VƯỜN THƠ THƯỢNG UYỂN
LẠI MỘT XUÂN CHÁN PHÈO Một mình một chén canh thâu Bia lon mì gói Xuân đâu đến rồi Ngoài kia người đã vui chơi Trong này mượn rượu quên lời chúc xuân Giao thừa đếm giọt rượu phần Mải mê đập muỗi chả cần đến ai Mùng một rồi lại mùng hai Mùng ba mùng bốn đào mai sẽ tàn Thơ một gánh rượu một cân Tiễn đưa Canh Tý đón Tân Sửu vào TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2021 23:56:16 bởi thienthanmunau >
XUÂN NÀY CON LẠI KHÔNG VỀ Xuân này con lại không về Nửa vòng trái đất sơn khê dặm ngàn Từ ngày dấn bước đi hoang Hàng năm cứ độ mai vàng nở hoa Tim con đau đáu nhớ nhà Nhìn đàn chim én hôm qua khóc thầm Căn phòng thoang thoảng hương trầm Quay đi ngoảnh lại một năm nữa rồi Mẹ giờ tuổi đã gần trời Mà con cứ mãi nổi trôi tứ bề Xuân này con lại không về Mẹ già lại đứng ngoài hè ngóng con TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2021 03:03:31 bởi Ct.Ly >
ĐỢI XUÂN Nàng Xuân giờ vẫn nơi nào Để ta với chậu mai đào đơn côi Ngoài kia pháo đã nổ rồi Mà ta vẫn ngóng nụ cười nàng Xuân Hỏi sao Xuân cứ tần ngần Cớ chi Xuân lại lần chần ghé thăm Chờ Xuân như lộc chờ mầm Mà Xuân thì vẫn xa xăm ngút ngàn Xuân ơi Xuân ở xa gần Đợi Xuân như thể đợi chân người tình TTMN r
Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2021 23:22:05 bởi Ct.Ly >
XUÂN CÓ NHƯ KHÔNG Cuối năm uống rượu mần thơ Giao thừa trắng mắt đợi chờ Xuân sang…. Năm mươi năm không màng đến tết Đêm giao thừa gác chệt lẻ loi Gió Xuân về thổi từng hồi Mai vàng Đào trắng chẳng nơi chưng bày Đầu năm cũng muốn say cùng bạn Nhưng bạn hiền lẩn quẩn phương xa Bên thềm năm cũ sắp qua Bọn mình xuôi ngược không nhà đón Xuân Đón cái tết bần hàn cháy túi Nhìn người vui thêm tủi phận cò Ai mong ai đón ai chờ Xuân sang chỉ để thẫn thờ cho ta Ăn mừng tết mãi là trong mộng Chẳng Mai Đào để sống yên thân Suốt năm ngóng đợi ngại ngần Mong Xuân đừng đến khỏi cần rượu cay Sáng mùng một mì chay trà đá Sáng mùng hai thuốc lá vàng tay Mùng ba tiếp tục đi cầy Mùng Tư tranh thủ ngủ ngày làm đêm….. Nắng Xuân xen kẽ qua rèm Mùng năm ngủ nướng chẳng thèm đón Xuân TTMN r
Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2021 00:14:45 bởi Ct.Ly >
THỦA ẤY HAI THẰNG Mùa Hè năm đó thủa xa xôi Cởi áo thư sinh bước vào đời Một đứa mũ nâu đời gian khổ Một thằng nón đỏ cũng tả tơi
Bao năm mình đã học chung trường Hai đứa bây giờ thằng mỗi phương Đây đó bốn vùng xây lý tưởng Giầy sault nón sắt mọi núi rừng
Trong đêm ôm súng đến tê tay Lấy ánh hỏa châu để làm ngày Chia nắp bi-đông đầy rượu đế Hai thằng xẻ ước mộng mai đây
Cũng Hè năm ấy thủa xa xôi Số phận hai ta đã đổi đời Một đứa gông cùm trên rừng thẳm Một thằng viễn xứ sống nổi trôi
Nửa phần thế kỷ tìm đến nhà Lâu lắm hai thằng mới nhận ra Tóc bạc răng long cười mếu máo Hai thằng thủa ấy hai lão già TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2021 03:15:33 bởi Ct.Ly >
XUÂN TÂN SỬU, KÍNH CHÚC MỌI NHÀ Tiền tủ gạo lu được đầy tràn Lánh xa cô Vít được bình an Chúc người trẻ tuổi nhiều hạnh phúc Chúc kẻ cao niên một chữ nhàn TTMN
XUÂN KẺ DI DÂN Ba ngày được nghỉ đề đón Xuân Có khác gì đâu buổi cuối tuần Đi tới đi lui rồi đi ngủ An phần số phận…. kẻ di dân Mỗi năm háo hức đón Xuân sang Viễn cảnh dạo Xuân dưới nắng vàng Nhưng mỗi xuân về lòng lại héo Vịn cành đào trắng giận chiều loang Ngồi đây nhưng ánh mắt thật xa Lãng tử phải chăng đã nhớ nhà Đón tết hàng năm trên xứ lạ Mây hồng chẳng có chỉ mưa sa Ngoài vườn đếm bướm dạ ngẩn ngơ Trong gió bâng khuâng nẫu thẫn thờ Xuân đó nhưng Xuân riêng thiên hạ Phần mình tập uống rượu làm thơ Xuân đã đi chưa cớ vẫn sầu Trăng còn nửa mảnh một màu nâu Giọt sương trên lá chưa vội rớt Và lũ dế mèn vẫn ngủ sâu TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
NỖI BUỒN KHÔNG TÊN Tình chưa yêu mà tình đã tan vỡ Tình yêu rồi thì tình sẽ về đâu Nợ nận chi hai đứa phải quen nhau Giờ làm thơ khóc cho đời trắc trở Cái đau như giọt mưa trên tượng đá Giữa giòng đời lặng lẽ đứng cô đơn Mỗi hạt mưa là vết cứa trong hồn Cõng nỗi buồn trơ gan cùng mưa hạ Mối tương tư tựa giã tràng se cát Xây lâu đài trên biển vắng trong mơ Mặc con sóng lăn tăn vỗ vào bờ Chỉ nhấp nhoáng loãng theo đầu sóng bạc Nếu ai kia ghé về thăm ngõ cũ Xin nhớ còn có kẻ vẫn ngu ngơ Mãi ngóng trông dù ai đó hững hờ Dẫu hoa tàn vẫn mong ngày trổ nụ Mãi chờ ai trong phòng đơn gác tối Đốt cho mình một ngọn nến lung linh Gọi mộng về từ tiềm thức u minh Mong ấm lại mảnh tim hờn cằn cỗi TTMN r
Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2021 17:02:51 bởi Ct.Ly >
MAI EM ĐI Mai em đi chắc trời thôi hết nắng Con ngõ xưa chắc chẳng còn nghĩa gì Hàng me xanh vốn lặng càng thêm lặng Hai vỉa hè rồi thiếu dấu chân ai Mai em đi có người rơi nước mắt Đứng nhìn theo nụ cười méo trên môi Rồi hằng đêm dưới vầng trăng vàng nhạt Tiếng sương rơi cứ ngỡ tiếng em cười Mai em đi về nơi xa xứ lạ Biết tìm ai cùng anh dạo phố phường Và buổi chiều tìm ai cùng đuổi lá Dưới đèn đường thủ thỉ tiếng yêu đương Mai em đi mang theo đoạn tình lỡ Để lại sau vụn vỡ và đợi chờ Phút yêu thương chỉ còn trơ nỗi nhớ Ôm tuyệt vọng nối lại sợi tình tơ TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
GIỌT MƯA HẠT NẮNG SÀI GÒN Sài Gòn nắng sáng mưa chiều Sáng thì hắt nóng như thiêu bầu trời Chiều thì nặng hạt mưa rơi Chợt mưa chợt nắng đầy vơi vui buồn Gởi tôi hạt nắng Sài Gòn Để tôi hong lại mỏi mòn thuở xưa Thuở ngày vai sóng trong mưa Dưới hiên trốn nước mà chưa muốn về Vì em sợ ướt tóc thề Gót trần trơn trượt vỉa hè rong rêu Gởi tôi những giọt mưa chiều Để tôi ướp lại nỗi yêu Sài Gòn Vẫn nghe âm ỉ trong hồn Năm mươi năm vẫn như còn nguyên trinh Mưa bong bóng, nắng thủy tinh Nhớ về cố quốc mảnh tình quê hương Gởi tôi hạt nắng thiên đường Giọt mưa tiên cảnh còn vương vấn lòng TTMN Mưa không lưu kách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
CƠN GIÔNG BÃO TÌNH Đội trăng chuốc rượu say mềm Nhìn vầng trăng khuyết chợt thèm nụ hôn Quặn đau thấm đẫm tim buồn Tương tư gào thét quay cuồng trong tim Đu theo ngọn gió đi tìm Bóng hình người ấy lặng im biến dần Đâu đây hương ủ thật gần Gối bao nhiêu mộng bâng khuâng tự tình Ngàn sao vạn nguyệt lung linh Trong đêm huyễn hoặc hương quỳnh vương vương Nhớ em từ thủa hạ hồng Môi nồng mắt ấm bềnh bồng tóc mây Hạt sương nhẹ tỏa bay bay Hạt sương hay lệ làm cay mắt rồi Gục đầu thỏa mặc hồn trôi Có đau thì cũng vướng rồi tình hư Từng đêm dỗ nhẹ mộng du Mơ em nằm cạnh khẽ ru giấc nồng Trở trăn lẻ bóng cô phòng Thì thầm hờn trách cơn giông bão tình TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
NỖI BUỒN VU VƠ Lặng nhìn ánh nắng hoàng hôn Lòng ta thăm thẳm nỗi buồn vu vơ Từ ngày tập tểnh làm thơ Sáng nung nỗi nhớ tối ngơ ngẩn ngồi Lạc hồn nhìn giọt sương rơi Ngu ngơ tìm rượu để vơi nỗi sầu Uống cho lệ đổ hồn đau Khóc cho ướt mặt ai lau cho mình TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
KIẾP LÃNG DU Đông Nam lê gót nơi xứ lạ Tây Bắc nổi trôi tận đất này Dõi mắt trông về quê hương Mẹ Trơ lòng thử thách với trời mây Lạc lõng từ chiều Tháng Tư ấy Đau lòng con Quốc hận khó khuây Bao năm đăng đẳng nằm thổn thức Biết đến ngày nào trở về đây TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2021 01:43:59 bởi thienthanmunau >
VẾT XƯỚC TÌNH ĐAU Lần theo hơi thở con men Trong đêm nghe tiếng dế mèn thở than…. Ta ôm tình lỡ ngàn nhung nhớ Nàng ngủ bên chồng có thấu chăng Nửa say nửa tỉnh dưới trăng Ôm bầu rượu vỡ ngỡ nàng về thăm Nhưng nàng mãi biệt tăm chim cá Ta mỏi hồn mỏi dạ ngóng trông Hằng đêm giấc ngủ chập chờn Mượn mầu nến trắng hoài vương mảnh tình Đường tình sử hành trình độc bước Con tim này vết xước thật sâu Muộn phiền ký ức thiên thâu Ta đành ôm trọn mối sầu miên man Người ta có hồng nhan tri kỳ Còn mình được gì nhỉ đời ơi Thế gian muôn vạn nụ cười Tại sao ta chỉ nhớ môi của nàng….. Tìm đâu tình mãi vĩnh hằng Xót xa khép lại một trang tình buồn TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây dẫu vô tình tình hữu tình
SÀI GÒN MÙA PHƯỢNG NỞ Ta luyến nhớ Sài Gòn mùa Phượng nở Hai vỉa hè thảm cỏ đỏ như nhung Sợi nắng Hạ bồng bềnh soi khắp phố Gió mơn man thổi lá cuốn ngập ngừng Sài Gòn cũ vai lồng bao kỷ niệm Tóc học trò lấm tấm phủ lá me Bầy áo trắng tung tăng như đàn bướm Nhặt Phượng rơi như nhắc nhở Hạ về Phượng Sài Gòn hai ta từng đuổi bắt Ép tặng nhau cứ mỗi độ Hạ vàng Giữa quyển vở mùi Phượng hồng ngào ngạt Lưu bút xanh nguệch ngoạc viết vài trang Năm mươi năm Sài Gòn tôi vẫn nhớ Thoảng đâu đây văng vẳng tiếng em cười Mầu Phượng vỹ vương má hồng rạng rỡ Phượng Sài Gòn thương quá người xưa ơi Hai mầu tóc vẫn mê Sài Gòn Phượng Ở bên bờ xứ lạ vẫn bâng khuâng Người lữ khách dù dặm trường trăm hướng Vẫn tương tư hai hàng Phượng bên đường Phượng Sài Gòn mong chờ đôi mắt mỏi Tiếng ve buồn như khẽ thúc dục tôi Hãy quên đi chẳng còn gì để đợi Mùa Phượng xưa giờ vắng bóng một người TTMN Mưa không lưu khách tình lưu khách Mây sẫu vô tình tình hữu tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2021 19:37:15 bởi thienthanmunau >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: