CON ĐĨ
nguyễn thế duyên 11.06.2018 21:25:43 (permalink)
CON ĐĨ

 CHƯƠNG 1
 
Chẳng ai biết gã tên gì và cũng chẳng ai hiểu vì sao một người giàu có như gã lại dạt về tận đây giữa chốn heo hút của rừng xanh núi đỏ này. Căn bệt thự của gã nằm ở ngay đầu thị trấn đồ sộ, hoàng tráng có đủ bể bơi, những vườn hoa nhỏ bao xung quanh , những tiểu cảnh được sắp đặt một cách tỉ mẩn , khéo léo  và những lối đi dạo được rải bằng những viên sỏi trắng lóa. Ai đi qua căn biệt thự ấy cũng cảm thấy ngẩn ngơ và trong đầu tự hỏi “ Sao nó lại nằm ở đây, giữa chốn heo hút này mà không phải ở một nơi đô hội đông đúc và vui vẻ?”
Căn biệt thự hầu như đóng cửa quanh năm. Họa hoằn lắm người ta mới thấy gã đi vào thị trấn mà lại thường đi vào những cơn mưa rả rích của những buổi chiều cao nguyên. Trong cái làn mưa bụi lây phây, sương chiều từ những đỉnh núi xung quanh bắt đầu tràn xuống thị trấn  làm cho thị trấn có một nét gì đó vừa điêu tàn, vừa hoang sơ , trầm mặc .
Gã bước vào quán bia, đi đến chiếc bàn đặt ở ngay bên cửa sổ , lặng lẽ ngồi xuống quay mặt nhìn ra sườn núi mà hình như không thèm để ý rằng : Có  hai người đang ngồi uống bia ở cái bàn ấy vội vàng đứng dậy dạt sang chiếc bàn khác khi thấy gã.
Gã gọi một chai bia và mấy con mực nướng . Khi cô phục vụ mang bia và mực đến đặt lên bàn định quay đi thì gã tóm lấy tay cô gái nói gọn lỏn như là ra lệnh.
        -Rót bia!
Người ở vùng này hầu hết là uống bia cỏ. Họa hoằn lắm, chỉ có một vài người khách đi du lịch qua đây mới uống bia chai nhưng ai cũng tự mình mở nắp rót bia . Không ai như gã. Cô phục vụ sợ hãi nhìn vào chữ HẬN to tướng bao quanh một quả tim đang chảy máu được xăm trên bộ ngực vạm vỡ đang phanh trần của gã , cuống quýt mở nắp chai bia và rót ra cốc. Cô sợ đến cái mức rót bia tràn hết cả ra ngoài. Gã buông tay cô gái ra và lại nói gọn lỏn.
-Cám ơn
Rồi  nhét vào tay cô bé một tờ giấy hai mươi ngàn. Cô bé há hốc mồm ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô gái được bo ở cái xứ sở khỉ ho cò gáy này.
Gã hơi ngả người trên ghế đăm đăm nhìn ra dãy núi phía xa. Một thác sương mù trắng đục từ trên đỉnh núi từ từ đổ xuống thung lũng. Gã như thả mình lãng du cùng với màn sương mù huyền ảo thì có tiếng nẹt pô ầm ĩ của mấy chiếc xe máy vừa xịch đỗ trước cửa quán làm cho gã choàng tỉnh. Đôi lông mày của gã cau lại.
Ba thanh niên vạm vỡ, săm trổ đầy mình, dựng ngang ba chiếc xe máy chắn toàn bộ cửa quán  rồi khệnh khạng đi vào buông sõng một câu hỏi.
        -Ai chủ quán?
Rồi ba thằng gườm gườm đưa mắt nhìn khắp lượt những thực khách đang ngồi  với một cái ý dọa nạt thấy rõ “ Đây không phải việc của chúng mày! Liệu hồn” Cô chủ quán và con bé chạy bàn co dúm người lại vì sợ hãi, chưa kịp cất tiếng trả lời  thì một tiếng nói cũng buông sõng phát ra từ phía chiếc bàn gã ngồi.
        -Tao!
Ba thằng cô hồn đưa mắt nhìn nhau rồi cả ba cùng từ từ tiến lại . Không quay lại, Gã vẫn ngồi im lặng phóng mắt ra rặng núi phía xa .
 
        -Ngon mày! Mày biết chúng tao là ai không?
        -Không!
Gã hờ hững. Phập! Một mũi dao gắm phóng qua mang tai gã cắm phập xuống chiếc bàn gỗ. Chuôi lưỡi dao găm rung lên bần bật. Gã khẽ nhếch mép
        -Bọn tao là người của bang Thanh Long. Từ này tất cả những quán hàng tại khu vực này đều phải nộp tiền bảo kê.
        -Bao nhiêu?
Gã vẫn không quay lại , hình như gã đang phân làm hai. Một nửa đang theo những làn mù tinh khiết phiêu du trên những ngọn cây và một phần rất nhỏ đang nói chuyện với bọn cô hồn.
        -Năm triệu một tháng.
        - Nếu  không ?
        -Thì…..
Tiếng  “Thì” của tên cô hồn vừa dứt,  người ta đã thấy hai thằng   nằm sóng xoài trền nền quán. Không hiểu bằng cách nào mà cả người gã cùng chiếc ghế đang ngồi lộn đi đúng một vòng . Hai ngọn cước song song phóng vào ngực hai thằng đang lao tới.
Thịch! một tiếng động khẽ của bốn chân chiếc ghế trở lại đúng vị trí ban đầu . Chân gã hơi thõng xuống chạm nhẹ  vào mặt đất để đỡ cho chiếc ghế khỏi gãy tan
        -Đi đi! Gọi đại ca của chúng mày tới đây.
 
Một lúc sau, một toán cô hồn chừng mười thằng phóng xe đến quán. Gã vẫn không quay đầu lại . Tên đại ca dẫn đầu bước vào trong quán, vừa nhìn thấy gã, liền dừng lại ra hiệu cho bọn thủ hạ đứng im và hỏi bằng một giọng rụt rè
        -Ai như đại ca Tư hận?
Lúc ấy gã mới đứng dậy từ từ quay người lại, bước vài bước về phía bọn cô hồn,  hai tay phanh rộng hai tà áo để lộ ra hình một con hổ đang chồm lên vồ lấy một trái tim vỡ làm hai mảnh và một chữ “Hận” to tướng ôm trọn lấy bộ ngực vạm vỡ .
        -Chính tao! –Gã hất hàm, quyét ánh mắt lạnh băng nhìn khắp lượt lũ cô hồn.  Ánh mắt ấy dừng lại trên đôi mắt của tên đại ca đầu đảng. –Bây giờ bọn bay tính sao?
Tên đại ca tái mặt .
        -Dạ!..Dạ…. Chúng em không biết đây là địa bàn của đại ca.
Gã  cười gằn.
        -Bọn bay tưởng tao về đây quy ẩn là có thể giỡn mặt tao chắc?
        -Dạ ! dạ! Bọn em đâu dám  thế!
        -Cút khỏi đây ngay! Tao mà còn nhìn thấy thằng nào ở quanh đây thì đừng có trách tao không giữ đạo nghĩa giang hồ. –Gã chỉ thẳng tay ra cửa. –Biến!
Bọn cô hồn líu ríu dắt nhau chuồn thẳng. Gã quay người lại định đi về chỗ ngồi thì có chuông điện thoại. Gã móc điện thoại đưa lên .
        -Tôi nghe!
        -Đại ca! Vào mạng ngay! Nó đang ở đây!
        -Nó là ai?
Gã hỏi mà lông mày của gã nhíu lại.
        -Con Hân!
        -Con Hân!
Người gã đờ ra . Gã hỏi nhưng không đợi nghe trả lời . Ngón tay gã lập cập bấm liên tiếp vào cái điện thoại cầm trên tay.
Trên màn hình hiện lên dòng chữ “ Bán thân cứu chồng”  Rồi cảnh một đám đông đang xúm quanh một người đàn bà và một cô gái. Người đàn bà cầm một tấm bìa bằng carton khá lớn trên ghi dòng chữ  “TỰ nguyện bán thân để lấy tiền cho chồng nhập viện”. Người quay clip lia ống kính sang bên , một cái cáng trên đó là một người đàn ông đang nằm thiêm thiếp. Ống kính lia nhanh lên phía trên cao và gã đọc được dòng chữ “ Bênh viện đa khoa huyện Croong Ana” Những người ngồi trong quán thấy gã mặt co dúm lại, hai hàm răng nghiến chặt làm quai hàm gã bạnh ra. Đôi bàn tay to lớn từ từ co các ngón lại . “ Cấc” Chiếc điện thoại trong tay gã vỡ làm mấy mảnh. Những mảnh vỡ cắm sâu vào lòng bàn ta gã làm máu chảy ròng ròng. Gã gầm lên một tiếng. Tiếng gầm của một con sư tử vừa có gì đó hả hê lại như có một cái gì đó thê lương âm vang trong thung lũng.
        -Tao mua!
Một chiếc ô tô phóng đến . Gã lao mình ra cửa .
        -Xuống! Tao lái.
Gã bảo người lái xe. Tên lái xe vội vàng nhảy ra khỏi xe, chưa kịp định thần thì chiếc xe đã chồm lên phía trước để lại đằng sau nó một đám khói và bụi.
 
                                                                                 *
                                                                          *            *
Gã Điên! Tên ngồi bên lái phụ lo lắng liếc nhìn khuôn mặt rắn đanh của gã rồi nhìn vào chiếc đồng hồ tốc độ . Chiếc kim mầu trắng cứ nhích dần lên . Một trăm năm mươi, một trăm tám mươi .
        -Sắp đến chỗ đông người đấy đại ca!
Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở. Mặc! Chiếc xe cứ điên cuồng lao đi. Hắn lo ngại nhìn vào bàn tay phải đang nắm chặt chiếc vô lăng của gã. Bàn tay nắm cứng cái vô lăng và máu vẫn từng giọt nhỏ xuống đùi , bò theo cẳng chân rồi đọng lại thành vũng trên chiếc đệm trải sàn.
Ke….e…t! Tiếng bánh xe miết dài trên mặt đường khiến thằng ngồi bên lái phụ dúi về đằng trước . Tiếng phanh gấp của chiếc xe chạy với tốc độ cao khiến cho những người đang xúm quanh cô gái , tất cả, đều phải quay đầu nhìn lại. Thằng ngồi bên cứ tưởng rằng gã sẽ mở cửa xe và lao bổ ra nhưng không . Gã ngồi im , hàm răng nghiến chặt, nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng giữa đám đông với tấm bìa carton  treo trên ngực. Không thấy ai bước ra khỏi xe, đám đông lại quay lại với người đàn bà đang rao bán chính bản thân mình.
        -Mẹ! Mẹ già rồi không ai mua mẹ đâu. Để con bán thân cứu bố.
Cô gái trẻ đi cùng kêu lên . Nghe câu ấy, mặt gã bỗng co dúm lại. Gã mở cửa xe bước ra, tiến về phía đám đông.
        -Tao mua!
Gã gầm lên! Tiếng gầm khiến mọi người đồng loạt quay cả lại và dãn ra tạo một con đường cho gã tiến về phía người đàn bà. Thấy gã, mặt người đàn bà tái đi. Bất giác cô ta lùi lại phía sau mấy bước. Miệng lắp bắp.
-          S…a…o  ông …lại …..ở đây?
Nhìn cái vẻ hoảng sợ của người đàn bà, một trạng thái hả hê bỗng trỗi dậy trong gã.
        -Chúng mày tưởng chúng mày có thể thoát khỏi tay tao sao? Nó đâu?
Gã đưa mắt nhìn quanh và  thấy chiếc cáng. Gã tiến về phía đó.
        -Đứng lại!
Người đàn bà quát lên, Cô ta nhảy xổ đến trước mặt gã dang hai tay ra ngăn gã lại. Cái vẻ sợ hãi biến mất. Trông cô như con gà mái xù lông , giương cao mỏ sẵn sàng liều mình bảo vệ đàn con của mình. Người đàn bà nhìn gã bằng cặp mắt nảy lửa.
        -Mày có thể ngăn được tao sao?
Gã cười gằn, lấy tay gạt mạnh cô gái đang chắn trước mặt mình, nhấc chân định bước tiếp về phía chiếc cáng. Cô gái lao người qua đám đông đến chỗ người bán mía bên lề đường nhặt con dao dóc mía lên .
        -Nếu ông còn bước một bước về phía anh ấy thì tôi sẽ tự tử ngay trước mặt ông cho ông coi.
Cô gái đặt con dao dóc mía sắc lẹm lên ngang cổ . Gã như chết đứng, trân trân nhìn cô gái. Nhìn ánh mắt dữ dội kia, nét mặt sắt đanh kia, gã biết, cô ta dám làm. Cái hả hê trong gã bỗng tắt ngấm. Bỗng nhiên gã thấy sợ! Bao nhiêu năm vào sinh ra tử, bao nhiêu lần gã cách cái chết chỉ trong gang tấc nhưng chưa bao giờ gã gặp nỗi sợ hãi như thế này. Giọng gã bỗng trở nên lắp bắp.
        -Đ…ừ…..ng ! B….ỏ  con dao xuống đi. Tôi sẽ không làm gì nó đâu.
Nói rồi gã quay người lại lần lần tiến về phía cô gái.
        -Đứng lại!
Cái lạnh băng của câu nói rất điềm tĩnh khiến cho gã không dám bước tiếp . Bàn tay cầm dao của cô  khẽ miết vào cổ. Một vệt máu nhỏ từ từ loang trên cái cổ trắng ngần .
        -Bỏ con dao xuống đi! Anh xin em! Anh thề với em rằng anh sẽ không động đến một sợi lông chân của nó.
Bỗng nhiên gã không còn là gã nữa. Một Tư Hận ngang dọc giang hồ , một Tư Hận  với cái hận có thể thiêu trụi thế gian này. Chết!  chỉ còn lại một Tư Hận đang run rảy trong sợ hãi, một Tư Hận đang bị xé làm hai mảnh . Hận và yêu.
        -Ông chắc chứ?
        -Chắc!
        -Ông thề đi!
        -Anh thề!
Cánh tay cầm dao của cô gái thõng xuống. Gã tiến lại gỡ con dao ra khỏi bàn tay cô gái. Cả hai người đi lại chiếc võng.
Trên võng, một người đàn ông với khuôn mặt tái xanh vì mất máu, băng quấn đầy mình. Yếu ớt nhưng tỉnh táo. Hắn điềm tĩnh nhìn gã đang tiến lại .
        -Đại ca! Lâu quá rồi.
Giọng hắn bình thản có vẻ như hắn đã biết chắc rằng  việc gặp gỡ này nhất định sẽ xảy ra và hắn đã chuẩn bị trước từ rất lâu rồi. Có lẽ chính cái điềm tĩnh không hề sợ hãi ấy khiến cho ngọn lửa thù hận trong gã bùng cháy trở lại. Hàm răng gã nghiến chặt, các ngón tay từ từ co lại . Cô gái lo ngại quan sát tất cả những hành động ấy của gã . Cô tiến lên một một bước chắn giữa gã và người đàn ông nằm trên cáng như một lời nhắc nhở
        -Em tránh ra đi để anh nói chuyện với đại ca.
