu của con cừu, cô liến thoắng nói chuyện. Anh rất hân hoan khi có cô bên cạnh và khi anh cắt xong phần lông đuôi thì cô ngó đồng hồ và nói.
- Hai mươi ba phút rưỡi. Đúng là lần đầu tiên tôi mới thấy có người xén lông cừu trong vòng chưa đầy nửa giờ như vậy.
Nhưng niềm vui của Gabriel đã bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của ông Trại Chủ Boldwood từ phía góc nhà kho. Ông tiến về phía Bathsheba, cô cũng quay sang để đón tiếp ông với vẻ thanh thoát tuyệt vời. Ông trò chuyện bằng giọng trầm trầm rồi họ sánh bước đi ra phía có ánh nắng. Dường như họ không hề chuyện trò về lũ cừu bởi vì coi Bathsheba có vẻ rất bối rối và mặt còn ửng đỏ lên nữa. Gabriel buồn rầu tiếp tục xén lông cừu.
Bathsheba rời Boldwood một lát rồi lại xuất hiện trong bộ đồ kỵ mã; cả hai đi về phía chỗ cột ngựa. Ánh mắt của Oak không hề rời xa họ giây nào cho dù đang xén lông cừu, có mấy lần anh đưa lưỡi kéo phạm vào da con cừu. Bỗng nhiên Bathsheba trông thấy có máu, kêu lên:
- Ồ, Gabriel, anh thật là quá khe khắt với kẻ khác. Coi anh làm ăn kia kìa !.
Gabriel biết rõ cô hiểu, cô chính là nguyên nhân của vết thương kia nhưng cô chỉ muốn làm cho anh đau đớn bằng lời nhận xét kia.
- Tôi định đi sang trại của ông Boldwood để coi cừu ! Cô vẫn nói tiếp bằng giọng lanh lảnh - Anh hãy thay tôi coi sóc trang trại và mấy người kia làm lụng cho cẩn thận, nghen !
Hai người quay đầu ngựa ra đường và phóng đi.
- Vậy là sẽ có đám cưới ! Một người thợ vừa buột miệng vừa ngó theo hai người.
- Tôi cho là phải như vậy thôi ! Một kẻ khác phụ họa.
Oak tiếp tục xén lông cừu, không nói thêm một lời nào khác.
° ° °
Trong ngày cắt lông cừu người ta đã dọn ăn bằng một cái bàn dài đặt trên bãi có phía ngoài căn nhà nhưng một đầu bàn xoay thẳng vô cửa sổ nhà lớn. Cô Everdene ngồi ngay đầu bàn phía bên trong nhà ấy và biểu Gabriel ngồi bên cạnh. Ngay khi họ vừa bắt đầu ăn, ông Boldwood bước vào cổng, băng qua bãi cỏ, tiến lại phía Bathsheba và xin lỗi về sự chậm trễ của mình.
Bathsheba nói:
- Gabriel, xin anh vui lòng dịch qua bên kia một chút lấy chỗ cho ông Boldwood ngồi với.
Oak lẳng lặng ngồi trở lại chỗ cũ.
Khi bữa ăn tối chấm dứt, có ai đó cất tiếng hát và họ tiếp tục ngồi tại bàn trò chuyện cho đến khi trời sụp tối. Người ta yêu cầu Bathsheba hát và Gabriel thì thổi ống tiêu họa theo tiếng hát của cô. Boldwood đệm giọng hát trầm trầm vào và những người thợ xén lông cừu yên lặng lắng nghe, khi bài hát chấm dứt, họ hoan hô náo nhiệt.
Những người nông dân ra về chỉ còn cô Everdene và Boldwood ngồi lại với nhau.
Boldwood quỳ trước mặt cô.
Bathsheba nói với giọng run rẩy:
- Tôi sẽ cố yêu ông. Nếu như tôi biết được mình sẽ là người vợ hiền thục thì thật lòng tôi cũng muốn lấy ông. Nhưng ông Boldwood ơi, tối nay tôi không thể trịnh trọng thề thốt một điều gì cả. Tôi chỉ muốn ông xin thư thả vài tuần.
- Nhưng cô có biết là đến lúc ấy...
- Tôi tin rằng sau vụ gặt và sau khi ông trở về trong lần vắng nhà sắp tới thì có thể tôi sẽ kết hôn với ông - Cô quả quyết nói. Nhưng xin ông nhớ cho điều này, tôi vẫn chưa hề hứa hẹn gì hết.
- Như vậy cũng đủ rồi; tôi không còn mong muốn gì hơn. Tôi có thể đợi mà. Và bây giờ thì xin chúc cô ngủ ngon, cô Everdene à !
- Chúc ngủ ngon ! Cô đáp hết sức dịu dàng.
° ° °
Bathsheba có thói quen xem xét lại trang trại của mình trước khi đi ngủ, để coi mọi sự có ổn và an toàn không. Đêm đó cô rà soát lại gian nhà như thường lệ và trở về nhà bằng lối mòn đi xuyên qua cánh rừng nhỏ và tôi. Khi cô đang đi dọc theo lối mòn ấy cô nghe có tiếng chân đi từ đầu kia ngược lại.
Tiếng chân gần hơn và một bóng người lướt qua, có một sức mạnh kéo cái váy của cô và đạp lên gấu váy. Khi cô cố gượng để khỏi té cô chộp được một vạt áo và hàng cúc áo.
- Cô có bị làm sao không ? Một giọng nói đàn ông cất lên.
- Không ! Bathsheba trả lời và cố bước đi.
- Cô thắp chiếc đèn lòng lên ngay đi rồi tôi sẽ gỡ ra cho cô đi thôi.
Bathsheba ngạc nhiên ngó người lính mặc bộ quân phục màu đỏ có gắn các quân hàm đồng bóng láng, chiếc đinh thúc ngựa của anh ta đang víu chặt lấy vạt váy của cô.
Anh ta nói:
- Tôi sẽ gỡ ra ngay thôi, thưa cô.
- Ồ, không sao ! Tôi tự làm được mà, cảm ơn ! Cô hấp tấp trả lời và cúi người xuống để gỡ vạt áo.
