Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn toàn tập (2018)
CHỢT NHỚ
Đầu đình chợt nhớ đêm sao
Cánh đồng chợt nhớ thu nào mưa bay
Đồi sim chợt nhớ cỏ may
Vườn dâu chợt nhớ trăng đầy giếng thơi
Bến sông chợt nhớ một người
Bão dông chợt nhớ biển trời Trường Sa
Đường làng chợt nhớ anh xa
Mắt em chợt nhớ lệ nhòa trong mưa…
1994
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: Ảnh Hoa hậu Việt Nam 2012 Đặng Thu Thảo (nữ sinh) và nữ diễn viên Xuân Văn sưu tầm từ internet
HOA QUỲNH NỞ
Giữa đêm chỉ thoảng hương thơm
Cánh quỳnh vẫn khép như còn đợi ai
Em về lấp lánh sương mai
Môi cười, hoa nở ngát hai đóa quỳnh!
2001
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: ảnh hoa quỳnh và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
HOA SỨ TRẮNG
Cô bé cài băng đô
Không còn về trường cũ
Hoa sứ buồn ủ rũ
Lạnh ướt một bàn tay.
Hoa vẫn ngát hương bay
Như ngày xưa đến lớp
Như chiều nào bất chợt
Ta tìm em bơ vơ.
Đâu rồi màu hoa sứ?
Đâu rồi màu băng đô?
Đâu rồi mùa thu cũ
Gió nối lời vu vơ?
Chỉ còn là giọt nắng
Rơi trong chiều rưng rưng
Băng đô vàng áo trắng
Một thời ta bâng khuâng.
Chỉ còn là trang vở
Những nỗi niềm không đâu
Một bài thơ viết dở
Một nỗi lòng chôn sâu!
Cuối thu chiều gió dậy
Mây lặng lờ lang thang
Em xa mùa hạ ấy
Bông sứ buồn miên man.
Cô bé cài băng đô
Đã quên rồi trường cũ
Hoa sứ giờ ủ rũ
Thổn thức lạnh bàn tay!
1994
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: ảnh hoa sứ trắng và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2018 19:52:49 bởi ThanhTracNguyenVan >
TÌNH VỠ
Tình em như cánh chuồn chuồn
Khi bay đậu lại nỗi buồn riêng tôi
Dây trầu chưa quấn chợt rơi
Vành trăng chợt vỡ để người chợt xa…
1994
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: Ảnh người mẫu Thái Nhã Vân và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Thạch Động là một danh lam thắng cảnh ở Hà Tiên. Tương truyền Thạch Động là nơi Đại Bàng giam giữ công chúa và chính Thạch Sanh đã giết Đại Bàng cứu công chúa tại đây. Những câu thơ cuối Thanh Trắc Nguyễn Văn đã xếp thành hình bậc thang và tạo hiệu ứng âm thanh, nhằm miêu tả đường lên Thạch Động chông chênh cùng với tiếng chuông chùa âm vang trong chiều. -------------------------------------------------------------------------------
TIẾNG CHUÔNG CHÙA TRONG THẠCH ĐỘNG
Hà Tiên thu đến rồi em
Đường lên Thạch Động chông chênh nắng vàng
Mây chiều rủ gió lang thang
Bẽ bàng lá giận khẽ khàng rụng rơi.
Đá xanh xanh bám đỉnh trời
Giọt tan lách tách ướt lời đưa trao
Câu quen quen đến ngọt ngào
Câu thương thương đến bứt nhàu cỏ may.
Cầm tay rồi lại dắt tay
Dìu nhau qua hết tháng ngày buồn tênh
Nẻo lên
.......lối xuống
.............gập ghềnh
Chuông rền Thạch Động
...................bồng bềnh khói sương.
Hà Tiên 1997
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: ảnh Thạch Động và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
GIỌT LỆ MUỘN MÀNG
Cũng từ ngày ấy con khóc vùi trước cỏ
Trước mộ bia đất lạnh, hương tàn
Ngày mẹ mất là những ngày trốn học
Con bỏ nhà theo lũ bạn đi hoang.
Con đâu biết dưới mái tranh nghèo cũ nát
Mẹ thương con, chịu vất vả tháng ngày
Bát cơm trắng mẹ sớt dành cá thịt
Con ăn thường nào nếm được đắng cay.
Giờ lạc lõng giữa đường đời xuôi ngược
Con lao đao khi đã mất mẹ rồi
Hạt muối mặn mới hay còn vị chát
Bát cơm người là nước mắt đầy vơi.
Con ăn năn xin lạy quỳ trước mộ
Lệ muộn màng xin được rưới cỏ tươi
Lời mẹ dạy vọng vang từ cõi nhớ:
Dẫu bơ vơ…
Cũng phải sống
Để thành người…
1996
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: Ảnh nữ diễn viên Thang Duy (Trung Quốc) và ảnh áo dài của nhiếp ảnh gia Dương Quốc Định sưu tầm từ internet
TRONG NẮNG ẤM XUÂN HỒNG
Con thắp một ngọn nến
Sáng rực giữa đêm đông
Nhớ ngày xưa mẹ khóc
Lệ nến rơi đỏ hồng.
Ngọn nến là ngọn lửa
Sưởi ấm nỗi buồn con
Thương mẹ đời cơ cực
Xác thân mau héo mòn.
Ngọn nến là ánh sáng
Soi dắt đường tương lai
Bao lần con vấp ngã
Mẹ nâng dìu trong tay.
Tuổi thơ nhiều lầm lỡ
Một thời con rong chơi
Giờ hiểu ra đã muộn
Mẹ xa rồi mẹ ơi!
Ngọn nến dần vắt kiệt
Đâu hình bóng mẹ tôi?
Chỉ còn là sáp lửa
Sắp lụn tan trong đời.
Chỉ còn là nước mắt
Mẹ rơi rớt vì con
Chỉ còn là mất mát
Thấm nỗi đau trong hồn.
Vầng dương rồi hé sáng
Đã qua hết đêm đông
Mẹ ơi, mình con khóc
Trong nắng ấm xuân hồng…
1995
(Tuyển tập thơ Lời Trần Tình Dâng Mẹ Cha – NXB Tổng hợp Đồng Tháp 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
ĐÀ LẠT TA VỀ
Đà Lạt ta về tìm trái thông
Tìm thông chợt thấy má em hồng!
Má em hồng quá thông không rụng
Rụng xuống hồn ta chút gió dông!
Đà Lạt ta về tìm trái mơ
Mơ chẳng tìm ra đến tận giờ!
Giận mình sao cứ lơ mơ mãi
Mơ nhiều đêm lạnh vẫn bơ vơ!
Đà Lạt ta về tìm trái tim
Thuở xưa rơi rớt biết đâu tìm?
Em nhặt được không thì trao lại
Thương giùm gã ấy mắt lim dim!
Đà Lạt 1995
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: ảnh thác Pongour (Đà Lạt) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
KHÔNG HIỂU???
Không hiểu vì sao nhỏ bỗng buồn
Sân trường u ám bỗng mưa tuôn!
Kìa ai ngơ ngác, ai ngồi khóc
Lệ ướt hoen mi, ướt ngập trường!
Không hiểu vì sao nhỏ chẳng nhìn
Ngập ngừng ta hỏi, nhỏ làm thinh!
Giờ chơi nhỏ giận "xù" đâu mất
Ta đợi người ta, ngóng một mình!
Không hiểu vì sao nhỏ thích hờn
Để chiều tan học thích cô đơn!
Để ta lủi thủi theo người ấy
Mưa ướt hai mình, ai ướt hơn?
1994
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: Ảnh nữ diễn viên Tăng Thanh Hà (ngồi ghế) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
CƠN SỐT ĐẤT
Khi ta về cơn sốt đất đang cao
Đồng tiền quẳng ra trên những đống gò ao bãi
Quán xá lềnh khênh
Nhạc tình rơi vãi
Giữa dòng đời ai nghiêng ngả
Ngả nghiêng?
Từng ngôi nhà hối hả mọc chông chênh
Vội thay mặt chủ sau mỗi lần được giá
Vườn ruộng ông cha giờ cháu con đem mặc cả
Tấc đất tấc vàng
Trong hai tiếng bán buôn.
Khi ta về nước mắt mẹ đang tuôn
Một hố lầy hoang cũng giật giành xỉa xói
Anh em nhìn nhau nghi ngờ soi mói
Chửi rủa trước nhà
Dao búa sau lưng.
Mẹ một đời người vẫn buôn thúng bán bưng
Thương đàn cháu đói lại đường xa chạy gạo
Đất chưa hóa vàng đã từng giờ rỉ máu
Bao nhân nghĩa cuộc đời theo nước lã trôi sông.
Khi ta về biết em nhớ hay không?
Hàng dâm bụt tuổi thơ đã không còn đó nữa
Một bức tường vôi mảnh chai găm tua tủa
Ngăn trở lòng người
Cứa nát những vì sao.
Ta bàng hoàng nghe vị đắng nỗi đau
Đất cao giá biến nụ cười em băng giá!
Người yêu cũ nay bỗng dưng xa lạ
Hỏi tại người
Hay tại đất
Mẹ ơi?
2000
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: Ảnh nữ diễn viên Tăng Thanh Hà sưu tầm từ internet
Chuyện xưa kể rằng dưới trần gian có một anh chàng nhà giàu rất kén vợ đẹp, nổi tiếng lên đến tận thiên đình! Ngọc Hoàng Thượng Đế bèn cho công chúa út xuống trần gian với lời dặn: "Nếu hắn biết thế nào là cái đẹp, ta cho phép con làm vợ hắn 20 năm. Còn nếu quá 3 năm hắn vẫn không biết thế nào là cái đẹp hoàn mỹ, con hãy cho hắn một bài học rồi về trời!"
Công chúa út xuống trần liền hóa làm một cô gái mặt mũi bình thường đến xin làm người hầu cho chàng nhà giàu. Với tính tình hiền dịu, thông minh và đảm đang không bao lâu cô gái được rất nhiều người khen ngợi. Chàng nhà giàu thấy cô gái không đẹp, lại là người hầu nên vẫn có ý không thích. Sau này nghe những người lái buôn đồn công chúa nước Xiêm rất đẹp, chàng nhà giàu liền đem của cải lên thuyền quyết đi cầu hôn công chúa nước Xiêm!
Ở lại nhà, cô gái hầu hóa thân trở lại thành công chúa út với sắc đẹp tuyệt trần. Thất vọng với nhan sắc của công chúa nước Xiêm, chàng nhà giàu trở về và bàng hoàng trước nhan sắc của công chúa út. Chàng vội chạy đến quỳ xuống cầu hôn, nhưng đã quá muộn vì đã đến hạn 3 năm. Công chúa út bay về trời, chàng trai chỉ còn nhặt được chiếc khăn tay của nàng. Tương tư và tiếc nuối khiến chàng nhà giàu bị bệnh qua đời và biến thành con rắn mối (theo Kho Tàng Cổ Tích Việt Nam, soạn giả Nguyễn Đổng Chi)
---------------------------------------------------------- TIÊN NỮ VỀ TRỜI
Trách ta sao quá vô tình
Bao năm tiên ở với mình không hay
Xuôi thuyền đi khắp đông tây
Tìm bao hư ảo để nay ngỡ ngàng.
Mải mơ bóng nguyệt lầu vàng
Tỉnh ra thì đã lỡ làng còn đâu
Uổng câu tát biển mò châu
Sợi tơ bỏ lạnh rơi sầu đáy sông.
Bao năm kinh sử nằm lòng
Sao không nhớ hiểu cành hồng ai trao?
Mắt tường biển rộng trời cao
Lại không nhìn thấy nụ đào trên cây!
Để giờ gió lạnh chân mây
Nàng tiên nữ ấy đã bay về trời
Sông xưa bên lở bên bồi
Bao nhiêu mộng cũ tan rồi em ơi!
1994
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: Ảnh nữ diễn viên Lưu Diệc Phi (Trung Quốc - ôm đàn tỳ bà) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
CHIẾC NHẪN THẦN
Đã có lần em gọi nhẫn
Và xoay
Giữa đêm đông lạnh lẽo
Anh vẫn hiện đến bên em
Kể em nghe chuyện cô bé Lọ Lem
Chuyện hoàng tử, bảy chú lùn và nàng Bạch Tuyết.
Đã có lần em gọi nhẫn
Và xoay
Trên sa mạc chói chang cát bỏng
Anh vẫn hiện đến bên em
Dịu dàng trao ly kem
Trao em niềm tin yêu và vị ngọt.
Đã có lần em gọi nhẫn
Và xoay
Trong bụi mù bão táp
Anh vẫn hiện đến bên em
Lau khô từng giọt lệ ướt lem
Khoác áo ấm lên đôi vai gầy lạnh buốt.
Rồi một lần em gọi nhẫn
Và xoay
Cùng đám bạn hú gào diễu cợt
Em chợt bàng hoàng thảng thốt
Chiếc nhẫn trên tay đã vỡ vụn
Gãy lìa…
1996
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
YÊU VÀ XA
Một người tiễn một người đi
Một vầng trăng lệ chia ly một người.
Xa xôi cũng đã xa rồi
Xa lòng, xa mặt sao lời cũng xa?
Lá vàng vàng nát phong ba
Mùa xuân về lại, người xa không về.
Cầm tay còn nửa câu thề
Nửa lang thang nhớ, nửa lê thê buồn.
Chưa thương chớ nói lời thương
Chưa xa chớ để đôi đường chia xa.
Cô đơn gió lạnh gian nhà
Nhai cơm cơm hẩm, nhắp trà trà thiu.
Trăm lần vẫn nói không yêu
Một lần xa vắng trăm chiều ngẩn ngơ.
Câu yêu nông nổi dại khờ
Câu xa lặn hụp bến bờ thương đau.
Lá trầu chẳng thắm duyên cau
Xuống đò đò đắm, qua cầu cầu trôi.
Đã yêu yêu chỉ một lời
Chẳng yêu dẫu sống trọn đời: không yêu!
1997
(Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999)
Thanh Trắc Nguyễn Văn Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: