Hải phận quốc tế 
  Ngô Thiên Tú     
  Sau bao ngày lênh đênh trên biển 
  Thuyền lang thang theo sóng gió đại dương 
  Sau bao lần bị cướp đánh đập dã man 
  Từ giông bão đói khát.. không còn tia hy vọng     
  Rồi sáng nay, trên thuyền ai cũng mừng rỡ 
  Thấy tàu to đang đến , từ xa rồi gần... 
  Gom sức tàn, vẫy tay hò hét” cứu chúng tôi” 
  Bao tàu đến gần rồi âm thầm...bỏ đi lặng lẻ     
  Hãi phận quốc tế, trời ơi hãi phận quốc tế 
  Mặc thuyền sắp chìm... mặc sáu mươi lăm mạng sống 
  Đói chết, tử thần... đợi chờ... sao chẳng nhân tâm!? 
  Buồn nào bằng thấy chết không cứu... làm ngơ     
  Cứ đến gần gần quay phim chụp ảnh 
  Không cứu nguy không giúp gì vẫn lạnh lùng... 
  Tuyệt vọng buồn nhìn nhau nước mắt chảy.. 
  Tủi tim hồn, số phận, cuộc đời... giữa biển cả bao la     
  Tàu đi qua tàu đi lại... 
  Bao nhiêu tàu sao chẳng cứu chúng tôi... 
  Để đêm nay thêm một đêm bão tố 
  Góp sức tàn tát nước... thuyền sắp chìm     
   Trôi dạt lênh đênh sau đêm biển động 
  Không là hãi phận quốc tế đang ở đâu? 
  Thuyền không neo mặc sóng gió biển trời 
  Đến giữa trưa ô may ...lại thấy tàu lớn...     
  Đến gần rồi lại đi...thật tình hờ hững 
  Hy vọng gì duới trời nắng gắt chói chan chan 
  Nguyện cầu van xin... biết thuyền sẽ chìm, sẽ chết 
  Cũng là con người...sao không cứu chúng tôi     
  Đói, khát nằm... buồn chờ đợi biển ru 
  Trong tuyệt vọng lại có niềm hy vọng 
  Rồi cuối cùng cũng được một tàu vớt đưa lên 
  sáu mươi lăm mạng người hấp hối thoát nguy     
  Thế giới ơi, nhân loại ơi, Hãi phận quốc tế ơi 
  Luơng tâm, linh hồn, trái tim, tình người.... 
  Sao đành làm ngơ không cứu 
  Bao xác da vàng đã chết chìm rồi giữa biển đông...     
  Những giọt nước mắt không tên lai láng 
  uất nghẹn hồn của sáu mươi lăm người vuợt sóng đại dương 
  Của con mẹ Việt nam tạ ơn biển trời thương đế 
  Đã thoát chết trên đường vượt biển tìm tự do...