KHAI TRƯỜNG, EM KHÔNG CÒN ĐI HỌC

Tác giả Bài
THƠ NGÃ DU TỬ
  • Số bài : 1041
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.01.2009
KHAI TRƯỜNG, EM KHÔNG CÒN ĐI HỌC - 01.10.2018 16:42:42
Khai Trường, Em Không Còn Đi Học 



Một tai nạn quái ác đã làm anh Hồ, người thợ hồ cần mẫn với công việc, nhiều ước mơ cho Thư- cô con gái học xong lớp một, cậu con trai Hùng đang trong lớp chồi trường mẫu giáo không biết sẽ về đâu?.
Tương lai cho hai đứa con có lẽ chỉ còn trông chờ vào xấp vé số hằng ngày trên đường của mẹ nó từ đầu xã đến cuối thôn.
Sau tai nạn anh phải nằm nhà, từ khi xuất viện quay về với căn nhà thân yêu ấy anh buồn lắm, bởi cánh tay và chân trái anh hầu như không hoạt động được: Liệt. Thỉnh thoảng anh chậm chạp bước ra trước hè nhìn ngắm trời mây rồi than thở:
- Chẳng lẽ tôi không làm việc để kiếm tiền cho hai đứa con ăn học được, đời cha mẹ đã thiếu chữ nghĩa, chỉ mong nỗ lực với con cái mai nầy sẽ đỡ hơn vợ chồng tôi. mơ ước ấy ông trời cũng không cho thực hiện được, sao trời bất công với chúng tôi vậy?
Buổi chiều, ngồi vào bàn ăn, vợ anh hơi lúng túng, anh cảm nhận như có điều gì? 
Vợ anh nói với anh rất nhỏ sợ các con nghe được tụi nó buồn:
- Anh à, em không thể cho con gái lớn đi học được nữa, trong mấy tháng hè em cố gắng trích tiền mua lần  vài cuốn sách văn, toán lớp 2, con bé vui lắm ngoài công việc nhà xong nó mở sách ê a đọc, bất chợt em về thấy hết mệt nhọc vì con mình chăm học.
Sáng nay em lên trường của nó hỏi cô giáo lớp 2, cô bảo tiền PHHS và cơ sở vật chất 650 ngàn, tiền sách vở nữa ...  cũng gần cả triệu, còn tiền cho thằng cu nữa biết ở đâu ra? Thằng cu chắc phải cho nó đến lớp chứ ai trông nom nó mà chạy gạo, kiếm cơm bây giờ. Chắc là cho con Thư nghỉ phụ bán với em để cùng nhau nuôi và chăm sóc anh biết đâu sẽ đỡ hơn và anh lại làm việc kiếm tiền cho con đi học lại.
Hồ không nói gì, nhìn tay trái và chân trái lòng rười rượi buồn, bất chợt anh cũng trả lời:
- Thời gian phục hồi cho tay chân anh chắc lâu lắm, chẳng lẽ để con bé thất học! anh thở dài, Trời ơi. Thôi, tùy em định liệu nhà mình nghèo phải chịu thôi, mà anh thì...
Quay sang con gái người mẹ nước mắt lưng tròng khéo léo quẹt đi lệ rơi dài trên má, với thái độ bình tĩnh nói với con gái yêu:
- Con thương ba con chứ? 
Con bé hân hoan: 
- Con thương ba nhiều lắm, con mong ba lành bệnh kiếm tiền để cho con và em đi học.
Mùa khai giảng sắp tới mẹ đã mua cho con cặp và mấy quyển sách để con vào trường nhưng ba bây giờ không làm gì được một mình mẹ nuôi cả bốn người chắc mẹ chết mất, vé số càng ngày người ta càng ít mua hơn và người bán lại thêm nhiều hơn.
Con gái như hiểu ý mẹ nó: 
- Mẹ à, hay con học một buổi còn một buổi phụ với mẹ, con cố gắng chắc sẽ được mẹ à. 
                                                          ***
Tối ấy Hồ và vợ anh thỏ thẻ với nhau rất khẽ khàng dù các con đã say giấc, vì sợ con nó nghe làm tổn thương tinh thần nó, biết đâu có phép mầu từ những tờ vé số rủi may trước cuộc đời khốn khổ đã vô tình ập đến nhà anh.
Kể từ hôm ấy, chị lúc nào bán cũng chừa một tấm vé mà chị ưng ý nhất cất thật sâu vào trong bọc đựng tiền, và cũng từ buổi tối ấy con bé cứ lon ton chạy theo mẹ " tập sự" những lúc quán xá đông người hai mẹ con chia nhau ra mời khách, người quen chị cũng hỏi han:
- Cháu nó cũng theo chị bán phụ à, 
- Còn cả tháng nữa mới nhập học, gia cảnh khó quá cho cháu theo để có thêm mà mua sách vở học tập, Chị trả lời qua loa cho xong
Thỉnh thoảng trên đường vắng thấy chị nhắm mắt đi nhưng lâm râm trong miệng cháu buột miệng hỏi:
-  Sao mẹ đi mà nhắm mắt ruổi xe đụng sao, bây giờ người ta chạy xe ẩu lắm mẹ ơi, hôm trước chú Ba xóm mình đi sát đường cũng bị chú thanh niên tông, những lúc ấy chị lại xuýt xoa trong lòng vỗ về con:
- À mẹ chỉ hé thôi chứ không nhắm hết, mẹ còn thấy đường mà, nó nào biết chị nguyện cầu tấm vé mà chị cất trong đáy túi có khi nhờ lời nguyện cầu ấy mà trở nên ông Tiên ông Bụt để cháu được đến trường với chúng bạn. 
Nhưng tuyệt nhiên lời nguyện cầu không linh ứng và ngày khai trường cũng chưa chính thức những đến ngày 5 tháng chín cơ mà, nhưng trường của cháu bắt đầu học năm nay chính quyền cho các em học trước hai tuần lễ, các bạn Thư đã cắp sách đến trường cùng với mẹ cha trong bộ áo quần mới trắng xanh với con trai và đầm xanh với con gái khá đẹp. 