Người nằm trên cáng nhắc bảo cô gái. Cô bước dịch sang một bên. Người nằm trên cáng nhìn chăm chú vào chữ hận to tướng trên ngực gã , Rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đang bắn ra những ngọn lửa thù hận của gã thản nhiên bảo.
        -Nếu đại ca hận em như thế thì hãy ra tay đi nhưng xin đại ca hãy buông tha cho mẹ con cô ấy.
Có lẽ câu nói đầy nghĩa khí của thằng đệ tử ruột làm cho ngọn lửa trong mắt gã dịu xuống, các ngón tay gã từ từ duỗi ra. Gã nhếch mép cười khinh bỉ.
        -Tưởng bọn bay trốn khỏi tao sẽ khá hơn chứ ! Sao lại rơi vào tình cảnh bị tai nạn không có cả tiền để nhập viện phải để vợ treo biển bán thân vậy! –Cái đầu gã gật gật mấy cái, ánh mắt gã từ nóng bỏng trở thành băng lạnh.  Gã quay sang người đàn bà, nhấc cái biển carton ra khỏi cổ cô gái đưa mắt đọc dòng chữ “ Bán thân cứu chồng”  một cách chậm rãi đầy ngụ ý rồi ngẩng lên, buông một câu hỏi đầy mỉa mai.
        -Tao mua! Bọn bay tính sao? Có bán cho tao không?
        -Không! –Người nằm trên cáng trả lời ngay, giọng đanh lại. Môi mím chặt. –Bây giờ đại ca, có thể cướp lại cô ta nhưng không thể mua cô ta. –Nói rồi anh ta quay sang bảo với vợ. –Em đưa anh về đi! Anh không chết được đâu.
        -Còn mày? Tính sao? –Gã quay sang người đàn bà. –Nó nói đúng đó. Chở nó về chưa chắc nó chết nhưng sẽ bán thân bất toại cả đời. –Đột nhiên môi gã khẽ nhếch lên một nụ cười con mắt đanh lại bắn ra một tia mắt u tối đầy ác độc. –Mày có thể chở nó về và đừng có lo. Với mày, tao không bao giờ thèm cướp lại. Nhưng tao mua! Ở đây chẳng có ai đủ tiền để cứu nổi chồng mày đâu! Mày có bán không?
Cô gái bình thản nhìn gã, trả lời
        -Tôi bán! Tiền!
        -Em!
Người nằm trên cáng kêu lên một tiếng tắc nghẹn còn gã há mồm kinh ngạc. Gã không thể ngờ! Nhìn cái vẻ bình thản của người đàn bà, đột nhiên ngọn lửa thù hận trong tim gã lại bùng cháy dữ dội.  Gã nghiến răng ken két quay sang thằng đệ tử đi cùng nói gọn lỏn.
        -Mang ra!
Thằng đệ tử sợ hãi nhin vào khuôn mặt đại ca của mình, nó biết, lúc này đây, chỉ cần một sơ xuất dù rất nhỏ nó có thể mất mạng ngay lập tức.
        -Dạ ! Đại ca
Nó vội vàng chạy ra xe mang đến một cái bọc đưa cho gã. Gã cầm cái bọc tiền rồi ném và trong chiếc võng cáng thương.
        -Đi!
Gã bảo cô gái.
        -Ông hãy để cho tôi nói với chồng và con tôi vài lời.
Cô gái tiến về phía chiếc võng, ôm lấy con gái mình dặn dò.
        -Con hãy thay mẹ chăm sóc bố . Hãy hứa với mẹ rằng về sau này, dù gặp bất cứ hoàn cảnh nào  con cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi bố
Cô gái trẻ ôm chặt lấy mẹ. Nước mặt dàn dụa không nói lên lời.
        -Mẹ! Con hứa!
Người đàn bà gỡ tay con gái ra , quỳ xuống mặt đất bên chiếc võng ôm chặt lấy người đàn ông . Người cô gái rung lên. Nhìn cảnh ấy, những ngón tay gã lại co lại . Gã quay mặt nhìn ra chỗ khác.
        -Anh! Hãy thay em chăm sóc con bé. Hãy hứa với em rằng về sau này, dù gặp bất cứ hoàn cảnh nào anh cũng không bỏ rơi nó .
        -Anh hứa!
Một dòng nước mắt từ từ trào ra lăn trên khuôn mắt rắn đanh , khắc khổ của người đàn ông. Bàn tay anh ta nắm chặt lấy tay người đàn bà như níu giữ. Cô gái khẽ gỡ tay người đàn ông, đứng dậy gạt nước mắt rồi nhìn gã, giọng bình thản.
        -Ta đi!
Hình như trước đó chưa hề có những giọt nước mắt, chưa hề có những lời dặn dò khiến cho những con tim phải tan nát. Điều đó làm người gã run bắn lên . Giá như gã có thể giết chết cả ba người này! Giá như! Giá như! Con mắt gã tối om cái màu của địa ngục. Hai nắm đấm to bè run lên bất lực. Quai hàm gã bạnh ra rồi bật ra một tiếng cười khô khốc . Gã ngửa lên nhìn trời, một đám mây đen đang phủ kín những dãy núi và chớp, những tia chớp chói sáng xé toạc đám mây đen kịt. Đột nhiên một ý nghĩ bừng lên trong đầu gã. Giá như gã có thể chết!
Gã quay sang bảo thằng đứng bên cạnh.
        -Mày ở lại đây đưa nó nhập viện mai hãy quay về và đảm bảo rằng con bé an toàn với cái bọc tiền này.
        -Dạ ! đại ca!
Ba người đi lại phía chiếc ô tô. Hai tên đệ tử  cúi đầu chào người đàn bà.
-          Chị Tư!
Người đàn bà khẽ gật đầu chào lại. Một tên vội vàng mở cửa xe cho người đàn bà bước vào. Chiếc xe bỗng chồm lên, giật cục rồi lao đi như một con thú bị thương đang trốn chạy.
                                                                                    *
                                                                          *                    *
Chiếc xe vừa đỗ lại bên trong sân của căn biệt thự, Vừa xuống xe, người đàn bà đã bị gã tóm lấy tay lôi xềnh xệch vào căn phòng khách rộng mênh mông. Gã hất hàm bảo mấy thằng đệ tử.
        -Trói nó vào cái cột kia!
Mấy thằng đệ tử nhìn nhau bối rối. Mắt gã quắc lên.
        -Bọn bay điếc hả
Một tên đi lại phía người đàn bà nói nhỏ.
        -Chị Tư ! Em xin lỗi.
Người đàn bà vòng tay ra đằng sau cho tên đệ tử trói mình vào cái cột giữa nhà nhưng nó chỉ trói lấy lệ. vòng dây trói lỏng lẻo. Điều này không qua khỏi mắt gã. Gã gầm lên.
        -Tao bảo mày trói thật chặt vào. Đạp chân vào cái cột ghì thật mạnh vào cho tao.
Thằng đệ tử làm theo. Hai bả vai bị ghì chặt ra đằng sau làm ngực người đàn bà như bị nhô ra phía trước, toàn thân  dính cứng vào cái cột. Nhìn cái tư thế ấy của người đàn bà, gã có vẻ hài lòng . Gã bảo một tên đệ tử .
        -Mày lấy xe chở con Hằng về đây cho tao và bảo bà Năm dọn cơm rượi.
        -Dạ ! Đại ca!
Bọn đệ tử ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn hai người. Gã ngồi xuống chiếc ghế salon, châm một điếu thuốc lá rồi quay chiếc ghế để cho nó đối diện với người đàn bà bị trói . Gã cười! Một nụ cười hả hê, man dại.
        -Mày nghĩ tao cần mày? Nhầm! Rồi mày sẽ thấy có bao nhiêu đứa hơn mày sẵn sàng phục vụ tao.
Vừa lúc ấy thì cửa phòng sịch mở. Một bà già khoảng gần sáu mươi bưng một mâm thức ăn vào. Nhìn thấy người đàn bà bị trói, bà ta kêu lên thoảng thốt.
        -Mợ Tư!
Rồi quay sang gã.
        -Sao cậu ….?
Không để cho bà lão nói hết câu, cô gái bị trói đã nhẹ nhàng nhắc nhở bà.
        -Dì Năm! Đừng nói gì cả! Đặt mâm cơm xuống bàn và đi ra ngoài ngay đi.
Người được gọi là dì Năm lúc ấy mới nhận thấy cái vẻ mặt cau có khó chịu của ông chủ, bà ta vội vàng đặt mâm cơm xuống bàn và lùi ra ngoài. Cũng đúng lúc ấy, chiếc ô tô quay trở về và một cô gái trẻ măng được đẩy vào trong phòng.
        Vừa vào phòng, cô gái đã nhẩy bổ về phía gã, nhưng mới được nửa chừng thốt nhiên cô gái nhìn thấy người đàn bà bị trói bên cột liền dừng lại.
        -Ai đây?
Gã hơi mỉm cười, đẩy cô bé đến trước mặt người đàn bà.
        -Đây là người đàn bà luôn nghĩ rằng mình đẹp hơn em.
Cô bé làm bộ nai tơ hơi ngọeo đầu nhìn người đàn bà rồi phá lên cười thích thú, hỏi lại gã
        -Có khi thế thật! Anh thấy ai đẹp hơn?
        -Anh chưa biết. Để anh xem nào.
Vừa nói, gã vừa chậm rãi cởi bỏ quần áo của cô bé  rồi  vòng ra phía sau cô gái, thò tay ra phía trước khẽ mâm mê hai cái núm vú hồng tươi. Chiếc núm vú bắt đầu cương lên khiến cho con bé nhắm mắt lại, người khẽ ưỡn lên phía trước, miệng rên lên khe khẽ. Nó thò nhanh tay xuống phía dưới, nhanh nhẹn kéo chiếc khóa quần và thọc ngay bàn tay nhỏ nhắn có những chiếc móng tay được trang điểm cầu kì  sâu vào phía trong quần gã rồi ngạc nhiên hỏi
        -Sao hôm nay nó nhũn nhèo thế này đại ca?
Gã cố tình tạo ra một nụ cười thật dâm đãng.
        -Thế thì em làm cho nó hùng dũng lên như mọi khi đi.
Nói rồi gã xoay người con nhỏ lại, ấn con nhỏ quỳ xuống dưới đất và tọng ngay cái của quý của mình vào mồm ả. Người đàn bà quay mặt đi .
        -Quay lại!
Gã gằn giọng ra lệnh. Người đàn bà im lặng nhưng không quay lại. Gã quay ra phía cửa.
        -Bọn bay! Vào buộc chặt tóc con Hân vào cột cho tao.!
        -Khỏi cần!
Cô gái có tên là Hân ấy từ từ quay đầu lại, bình thản nhìn thẳng vào chỗ cô bé đang cố gắng làm cho ngọn  lửa man dại trong gã bốc cháy. Nhưng không được. Cái ánh mắt bình thản kia như một xô nước làm tắt ngấm mọi ngọn lửa nhục dục  trong gã. Thằng nhỏ của gã vẫn nhũn nhèo. Cô gái khẽ mỉm cười. Không hiểu trong nụ cười ấy có ý gì? Thương hại? Khinh bỉ? Hay cả hai? Chưa bao giờ gã cảm thấy mình bị mất mặt đến như vậy.
        -Em có cần chị giúp cho một tay không?
Cô gái hỏi con bé. Câu hỏi như một cái tát giáng thẳng vào mặt gã. Điên tiết, gã co chân giáng thẳng vào ngực cô bé khốn khổ một cái đạp như trời giáng làm con bé ngã dúi ngay vào chỗ chân cô gái. Cô nhìn xuống bảo con bé giọng đầy thương cảm.
        -Đứng dậy đi em! Nếu khôn ngoan thì em hãy mặc ngay quần áo vào và rời khỏi nơi này. Miếng cơm nhan sắc không phải bao giờ cũng ngon và dễ dàng đâu em.
Con bé nước mắt nước mũi giàn dụa, lồm cồm bò dậy, ôm đống quần áo chạy thẳng ra ngoài.
        -Bọn bay vào cả đây!
Gã quay ra cửa ngoài gọi lớn, một toán chừng năm sáu thằng rụt rè bước vào. Gã hất hàm về phía cô gái bị trói bảo cả bọn.
        -Tao cho con Hân cho bọn bay vui thú đấy. Thằng nào muốn thì làm đi cho tao xem.
Cả bọn nhìn nhau, không ai nói gì.
        -Thằng Tam! Làm đi! Mọi khi mày máu gái lắm cơ mà.
Thằng có tên là Tam ôm bụng nhăn nhó.
        -Đại ca! Mấy hôm rày em bị đau bụng đi ngoài suốt . Thôi em nhường cho thằng khác.
Cứ thế , thằng nọ đùn cho thằng kia khiến cho ngọn lửa thù hận trong  gã càng thêm bốc cháy dữ dội. Gã nhìn thẳng vào mặt thằng cuối cùng trẻ nhất mới chừng hai hai hai ba tuổi, Một thằng vừa mới theo gã được hơn nửa năm/
        -Còn mày?
Có lẽ thằng này chưa bao giờ biết mùi đàn bà, nó cười có vẻ ngại ngùng.
        -Con này hơi già nhưng còn ngon gái lắm. Nếu đại ca chê thì em xin.
Gã hất hàm về phía người đàn bà ra hiệu.
        -Làm đi để chúng tao xem.
Thằng ranh xoa xoa tay, tươi tỉnh tiến về phía người đàn bà, nó không để ý đến nhưng ánh mắt tức giận của đồng bọn. Còn gã, gã khoan khoái ngửa mình lên chiếc salon châm một điếu thuốc để chờ một màn kịch thú vị với cái vẻ hả hê, đắc thắng. Thế nhưng, không hiểu sao, khi bàn tay của thằng đệ tử vươn ra chộp vào ngực cô gái thì gã lại nhắm mắt lại không dám nhìn. Bỗng một tiếng huỵch vang lên. Gã mở mắt ra thì đã thấy thằng đệ tử ngã dúi vào góc phòng, còn cô gái đang bắn vào mặt gã một tia mắt căm phẫn.
        -Tôi bán mình cho ông chứ không bán mình cho nó.
Cô gái điềm tĩnh bảo gã. Tên đệ tử lồm cồm bò dậy, căm tức lao về phía cô gái dơ cao tay định táng cho cô một cái tát lật mặt thì bàn tay to bè của gã đã nhanh như chớp tóm chặt lấy cổ tay nó.
        -Đại ca buông ra để em cho con đĩ này một trận.
Nó hậm hực gã.
        -Cái gì! Mày nhắc lại một lần nữa xem nào!
        -Con đĩ! Tao….
Tiếng con đĩ vừa dứt thì một nắm đấm như trời giáng lao vào giữa mặt thằng bé khiến nó văng ra xa. Gã nhảy xổ đến túm ngực áo của thằng ranh con nhấc bổng lên rồi quát vào mặt nó.
        -Đây là chị Tư của lũ bay ! Nghe rõ chưa.
Rồi gã rút phắt con dao găm vung tít . Hoảng sợ cô gái nhắm chặt mắt lại.  Cô cảm thấy những sợi dây thừng đứt nát lả tả rơi xuống dưới chân mình . Gã gào lên điên loạn.
        -Cút ! Bọn bay cút hết đi cho tao!
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2018 13:55:15 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9