Rêu   
 Góc hồn lỏi mấy vạt xanh 
 Có chăng hoang dã mới thành riêng tư 
 Sợi tơ khảm ánh nhân từ 
 Khoác hào quang cũng còn dư nỗi niềm   
 Bên này quên lãng dầy thêm 
 Phía vô tình đó giấc mềm nhói đau 
 Thấp, cao... chồng xếp một màu 
 Có gì bền đến mai sau bao giờ   
 Tâm dò theo vết chân thơ 
 Thì ra những thứ tôn thờ là đây 
 Lòng ta xuông nửa dấu giày 
 Bờ tim bớt lạnh giữa ngày đông sang   
 Chùm tươi non lấp cũ càng 
 Thời gian trôi - phế tích vàng son phai 
 Đến mơ còn chẳng đoái hoài 
 Ngợi ca sáo cũng tương lai bạc dần !   
 Thanh Tùng.