CHIỀU CUỐI NĂM TÂY LỊCH 2018
THƠ NGÃ DU TỬ 02.01.2019 22:34:47 (permalink)

CHIỀU CUỐI NĂM TÂY LỊCH






Buổi chiều ngày cuối năm, chiều xanh trong như ngọc bích, như lòng người đang xanh mộng khát khao cho thành phố nầy vươn dài theo ý niệm tiến bộ cùng loài người văn minh, tôi lang thang khắp phố Sài Gòn may ra kiếm một tấm hình ưng ý nhất, thế nhưng trong suốt hành trình chẳng chộp được tấm nào ưng ý bèn quay về ngồi ở cafe mộc, quán khá dễ thương ven đường đơn giản mà thơ mộng, bài trí nhẹ nhàng nhưng ấn tượng, khá ngăn nắp từ trên tường đến cả dãy ghế ngồi một băng dài áp sát tường và phía bên kia bàn ghế nhỏ vừa đủ hai người ngồi khá xinh xắn. Tiếng nhạc nhỏ nhưng đủ nghe bài ca XUÂN NẦY CON KHÔNG VỀ giọng tỉ tê và đục khàn của một nam danh ca của Nam Việt Nam một thời làm nứt lòng các chiến sĩ cũng như giới bình dân miền Nam nhưng sao tôi nghe thê thiết trong chiều. Ngày trước có nhiều người bảo rằng: " Duy Khánh ca bài nầy chiến sĩ ngoài mặt trận không bỏ súng về nhà là may", thời ấy quá tự do về tư tưởng nên chuyện kiểm duyệt không khắt khe có lẽ vậy nên miền Nam sau 75 là chấm hết một chế độ tự do. Mọi kết thúc đều có duyên phận của nó, thôi một thời đã qua.
Dòng người ngoài phố cứ ngược xuôi hối hả hình như ở đô thị lớn người ta rất vội trong ý thức sống, cuống cuồng vô tổ chức trong đi đường và rồi dòng xe kẹt lại, tiếng còi inh ỏi mặc dù bản thân người đi đường vẫn biết chẳng thể nào đi được, trên hành lang đường, xe cũng đầy ắp đạc quánh khói mù. Trông cảnh tượng nầy thấy mỏi mệt cho đời sống quá xô bồ, ngồi góc cafe để thư giản nhưng đâu được và thôi cũng đành ấy cũng là duyên.
Dẫu sao chính quyền cũng đã nổ lực trong việc nâng cấp mở rộng có thể các nẻo đường trên toàn thành phố song ý thức của người đi đường cứ thấy trống là nhét vào dù biết bên kia phần đường là lối đi của người bên ấy thử hỏi làm sao không kẹt xe.
Còn vài ngày nữa là hết năm Tây lịch, tôi vẫn hy vọng và có lẽ ai trong thành phố nầy cũng thế, càng ngày càng sẽ trở nên dễ chịu bởi lẽ mọi sự sẽ tịnh tiến về văn minh loài người mà thành phố nầy cũng phải hướng tới tiêu điểm ấy.
Ngoài phố, dưới ánh đèn đường đã bật sáng từ lúc trời tắt nắng, mùa đông ngày ngắn hơn hạ, trên nền trời xanh vẫn những đám mây lang thang nhẹ nhàng ngao du trong không gian vô biên của bầu trời cuối năm,
Khi đường đã thông tôi về nhà, một ngày lại trôi qua đứa cháu ngoại ra mừng rở, tôi ôm vào lòng nựng nịu và quên mất cảnh tượng lúc chiều, chỉ có vuông nhà của mình là tuyệt nhất của đời người với đầy đặn yêu thương.
Tôi bình an chi lạ.
Ngã Du Tử
30/12/2018
Hình trên net st











 





 
 
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9