VƯỜN THƠ THƯỢNG UYỂN
CÔ TỪ LỤC BÁT HIỆN RA ....... Xinh xinh tóc cột đuôi gà Má hồng môi đỏ mặn mà không hai Cái trâm lủng lẳng cô cài Mày ngài mắt phượng liếc dài có đuôi Ngọc ngà ẻo lả mê tơi Trách sao tránh khỏi tim tôi gợi tình Tuổi vừa mười tám xuân xanh Kiêu sa như bướm bên cành trêu ong Tung tăng trong bộ váy hồng Chân chim nhảy nhót đánh vòng quanh tôi Cô như Lục Bát để đời Lúc bằng lúc trắc tuyệt vời thanh cao Bỗng dưng thầm ước khát khao Tim cô còn đủ chỗ nào nhốt tôi Vòng tay van vái lòng trời Ông Tơ Bà Nguyệt đắp bồi duyên ta Cô từ Lục Bát hiện ra Xinh xinh tóc cột đuôi gà ........... TTMN
Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
NGƯỜI LÍNH GIÀ CÔ ĐỘC Người lính già nâng nhẹ chén rượu cay Rượu có đây nhưng lại chẳng có mày Chiến tranh tàn có đứa còn đứa mất Đứa còn thì phải chịu cảnh tù đày Kẻ chết đi cờ vàng không được phủ Nhớ chuyện xưa lính già nước mắt chảy Hai ba thằng ôm đàn nghêu ngao hát Bọn dăm thằng rượu đế uống lai rai Thôi bây giờ tụi mày yên ngủ nhé Tao giờ đây với tóc bạc râu dài Sống chút nữa để trả hết nợ đời Rồi tao sẽ quay về với tụi bay Hãy chờ tao ở thế giới bên kia Rồi bọn mình lại cùng nhau bay nhảy TTMN R
Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2019 01:48:48 bởi Thanh Vân >
LÝ MÙ U THỜI CHIẾN Tóc xanh chưa muối mầu sương Bút nghiêng xếp lại lên đường hiến thân…..
Áo hoa rừng thuở chàng còn trẻ Nợ phong trần chẳng thể đợi mong Để giờ nàng bước sang sông Ruột đau từng khúc chàng không muốn về Thân chiến sĩ lời thề Tổ Quốc Biết làm gì giữ được tình em Bên giòng suối chảy êm đềm Nhìn mù u nở mà thêm thương mình Lý mù u chuyện tình thời chiến Như buổi chiều gió quyện theo mây Hợp tan nay đó mai đây Một ngày hợp cẩn vạn ngày chiêm bao Đêm nghe điệu gành hào nức nở Súng bên mình mà ngỡ người yêu Sợi sương như giọt lệ dư Chảy từ trong nhớ chảy từ trong mơ Yêu thời chiến kẻ chờ người đợi Mơ người về từ cõi Thiên Thai À ơi vời vợi u hoài Rừng thiêng nước độc bóng ai chập chờn…..
Xin ai thôi dỗi thôi hờn Đời như lá úa theo nguồn trôi đi TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2019 01:59:39 bởi Thanh Vân >
ĐÁM CƯỚI NHÀ AI Mười năm chăn ấp gối đầu Sao nay em lại làm dâu xứ người.....
Hồn trĩu nặng tả tơi từng sợi Nhận thiệp hồng dự cưới người xưa Đắng lòng mai phải tiễn đưa Tim dù sỏi đá cũng vừa nhói đau
Len lén trộm nhìn sau khe cửa Xác pháo hồng xe ngựa giăng hoa Họ hàng chúc tụng tặng quà Sao mình bỗng thấy hằng hà bâng khuâng
Nhìn chú rể lòng dâng tê tái Tại sao mình không phải người ta Áo dài khăn đống lụa là Cùng cô dâu lạy ông bà se duyên
Giờ em đã chung thuyền người khác Nhận ngậm ngùi phận bạc riêng tôi Từ đây đến cuối nẻo đời Có người hạnh phúc có người tìm say
Mùi thuốc pháo lòng cay mê dại Dư hương tình quyện lại sầu thưa Nàng đi kiệu đón lọng đưa Tôi về ngớ ngẩn tìm mua trăng gầy …….
