NỤ CƯỜI XƯA
   
  
 Một chiều nọ trong sân trường thảm cỏ
 Người đánh rơi giữa phượng một nụ cười
 Tôi nhặt lấy dấu vội vàng vào vở
 Dặn ngày mai ghé trả lại người thôi
  
 Mở vở ra nụ cười như hàm tiếu
 Tôi vụng về tìm bút mực làm thơ
 Lời thơ đầu viết chi mà khó hiểu
 Có ngờ đâu đánh dấu cuộc tình khờ
  
 Rồi tình đến tình đi ôi bất chợt
 Để lại sau một cô bé vai gầy
 Tôi vào lính khắp bốn vùng phiêu bạt
 Cắn hạt sầu hai đứa phải chia tay
  
 Biết em còn có nhớ người trai nọ
 Đã một lần âu yếm nhẹ môi hôn
  Cùng thề non hẹn núi trao nhẫn cỏ
 Rồi xa nhau khi giấc mộng chưa tròn
  
 Giờ ngồi đây phơi nắng hè dần tắt
 Biết tìm đâu ra nửa nụ cười xưa
 Nhìn phượng rơi rồi thẫn thờ gục mặt
 Lòng bâng khuâng tiếc mấy nói sao vừa
 TTMN
       Mưa không lưu khách tình lưu khách    Mây dẫu vô tình tình hữu tình       r 
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.06.2021 03:51:48 bởi Ct.Ly >