Thật là không dễ nên người lính cũng khom người xuống. Chiếc đèn lòng sơi rõ gương mặt họ và người lính nọ ngó vào mắt cô. Bathsheba nhìn đi chỗ khác nhưng cô vẫn kịp nhận ra anh ta còn trẻ và mang quân hàm trung sĩ cảnh vệ.
- Thưa cô, cô đang là tù nhân đó !
Người lính loay hoay một lúc để cố gỡ vạt áo ra. Cô ngó người lính một lần nữa rồi nghe anh ta nói:
- Cám ơn, gương mặt mỹ miều đến thế !
Cô đỏ bừng mặt lên vì lúng túng.
- Tôi đâu có ý soi mặt mình đâu ! Cô cứng nhắc đáp - Tôi mong là anh đừng bao giờ chường mặt đến đây nữa. Thật là xấu hổ... anh còn đang ghim cái đinh ấy chặt hơn để mà bắt tôi đứng yên ở đây mà !
Người trung sỹ cười đáp:
- Thật tình không phải đâu ! Gần xong rồi đây và những giây phút nầy cũng sẽ qua mau thôi.
- Cung cách của anh làm tôi thấy khó chịu quá ! Anh là ai ?
- Không xa lạ gì đâu ! Trung Sỹ cảnh Vệ Troy. Tôi đang ở tại chỗ nầy thì cô đi ngang kia mà. Xong rồi, cuối cùng thì cũng xong thôi.
Cô bỏ đi và người lính nói theo:
- Tạm biệt người đẹp !
Cô không nói gì, chạy rút về nhà.
Cô hỏi Liddy:
- Trong làng có người lính nào cư ngụ không vậy ?
- Có thể là Trung Sỹ Troy ! Người hầu gái đáp.
- Đúng, đúng là cái tên đó. Y là loại người ra sao ?
- Một tay ranh mãnh lắm. Y được gia đình cho học tại Casterbridge nhưng đã bỏ dở chỉ vì muốn trở thành quân nhân. Vậy mà không cần nỗ lực gì y đã trở thành Trung Sỹ cảnh Vệ chớ. Bộ y đã về nhà rồi sao ?
- Hình như vậy ! Ngủ ngon, Liddy !
Bathsheba không biết có nên cho là mình đã bị xúc phạm hay không nữa; phụ nữ vốn ưa được khen tặng và Boldwood chưa có lần nào nói cho cô biết là cô đẹp lắm cả.
° ° °
Trung Sỹ Troy quả là một con người kỳ lạ: y chỉ cảm nhận, đánh giá và quan tâm đến những gì ở trước mắt mình. Bởi y không trông mong điều gì khác nên y không bao giờ bị thất vọng. Y là một kẻ luôn trung thực với cánh đàn ông nhưng lại gạt gẫm phụ nữ. Y nhanh nhảu và có cá tính mạnh mẽ nhưng y không biết cách kết hợp cả hai thứ ấy lại. Cả hai lợi thế ấy bị mai một trong những thứ vặt vãnh. Y được ăn học tới nơi tới chốn và nói năng rất lưu loát, rành mạch.
Do vậy y có thể vừa là điều nầy vừa là điều kia trong cùng một lúc; thí dụ như y có thể vừa tranh luận về tình yêu vừa nghĩ về bữa ăn tối; vừa sẵn lòng trả tiền nhưng cũng có ý ghi nợ.
Y nổi tiếng nhờ vào quan niệm hàng đôi trong cư xử với phụ nữ: tâng bốc và nguyền rủa. Không hề có cách thứ ba.
Y lập luận:
- Cứ đối xử thật hậu hĩnh với họ đi thì anh sẽ là người thất thế.
Sau ngày xén lông cừu và cái vụ đụng độ đêm đó vài tuần, Bathsheba, do cảm thấy buồn chán vì việc Boldwood phải đi vắng nhà, đã lang thang ra đồng để coi việc dỡ cỏ phơi khô. Ở tại cánh đồng thứ nhất,những người đàn bà đang gom cỏ lại và bọn đàn ông thì chất cỏ lên xe. Phía sau xe chở rơm là một mảng màu đỏ huyết dụ: chính là tay trung sỹ cảnh vệ, kẻ cũng đến dỡ cỏ cho vui.
Ngay khi vừa ra tới nơi Troy đã trông thấy cô và bước tới gần.
- A, Cô Everdene ! Y mở lời - Thật tình tôi đâu biết người đó là cô. Ý tôi muốn nhắc lại buổi tối hôm nọ ấy mà. Tôi xin lỗi về việc đã hơi sỗ sàng trong lần tiếp xúc đầu tiên. Nhưng tôi đâu còn là người xa lạ nữa. Tôi là Trung Sỹ cảnh Vệ Troy như tôi đã nói và hồi còn là một đứa nhỏ tôi vẫn thường làm việc cho chú cô trên những thửa ruộng nầy đấy. Bữa nay tôi cũng đang làm việc cho cô nè !
- Tôi cần phải cám ơn anh, Trung Sỹ Troy à ! Cô đáp - cho dù tôi không có muốn cảm ơn bất cứ một điều gì khác.
- Thật là không may cho tôi khi chỉ vì tôi nói với một phụ nữ là cô ấy xinh đẹp lắm ! Đó là tất cả những gì tôi có thể.
- Tôi không cho phép những người lạ mặt trơ trẽn như vậy đâu ! Cô vừa nói vừa quay đi - Tại sao đêm đó anh không lẳng lặng đi ngang mặt tôi mà đừng nói điều gì hết ?
- Bởi vì một nửa thú vui của cảm xúc tiềm tàng bên trong đã buộc tôi ngay lúc đó phải nói ra tâm trạng mình. Tôi đã nói là cô đẹp lắm và tôi còn sẽ nói nữa bởi vì cô đẹp thật mà ! Người đẹp nhất mà tôi biết. Vậy thì thật ra...
- Thôi, thôi ! Tôi sẽ không nghe anh nói nữa !
Cô nói với vẻ vừa phẫn nộ vừa buồn bực bởi vì cô đã từng nghe và vẫn còn muốn nghe y nói nữa.
- Nhưng thật tình là và như vậy thì tại sao phải xin lỗi ? Đúng ra là mọi người đều phải nói với cô như vậy mà !