Bé Thư biết điều ấy khi ngang qua trường tiểu học, nó thả tay mẹ đứng lại nhìn một hồi lâu như thu vào tầm mắt mấy người bạn cùng lớp một, xong rồi mới lật đật chạy theo mẹ, lúc ấy chị như kẻ mất trí, nước mắt cứ rơi khi nhìn con với thái độ quan sát. Kịp đến cùng mẹ, nó thấy mắt mẹ buồn nhưng nó hỏi rất ngây thơ:
- Mẹ à, con nhìn vào lớp thấy mấy bạn lớp con năm ngoái đang ngồi học trên bục giảng có cô giáo mới.
Chị cố chống chế: 
- Sao con biết, nhà trường khai giảng ngày 5/9 cơ mà, hôm qua con xem chương trình tivi con không biết à? hôm nay trên vé mình bán ghi 27/8 
- Dạ con cũng có nghe, nhưng không biết sao các bạn con lại đi học, hay là các bạn nhà có tiền thầy cô cho đi học thêm trước. Thư hồn nhiên nói vậy
Mặt trời lên cao hơn, tia nắng hồng của mùa thu chói chang nhưng ấm áp hai mẹ con nắm tay đi trên con đường dài và rộng, con đường liên xã được tráng nhưa rất khang trang của miền Tây Nam bộ, thỉnh thoảng ngọn gió sớm làm mất lòng hai mẹ con, phía trước có mấy quán cafe nhiều người thường ngồi uống, bên kia là vài hàng quán bán thức ăn sáng, hai mẹ con lại chia nhau vào mời mọc, hầu mong xấp vé số mỏng dần điều nầy đồng nghĩa với tập sách  của Thư đầy đủ để chuẩn bị cho năm học mới với bao nhiêu ý nghĩ của em thường ngày thỏ thẻ cùng mẹ .
                                                               ***
Khi người ta khó người ta cố trông mong điều may mắn sẽ đến hầu giải quyết được cảnh khó của mình. Trong cuối cùng của tháng tám và đầu tháng chín của mùa thu, mọi sinh hoạt của gia đình vợ chồng anh Hồ không có gì thay đổi.
Khi hôm, mẹ đã nói rất nhiều với bé Thư, ngày mai là ngày khai trường con thương mẹ nghĩ học năm nay, sang năm mẹ cố gắng sẽ cho con đi học lại con nhé, em Hùng còn nhỏ quá không thể để ở nhà với ba được nên phải tới trường mầm non. Mẹ rất xin lỗi con vì nhà mình nghèo quá, mẹ mong con đừng trách ba mẹ, con cố gắng đi bán với mẹ, biết đâu trời thương con sẽ mau đi học lại với các bạn.
Con bé không nói không rằng bật khóc như chưa tùng biết khóc, cái khóc của nó làm xốn xang đến tâm can, ba mẹ nó đã đành, thằng em nó cũng khóc theo. Nó ấm ức cả tiếng đồng hồ cho đến khi nó ngủ thiếp.
Hôm sau ba mẹ con cùng đi đến trường với cu Hùng, chị kịp gửi cho cô giáo rồi vội vả cùng bé Thư đi bán, chị không đi đường ngang qua trường tiểu học của nó vì sợ con mình buồn, chị dẫn trờ đi đường khác, Thư hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ cho con đi ngang con đường có trường con để con xem các bạn con vào trường rồi đi bán cũng được mà. 
Ngẫn ngơ một hồi lòng chị chùng xuống như dây dàn buông trục, lòng chị băn khăn nước mắt chị chảy dài rơi xuống đất, nỗi buồn có lẽ khi lập gia đình đến giờ chưa bao giờ buồn hơn lúc nầy, con bé thấy mẹ khóc thương mẹ vô cùng, nói lại hỏi:
- Sao mẹ khóc? Lần nầy thì chính chị chứ không phải bé Thư, chị vỡ òa thành tiếng khóc nức nở. 
- Mẹ xin lỗi con, tha thứ cho ba mẹ vì không có tiền cho con đến trường nên mẹ không thích cho đi đường ngang trường con, mẹ sợ con khóc.
Hai mẹ con dừng trước cổng trường, chị đi ra xa hơn nhìn đứa con mà lòng dậy lên nỗi buồn không thể nói thành lời. Còn bé Thư đứng áp sát cửa trường nhìn các bạn mình cùng lớp đang nô nức với mùa khai giảng mới. Học sinh cả trường sắp thành hàng trên sân, lời thầy hiệu trưởng vang vang sau tiếng trống khai trường, vài phát biểu của người khác đến khi học sinh vào lớp, con bé quay đi mắt u buồn như đánh mất điều gì to tát trong lòng nó.
- Thư à, đi bán thôi con để còn về lo cho ba nữa
- Dạ, con biết rồi,  nó lật đật chạy vù đến mẹ, vẫn liến thoắng nói :
- Con sẽ không đi học trong năm học nầy, mai mốt mẹ bán có nhiều tiền con sẽ đi học lại nghe mẹ, con thích được đi học.
Ngoài đường xe cộ vẫn tấp nập, hối hả, nhịp sống cứ ồn ào từng phút từng giây chỉ có mẹ con Thư bước đều đi trên con đường dài và rộng nhưng lần nầy mẹ con nó yên lặng không nói một lời nào, tiếng dép trên đường của nó vẫn lách tách mang theo hoài bão của hai mẹ con: ĐƯỢC ĐẾN TRƯỜNG 

NGÃ DU TỬ


Ct.Ly

THƠ NGÃ DU TỬ
  • Số bài : 1041
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.01.2009
Re:KHAI TRƯỜNG, EM KHÔNG CÒN ĐI HỌC - 13.03.2019 21:23:00
Ký Sự Miền Tây Lục Tỉnh 


Đầu năm Kỷ Hợi (2019) nhóm bạn cũ của chúng tôi tại Sài Gòn và vùng lân cận tổ chức chuyến đi VỀ MIỀN TÂY Nam bộ. Riêng tôi rất thích người dân chơn chất xứ sở sông nước nầy.
Bắt đầu chuyến hành trình dài ngày của chúng tôi tại chung cư Tân Ký Tân Quý, Tân Bình sau khi hẹn nhau là chúng tôi có mặt tại điểm xuất phát ấy – nhà của anh Lê Văn Công & Bích Thu đúng 4 giờ sáng ngày 01/3/2019 là khởi hành.
Điểm đầu tiên chúng tôi hướng đến là Lấp Vò, Đồng Tháp với khu du lịch Văn hóa Phương Nam, ấy là một quần thể khá rộng của đia danh Lấp Vò Đồng Tháp với kiến trúc Huế do ông Đặng Phước Thành một thành viên doanh nghiệp của ViNasun rất có lòng với quê nhà thực hiện công trình nầy.
Trước khi vào cổng có cả hàng sen ven đường vì được chăm bón nên hoa rất to và màu sắc khá sặc sỡ làm vui lòng cho người đến thưởng ngoạn, Sư cô Huệ Ý trụ trì Bảo Châu Ni tự ở khu Đại Tòng Lâm cũng đi với chúng tôi rất thích thú nhờ tôi chụp khá nhiều hình với sen, còn tôi thì tranh thủ chụp vài tấm cho chính mình.
Đường dẫn vào khu du lịch Văn Hóa Phương Nam phía phải là nơi bán vé, bên trái là khu trưng bày điêu khắc gỗ phải thừa nhận thợ điêu khắc tuyệt lắm các hoa văn đường nét rất tinh tế, nhất là hình Quan Thế Âm khuôn mặt khá thanh thoát toát lên nét từ bi của người. Đặc biệt có cối xay đá khá nhiều từ nhỏ đến lớn khi tôi vào với ánh sáng ngược khá đẹp tôi đã có vài tấm ảnh mà tôi ưng ý. 
Lần vào trong, đối diện với cổng Tam quan là một kiến trúc cầu ngói giống như cầu ngói Huế hay Hội An bắt ngang qua dòng kinh chỉ khác là mặt cầu dạng tam cấp để du khách ngồi nghỉ.
Tôi còn chụp lại một văn bia nói rất rõ về thời gian đào và kết thúc của kênh Xáng một con kênh mà người Lấp Vò khá tự hào với tiền nhân, theo tài liệu còn lưu trữ thì Kênh Xáng được lên kế hoạch từ năm 1903, khởi công đào từ năm ngày 06/10/1912 bằng Cạp Xáng và hoàn thành ngày 16/01/1913 với tổng chi phí là 60.300 France và 16,200$ đông dương, chỉ hơn 3 tháng một kênh đào dẫn nước tưới tiệu và đi lại bằng ghe xuồng rất tiện lợi cho người dân. Tuyệt vời phải không các bạn?
Bên trong gọi là Linh từ là nơi thờ tự từ Ngọc Hoàng Thượng đế cùng Phật và Tiên Thánh, Thần có 2 tượng lộ thiên là Bổn Sư Thích Ca và Quan Âm lộ thiên bằng đá non nước khá đẹp.
Phía phải từ cổng vào có các chân dung những người có công với miền Tây Nam bộ như : Bùi Hữu Nghĩa, Trương Công Đinh, Nguyễn Đình Chiểu và cả Cao Văn Lầu… cũng được tạc tượng đặt nơi đây, phải nói Ban tổ chức khéo chọn các điêu khắc gia nên các chân dung rất đẹp và giống các ảnh chân dung của người đó.
Công trình còn tiếp tục mở rộng xây dựng, hy vọng lần sau sẽ có nhiều điều thú vị hơn. 
Rời khu du lịch Văn Hóa phương Nam chúng tôi hướng về Sa Đéc qua phà Vàm Cống về Thốt Nốt, mai mốt đây khi thông cầu Vàm Cống thì coi như phà chỉ là cổ tích của phương tiện chở xe và người qua sông, vì vậy chúng tôi tranh thủ chụp vài tấm ảnh coi như tư liệu một thời, ghé Cần Thơ ăn trưa tại nhà hàng khá sang trọng và tranh thủ để đến khách sạn Hoàng Hải Đăng số 66 Nguyễn An Ninh rất gần với bến Ninh Kiều và chợ đêm Cần Thơ cũng như cầu Tình Yêu mà chúng tôi đã đặt trước tại thủ phủ Tây đô để buổi tối có thể thưởng ngoạn hoặc chuyến du lịch trên sông Hậu hay café hoặc dạo mát trên cầu Tình yêu, vì sao có tên gọi thơ mộng như thế, vài người cho tôi biết là khi cây cầu hoàn thành một số tình nhân hẹn nhau đem ổ khóa đến nơi ấy khi thề nguyền kết tóc xe tơ hay mãi yêu nhau xong khóa chiếc khóa vào cầu rồi ném chìa xuống dòng coi như sẽ nên duyên chồng vợ như lời đính ước thiêng liêng của đôi trai gái yêu nhau, có lẽ đây là copy mô hình giống như cây cầu Tình yêu của châu Âu vậy. 
Buổi tôi nơi đây, tại bến Ninh Kiều nầy khá thú vị nhà hàng cùng các quán xá đèn màu led rực rỡ cộng với ánh đèn của cầu Tình yêu rất nên thơ làm du khách rất thích thú vì vậy ai cũng muốn có vài bức ảnh để up lên Facebook của mình, hay làm kỷ niệm, phía dưới cầu có tàu du lich trên sông hát ca cổ làn điệu đặc chất Nam bộ của miền Tây, ai thích hát tân nhạc vẫn thoải mái hát ca mục bởi đích của ban tổ chức là làm vui cho du khách, ticket cũng rẻ, người Nam bộ thích loại du lich trên sông kiểu nầy, và hầu như ai tới lần đầu cũng hiếu kỳ đến một lần cho biết nét văn hóa sông nước, tuy mới mẻ song cũng được vài mươi năm.
Nhóm chúng tôi cũng không ngoài ý nghĩ ấy, tôi như con quay chụp hình hết người nầy đến người khác, ai cũng gọi ới ời tôi liên tù tì mặc dù mỗi người đều có điện thoại thông minh chụp hình khá tốt, vui lắm, riêng bản thân tôi cũng chỉ muốn các thân hữu vui trong chuyến đi mà thôi.
Khi quay về ghé nhà hàng, khách sạn café ngồi thư giản sát khu Ninh Kiều để xem dòng người tấp nập ở bến Ninh Kiều cũng vui mắt ngắm giữa cơn mộng thường nào trai thanh gái lịch cùng với những khách ngoại quốc qua lại có lẽ họ thích thú, vui vẻ cười nói lạ thường.
Chợ đêm Cần Thơ cũng thường như những chợ đêm khác: bán áo quần, giày dép, và có cả hàng lưu niệm Cần Thơ nhưng ngăn nắp hơn, gọn gàng hơn, dù vậy chúng tôi không ghé chỉ băng ngang xem sơ qua để thỏa lòng các anh chị. 
Quay về khách sạn cũng hơn 10 giờ tối, chuẩn bị cho ngày mai dậy sớm tham quan chợ nổi Cái Răng, Cái Răng tuy không bằng chợ Phụng Hiệp Hậu Giang bởi ở Phụng Hiệp gồm 7 dòng sông tụ về nên còn có tên chợ Ngã 7 rất sầm uất nơi các nghệ sĩ nhiếp ảnh rất thích đến để sáng tác, đặc biệt họp chợ rất sớm từ 5 giờ sáng tiếng gầm gào của các ghe, xuồng máy và tiếng trao đổi bán mua hàng hóa với nhau, mọi thứ từ hàng quán ăn uống, café cho đến tất cả nông sản đều được bày bán, người ta quảng cáo hàng bằng cách treo cao trên cây lèo để ghe khác nhận biết mặt hàng mà đến mua, rất thú vị và cũng chừng 9 giờ là thưa dần và chợ tan khoảng 10 giờ.
Tới miền Tây Nam bộ mà không được chứng kiến cảnh chợ nổi trên sông cũng là một thiếu sót, vì vậy các anh chị em nếu đi Cần Thơ cũng nên một lần đến để thấy cảnh nhộn nhịp mua bán trên sông buổi bình minh. Thú vị vô cùng
Và đúng 5 giờ sáng hôm sau xe chúng tôi khởi hành để anh chị em đến địa điểm đúng giờ, muốn vào chợ nổi Cái Răng chúng ta phải ngang chợ An Bình mua vé, tùy theo nhiều hay ít người mà ban tổ chức sẽ sắp xếp ghe lớn nhỏ, xuống ghe bắt buộc mặc áo phao sau đó là tài công chở dọc sông tham quan và đi chợ nổi. Phải nói trái cây miền Tây ngon, đủ loại tươi tắn lắm, nhà vườn hái từ chiều hôm trước chất sẳn sàng trên ghe để đúng giờ là ra chợ vì vậy rất tươi ngon. 
Người tài công dừng lại một quày hàng chuyên bán đồ lưu niệm trên sông của Cần Thơ nói riêng và Tây Nam bộ nói chung, chúng tôi vào ôi chao, đủ cả các mặt hàng mỹ nghệ từ cái gáo múc cho đến đụt, lờ, nón lá, nơm… đến các mặt hàng dừa như bình, ấm, chén, ủ… tất cả khá tinh xảo hay khăn rằn quấn cổ đủ các loại vải v.v…
Ai cũng mua một món lưu niệm để kỷ niệm với Cần Thơ.
Chúng tôi tiếp tục dạo trên sông đúng một tiếng rưỡi đồng hồ là người tài công trở về, giá một chuyến tham quan chỉ chừng ấy thời gian, nếu muốn chơi thêm phải trả tiền thêm cho tài công, nhưng xét thấy bấy nhiêu cũng đủ cho một hành trình nhỏ trên sông nên chúng tôi quay về và tiếp tục đến Cà Mau.
Tranh thủ ăn sáng trên xe bằng bánh mì kẹp chả, bởi đoạn đường còn quá dài khoảng gần 300 cây số ước tính khoảng 7 giờ đi đường chưa kể thời gian ăn trưa, Cà Mau không nhiều điểm để vui chơi, chỉ một số điểm như đảo Hòn Khoai, Hòn Đất, Đảo Cò và vùng ngập mặn Tràm Đước, đặc biệt là cột mốc cuối cùng của tổ quốc, ai trong chúng ta là người Việt cũng muốn một lần ghé thăm nơi đây, nó thiêng liêng khi nghe cột cuối cùng của đất nước và đặc biệt khi tới đây các bạn sẽ chứng kiến bình minh và hoàng hôn – mặt trời mọc lặn đều trên biển cả. Thú vị quá phải không quý vị dễ gì được thấy điều ấy nếu không đến Đất Mũi, Cà Mau.
Chúng tôi trực chỉ Cà Mau chỉ ghé ăn trưa tại thị trấn Năm Căn, ái chà thị trấn Năm Căn có mấy năm mà tiến bộ quá sá, Chúng tôi ghé Quán Nhân Đức, người chủ quán niềm nở như Nam bộ giới thiệu ngay với chúng tôi đặc sản “lẫu mắm”, chúng tôi đồng ý ngay, ai tới Cà Mau phải thưởng thức lẫu mắm, ngon lắm. Tại thành phố Cà Mau chúng tôi đi tìm đặc sản nầy nhưng không thấy và các quán lớn đã đóng cửa, đến Năm Căn lại có ngay là quá tuyệt. 
Đúng là lẫu mắm ngon ngưng có lẽ hơi mặn nên anh chị em không vừa miệng, riêng tài xế Long nói “ Lẫu mắm không mặn làm sao gọi là lẫu mắn” nghe cũng có lý.
Đoạn đường cuối cùng của đất nước nên lưu lượng xe cộ quá ít, chỉ thỉnh thoảng có vài chiếc xe chở du khách váo thăm cột mốc cuối cùng của đất nước. Từ Năm Căn vào Cột mốc cuối cùng phải nói quá nhiều cây cầu có thể nói đoạn đường nầy nhiều cầu nhất Việt Nam, bây giờ tất cả các cây cầu đều làm đàng hoàng bằng bê tông cốt sắt nên chuyến đi không có chi trắc trở, phải nói đây là nổ lực lớn của Cà Mau
Tại nơi cột mốc ấy chỉ có 20 hộ dân mua bán với khách du lịch và làm nghề biển nên có vẻ khá khá còn bên ngoài chút cho đến gần thị trấn Nam Căn trông vắng vẻ, eo xèo làm sao.
Dự trù của chúng tôi đến Đất Mũi khoảng 15 giờ là thuê ghe ngay ra đảo hòn Khoai, một hòn đảo rất hoang sơ nước trong xanh khá đẹp nhưng hỡi ơi khi đến nơi tôi liên hệ thì bây giờ nơi ấy là căn cứ quân sự, không cho phép du lịch nữa, chả hiểu lý do gì lại vậy, thôi thì có khá nhiều thời gian cho chúng tôi ngắm biển. 
Nắng khá gay gắt tôi và Triêm nhanh chân đi tới cột mốc cuối cùng chụp mấy tấm ảnh và chụp cả nhà hàng Thủy tạ trên biển nhưng giờ nầy chỉ là phế tích, người ta đã đập phá cả cầu đi bộ ra nhà hàng, mọi cái thay đổi bởi thần thời gian, ngược lại cột mốc GPS 0001 đã làm thêm khá khang trang, bên trong nữa là cột cờ với phía dưới là mô hình chiếc tàu thủy khá ấn tượng còn đang thi công dỡ, chưa hoàn thành có lẽ trong năm nay là xong. 
Và tôi tưởng các bạn thuê xe điện chở vào vì đa số là phụ nữ không dè chẳng ai đi, tất cả lội bộ vào khoảng cách cũng chẳng xa chừng 1km, tuy vậy có lẽ các bạn không quen đi bộ nên chậm trễ.
Tranh thủ chụp hình kỷ niệm cho các bạn ở cột mốc cuối cùng của Tổ quốc và trở ra cũng đã hơn 4 giờ chiều, xe quay đầu và chúng tôi trở lại khu du lịch cực nam tổ quốc Khai Long chuẩn bị thi công, đây là công trình của Cà Mau đầu tư, có lẽ lần sau đến sẽ đẹp hơn, trên đường vào khu du lịch có cặp rồng làm bằng chất liệu xi măng khá lớn và đẹp có lẽ các nghệ nhân điêu khắc rất lành nghề, dài chừng vài mười mét dường như Ban tổ chức khu du lịch muốn nói lên sự bề thế của khu du lịch nầy, tôi chụp vài tấm hình để các bạn lưu giữ cho mai sau, ngoài ra các “nữ người mẫu” trong đoàn chúng tôi cũng tạo dáng chụp từng bừng làm ồn ào khoảng đường vắng lặng.
Chúng tôi về khách sạn OZON mà Bích Thu đã đặt trước tại thị trấn Năm Căn, ồ thì ra đây là khách sạn ba sao khá đẹp phía sau có cả nhà hàng và hồ bơi cùng cảnh quang khá phong phú. Tôi thật sự ngạc nhiên với kiến trúc khách sạn nầy bởi cách bày biện, trang trí bên trong lẫn ngoài khá lịch thiệp và chu đáo.
Chúng tôi ăn cơm tối trên đại lộ tại thị trấn nầy 
Buổi sáng tại khách sạn chúng tôi điểm tâm và café ở tầng trệt và rồi không quên chụp mấy tấm hình kỷ niệm, đúng 7 giờ là lên đường bởi chặng đường Đất Mũi- Cà Mau đến Sài Gòn quá dài và chúng tôi còn những 4 điểm đến.
Điểm đầu tiên là nhà thờ Tắc Sậy hay còn gọi là nhà thờ Cha Diệp tên đầy đủ của cha là Trương Bửu Diệp, Nhà thờ Tắc Sậy cách thành phố Bạc Liêu khoảng 37km về hướng Cà Mau, Nhà thờ có kiến trúc mới lạ và độc đáo gồm có 3 tầng, tầng trệt là nơi để cho khách nghỉ ngơi, tầng 2 và 3 là nơi dâng thánh lễ với tiền sảnh rất rộng có thể để vài chục xe đò . 
Khu nhà bên trái là mộ phần Cha Trương Bửu Diệp được nằm trong kiến trúc một tòa nhà rộng lớn có ba nóc, trong đó nóc chính giữa cao hơn hai nóc phụ
Phòng bên dưới là nơi thờ phụng đức cha Trương Bửu Diệp có tượng toàn thân bằng gỗ quý điêu khắc cha Diệp khá thanh thoát.
Khu nhà bên phải là nơi nghỉ lại cho khách hành hương về viếng nhà thờ, chúng tôi đi đúng ngày chủ nhật nên khách hành hương khá đông, đến nổi xe chúng tôi tài xế đậu rất xa. 
Dãy nhà sau cùng là nơi để cho khách hành hương nghỉ chân và ăn uống nếu tự túc mang theo. 
Điều đặc biệt là khách hành hương đến nhà thờ Cha Diệp người không có đạo Công giáo lại nhiều lần hơn con chiên Chúa, vì vậy mà người ta gọi thân mến là “nơi hành hương tâm linh”.
Viết lại ký sự nầy có lẽ cả đoàn sẽ nhớ một sự việc là tôi đi tìm Thu Nguyệt, người bạn ở Hoa kỳ về vì quá đông, hơn nữa tôi sợ cô ấy không quen với thời tiết nắng nóng có thể ngất xỉu ở đâu đó hay Nguyệt lên tận lầu hai, ba để xem dâng lễ, chính vì điếu nầy mà tôi lên tìm tận lầu ba, rồi quay xuống phòng y tế khá lâu, khi quay lại chỗ đậu xe tưởng xe đã di chuyển tôi bèn quay lại đứng trước cổng chính nhà thờ để tiện mọi người quan sát thấy tôi (ai dè tôi chưa đến đúng nơi đậu xe, vì tôi để quên điện thoại trên xe nên ko thể liên lạc), báo hại Triêm phải tìm ngược lại tôi thành ra trễ nải.
Cũng từ nhân duyên nên vậy chăng?
Khi tôi lên xe mồ hôi còn ướt đẫm cả áo, tôi thấy Nguyệt buồn có lẽ thương tôi nhiệt tình quá nên vậy. chính vì điều nầy nên trong bữa ăn trưa Nguyệt đem đến bàn ăn của 4 chúng tôi “tạ ơn” một dĩa cơm đầy thịt luộc ngon, 
Chúng tôi ra xe tiếp tục cuộc hành trình điểm đến thứ 2 là Quan Âm Phật Đài hay còn gọi Quan Âm Nam Hải tọa lạc tại Khóm Bờ Tây, Phường Nhà Mát, TP Bạc Liêu, một trong những điểm đến của khách hành hương khá rộn rịp mỗi độ tết đến xuân về hay ngày vía Quán Thế Âm 19 (Al) hằng tháng.
Chùa Quán Âm Phật Đài còn trong quá trình xây dựng
Quán Âm Phật Đài là tên một ngôi chùa thuộc hệ phái Phật giáo Bắc tông; hiện tọa lạc ở phường Nhà Mát, thành phố Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu, Việt Nam. Đây là một công trình văn hóa tâm linh nổi bật của tỉnh, với pho tượng Bồ Tát Quán Thế Âm cao 11 mét, đứng uy nghi giữa một không gian thoáng đãng hướng nhìn ra Biển Đông (theo Wikipedia)
Khi chúng tôi đến nơi nắng rất gay gắt nhưng ai cũng vào tham quan
Chính giữa là tượng Quan Âm đứng hai bên tả hữu là 2 điện thờ: Thiên thủ thiên nhãn và Địa Tạng vương bồ tát ngoài ra còn có khu ăn uống miễn phí cho khách hành hương, phía sau có các công trình nhưng ít người chú ý.
Có điều đã nhiều năm nhưng mọi người cứ đem lễ vật đặt cúng dưới đất trước tượng lộ thiên quá nhiều chỉ có nắng bụi nhận lãnh thiếu đi tính trang nghiêm lẽ ra phải có mái che và bàn đặt phẩm vật và có người quản lý để tính trang nghiêm sẽ cao hơn và khách ngoại quốc sẽ nhìn với ánh mắt khác. Chúng ta buồn vì những nơi thế nầy quá xô bồ, đề nghị địa phương nhất là ban tổ chức sắp xếp lại trật tự để gọi là nơi hành hương đáng đến cho Bạc Liêu nói riêng và Tây Nam bộ nói chung. 
Hành trình tiếp tục tiến về Sài Gòn, chúng tôi ghé nơi trưng bày sản phẩm bánh Pía, Sóc Trăng có đặc sản bánh Pía rất nổi tiếng, nơi đây Cty TNHH Tân Huê Viên tọa lạc tại 153 Ấp Phụng Hiệp, QL 1A An Hiệp, Châu Thành, Sóc Trăng đã đầu tư công nghệ sản xuất bài bản sản phẩm cũng khá nhiều mặt hàng ngoài bánh Pía và Lạp Xưởng được xuất đi nhiều ở các nước Bắc Mỹ và Châu Âu, mấy năm gần đây ngày tết Trung Thu người ta có xu hướng làm quà bằng bánh Pía có lẽ bánh Trung Thu có nhiều thương hiệu giả chăng? Người tiêu dùng bây giờ có quá nhiều lựa chọn nhờ có công nghệ internet hổ trợ. 
Nơi nầy khá đẹp như một nơi cần dừng chân nếu ai có dịp về Sóc Trăng. Khuôn viên bãi giữ xe rộng đủ dung chứa cho hơn 50 xe đò và kiến trúc khá đẹp, từ bên ngoài lẫn trong phòng bán hàng, nghe nói công ty còn mở rộng thêm sang bên kia nữa.
Vào phòng trưng bày và bán sản phẩm tôi chú ý đến bộ bàn ghế cua nghe nói đây là khối gỗ tốt nghệ nhân đục đẽo để có bộ bàn ghế nầy, các bạn tưởng tượng khối gỗ lớn vậy mà đục đẽo thì công phu biết chừng nào và tấm phản dày trên 30 phân khá rộng và dài điều ấy chứng tỏ cây gỗ phải có tuổi thọ trên một trăm năm, cùng với các khối thạch anh tím, đỏ, vàng trưng bày trong tủ kính rất lộng lẫy. Rất tiếc ít thời gian quan sát nên không thể nói hết cho các bạn. Đoàn chúng tôi ai nấy cũng đùm túm khá nhiều quà về cho gia đình dù gì cũng một chuyến du lịch miền Tây, ít nhiều cũng có tí quà cho gia đình để làm vui. 
Chúng tôi tranh thủ về Sài Gòn đến bùng binh Vĩnh Long theo quốc lộ 1A có quán khá đàng hoàng khách ở đây là những khách du lịch, xe dừng lại ghé vào quán Trưng Vương 2 nổi tiếng rất lịch với khách hơn nữa suốt chặng đường cũng mãi tranh thủ, thôi từ tốn ăn bữa cơm thịnh soạn cho đã đời đi nào đàng nào cũng sẽ đến nhà, 
Với kinh nghiệm của chúng tôi nên ăn tối sớm kẻo muộn xe từ miện Tây đỗ về rất đông sẽ kẹt xe nhưng vì mãi mê trò chuyện nên cuối cùng về gần cầu đến cầu Mỹ Thuận là kẹt cứng, biết nhưng không tránh khỏi. Ấy cũng là duyên vậy.
Cuối cùng chúng tôi trở về điểm xuất phát cũng gần 12 giờ đêm. Xuống xe còn quyến luyến chia tay.
Du lịch để mở rộng kiến thức và biết sinh hoạt cũng như văn hóa vùng miền mình được đến vì vậy thời đại bây giờ hình như người ta ý thức được điều ấy nên ai cũng nghĩ rằng ấy là nhu cầu của đời sống.
Một chuyến đi thú vị cái được của nhóm chúng tôi là ai cũng vui vẻ trong tình thân ái bè bạn rất chân thành trong suốt thời gian hành trình. 
Sẽ còn lưu dấu kỷ niệm đẹp cho những ngày sau của mỗi chúng ta, phải không các bạn?
 
NGÃ DU TỬ
SG ngày 08/3/ 2019
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2020 21:42:58 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >

THƠ NGÃ DU TỬ
  • Số bài : 1041
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.01.2009
Re:KHAI TRƯỜNG, EM KHÔNG CÒN ĐI HỌC - 13.03.2019 21:29:07
THân mến chào Hiệp sĩ hào hoa đã chọn truyện ngắn của tôi vào thư viện VNTQ, mời đọc vài truyện nữa cho vui nghen. 
Mến, NDT/SG
 

Ct.Ly

THƠ NGÃ DU TỬ
  • Số bài : 1041
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.01.2009
Re:KHAI TRƯỜNG, EM KHÔNG CÒN ĐI HỌC - 15.04.2019 23:01:45
Oh, Tks hiệp sĩ hào hoa nhiều nghe, chúc thật vui. Mến, NDT/SG


 
 

THƠ NGÃ DU TỬ
  • Số bài : 1041
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.01.2009
Re:KHAI TRƯỜNG, EM KHÔNG CÒN ĐI HỌC - 30.07.2019 22:25:50
CHO SINH NHẬT SEN XANH
28/6/19 

Ngày ấy xa xôi rồi, khó quá em à các con mình thiếu thốn trăm bề, anh thì suốt ngày cày xới các con đường Sài Gòn để thành gạo, thành cơm. Em quán xuyến từ trong ra ngoài, chỉ nổ lực và chăm chỉ, trời đất không phụ lòng người lương thiện và rồi bây giờ con cái cũng đã ổn, tuy chưa có cái gì mà đầu thực dụng gọi là "tài sản hoành tráng" nhưng chắc chắn các con ta có kiến thức để sống và tồn tại được với đời nầy, ta cũng có vuông nhà khi mệt mỏi trở về thấy an lòng đó là kết quả của chuỗi ngày làm việc không biết mệt mỏi của chúng ta. 
Mỗi người một số phận theo dòng đời trôi đi cùng trần gian, ta đã bơi lội trên con sông rộng lớn ấy, đôi lúc đuối sức tưởng chừng bị nhận chìm xuống đáy sông nhưng không, sự nỗ lực vẫy vùng ấy cuối cùng cũng được đền bù xứng đáng. Chúng ta cảm ơn đời trong buổi cơ cực những ngày đầu, giá như bắt đầu từ sự sung sướng có lẽ ta không cảm nhận được trần gian sướng khổ đan xen, có mấy ai trên đời mãi sung sướng, mãi cơ cực.
Hành trình còn tiếp diễn vì đời còn phía trước, anh muốn cùng em viết tiếp câu chuyện về đời sống chúng ta bên hạnh phúc và khổ đau mà may mắn duyên phận đã cho anh và em em cùng nắm tay dự phần trong dòng thác trần gian đa gian nan nầy. 
Mùa đông năm ấy anh viết riêng cho em trong lặng lẽ miệt mài:


THƠ VIẾT CHIỀU MÙA ĐÔNG

Thắp lên em ngọn lửa lòng 
Sẽ thêm hơi ấm buổi đông chí chiều 
Bàn tay nắm chặt tin yêu
Áo cơm lận đận bước đều cùng em 

Tháng năm thuyền thúng nổi chìm 
Thương tôi chưa mỏi cánh chim giang hồ
Cả đời nặng một chữ thơ
Mai sau ai có đau.. tờ sử tôi
Mùa đông giọt giọt mồ hôi
Nhỏ vào hạnh phúc triền đồi trổ bông 

Cuối cùng nước cũng về đông
Câu thơ bay giữa mênh mông Thái bình (NDT 90)

Áo xưa giờ đã cũ, vai đã sờn, gấu đã sút nhưng sá gì nó vẫn an nhiên thẳng thớm đến những nơi lịch lãm, dẫu mắt người lắm đổi thi phi. 
Không gì đẹp hơn bằng lòng thực thà, tính quả cảm và cách sống bất khuất của mỗi con người trong dòng đời chìm nổi nầy của nhân gian muôn mặt. 
Chúng ta hãy cố lên em nhé. 
Ngày mai bình minh sẽ rực sáng trước cổng ngày, giấc mơ bình yên và hạnh phúc nhờ có ánh nắng mặt trời rạng rỡ mà lung linh đầy sắc màu ảo diệu vô cùng, phải không em? 
Cảm ơn đời còn có em.
Một sinh nhật hạnh phúc trong cái có của mình em nhé.  
 
Ngã Du Tử

 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2020 16:55:46 bởi THƠ NGÃ DU TỬ >

THƠ NGÃ DU TỬ
  • Số bài : 1041
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.01.2009
Re:KHAI TRƯỜNG, EM KHÔNG CÒN ĐI HỌC - 07.04.2020 14:28:27
Tks cô em admin dễ thương của trang nhà. Chúc vui. 
À, nè CT. Ly ơi anh vừa up trên trang văn ĐỌC MEKONG DÒNG SÔNG NGHẼN MẠCH có trích bài viết em một đoạn Tks nhiều nhé.
Anh, NDT/SG.