Truyện ngắn
Kim Uyên 26.11.2018 16:09:51 (permalink)
Dubai du ký
Truyện ngắn Kim Uyên
 
Hành khách bắt đầu ra khỏi máy bay, lão Tị xách cặp xăm xăm đi trước bỏ mặc thằng Cò đang mải lôi hành lí trên khoang đồ xuống. Thấy sếp mình hăng hái đi, thằng Cò gọi với theo:
-         Sếp, đợi em không lạc đấy!.
-         Nạc nà nạc thế nào!. - Lão Tị không thèm quay lại, vừa đi vừa càu nhàu bằng cái giọng ngọng chữ l thường ngày.
Lần đầu đến Dubai thôi thúc tính tò mò của lão Tị. Lão muốn ngay tắp lự khám phá các vương quốc Ả Rập, cho dù chuyến đi chỉ một thầy, một trò. Thằng Cò có nhiệm vụ phiên dịch cho lão. Có bằng ngoại ngữ hẳn hoi, lão vẫn chẳng thể tự giao tiếp. Cứ nhìn thấy người nước ngoài, định uốn lưỡi nói câu gì đó, lão lại run. Lão sợ nói vừa ngọng, vừa sai, họ không hiểu đã đành, thằng Cò bịt mũi cười thì mất mặt quá!.
Lão Tị bỏ xa thằng Cò đi nhanh ra hành lang hướng về phía cửa kiểm soát. Thằng Cò bảo, qua đó sẽ có người đón. Danh nghĩa đi công tác, nhưng sự thực sang năm về hưu nên lão Tị tranh thủ đi chơi bằng tiền cơ quan. Đi cùng thằng Cò không phải “gu” nhưng vì nó là thằng biết cả tiếng Ả Rập nên lão đồng ý chứ ở chức vụ như lão thiếu gì đệ xin theo.
Mải nghĩ, lão Tị hăm hở bước vào một hành lang rộng nhưng vắng ngắt. Khi nhận ra điều đó lão bất ngờ khựng lại dáo dác tìm kiếm những người cùng ra máy bay lúc trước, nhưng chẳng hiểu họ biến mất lối nào?. Hành lang vắng vẻ!. Đang lơ ngơ vì bị lạc, lão chưa biết nên đi tiếp hay quay lại thì bất ngờ có hai viên cảnh sát to như hộ pháp, đứng chặn trước mặt. Họ xì xồ gì đó, lão nghe không hiểu. Lại thấy thái độ vừa lạnh lùng vừa có vẻ xấc xược của họ, lão Tị quay đi. Cuối cùng, một người hất hàm ra hiệu bằng tay, lão Tị làm thinh. Hai viên cảnh sát nói mấy câu nữa, nhưng lão vẫn kiên quyết im lặng. Ngay lập tức, chúng sấn lại, mỗi đứa sốc một bên kéo lão đi.
Bị đối xử như tội phạm, lão Tị điên tiết chửi nhặng xị. Hai thằng mắt xanh, râu quai nón không mảy may bận tâm vẫn kéo lê cái xác to béo của lão. Đi hết dãy hành lang dài hun hút, chúng đẩy lão vào căn phòng hẹp có cái bàn trống trơn. Lão Tị gườm gườm nhìn đầy căm giận. Lão lẩm bẩn: Chúng mày có biết bố mày là ai không?. Chúng mày dám kéo ông như vậy à.., rồi sẽ phải hối hận!. Chúng mày sẽ chết…
Lão Tị đang giận sôi người, hận hực nghĩ đến các hình thức trả thù hai viên cảnh sát đối xử tệ thì thằng Cò tất tả chạy vào. Trong lúc thằng Cò mừng rỡ tìm được sếp thì lão Tị gầm lên rủa: Thằng vô trách nhiệm, đồ thiếu lương tâm, mày để chúng lôi ông thế à?. Ông sẽ khai trừ mày ra khỏi đảng, ông sẽ cắt lương, cắt thưởng .., ông sẽ đuổi việc mày… Ông sẽ…!. Thằng khốn kiếp!... Thằng khốn kiếp…
Chờ lão bớt chửi, thằng Cò quay sang hai viên cảnh sát hỏi:  
-         Sao các ông giữ người?.
-         Ông ta đột nhập vào khu vực cấm - Một viên cảnh sát trả lời.
Thằng Cò há mồm, nó biết ngay lão Tị đi lạc. Sau một hồi trao đổi với hai viên cảnh sát, thằng Cò quay sang lão Tị:
-         Họ kết luận sếp mắc hai tội, một là đột nhập vào khu vực cấm, hai là cảnh sát kiểm tra giấy tờ nhưng không xuất trình cũng không trả lời, có nghĩa là bất hợp tác nên sẽ bị tạm giữ hai mươi tư giờ để điều tra xem sếp có ý đồ phá hoại hay liên quan đến tổ chức khủng bố nào không?.
Nghe vậy lão Tị nổi khùng:
-         Mấy thằng chó chết!. Mày gọi điện cho đại sứ quán đi. Thằng trưởng đại diện bên này là bạn tao…
-         Ùi.. ùi… sếp ơi!. Đây là sân bay Dubai chứ không phải Nội Bài hay Tân Sơn Nhất. Ở trong nước, sếp xuống máy bay có người đón đi lối cửa riêng. Khu vực cấm sếp được ưu tiên. Có gì không hài lòng là sếp gọi điện thoại.., nhưng ở đây không ổn.., rất là không ổn, đây là Dubai…
Lão Tị gằn giọng cắt ngang:
-         Mày gọi đi, bạn tao giải quyết.
-         Ngượng lắm sếp ơi!.
Nghe thằng Cò phản đối, lão Tị hạ giọng: Mày hỏi xem họ muốn tiền hay gì?.
Thằng Cò lo lắng phải đối mặt với rắc rối, lại sợ bị nhốt, bị phạt, nó đăm chiêu một lúc rồi quay sang hai viên cảnh sát:
-         Trên người ông Tị không có bất kì thứ vũ khí hay hóa chất gì, các ông không thể kết luận là khủng bố. Ông ta có bằng ngoại ngữ nhưng chưa sử dụng được nên đi vào khu vực cấm là đương nhiên. Hỏi không nói được vì các ông nói toàn tiếng Anh, tiếng Ả Rập, biết trả lời thế nào mà chả im lặng nên không thể kết tội bất hợp tác.
Một viên cảnh sát trợn mắt quát: - Mày nói láo… Lão ta là sếp của mày mà kêu không biết ngoại ngữ?. Thế mày là gì?.
-         Tôi là trợ lí cho ông ấy. Ở chỗ tôi nhiều sếp không biết ngoại ngữ, chỉ cần có “chống lưng”.
Viên cảnh sát há mồm:
-         “Chống lưng” là cái quái gì?
-         Một khái niệm quyền lực, chỉ cộng đồng ở đó mới hiểu ý nghĩa to lớn của nó.
-         Rối rắm vậy sao?.
Lời qua tiếng lại cãi nhau một lúc, cuối cùng thằng Cò phải nộp phạt ba trăm đô la. Viên cảnh sát còn khám xét hành lí của hai người mấy lượt nữa mới cho đi. Lúc thằng Cò xốc lại ba lô và xách cái cặp của lão Tị đứng lên, một viên cảnh sát ngăn lại:
-         Sếp mày dốt thế để hắn vác đồ.
Lão Tị thấy viên cảnh sát ngăn hành động của thằng Cò thì bực bội hỏi: - Chúng lại đòi gì?.
Thằng Cò dịch lại: Nó bảo ước gì có “chống lưng”.
Lão Tị không thèm nhìn hai viên cảnh sát, vừa đi vừa càu nhàu: Đồ ngu… chúng mày đừng có mơ!.
 
 
***
 
 
Sau một tuần đi chơi, thăm thú, lão Tị và thằng Cò ra sân bay về nước. Đã từng đi nhiều nơi, nhưng những ngày ngao du ở các vương quốc Ả Rập cho lão đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Mỗi tòa nhà là một công trình kiến trúc hiện đại đặc sắc tạo nên vẻ đẹp xa hoa giàu có trên cát. Nếu chưa đi, lão không thể hình dung ra những ngọn tháp vươn mình tận mây trắng. Cũng không biết đảo Dừa lộng lẫy neo giữa biển xanh. Đêm xa mạc lung linh huyền ảo đa sắc màu. Những bà vợ bịt mặt bằng vải đen đi bên ông chồng giàu có. Văn hóa và phong tục của người đạo Hồi cho lão những trải nghiệm thú vị đầy ám ảnh...
Tuy nhiên, ra đến sân bay lão Tị lại thất vọng. Nó không giống sự cố bị cảnh sát kéo đi lúc nhập cảnh vào Dubai tuần trước. Cũng không phải cảm giác nghe nhạc nước dưới chân tháp Burj Khalifa hay ngắm nhìn những cô gái có đôi mắt xanh thăm thẳm...    Lão Tị thất vọng vì két bia lão bảo thằng Cò mua về thết bạn bè sau chuyến đi bị giữ lại. Người ta cấm không cho mang bia lên máy bay. Ý định uống bia Dubai tại gia của lão đổ bể. Sau một hồi đắn đo và buông những tiếng thở dài, lão bảo thằng Cò:
 -  Mày mang két bia bán đi cho tao.
Thằng Cò boăn khoăn nhìn sếp, nhìn két bia định nói gì đó nhưng nó đã kịp rụt lưỡi lại. Tuần trước, khi thoát khỏi hai viên cảnh sát, về đến khách sạn lão Tị còn càu nhàu đến thối cả tai. Giờ lại đến két bia. Nó chậc chậc lưỡi, thấy số phận mình may mắn khi ở cơ quan chỉ làm việc ở phòng chuyên môn mà rất ít khi giáp mặt lão Tị. Nhưng không may cho lần này, nó là thằng giỏi tiếng Anh nhất, lại biết cả tiếng Ả Rập.  Vì thế thằng Cò phải tháp tùng lão Tị đi Dubai.
Thằng Cò lơ đãng nhìn quanh, chậc chậc lưỡi mấy cái, miễn cưỡng bê két bia đến một cửa hàng ăn gần đấy.
-         Tôi muốn bán két bia này, ông có thể  mua giúp không?.
Gã chủ cửa hàng mặc đồ trắng lắc đi lắc lại bộ râu quai nón đẹp như vẽ sau lời đề nghị của thằng Cò:
 - Không, nhà hàng không có khách uống bia.
Thằng Cò nghe vậy bê két bia đến một hàng ăn khác. Lần này, gã chủ có khuôn mặt mang nhiều nét Á Đông cũng thẳng thừng từ chối khiến thằng Cò chưng hửng. Nó đứng giữa sảnh rộng thênh thang đưa mắt tìm kiếm thùng rác. Nó tính vứt két bia đi rồi lấy tiền túi trả sếp cho nhẹ người. Tuy nhiên, nhìn quanh nhiều lượt thằng Cò chỉ thấy các cửa hiệu sáng rực mà không tìm thấy thùng rác ở đâu. Trong khi, lão Tị đứng ở đằng xa vẫn đang dõi mắt theo. Thằng Cò lại tặc lưỡi, nhẫn nại bê két bia đến một hàng ăn nằm khuất sau mấy cửa hiệu thời trang. Chờ cho gã chủ mặc đồ trắng từ đầu xuống chân đang thu tiền của mấy người khách xong, thằng Cò tiến lại:
-         Tôi muốn bán két bia này.
Gã chủ quán cao lớn, da trắng, mắt xanh tỏ thái độ không hiểu.
Thằng Cò nói chậm hơn: - Tôi mua gần hai đô la một chai, giờ tùy ông trả giá. Ông có thể mua két bia này không?.
Gã chủ lắc mạnh khiến phần đuôi của chiếc khăn trắng đội trên đầu quấn vào cổ gã nửa vòng: - Ở đây bán đồ ăn nhanh, không bán rượu, bia.
Lại bị từ chối, thằng Cò gãi đầu đề nghị:
-         Ngôn ngữ Ả Rập tôi không thạo, ông có thể hỏi mấy nhà hàng quanh đây mua giúp không?.
Gã chủ hàng ái ngại nhìn thằng Cò rồi cũng đồng ý đi hỏi các chủ hàng bên cạnh.
Lão Tị tiến gần chỗ thằng Cò. Hai thầy trò kiên nhẫn đứng đợi trong lúc hành khách hối hả tìm cửa ra máy bay. Thằng Cò nghe tiếng loa giục hành khách ra máy bay mà lo ngay ngáy. Nếu cứ loanh quanh với két bia có thể hai thầy trò nó sẽ bị nhỡ chuyến bay. Ở lại đây, không biết sẽ kéo theo bao nhiêu rắc rối mà sức nó không giải quyết được.
Cuối cùng, gã chủ cửa hàng cũng quay về trả lời dứt khoát: Không có ai muốn mua đâu.
Thằng Cò thất vọng quay sang hỏi lão Tị:
-         Làm gì bây giờ hả sếp?.
Lão Tị đắn đo một lát, trả lời: - Mày bảo với gã ta rằng tao muốn làm từ thiện két bia này!.
Thằng Cò nhăn mặt: - Ồ.., sếp ơi!. Ở đây không giống ở nhà sếp đi từ thiện mì tôm và quần áo cũ. Ở đây không thể!.
Thằng Cò còn muốn giải thích thêm với lão Tị, nhưng thấy mắt lão gườm gườm nhìn mình thì miễn cưỡng quay sang gã Ả Rập trình bày ý muốn của lão Tị.
-         Mày nói gì, tao chưa hiểu?. - Gã ta khăng khăng.
Thằng Cò nói to hơn: Ông Tị muốn chia bia cho những người nghèo uống.
Gã chủ cửa hàng nhìn hai thầy trò thằng Cò một lượt từ đầu xuống chân với đôi mắt xanh thăm thẳm rồi hất hàm: - Ở đây ai nghèo?.
Thằng Cò dịch lại cho lão Tị, chỉ thấy mặt lão đần ra còn thằng Cò ái ngại xin lỗi gã.
 Hai thầy trò thằng Cò lủi thủi quay đi.
 
 
 
 
 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9