Bây giờ diều đã đứt giây Người tôi nuôi mộng hôm nay theo chồng TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
SONG THẤT LỤC BÁT BUỒN Đem tình hư cũ ra hong Ai mua tôi bán nỗi lòng người rao..... Đem u uẩn gởi vào Song Thất Trải lòng buồn Lục Bát vương vương Làm thơ từ chốn vô thường Mượn lời gởi đến người thương năm nào
Giọt lệ sầu nghẹn ngào tuôn mãi Hột sầu riêng vương vãi lòng côi Câu thơ chén rượu buông lơi Xót xa từng chén rã rời từng câu Mấy ai quên tình đầu bất diệt Yêu vài ngày biền biệt thiên thu Tình tôi như lá mùa thu Chưa xanh đã úa dẫu dù tưới vuôn Buồn nào hơn nỗi buồn tình lỡ Nhớ nào hơn nhớ thuở yêu nhau Ngoài trời lất phất mưa ngâu Trong lòng tím thẳm một mầu sông Tương..... Lục bình lờ lững trên giòng Tim ta ngây dại bềnh bồng trôi theo TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2019 23:26:34 bởi thienthanmunau >
VẦNG NGUYỆT KHUYẾT Vầng trăng tẻ lững lờ buồn soi bóng Đêm thật dầy phủ đậy chuỗi đau thương Mảng mây đen che kín ngõ thiên đường Sương giá buốt não nùng rơi thành đọng Suối tương tư vớt hai vầng trăng xám Nửa vầng kia ngoảnh mặt dấu thẹn thùng Nửa vầng này e ấp ngó mông lung Để mặc ta với đoản tình thê thảm Ta do dự giữa hai vầng nguyệt nhật Nửa vầng nào rồi vò võ cô đơn Nửa vầng nào sẽ sưởi ấm tâm hồn Cùng vầng nguyệt ta vầy trò cút bắt Vẫn nằm đây dưới sao trời ủ rũ Cố ru mình trọn giấc ngủ chưa đan Tiếng hạc kêu hoài mộng bão bạt ngàn Vầng nguyệt khuyết đỉnh sầu gọi gió hú Bên hũ đắng dưới trăng già thức trắng Mời chị Hằng cùng cạn chén đêm nay Mượn rượu cay chia xẻ kiếp đọa đầy Quẹt rượu nồng đốt tàn cơn mộng sảng TTMN R
Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2019 02:05:40 bởi Thanh Vân >
TƯỞNG NHƯ CÒN HÔM QUA
Đời như gió thoảng mây bay Trở mình tỉnh giấc tuổi trai đã cằn..... Bốn mươi năm trầm luân xứ lạ Ngoài mặt cười lòng dạ ngổn ngang Từ hôm gẫy súng tan hàng Nửa phần thế kỷ ngỡ ngàng như mơ Lệ sơn khê ướt bờ môi đắng Dưới trăng già lẳng lặng tìm say Mặc cho sương đẫm vai gầy Ôm bầu rượu vỡ khóc ngày đã xa Cơn ác mộng trời già giáng xuống Tháng Tư buồn cỡi sóng ra khơi Thả theo số mệnh buông trôi Nửa vòng trái đất sống đời lưu vong Vác nỗi hận trên đường viễn xứ Quấn trên đầu hai chữ Việt Nam Tim hằn vạn mũi dao đâm Đớn đau rỉ giọt máu bầm xót xa Quê tôi đó ngọc ngà hoa lệ Bỗng một chiều đổ bể tan hoang Bao nhiêu viễn ảnh thiên đàng Tháng Tư thuở đó mầu tang khóc hờn..... Tha phương mòn mỏi gót son Quay đi mà tưởng như còn hôm qua TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
RƯỢU VÀ THƠ Địa Thiên từ thủa mới lập ra Không rượu không thơ sống như là Mạch máu trong người thôi ngừng chảy Còn thơ còn rượu hẳn còn ta Vạn sự xếp lại rượu kề môi Viết thơ cho bõ cái sự đời Nâng ly cầm bút diệt sầu khổ Quên hết khúc nôi chén rượu mời Rượu nồng pha lấy vài vần thơ Gậm nhấm tim côi chuỗi ơ thờ Hồn nát khép hờ chờ nhung nhớ Một mình một cõi với mộng mơ Rượu thấm lời thơ rượu thêm nồng Thơ ngâm trong rượu thơ thêm trong Rượu thơ góp thành bầu tiên tửu Rải xuống phù sinh phủ ấm lòng Thơ tình ta viết bằng rượu cay Xóa sạch bao nhiêu chuỗi vật vầy Để chốn cô phòng thôi buốt giá Ngắm mình trên vách ngất ngưởng say