- Họ không nói y như anh đang nói đâu !
- Có chớ, họ phải nói y vậy chớ !
- Chà, tôi muốn nói là họ không có nói thẳng vô mặt tôi như anh đã làm đâu !
Cô lại nói tiếp, theo đuổi cuộc tranh luận xa hơn chỗ cô định chấm dứt.
- Nhưng cô có biết là họ có cùng một ý nghĩ như tôi chớ ?
- Đừng vội tưởng là tôi thấy vui mừng với những trò khen ngợi của anh đâu.
Troy nói:
- Tôi biết là cô không thích. Một khi mà có cả tá đàn ông hăm hở nói năng êm ái với cô thì lời ca tụng nghèo nàn của tôi chẳng thể làm cô hài lòng lắm. Tôi thì vốn không phải là kẻ tự phụ như vậy đâu !
- Chà, có lẽ là anh không có ý thô lỗ nói thẳng ra ý nghĩ của anh - Cô ngây thơ nói - Và cám ơn vì anh đã giúp đỡ người nhà tôi. Nhưng lần sau thì nhớ đừng nói với tôi như vậy hay như bất cứ cách nào khác của anh trừ phi tôi hỏi anh.
- Ồ, Cô Bathsheba, thiệt là khó mà làm được !
- Không, không khó đâu ! Tại sao là khó ? Anh không thể coi trọng lời nói của tôi chút nào sao ? Tôi thấy anh chỉ biết nói phần anh thôi.
- Cô Everdene nè, tôi có quan tâm chớ. Cô có thể nghĩ là một người đàn ông có khùng điên mới nói năng lung tung, nhưng chỉ vì sáng nay trời đẹp quá. Có thể người ấy khùng không biết chừng !
- Nhưng anh chỉ mới biết tôi vào buổi tối nọ thôi mà !
- Nhưng như vậy thì sao chớ ? Sấm chớp đã gây ra ảnh hưởng rồi mà. Ngay từ lúc đó tôi đã yêu cô, ngay lập tức ... cũng như bây giờ tôi vẫn còn đang yêu vậy !
- Không thể được, chẳng phải như vậy đâu ! cô nói - Không bao giờ có thể có cảm giác đột ngột như vậy trong con người đâu. Tôi sẽ chẳng buồn để ý tới một lời nào của anh nữa. Phải chi tôi chịu để ý tới giờ giấc một chút... tôi đã phí quá nhiều thời giờ chỗ nầy rồi !
Viên trung sỹ ngó đồng hồ của mình và bảo cô:
- Cô chẳng có đồng hồ sao ? Y hỏi - Cô sẽ được tặng một cái đồng hồ. Một món quà, cô Everdene nè, một quà tặng.
Và trước khi cô kịp nhận ra gã đàn ông nọ làm gì thì chiếc đồng hồ bằng vàng nặng chịch đã nằm gọn trong bàn tay cô.
- Cái đồng hồ nầy trước kia là của cha tôi. Bấy giờ nó thuộc về cô.
- Nhưng Trung Sỹ Troy à, tôi không thể lấy cái đồng hồ nầy đâu, tôi không thể ! Cô kêu lên.
Viên trung sĩ đi thụt lùi để khỏi nhận lại món quà mà cô chủ kia đang dang tay đưa ra cho y. Bathsheba bước theo y khi y rút lui.
- Cất đi, cất đi mà ! Cô Everdene ơi, cất đi mà. Tôi sẽ lấy làm hân hoan biết bao khi mà tôi biết quà tặng của tôi sẽ nằm bên cạnh trái tim cô.
- Nhưng thật tình tôi không thể giữ cái đồng hồ nầy được ! Cô buồn rầu nói - Anh không nên tặng cái đồng hồ của cha anh cho tôi, vì nó quý giá biết bao.
- Trước kia tôi rất thương cha tôi nhưng bấy giờ tôi yêu cô hơn. Chính vì vậy mà tôi đã tặng nó cho cô - Viên trung sỹ nói.
- Sao mà anh lại quan tâm đến tôi như vậy mà còn rất là bốc đồng nữa chớ ? Mà tôi thì chẳng hề tử tế với anh gì cả... vậy thì sao anh lại đối xử như vậy với tôi ?
- À, tại sao vậy ? Y bất giác trả lời.
- Và còn người làm của tôi mà thấy tôi đi theo anh như vầy thì họ sẽ lấy làm lạ cho coi ! Cô nói tiếp.
- Thật ra thoạt đầu tôi cũng không muốn cô nhận nó ngay đâu - Thình lình anh nói với vẻ chân thật. Nhưng bây giờ thì tôi ước chi cô nhận nó.
- Không, không, đừng nói vậy.
- Hãy cứ nhận đi mà, nhé, cứ như vậy đi ! Y nói và cuối cùng nhận chiếc đồng hồ lại - Tôi phải đi thôi. Nhưng trong thời gian tôi ở đây cô sẽ nói chuyện với tôi chớ ?
- Thiệt mà, tôi sẽ nói chuyện mà ! Nhưng tôi cũng không biết là tôi có nói chuyện không nữa. Nhưng tại sao anh lại đến và quấy rầy tôi như vậy ?
- Chà, cô có cho tôi đến làm việc trong trại cô không ?
- Chắc là được thôi nếu như anh thấy thích thì tôi nghĩ đâu có sao đâu !
- Cô Everdene ơi, cám ơn cô.
- Không, không.
- Chào cô.
Bathsheba vừa đi về nhà vừa lầm bầm:
- Ôi, mình đã làm gì vậy ? Như vậy là sao ? Mình mong sao mình biết được là có bao nhiêu phần chân thật trong chuyện này quá chừng !
---&&---
Chương 8
Ngay hôm sau Bathsheba đang đứng trong vườn ngó đàn ong đang làm tổ trên cành cây. Trong khi mọi người đang bận bịu dỡ cỏ thì cô quyết định sẽ tự bắt bầy ong này bỏ vào trong tổ ong. Lúc cô đã sửa soạn xong xuôi và quàng miếng vải phủ mặt lên thì có tiếng gọi rất khẩn thiết.
- Cô Everdene ơi, hãy để tôi giúp một tay... cô không nên ráng làm chuyện nầy một mình đâu !
Troy vừa kêu vừa mở cổng rào.
Cô thấy mình miễn cưỡng hỏi:
- Chà, anh sẽ dắt cho bầy ong chui vào trong tổ dùm tôi hả ?
- Dạ, phải, tôi sẽ làm cho.
- Nhưng anh phải có găng tay, có mạng che mặt và có nón mới được.
- Vâng, đúng rồi. Cô có thể giúp tôi mang những thứ đó vào được không ?
Thế là cô giúp y trang bị mọi thứ, cột dây mang quanh cô. Rồi cô đứng dưới đất ngóng lên coi cách anh tự xua đàn ong vào tổ.
- Nâng cái tổ ong như vậy sẽ làm cho cánh tay đau nhức suốt một tuôn lễ, còn tệ hơn cả việc tập kiếm nữa.
Troy bảo cô. Khi xong xuôi mọi việc y nhờ cô mở dây mạng che mặt. Để che giấu sự bối rối, cô nói:
- Tôi chẳng thấy có ai tập kiếm bao giờ.
- A, cô muốn coi không ?
Cô đã từng nghe kể bao nhiêu là điều thú vị về những buổi tập kiếm nên đáp:
- Đúng, tôi rất ưng coi tập kiếm.
- Nhưng tôi đâu có mang theo kiếm ở đấy; nhưng chiều nay thì tôi sẽ mang theo mà ! Y đáp và để nghị một chỗ để tập kiếm.
- Vậy thì tôi sẽ dắt Liddy cùng đi vậy, được không ?
Troy ngó ra xa vẻ lạnh lùng trả lời:
- Tôi chẳng thấy có việc gì mà phải mang Liddy theo cả.
- Vậy thì thôi... tôi sẽ đến một mình - Cô nói thêm - Nhưng chỉ một lúc thôi.
- Chẳng đến năm phút đâu mà ! Troy bảo.
° ° °
Vào lúc tám giờ chiều, khi mặt trời tắt nắng, Bathsheba đi lên cánh đồng đối điện với nhà ở của mình; cô đứng lại, quay lui và nom thấy có một chấm màu đỏ đang đi chuyển lên sườn đồi. Cô chờ một chút, nghĩ thầm rằng chắc Troy sẽ thất vọng lắm nếu như cô không đến nên đành chạy dọc theo cánh đồng để băng qua đồi. Troy đang đứng chờ ở dưới lũng, đưa tay ra kéo cô tuột xuống đồi.
- Đây nè ! Troy vừa nói vừa trưng ra một cây gươm lấp lánh dưới ánh mặt trời - Trước tiên là những động tác cắt ngang.
Bathsheba chỉ trông thấy một tia lóe như hình cầu vồng, lộn ngược trong không gian, nhưng rồi cánh tay Troy lại trở lại như cũ. Y lặp lại động tác đó.
- Còn đây, thao tác truy đuổi, như vầy đấy.
- Thiệt là sát nhân và khát máu !
- Thì đúng là gần như bức tử rồi. Bây giờ tôi sẽ biểu diễn thêm... cô sẽ là kẻ thù của tôi chẳng hạn, nhưng là một kiểu uy hiếp khác. Tôi sẽ chỉ chém hụt trong đường tơ kẽ tóc thôi. Cô nhớ đừng cử động nghen, đừng làm gì cả !
- Tôi sẽ không nhúc nhích đâu !
Tinh thần phiêu lưu của cô phấn chấn lên vì chuyện hào hứng đó.
Y vung lưỡi g lên và cô cảm thấy đầu lưỡi gươm đang chạm nhẹ vào phía trái và sau đó vào phía bên phải cô như thể lưỡi gươm đang lướt trên khắp người cô. Nhưng sau đó cô thấy lưỡi gươm trong tay Troy hoàn toàn sạch, không có chút máu nào.
- Ôi ! Cô vừa la lên vừa sờ khắp người - Anh có làm tôi bị thương không vậy ? Không có mà ! Nhưng anh đã làm gì vậy ?
- Tôi không có chạm vào cô mà ! Troy điềm nhiên nói - Lưỡi gươm chỉ lướt ngang thôi. Cô đâu có sợ phải không ? Tôi đã nói là không làm cô bị xây xát chút nào hết, thậm chí không chạm vào người cô nữa kia !
- Tôi không sợ đâu ! Lưỡi gươm bén không vậy ?
- Ồ không, cô hãy đứng yên như một bức tượng thôi ! Đây nè !
Chỉ một giây sau đã có sự biến đổi. Muôn vàn ánh chớp từ ánh mặt trời lặn đã phản chiếu lên lưỡi gươm của Troy ở phía trên, chung quanh và trước mặt cô. Những vòng ánh sáng nọ còn đi kèm với một loại âm thanh như là tiếng huýt gió vậy... phía nầy rồi phía khác. Nhưng phía sau ánh chớp ấy vẫn là màu đỏ của tay áo của Troy, trải rộng như một màn sương, và sau lớp sương ấy chính là Troy. Các thao tác chậm dần và cô có thể nom thấy từng thao tác một, sau đó thì mọi việc ngưng hẳn.
- Lọn tóc nầy cần vuốt gọn vào ! Y nói và trước khi cô kịp cử động và nói - Chờ đó, tôi sẽ làm chuyện nầy dùm cho cô.
Lưỡi gươm cong lại theo hình vòng cung màu bạc; món tóc rơi xuống mặt đất.
- Nhưng làm sao mà anh có thể cắt đứt tóc tôi được nếu như lưỡi kiếm không có cạnh bén ?
- Không có cạnh à ! Lưỡi gươm sẽ cạo như một cái lưỡi dao cạo vậy !
- Nhưng hồi nãy anh nói là lưỡi dao cùn lắm và sẽ không làm xây xát gì mà !
- Chỉ là vì tôi muốn cô chịu đứng yên và biết chắc là mình sẽ không bị làm sao cả. Tôi không thể tránh khỏi sát thương nếu như cô nhức nhích hoài !
Cô rùn vai:
- Vậy là tôi mới vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, tôi không biết gì hết cả !
Troy nói thật nhẹ:
- Tôi phải đi thôi ! Và tôi sẽ coi đây là kỷ niệm của cô dành cho tôi.
Y tiến lại gần và nói:
- Tôi phải đi đây !
Y tiến lại gần hơn. Một phút sau cô trông thấy cái hình dạng màu đỏ tươi chìm dần sau hàng cây. Chỉ trong một phút thôi máu đã dồn lên hết trên mặt cô, và cô chợt nhận ra cô đã làm một trọng tội.
Y đã hôn cô rồi.
° ° °
Bathsheba vốn luôn độc lập giờ đã hoàn toàn đánh mất tính độc lập trong tình yêu với Troy. Khi một người phụ nữ mạnh mẽ giũ bỏ đi sức mạnh thì còn tệ hơn là một người đàn bà yếu đuối nữa. Trước kia cô vẫn hay bàn tán với Liddy về việc cô thích Boldwood nhưng giờ thì cô tuyệt nhiên im bặt về Troy.
Gabriel đã nhận ra tất cả tình yêu mù quáng ấy và lấy làm bối rối về chuyện đó. Nỗi lo âu lớn lao của anh hiện nay không phải là không được Bathsheba yêu mà vì nhìn thấy Bathsheba đang gặp rắc rối. Anh quyết định nói chuyện đó với cô chủ của mình.
Do đó, vào một buổi chiều, khi cô từ đồng bắp rẽ sang đường dẫn vô nhà anh tiến đến bên cạnh cô.
- Vì trời đã về chiều nên tôi đến đấy đón cô ! Oak nói.
- Thật tình tôi rất cám ơn anh, nhưng tôi không có sợ đâu !
- Ồ không ! Nhưng khu nấy có mấy đứa lưu manh hay lảng vảng. Và vì người đàn ông vẫn thường hay đi cùng với cô thì hiện đang vắng nhà... tôi muốn nói là ông Boldwood ấy mà... thành thử tôi nghĩ nên đến đón cô ! Anh nói tiếp.
- Tôi thật không hiểu anh định ám chỉ gì khi nói là ông Boldwood thường hay đi cùng với tôi ?
- Ý tôi muốn nói người ta nói là cô với ông ấy sắp sửa làm đám cưới ấy mà !
Cô lập tức đáp:
- Những điều họ nói là không đúng ! Tôi chưa có hứa hẹn chắc chắn gì với ông Boldwood cả ! Tôi chưa bao giờ quan tâm đến ông ta ! Tôi kính trọng ông ta và ông ta cũng đang muốn tôi kết hôn với tôi. Nhưng tôi chưa trả lời chính xác. Nhưng khi ông ta trở về thì chắc là tôi sẽ trả lời; và câu trả lời là tôi không nghĩ đến việc lấy ông ta.
- Trước kia cô nói là cô không hề muốn bỡn cợt ông ta, và sau nầy cô đã tỏ ra ...
- Ý anh muốn nói là tôi đang bỡn cợt, chớ gì ?
- Tôi muốn cô đừng bao giờ gặp gỡ anh chàng trung sỹ Troy kia nữa, cô à ! Anh thở dài - Người ấy không xứng với cô đâu !
- Theo tôi thấy là dường như Trung Sỹ Troy không màng đến việc của chúng ta đâu ! Cô đáp - Tuy nhiên tôi muốn nói là Trung Sỹ Troy là một người có giáo dục và khá xứng đáng với bất cứ người phụ nữ nào !
- Tôi nghĩ là y không có chút lương tâm nào cả. Và cô ơi, tôi van cô, đừng dính líu với y. Vì tôi không biết đích xác y là ai nên tôi chỉ nói là đừng tin y; tôi xin cô đừng tin y !
- Anh ấy cũng là người tư cách như bất cứ ai khác trên đời nầy. Anh ấy cũng thường đi nhà thờ !
- Chẳng ai thấy y đi nhà thờ hết !
- Chỉ vì anh ấy kín đáo đi cửa sau của phòng trưng bày khi buổi lễ sắp bắt đầu. Anh ấy nói với tôi như vậy mà !
Lòng Oak chùng xuống khi thấy cô gái tin tưởng người ấy như thế nào và anh trả lời:
- Cô cũng biết là tôi yêu cô và tôi sẽ mãi mãi yêu cô. Tôi nói với cô chuyện nầy để tỏ ra là tôi muốn cô được bình yên. Nhưng vì vận mệnh của nông dân trong trang trại nầy, vì người đàn ông khả kính đã hết lòng yêu quý cô, cô nên thận trọng với người lính ấy.
- Đừng, đừng, đừng ! Cô kêu lên với một giọng nghẹn ngào - Tôi muốn anh hãy đi chỗ khác đi ! Cô ra lệnh - Đừng có lưu lại trang trại này thêm một giây phút nào nữa. Tôi không cần anh nữa đâu... tôi muốn anh đi đi !
- Thiệt là vô lý ! Oak điềm tĩnh nói - Đây là lần thứ hai cô có ý định đuổi tôi; như vậy làm sao trang trại nầy cất lên được nếu chỉ một người đàn bà chăm sóc ? Nhưng cô đừng tưởng là tôi hài lòng khi là một kẻ vô danh tiểu tốt, tôi được trui rèn để thích hợp với những gì hơn như vầy nhiều. Nhưng chỉ vì tôi không thích thấy cảnh tài sản của cô tiêu tan khi tôi bỏ đi, mà chắc là như vậy rồi. Cô là kẻ biết rất rõ về chuyện đó và cô cũng biết là tôi yêu cô như thế nào.
Lẽ ra cô nên kính trọng lòng trung thành của anh và thì thầm là anh có thể ở đây cho tới khi nào anh muốn. Nhưng cô đã dứt khoát yêu cầu:
- Bấy giờ anh có vui lòng để cho tôi được ở một mình không ? Tôi không dùng quyền uy của bà chủ để ra lệnh mà lấy tư cách một phụ nữ yêu cầu anh !
- Chắc chắn là tôi sẽ phải nghe thôi, cô Everdene ! Gabriel nhẹ nhàng nói.
Khi anh trông theo cô ra đi anh thấy có một dáng người xuất hiện bên cạnh cô: đó là Troy.
Gabriel đi về nhà theo đường băng ngang qua nhà thờ và ngó vô cánh cửa phòng trưng bày nhỏ. Rong rêu mọc đầy khung cửa cho thấy là dạo gần đây cánh của không hề được sử dụng, hay ít nhất là từ khi Troy trở về sống tại Weatherbury.
---&&---
Chương 9
Nửa giờ sau Bathsheba đã trở về nhà, mặt bừng đỏ vì hân hoan. Troy đã nói với cô là y sẽ đi vắng trong hai ngày và đã lại hôn cô. Cô gieo người xuống ghế nhưng lại nhảy bật lên với một vẻ cả quyết, và chạy lại bàn tìm giấy viết.
Trong vòng ba phút sau, không hề ngừng cắn bút, cô đã viết một lá thơ cho Boldwood, nói rằng cô đã quyết định rồi, cô không thể lấy ông được. Khi cô đi xuống nhà bếp để tìm ai đó mang bức thơ đi bỏ bưu điện thì cô nghe tiếng bàn tán:
- Nếu y mà cưới cô chủ thì cổ sẽ bỏ phế việc canh tác cho coi !
- Nhưng sẽ là một cuộc đời vui vẻ có thể có bao nhiêu là rối rắm !
Bathsheba hét lên với họ:
- Mấy người nói về ai vậy ?
Im lặng một lát rồi Liddy trả lời:
- Cô ơi, chỉ vài lời về cô thôi mà !
- Tôi cũng biết vậy mà ! Tôi cấm chị nói những chuyện như vậy, nghe chưa ? Chị cũng biết là tôi chẳng coi ông Troy ra gì cả... ai cũng thấy rõ là tôi ghét ông ta đến dường nào mà !
- Chúng tôi biết là cô ghét y mà ! Liddy nói - Và tất cả chúng tôi cũng đều ghét y mà !
- Ông ta quả là một kẻ rừng rú ! Maryann thêm vào.
- Ông ta không có rừng rú chút nào ! Tại sao chị lại dám nói vậy ? Bathsheba trả lời - Nhưng cho dù ông ta có là gì đi nữa thì có liên quan gì tới tôi chớ. Tôi chẳng màng gì đâu. Nhưng phải nhớ kỹ điều này: bất cứ kẻ nào nói xấu ông ta một điều nào nữa thì sẽ bị sa thải ngay lập tức.
Cô bỏ đi và Liddy nối gót cô:
- Ôi, cô ơi ! Liddy nhũn nhặn nói - Trước kia thì tôi tưởng là cô để ý đến y nhưng bây giờ thì rõ là cô không hề ngó ngàng đến.
Bathsheba lập tức quay lại:
- Ồ, Liddy, chắc là chị bị mù rồi đó... Tôi yêu anh ấy với tất cả trái tim mình. Tôi phải thố lộ với một người nào đó... tình yêu ấy làm tôi điên đảo. Bộ chị không hiểu gì về tôi để mà thấy rằng điều mà tôi vừa nói là không đúng sao ? Lại đây, thề với tôi là anh ấy chẳng phải là người xấu đi... là những gì người ta xì xầm về anh ấy đều là sai bét hết !
- Tôi không biết phải nói sao nữa, cô ơi ! Liddy nói vẻ bật khóc - Nếu tôi nói không thì cô đâu có tin tôi; còn nếu tôi nói có thì cô sẽ phát cáu lên với tôi.
- Chỉ nói là chị không tin những điều người ta đang rao bán... chị nói là chị không có tin, đi !
- Tôi không tin là y xấu xa như mọi lời đồn đãi.
- Chị phải ráng tin rằng anh ấy là một người tốt, nghe Liddy thân mến ?
- Dạ, cô chủ, tôi sẽ ráng.
- Chị cũng biết anh ấy là một kẻ tính tình kiên định nhưng bề ngoài thì rất hoang đàng mà. Nhưng chị phải hứa là giữ kín mọi bí mật của tôi, nghen !
° ° °
Chiều hôm sau lúc Bathsheba đang đi về phía nhà chị của Liddy bởi vì họ định sẽ ở đó một hoặc hai ngày, thì cô trông thấy ông Boldwood đang từ xa tiến lại phía cô. Ông đang ngó xuống đất và không thấy cô cho đến khi cả hai người gần giáp mặt nhau.
Cô hơi quay lui thì nghe ông nói:
- Sao ? Cô sợ gặp tôi hả ? Đó là cảm giác trái nguợc với tình cảm tôi đang dành cho cô mà. Tình cảm ấy không dễ gì bị một lá thư nóng nảy hủy diệt đâu !
- Tôi mong ông đừng có tình cảm sâu đậm về tôi. Cô thì thầm - Ông thật là quảng đại nhưng tôi thì không xứng đáng với ông.
- Lá thơ của cô sao mà khô khan dữ vậy.. "tôi sẽ không lấy ông".
Bathsheba không biết phải làm sao thoát khỏi tình cảnh nầy, nên dợm bước đi, miệng nói:
- Chúc một buổi tối vui vẻ.
Boldwood nặng nề bước tới bên cạnh cô và nói:
- Bathsheba... em yêu ơi, vậy là chấm dứt thật sao ?
- Thật mà !
- Ôi, Bathsheba ơi, hãy rủ lòng thương tôi với. Bây giờ thì tôi đã xuống nước quá sức tưởng tượng rồi... đi van xin lòng thương xót của đàn bà ! Nhưng xin đối đãi tốt với một người đàn ông cô đơn đi... Xin đừng vứt bỏ tôi ngay lúc nầy !
- Làm sao mà tôi lại dứt khoát với ông chớ ? Tôi có yêu thương ông bao giờ đâu ?
- Nhưng đã có lúc cô ngả về phía tôi, trước lúc tôi để ý đến cô. Trong khi tôi chẳng biết chút gì về cô và không hề quan tâm đến cô thì cô lại làm tôi xao động bằng lá thơ đó... lá thơ Valentine mà cô đã gởi tôi đó !
- Việc khuấy động ấy chỉ là một trò chơi trẻ con trong một giây phút vô công rỗi nghề ấy mà ! Tôi đã và đang vô cùng hối tiếc việc đó, thậm chí còn khóc nữa. Vậy mà ông cứ còn nhắc vụ đó với tôi hoài sao ?
- Cái việc mà cô cho là trò đùa ấy đối với tôi quả thực là một chuyện nghiêm trọng. Bây giờ tôi van xin cô hãy nói rằng cái chuyện mà cô đang coi là nghiêm trọng đó thật ra chỉ chuyện đùa thôi. Những lời nói hay ho của cô đi đâu hết vậy ? Lòng hy vọng của cô rằng rồi đây cô sẽ yêu tôi đã bay đi đâu vậy ? Cô đã thực sự quên hết rồi sao ?
- Ông Boldwood, tôi đâu có hứa với ông chuyện gì. Làm sao tôi biết là trò tiêu khiển nào mà bọn đàn ông lại có thể coi là nghiêm túc ?
- Trước kia cô chẳng là gì đối với tôi cả, và lúc đó thì tôi bình tĩnh biết bao; bây giờ thì cô lại trở thành vô nghĩa đối với tôi, và giữa cái lần không là gì thứ nhất với lần thứ hai nầy thật khác nhau biết bao ! Cô hẳn là kẻ không có trái tim, nhưng cô lại không biết điều đó.
- Tôi chẳng có cái thiên lương mà ông gán ghép cho đó đâu !
Lập tức ông nói với một chút oán hận:
- Cô không phải là một người đàn bà lãnh đạm như là cô nói. Không phải là vì cô không có chút tình cảm nào mà cô không yêu tôi được. Cô có thừa tình yêu mà... nhưng tình yêu ấy đã chuyển sang một hướng mới rồi. Tôi biết hướng nào mà !
Bathsheba nghe tim đập nhanh hơn... ông ta đã biết rõ mọi chuyện rồi !
- Tại sao Troy lại không để cho kho báu của tôi đưọc yên ? Hắn đã cướp cô trong khi tôi vắng mặt... và bây giờ người ta đang cười nhạo tôi. Tôi đã đánh mất lòng kính trọng của mọi người, mất cả thanh danh. Hãy đi mà lấy người mà cô yêu mến đi... cứ tiếp tục yêu đi ! Tôi sẽ chẳng buồn trách móc cô nữa... Bị lóa mắt bởi quân hàm và màu đỏ chói kia... Ôi Bathsheba... thật ra chỉ là sự xuẩn ngốc của đàn bà !
Sự tức giận vô cớ của ông đã làm cô kinh hoàng, và cô lùi dần lùi dần.
- Hắn đã hôn cô, nói rằng cô đã là của hắn. Cô chối đi !
- Anh ấy có làm như vậy ! Cô chậm rãi nói - Tôi không cần phải xấu hổ khi thú nhận sự thật.
- Vậy thì hãy nguyền rủa hắn đi, nguyền rủa hắn đi ! Boldwood điên tiết lẩm bẩm - Tôi đã dám đánh đổi tất cả thế giới nầy để mong được chạm vào một bàn tay của cô vậy mà cô lại để cho một kẻ lạ mặt len lỏi vào... và hôn cô nữa !
- Đừng, đừng nguyền rủa anh ấy ! Cô van xin với tiếng nức nở thảm thiết - Ô, xin ông hãy rộng lượng với anh ấy, ông ơi, bởi vì tôi thật lòng yêu anh ấy mà !
Bấy giờ thì ông không muốn nghe cô nữa.
- Tôi sẽ trừng phạt hắn... Tôi thề là tôi sẽ trị tội hắn. Nếu tôi gặp hắn, cho dù hắn có là quân nhân hay gì đi nữa tôi cũng sẽ trừng trị hắn - Thình lình ông hạ giọng - Bathsheba ơi, hãy bỏ qua cho tôi. Tôi cứ lo đi cằn nhằn cô trong khi hắn mới là kẻ tội phạm. Tôi chỉ mong sao không bao giờ còn trông thấy hắn nữa bởi vì tôi sợ phải nổi giận lắm. Ồ, Bathsheba, hãy giữ anh ta khuất mắt... phải giữ hắn khuất mắt tôi mới được !
Ông đứng yên một lúc rồi quay mặt đi và biến mất trong ánh hoàng hôn chập choạng.
Bathsheba úp mặt vào hai bàn tay và suy nghĩ về sự đe dọa của ông trại chủ. Cô biết là chỉ một hoặc hai ngày nữa Troy sẽ trở lại Weatherbury, và cô biết chắc là nếu như Troy mà tiếp xúc với Boldwood thì sẽ có cãi cọ ngay. Cô không muốn đi tiếp nữa mà ngồi xuống một tảng đá để nghĩ ngợi.
° ° °
Maryann đang ở một mình trong nhà Bathsheba. Khi đồng hồ gõ mười một tiếng nàng bừng tỉnh một cơn mơ với một cảm giác rằng đã có một chuyện gì đó xảy ra. Nàng rời giường và ngó ra cửa sổ. Nàng có thể nom thấy từ trong ánh sáng xám có một dáng người đang tiến gần con ngựa ở ngoài đồng. Dáng người ấy dắt con ngựa về phía toa xe và chỉ vài phút sau Maryann đã nghe tiếng ngựa và xe đi chuyển trên đường.
Chỉ có một người đàn bà hay một tên trộm, có thể là một người digan cũng nên, mới có thể băng ngang đồng một cách lặng lẽ như vậy. Maryann chạy lại nhà Coggan, gần đó nhất, và Coggan gọi Gabriel ra.
- Mình phải chạy theo họ ! Gabriel quả quyết nói.
- Tôi chẳng biết phải chạy theo cách nào đây ! Coggan nói - Mấy con ngựa khác thì chạy chậm lắm, nếu như mình có cặp ngựa đó thì chắc mình sẽ đuổi kịp.
- Cặp ngựa nào ?
- Cặp ngựa của ông Boldwood.
Gabriel chạy băng qua nhà ông trại chủ Boldwood.
- Ông Chủ Boldwood không có ở nhà !
Maryann nói nhưng chỉ không đầy năm phút sau đã thấy Gabriel trở ra với hai cái đai cương.
- Tôi biết chỗ chuồng ngựa rồi. Gabriel nói - Anh biết cưỡi ngựa không gắn yên không ? Đâu còn thời gian đi kiếm yên ngựa.
- Giống như mấy người anh hùng chớ gì ! Coggan nói
- Maryann, đi ngủ đi ! Gabriel la lên khi cả hai chạy ngang qua mặt nàng.
Oak và Coggan chộp lấy cương ngựa và sải theo hướng đi của tên trộm.
Tuyệt nhiên không nghe thấy động tĩnh gì từ phía tên trộm và khi cả hai chạy gần tới lộ Goggan té từ trên ngựa xuống.
- Mình phải ráng theo dấu họ bởi vì mình đâu thể nghe thấy tiếng vó ngựa của chúng.
Coggan bật một que điêm lên và rà que diêm trên mặt đất, có một dấu chân ngựa còn mới nguyên.
- Chạy thẳng ! Anh ta kêu lên.
Họ lầm lũi chạy theo lộ cái và thỉnh thoảng lại ra dấu vết. Cuối cùng thì họ ra tới đường dẫn đi Bath và Coggan nói:
- Gần bắt kịp rồi !
- Chỗ nào ?
- Ngã lộ Sherton. Người gác cổng ngã lộ nầy là một kẻ ngủ mê nhất trên đoạn đường từ đây đến London.
Cả hai dè dặt tiến lên và trông thấy ngay cái chắn đường màu trắng trước mặt. Khi cánh cửa của nhà gác bật mở và người gác cổng bước ra tay cầm một cây đèn cầy. Gabriel la với lên:
- Đóng cổng lại ! Hắn ăn cắp ngựa đó !
- Ai vậy ? Người gác cổng hỏi.
Gabriel ngó người đánh xe và nhận ra đó là một người đàn bà: Bathsheba, cô chủ của anh.
- Chà, Gabriel ! Cô điềm tĩnh hỏi - Anh đang đi đâu vậy ?
- Tôi nghĩ... - Gabriel bắt đầu đáp.
- Tôi đang đi Bath ! Cô đáp - Có một việc quan trọng làm tôi phải hủy bỏ việc đi thăm Liddy và ra đi ngay. Anh đang đuổi theo tôi à ?
- Chúng tôi tưởng là có kẻ trộm ngựa.
- Anh không tưởng đó là tôi sao ?
- Làm sao mà ngờ được đó là cô, hả cô ?
- Chắc là không ngờ nổi rồi. Chà, đây là ngựa của ông Boldwood. Tại sao anh lại làm rắc rối cho tôi như vậy hả ?
- Nhưng tại sao cô đi mà không căn dặn một lời ? Coggan kêu lên.
- Tôi đã viết bằng phấn trên của nhà kho toa xe, sáng mai là các anh sẽ thấy thôi mà !
- Nhưng, thưa cô, tới sáng thì mời thấy được chớ, bấy giờ đang đêm.
- Đúng vậy - Bathsheba nói - Chà, tôi thành thật cảm ơn các anh vì đã quan tâm đến việc nầy. Sáng mai là tôi đã tới Bath rồi. Bây giờ thì chắc các anh sẵn sàng quay về rồi chớ ?
Cô đi qua cổng gác và chẳng bao lâu biến mất trong bóng đêm. Coggan và Gabriel quay đầu ngựa lại và đi trở ngược con đường mà họ đã chạy đến.
- Cô chủ lạ quá nhỉ, phải không ? Coggan nói
- Phải ! Gabriel đáp vắn tắt.
- Cô ấy sẽ không tới nổi Bath vào lúc trời sáng đâu.
- Coggan à, tôi nghĩ là mình nên giữ bí mật chuyện tối nay, nghen !
- Đồng ý !
° ° °
Một tuần sau có một lá thơ ngắn gởi đến cho Maryann báo rằng cô chủ của nàng phải lưu lại Bath vì chút công việc chi đó nhưng chắc là tuần sau sẽ trả về.
Một tuần nữa trôi qua. Vụ thu hoạch yến mạch bắt đầu và khi mọi người đang làm việc ngoài đồng thì Cain Ball chạy bay ra, người mặc một cái áo choàng màu xanh có đính khuy đồng.
- Tôi mong cô chủ của mình không bị làm sao ! Maryann vừa nói vừa cột yến mạch lại thành bó.
Khi Cain Ball tới gần, nó loan báo:
- Cháu vừa đi Bath và cháu thấy cô chủ đi sóng đôi với người lính đó. Và khi họ tới gần, cháu thấy họ nắm tay nhau nữa. Cháu thấy hai người đi vô trong một chỗ giống như là công viên, cháu nghĩ đó là Trung Sỹ Troy. Và hai người ngồi trong đó hơn nửa giờ đồng hồ, nói chuyện với nhau và cô chủ còn khóc nữa. Khi họ đi ra đôi mắt của cô chủ sáng lên; và hai người ngó sát vào nhau thân mật lắm.
Gabriel hỏi:
- Cô Everdene với người lính đi chung với nhau à ?
- Đúng ! Cô chủ còn mặc một cái áo lụa màu vàng ánh, viền ren đen đẹp lắm. Và khi ánh nắng chiếu vào màu áo vàng tươi cùng với bộ đồ đỏ của ông ấy thì họ mới đẹp làm sao ! Ai cũng nhìn họ thật lâu không thấy chán.
- Rồi sao nữa ? Gabriel lầm bầm.
- Và thế là... tôi không thấy cô Everdene nữa.
- Cain Bell nè ! Gabriel trầm tĩnh hỏi - Cháu có chắc là người cháu thấy là Cô Everdene không ?
- Thật mà... chính là cô Everdene cùng với Trung Sỹ Troy.
Mọi người trở lại làm việc; Gabriel không tỏ ra hoạt bát nữa nhưng anh cũng không lộ vẻ không vui. Tuy vậy, Coggan nhận thấy điều nầy và nói:
- Đừng lấy làm buồn về cô chủ nữa. Người yêu của cô ấy là ai thì đâu còn liên quan tới anh nữa, bởi vì cô ấy không thể là của anh rồi.
Gabriel đáp:
- Đó chính là điều mà tôi thường nhủ lòng mình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2018 03:45:45 bởi Ct.Ly >