Đếm mấy giọt rượu bấy nhiêu thơ Thơ ngông một túi rượu vài vò Cạn ly ngơ ngẩn khà một tiếng Ngoáy bút chọn vần thẩn với thơ Rượu thơ thơ rượu lịm đầu môi Mực cạn rượu vơi trót kiếp người Uống, viết mặc đời cơn say tỉnh Tản Đà Lý Bạch cũng vậy thôi Không rượu không thơ sống làm gì Chẳng yêu chẳng hận sống làm chi Cung vàng gác tía đầy nhung gấm Thiếu rượu vắng thơ phí cuộc đời TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
Gởi người tri kỷ Môi mắt đó người ơi tôi vẫn đợi Chốn vô thường dịu vợi đã mòn hơi Căn phòng nhỏ còn loang mùi trinh nữ Thoáng chiêm bao không đủ nếm môi người Tình hai đứa sao đường đầy trắc trở Kỷ niệm hồng xin trả lại hư vô Mầu mắt biếc chỉ còn trong tiềm thức Tiếng yêu đương như sóng vỗ xa bờ Mùa ái ân mình chia tay mấy bận Mỗi ngày yêu một thế kỷ xa dần Cơn vò võ thiên thu dài bất tận Phiến đá sầu trong ảo vọng phù vân Nỗi đau bước vào hồn tôi len lén Tựa trăng già loe loét giữa đêm đen Lấy vần thơ để tỏ lời phi lộ Mượn cơn say để trút những ưu phiền Sao tôi cứ nâng niu cuộc tình lỡ Rồi ngậm ngùi trăn trở khóc bơ vơ Dìm cay đắng nuốt trôi giòng dư lệ Giọt tương tư tri kỷ thấm tuôn trào TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
HƯƠNG TRĂNG Lượm vầng trăng xẻ khóc thương thân Hứng giọt sương đêm gọt thành vần Tiếng chú dế mèn như gợi ý Hồng trần chỉ là cánh phù vân Trong đêm cành liễu tựa nàng thơ Uốn éo lả lơi lướt mặt hồ Lấp lánh sao trời vương mắt ngọc Đê mê dịu vợi cõi hư vô Bóng hạc ăn sương thấy thật buồn Đáy hồ cô đọng mảnh trăng suông Lục bình theo nước xuôi bến đục Lờ lửng đưa nhau chảy về nguồn Một nửa vầng trăng khóc thì thào Nửa vầng trăng nọ vụt bay cao Ru hồn lững thững quanh vũ trụ Bến mộng chờ trăng nấc nghẹn ngào Xin trả cho ta mảnh tình nồng Để ta nối lại nửa vầng trăng Để ta sưởi ấm hồn băng giá .... Xin trả lại ta ánh trăng vàng TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
HỒN TỬ SĨ Anh nằm đây quan tài bằng gỗ Giữa hai hàng nến đỏ nhang nồng Anh đi trả nợ núi sông Cờ vàng phủ kín rạng giòng sử xanh
Địa lôi đại pháo anh không ngại Chỉ ngại vành sô trải tóc thề Vài ngày danh phận phu thê Chôn đời son trẻ phòng the thờ chồng
Ngân nga tiếng kèn đồng cao ngất Nhạc đưa hồn nghe thật thảm thương Xe tang lăn bánh theo đường Âm dương hai cõi mộng thường nát tan
Người quả phụ cổ khan tiếng khóc Dắt con thơ nheo nhóc theo tang Ngả nghiêng bia mộ hai hàng Chồng em yên nghỉ nghĩa trang một mình Thánh giá gỗ nghiêng hình nắng đổ hồn anh linh trong gió thoảng về Nuốt vào tiếng nấc tái tê Bước cao bước thấp sảng mê gọi chồng TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
GÓT TƯƠNG TƯ Lang thang đi giữa tả tơi Vuột thung lũng khổ hoài người trong mơ Trên vai cõng mối tình hờ Bước đi dể lai dại khờ ngày xưa Tình si như những cơn mưa Rưng rưng nặng hạt đong đưa giọt sầu Tình nào chẳng gội thương đau Áo nào mặc mãi không nhàu hỡi ơi Giá đừng rót chén ly bôi Thì nay đâu phải chơi vơi giữa đường Quặn hồn dệt chuỗi tơ vương Theo sương nhẹ gót theo tương tư về Ta gom đoạn cuối đam mê Chôn sâu với những lời thề sắt son Giấu hờn lòng vẫn thêm hờn Trốn buồn hồn cứ tìm buồn vẩn vơ TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
GÁC VẮNG Dưới trăng làm bạn ma men Tắm sương nghe tiếng dế mèn nỉ non…. Từ em đi gác buồn vắng lặng Ôm gối nhầu thức trắng đêm nay Trở chăn nửa giấc tỉnh say Mơ màng rên khẽ tên ai một mình Anh nuối tiếc đoản tình dang dở Trả cho nhau mảnh vỡ tim hồng Oán ai phân tách mộng vàng Lời thề chưa vẹn rượu nồng cạn nhanh Trăng đầu ngõ nửa vành khuyên khuyết Đếm từng giờ chờ hết đêm sâu Trong đêm tiếng hạc reo sầu Vườn yêu khép kín tình đầu bay cao Gác trọ về khuya sao buốt lạnh Trăng già loang lổ chạnh nhớ em Não nùng tiếng cú ăn đêm Thẩn thờ tựa cửa bên rèm thở than Tiếng thạch sùng như ngàn tiếng trách Thấm sâu vào tĩnh mạch tim đau Cầu nay mỗi đứa mỗi đầu Lối về gác trọ dạ sầu không nguôi Vòng tay ấm , đã theo người Ước gì được giữ bờ môi ngọt ngào TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
DIỆN BÍCH U MÊ
Chôn trong lòng một niềm tâm sự Mượn trăng già tư lự tương lai Có gì lấp được u hoài Có gì che được đêm dài hoang vu Víu lấy tình tình dù trắc trở Nhặt tim vì tim vỡ làm đôi Ngày mai em sẽ theo người Còn anh dặm ngã chân trời tha phương Ở đâu đây thoảng hương người mộng Bình rượu đầy thức trắng đơn côi Say cho cạn nỗi hận đời Say xong đập chén gượng cười xót xa Chằng còn chi để mà nuối tiếc Mộng trang đài nay biệt sông tương Một người diện áo theo chồng Một người chôn chặt tình nồng trong tim Diện bích u mê tìm tình cũ Dằn vặt ôm cuồng thú thương đau Nửa hồn vất xuống vực sâu Nửa hồn vắt đỉnh núi sầu buồn tênh TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
RƯỢU ...TRĂNG và HIU QUẠNH Pha với rượu cay vầng trăng tẻ Uống cho vơi hết những cơn sầu Đời còn tình lỡ còn cô lẻ Đêm vẫn chập chờn ngấn hạt châu Rượu nồng đã cạn bao nhiêu cốc Đong vạn cơn say đá cũng buồn Nâng chén vơi đầy vương giáng ngọc Sầu riêng lại trổ nụ ươm non Rượu đắng trăng vàng ta một cõi Men tình uống mãi vẫn chưa say Trăng tàn rượu cạn tim thêm nhói Có lẽ hồn còn vương vấn ai Dưới giòng nguyệt tỏ buồn chi lạ Dùng tay chấm rượu viết tên em Vì đâu tự hỏi mình đôi ngã Để rượu để trăng đắng môi mềm Ngả nghiêng dáng nguyệt ngồi mơ tưởng Chuếch choáng lưng bầu tỉnh hay say Gẫy gánh thôi đành quên ảo mộng Thức đêm mới biết đêm thật dài Nguyệt nhạt sao mờ sương đổ lạnh Canh thâu nghe gió thở tỉ tê Tiếng đàn đâu đó thêm hiu quạnh Để vũng sỏi buồn đọng trong mê TTMN Mưa không lưu khách tinh lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2019 11:43:10 bởi thienthanmunau >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: