CUỘC LUẬN KIẾM TRÊN NÚI HOA SƠN.
nguyễn thế duyên 23.02.2019 10:15:23 (permalink)

                                          CUỘC LUẬN KIẾM TRÊN NÚI HOA SƠN.

Gã là công nhân ở một xí nghiệp tư nhân lương tháng năm triệu, vợ gã chạy chợ bán hoa quả hàng ngày. Hôm mười bốn âm lịch, đi làm ca đêm về, gã thấy vợ gã đang ngồi nước mắt ngắn nước mắt dài trước cửa nhà.
        - Sao vậy?
Thấy hỏi, vợ gã khóc òa thành tiếng.
        - Anh ơi! Hôm nay đi chợ em bị bọn công an phường và dân phòng thu mất mẹt hoa quả rồi. – Nói rồi, vợ gã nghiến răng lại chửi. –Tiên sư cha chúng nó chứ, mai rằm, chúng nó thu về chia nhau để đỡ mất tiền mua hoa quả thắp hương đấy mà.
Gã thở dài não ruột. Đúng lúc ấy thì hai đứa con gã đi về, một đứa bảo.
        - Bố ơi! Cô giáo nhắc ngày mai nhớ đóng học phí.
Gã không nói gì vào nhà đóng sầm cửa lại nằm vật ra giường, mệt mỏi, chán nản. “ Ngày mai nhớ đóng học phí” Lời thằng con cứ văng vẳng bên tai. Gã nhắm mắt lại , lấy tay bịt chặt lấy hai tai. Tiền!Tiền! cái tiếng ấy cứ âm âm trong đầu. Gã ngồi dậy, đi ra bàn nước lấy chai rượu mở nút, ngửa cổ tu một hơi dài. Phải say! Để quên đi tất cả.
Bụng đói, hơi rượu xông lên đầu làm gã lơ mơ, gã thiu thiu ngủ. Gã thấy bố gã mở cửa bước vào tay trái ôm một con gà còn tay phải dắt một con lợn bảo gã.
        - Bán đi mà lấy tiền.
Gã bừng tỉnh. Nhìn lên ban thờ gã thấy bố gã đang cười cười nhìn mình. Gã xòe bàn tay ra bấm từng đốt ngón tay một miệng lẩm bẩm :” Tí , sỉu, dần, mão…..” dậu số mười . Số không. Gã khẳng định. Cụp bàn tay lại , gã lại xòe ra tiếp tục lẩm bẩm “ Tí , sỉu , dần, mão….” Lần này thì mặt gã đần thối ra. Hợi! Số mười hai. Thế là thế nào nhỉ? Gã tự hỏi. Chẳng lẽ là 012? Nhưng đề chỉ hai số cơ mà? Số mười hai chăng? Nhưng hắn lập tức bác bỏ ngay cái ý nghĩ ấy. Không đúng ! Mười hai là con lợn vậy thì con gà cụ cho để làm gì? Phải là 120 mới đúng. Vậy đề phải về 20 . Gã đi ra bàn thờ châm một nén hướng chắp hai tay lại thành kính lẩm bẩm.
        - Bố ơi! Con cám ơn bố đã phù hộ cho chúng con.
Gã móc hết cả các túi. Tất cả chỉ có bốn mươi tám nghìn. Gã nhẩm nhanh trong đầu năm mươi nhân với bẩy mươi. Có hơn ba triệu. Thế này thì bõ bèn gì. Gã thở dài đến sượt một cái. Gã nhìn quanh nhà xem có gì bán được không, Nhà chẳng có cái gì có thể bán được. Đột nhiên đầu gã bỗng lóe lên một ánh sáng mầu vàng. Chiếc nhẫn cưới! Gã vội vàng lao ngay ra ngoài cửa tìm vợ. Vợ gã đang ngồi bên nhà hàng xóm vừa kể lể, vừa chửi bới bọn đã cướp mất miếng cơm của mụ.
        - Bà về ngay!
Vừa nói, gã vừa kéo sềnh sệch vợ về nhà. Về đến nhà, gã đóng chặt cửa lại rồi mới hỏi nhỏ vợ.
        - Cái nhẫn hồi cưới mẹ tôi tặng cho bà đâu?
 Mặt vợ gã cau lại, nhìn gã bằng cặp mắt đầy ngờ vực, giọng sẵng lại
        - Ông hỏi để làm gi?
“ Suỵt”! Gã suỵt  một tiếng, lấy ngón tay trỏ đặt lên miệng ra hiệu cho vợ nói bé thôi. Và không hiểu sao giọng gã bỗng trở nên thì thầm.
        - Lúc nãy tôi nằm ngủ mơ thấy ông về. – vừa nói gã vừa chỉ vào cái ảnh bố mình trên bàn thờ. – Ông mách cho một con đề.
Mắt vợ gã sáng lên.
        - Thật hả? Số mấy?
Lần này thì gã không dám nói mà lấy cái bút viết vào tờ giấy số hai mươi to đùng. Viết xong, gã vội vàng sẽ vụn tờ giấy đi và dặn vợ.
        - Bà không được nói với ai đấy!
        - Lại phải dặn!
Nói xong, mụ vội vàng đi lại cái tủ, lần mò một lúc rồi lấy cái nhẫn được bọc kĩ trong năm bảy lần vải đưa cho gã. Gã đèo vợ phóng ngay đến cửa hàng vàng. Được năm triệu. Cái đầu gã nhẩm còn nhanh hơn cả máy tính. Ba trăm năm mươi triệu! Người gã bồng bềnh trôi. Trên đường về, gã ngoặt xe định đến con mẹ bán lô đề thì mụ vợ gắt.
        -Ông điên à? Nó lấy tiền đâu mà trả mình. Phải mua ở năm chỗ, mỗi chỗ một triệu.
Gã giật mình nghĩ bụng. Hóa ra con vợ còn quái hơn cả mình. Qua chợ, gã bảo vợ mua lấy mấy lạng thịt và cút rượu để còn ăn mừng.
Ngày hôm ấy trôi đi chậm chạp, Thỉnh thoảng gã lại ngó nhìn lên chiếc đồng hồ. Mới năm rưỡi , gã cùng với vợ đã ngồi chực trước cái ti vi, khi cái nhạc hiệu : Mua không trúng cũng mua nổi lên, gã thấy toàn thân rạo rực. Các giải lần lượt quay một cách chậm chạp khiến gã sốt ruột nhưng rồi cuối cùng, cái giải đặc biệt mà gã trông chờ cũng đến. Mười hai! Con vợ quay phắt về phía gã  giọng khô khốc tức giận.
        - Thế là thế nào?
Nhìn ánh mắt long lên sòng sọc của mụ, gã thấy sợ. Lần đầu tiên trong đời gã sợ vợ. Gã lúng túng giải thích.
        -Tôi mơ thấy cụ về tay phải ôm một con gà , tay trái dắt một con lợn bảo tôi “ Bán đi mà lấy tiền”. Con gà là dậu là số mười vậy chẳng là số không là gì. Còn con lợn là hợi ứng với số mười hai  vậy  đề chỉ có thể về không mười hai (012) hoặc một trăm hai mươi (120). Thế nên tôi mới mua con hai mươi.
Mụ vợ giãy lên đành đạch và bắt đầu gào lên.
        - Giời ơi là giời! Sao số tôi khổ thế hả giời. Miếng cơm các cụ cho đến miệng rồi mà còn ngu đến mức đổ cả đi . Thế mà cũng đòi luận đề. Đã ngu lại còn tham. Các cụ cho con lợn thôi còn con gà là ý  các cụ bảo để mà liên hoan. Sao các cụ không biết đề chỉ tính hai số cuối, làm sao mà lại mơ ra ba số được. Có thế mà cũng không luận ra. Giời ơi! Thế là mất đứt cái nhẫn chỉ rưỡi của tôi rồi.
Nghe vợ phân tích, lão đực mặt ra. Ừ đúng thật! Sao mình lại không luận ra nhỉ.
        - Trúng rồi!
  Tiếng reo hò trúng đề từ nhà bên cạnh vọng đến như xát ớt vào ruột gã. Tiếng thằng chồng nhà bên cạnh ong oang .
        - Công nhận các cụ nhà mình thiêng thật. Hôm qua tao nằm mơ thấy cụ cưỡi một con trâu về nhà, đến cửa con trâu lại dẫm chết một con chuột thế là tao suy ngay ra số mười hai nên mua con số mười hai. Để chắc ăn tao đánh thêm một con hai mốt.
        - Thế ông đánh con mười hai bao nhiêu tiền?
Tiếng con vợ thằng hàng xóm háo hức hỏi
        - Một trăm nghìn.
Tiếng thằng chồng nhà bên vừa dứt thì gã bỗng nghe từ nhà bên vọng đến một tiếng “ Chát” Rất đanh và tiếng thằng chồng la lên.
- Sao bà lại đập cái ấm vào đầu tôi?
Tiếng con vợ gầm lên. Hình như mụ học được môn võ bí truyền “ Sư tử hống” .
        - Đồ ngu! Được các cụ mách cho con đề lại chỉ mua có một trăm nghìn.
        - Lấy đéo đâu ra tiền. Móc hết các túi mới có một trăm rưởi . May mà tao mua con hai mốt có năm mươi nghìn đấy.
        - Sao không bán mẹ nó con xe đi!
        - Ừ nhỉ! Thế mà tao không nghĩ ra.
Tiếng con vợ hàng xóm rền rĩ.
        - Chồng ơi là chồng ! Thật phí cả công rửa L…
Thằng hàng xóm vốn sợ vợ nên mụ mới dám thế. Còn vợ gã thì không dám nhưng mụ nhìn lên cái ban thờ lẩm bẩm.
        - Nhà người ta cúng gì mà các cụ bên ấy thiêng thế. Chẳng bù cho các cụ nhà mình…..
Mụ không dám nói hết câu. Gã nhìn lên bàn thờ và tự nhiên nhận thấy vợ mình nói đúng.
Đến tối, gã sai vợ luộc miếng thịt dọi mà lúc chiều bảo vợ mua để ăn mừng, đặt lên ban thờ, rót một chén rượu nhỏ đặt bên cạnh châm ba nén hương.  Chẳng chắp tay khấn vái gì, gã ra bàn uống nước mở cút rượu cứ thế tu từng ngụm, mồi nhắm là những tiếng than vãn lầm bầm của mụ vợ “ Giời ơi! Chỉ rưỡi vàng của tôi”. Cứ mỗi một lời than vãn của vợ, gã lại tu một ngụm . Hắn đứng dậy, loạng choạng đi ra đứng trước ban thờ, giọng gã lè nhè.
        - Ăn đi! Uống đi! Rồi sang nhà bên mà ăn cứt cho mấy cụ bên ấy. Bên ấy người ta cúng cái gì mà các cụ thiêng thế thỉnh thoảng còn phù hộ cho con cháu trúng được con đề. Nhà này, Rằm, mồng một nào cũng hương khói mà chẳng làm được cái đéo gì
Nói rồi, gã cầm lấy cái bát hương lên ném thẳng vào tấm ảnh bố mình trên ban thờ.
                                                                               *
                                                                       *               *
Sáng, mở mắt dậy, vừa ra bàn ngồi uống nước thì thằng con đã đi đến hỏi.
        - Bố! Cho con tiền đóng tiền học.
Mắt gã quắc lên, chỉ tay lên chiếc bàn thờ tan hoang vẫn còn bừa bãi mà vợ gã đêm qua vẫn không thèm dọn.
        -Mày đi mà xin cái thằng ngồi trên kia kìa.
Thằng con sợ hãi không dám nói gì nhưng nó vứt toẹt cái cặp đang đeo trên lưng vào góc nhà. Không có tiền đóng tiền học, nó không dám đến trường.
Chán ngán, gã bỏ nhà đi lang thang ra phố. Gã cũng chẳng biết là mình đi đâu. Cứ đi! Cứ đi! Bất định! Cho đến khi chân gã mỏi rã, miệng khát khô, gã thấy mình đang đứng trước cổng một ngôi chùa. Một ông lão mắc chiếc áo the thâm đã sờn cũ, đầu đội một cái khăn xếp ngày xưa mà các nếp khăn đã bung ra mấy chỗ ngồi bên một chiếc bàn con trên đặt một tập giấy hồng điều và mấy ngọn bút lông chỏng chơ ngắm cái nghiên mực tàu đen sánh đang dần khô lại. Có lẽ ông lão là người viết sớ cúng cho khách đến lễ chùa. Gã tiến lại phía ông lão.
        - Cụ có nước uống không làm ơn cho cháu xin một ngụm.
Gã nói với ông lão. Ông già thò tay xuống gầm bàn lôi ra một chai nước lọc đưa cho gã. Gã cứ thế ngửa cổ tu ừng ực. Ông lão viết sớ ngắm gã từ đầu đến chân một cách rất chăm chú rồi buột miệng hỏi.
        - Nếu tôi không nhầm thì đêm qua cậu vừa gặp đại hạn đúng không?
Lão ngạc nhiên nhìn ông già. Bây giờ gã mới chú ý đến ông ta. Một chòm râu mảnh lất phất bay trong gió, chiếc áo the thâm trên hình dáng mảnh mai của ông ta làm cho gã cảm thấy ông lão có cái dáng tiên phong đạo cốt làm cho một người bặm trợn như gã cũng cảm thấy sờ sợ. Gã lễ độ.
        -Cụ tài thật. Đúng là đêm qua con vừa gặp đại hạn.
Ông lão nhẹ vuốt chòm râu từ tốn hỏi.
        -Cậu có muốn ta gieo một quẻ  xem vận hạn cho cậu không?
Gã lúng túng.
        - Dạ! Nhưng trong người con chẳng có lấy một đồng kẽm nào cả.
Ông lão lão lắc đầu.
        - Cậu có phúc tướng mà lại gặp đại hạn, lão thấy ngạc nhiên nên mới tò mò muốn bói thử cho cậu một quẻ chứ có phải muốn kiếm tiền của cậu đâu.
Gã mừng rơn. Vậy xin cụ bói cho con một quẻ xem sao. Ông già mở chiếc tai nải nâu, một thứ đã biến mất từ rất lâu rồi, lấy ra một chiếc mai rùa, mấy đồng chinh bằng đồng đặt lên bàn, châm một nén hướng rồi chắp hai tay lại, kẹp thẻ hương giữa hai bàn tay,  nhắm mắt ngồi im rất lâu. Ông lão cứ ngồi im như một pho tượng bất động. Nhìn cái cảnh lạ lùng ấy gã bỗng cảm thấy sợ hãi. Có một điều gì đó thiêng liêng , huyền bí xâm chiếm tâm trí gã khiến cho gã cũng đứng im bất động. Nén hương vừa tàn, ông lão mở mắt ra cầm ba đồng chinh chập vào làm một rồi thả vào chiếc mu rùa. Lão nhìn vào. Ba đồng đều sấp.
Ông lão hơi nhíu lông mày ra chiều suy nghĩ rất lung rồi ông ta xòe bàn tay trái của mình ra lấy ngón cái bấm vào từng đốt ngón tay , đầu ông lão lắc lắc, nét mặt lộ vẻ hoang mang rồi ngẩng lên bảo gã.
        - Cậu cực cao số, lão không thể đoán nổi vận hạn của cậu như thế nào. Lão chỉ có thể nói với cậu là: Có ba đại môn phái đều muốn nhận cậu làm đệ tử. Vận hạn của cậu nằm chính trong sự lựa chọn của cậu nên lão chịu không thể đoán nổi. lão cho cậu một lời khuyên: cậu cứ nhằm hướng Bắc mà đi, Cho đến khi nào gặp một ngọn núi chắn đường bên sườn núi có tạc ba chữ  “Núi Hoa sơn” . Đợi đến đêm rằm tháng tám, đúng nửa đêm cậu hãy lên đỉnh núi ấy và nấp thật kín vào một chỗ, cậu sẽ gặp được ba kì nhân và từ đấy cuộc đời cậu sẽ thay đổi.
Gã ngần ngại.
        - Thưa cụ, con thấy khi gieo quẻ âm dương người ta chỉ gieo hai đồng thôi …..
Gã định nói tiếp thì ông lão đã ngắt lời gã.
        -Anh đã  nghe thấy cái tên Quản Lộ bao giờ chưa?
Gã cả đời không cầm lấy quyển sách làm sao gã biết được Quản Lộ là ai. Gã lắc đầu. Ông lão nhìn gã với ánh mắt thương hại.
        - Thiên hạ gieo quẻ bằng hai đồng vì họ nghĩ rằng số phận của họ là do trời và đất định đoạt. Còn phép bói của Quản Lộ  thì cho rằng số phận một con người nằm ở THIÊN, ĐỊA và cả NHÂN nữa vậy nên mới gieo quẻ bằng ba đồng. Thôi cậu hãy đi đi cho sớm.
Gã chắp tay vái ông lão một vái và nhằm hướng Bắc trực chỉ.
                                                                                    *
                                                                             *               *
Gã cứ thế băng rừng, lội suối thẳng hướng Bắc mà đi, đói thì ăn quả rừng, khát thì uống nước suối. Lời của ông lão thầy bói cứ văng vẳng bên tai “Và từ đấy cuộc đời của cậu sẽ thay đổi”.  Cho đến ngày rằm tháng tám, gã gặp một ngọn núi cao sừng sững chắn ngang trước mặt. Trên một vách đã dựng đứng có khắc ba chữ “Núi Hoa sơn” . Gã vui mừng khôn xiết. Nhìn xuống người mình, gã nhận thấy mình vô cùng thảm hại. Quần áo của gã tả tơi vì dây mây, dây nâu cào xé. Người gã nhem nhuốc bẩn thỉu. Gã xuống suối, tắm gội sách sẽ, giặt bộ quần áo bản thỉu của mình và bắt đầu hì hục leo lên quả núi.
Đêm khá muộn gã mới lên đến đỉnh, gã vội vàng nấp vào một gốc cây to chăm chú quan sát một vùng đất bằng phẳng trên đỉnh quả núi.
Trăng rằm sáng vằng vặc, trời trong vắt không một gợn mây khiến cho gã nhìn rất rõ. Bỗng gã thấy có ba người từ ba phía khác nhau đột ngột cùng xuất hiện một lúc. Một người là môt nhà sư già cổ đeo một chuỗi tràng hạt dài có lẽ phải đến hai mét. Mặc một cái áo nâu sồng. Một người là một tu sĩ vai vác một cây thánh giá, vẻ mặt trầm tư như rất đau khổ mặc một chiếc áo bào trắng toát.  Còn người thứ ba , người này quay lưng lại phía gã nên gã không nhìn được mặt,  tay trái cầm một quả trùy có hình như một cái búa tạ của ông thợ rèn đầu xóm của gã, còn tay phải cầm một cái câu liêm nhưng cán lại rất ngắn nên trông từa tựa như cái liềm cắt cỏ dưới quê. Mặc một chiếc áo bào mầu xanh
        - Mô phật! – Nhà sư niệm một tiếng phật hiệu, đưa đôi mắt sáng như điện nhìn hai người còn lại – Thoáng một cái mà đã ba năm., thời gian trôi cuồn cuồn , đời người thì ngắn ngủi sao chúng ta cứ phải luận kiếm tranh bá võ lâm ở đây làm gì?
- Đừng có nhiều lời. Xuất chiêu đi.
Người cầm hai món binh khí nóng nảy và thô lỗ nói. Vừa nói lão vừa lướt đến bên cạnh nhà sư, chiếc câu  liêm lia ngay vào cổ họng.
- Mô phật! Nhà sư niệm một tiếng phật  hiệu nữa từ tốn nói. – Sao thí chủ phải ra tay tàn độc vậy?.Chúng ta chỉ là luận kiếm, Ai hơn nửa chiêu, một thức là là có thể phân định ngôi bá chủ võ lâm ngay. Sao cứ phải đầu rơi máu đổ? .
Miệng nói, nhưng vòng tràng hạt trên tay nhà sư  lại như một con rắn uốn lượn bay đến nhằm vào huyệt khúc trì trên cánh tay cầm móc câu điểm tới khiến cho người này phải lùi lại một bước, rụt ngay tay lại để tránh. Thấy đối phương phải lùi lại, nhà sư không tấn công tiếp, vòng tràng hạt thu về  và bàn tay gầy khô, xương xẩu của nhà sư lại lần từng hạt một.
        - Học võ công là để giành lấy thiên hạ. – Người cầm hai món binh khí nói. – Nếu không thì học võ công để làm gì?
Nhà sư không đáp lời người ấy mà quay sang hỏi người người đạo sĩ.
        - Ý đạo huynh thế nào?
Người mặc áo bào trắng làm dấu thánh ngước lên nhìn trời rồi mới từ tốn mới trả lời.
        -Đức chúa lòng lành, người sẽ tha thứ cho những lời của Huynh đài. Nhưng giành lấy thiên hạ sao bằng giành lấy nhân tâm thiên hạ?
Người mặc áo xanh ngửa mặt lên trời cười hăng hắc.
        - Môn phái của hai ngươi có từ lâu lắm rồi vậy các ngươi đã thu phục được nhân tâm thiên hạ chưa? Thiên hạ mênh mông, người đông hơn kiến làm sao mà thu phục được hết. Sao bằng đoạt lấy thiên hạ và bắt nhân tâm thiên hạ phải theo mình. Đừng nhiều lời coi chiêu!
Lời vừa dứt, quả trùy trên tay người áo xanh đã bay theo một đường hình cánh cung bổ thăng vào thiên linh cái người mặc áo bào mầu trắng. Chát! Một tiếng chát vang lên chói tai, một luồng khí từ chỗ va chạm thốc vào ngực gã khiến cho gã thấy tức thở. Gã thầm nghĩ “ ghê gớm quá”.
        - So với lần luận kiếm trước cách đây ba năm công lực của huynh đài có vài phần giảm sút.
Người mặc áo bào trắng sau khi lùi lại một bước nhìn sang phía đối phương giọng trầm trầm nhận xét. Hình như cái lời nhận xét này đã đánh trúng vào tâm ý của người mặc áo bào mầu xanh. Gã thấy lão lặng đi một lúc.
        - Đã ba lần luận kiếm mà chưa phân định được hơn thua. Nếu cứ như thế này thì bao giờ mới định ra được người làm bá chủ võ lâm? Ta có một ý này không biết nhị vị có đồng ý hay không?
Nhà sư mặc áo nâu sồng cười nhẹ.
        - Huynh đài có ý gì nói ra đi.
        - Bây giờ chúng ta không giao đấu trực tiếp với nhau nữa. Ở đây đang có một người không phải là người trong võ lâm. Bây giờ ta mang võ đạo của môn phái mình ra nói cho người ấy nghe và mời người ấy ra nhập môn phái của mình. Nếu người ấy ra nhập vào môn phái của ai thì kẻ đó chiến thắng và được tôn làm bá chủ võ lâm. Hai ngươi thấy thế nào?
        - Mô phật! – Nhà sư niệm một tiếng phật hiệu. Thí chủ nói có lí lắm. Chúng ta chuyển từ luận võ công sang luận võ đạo kể ra cũng là một ý kiến hay.
Nghe thấy thế người mặc áo bào trắng vội vàng chen vào.
        - Đại sư bị lão lừa rồi. Bên bạch đạo chúng ta đều lấy chữ tâm làm gốc, từ khi thành lập môn phái đến nay võ đạo chẳng thay lấy nửa từ còn bên hắc đạo của lão lấy chữ “ Xảo “ làm nguồn , Mới mấy chục năm mà võ đạo đã thay đổi đến mấy lần. Chúng ta chỉ thu nhận đệ tử bằng sự giác ngộ còn hắc đạo của lão thì ngược lại, câu để tử bằng sự tò mò, phấn khích. Tò mò, phấn khích thì chỉ một lúc là đạt được còn sự giác ngộ thì phải có thời gian. Nếu đấu theo cách này thì chúng ta sẽ thua mất
Nhà sư chợt bừng tỉnh, lão chắp tay trước ngực niệm một tiếng phật hiệu rồ từ tốn nói.
        - Không có đạo sư chỉ điểm thì ta đã mắc mưu của lão rồi. Bây giờ ta hãy gọi hắn ra đây, ba chúng ta đều nói cho hắn biết về võ đạo của môn phái mình. Hắn theo môn phái nào cũng được nhưng hẹn đến mười năm sau chúng ta lại gặp nhau ở đây. Nếu hắn còn ở lại môn phái ấy thì người đó sẽ làm bá chủ võ lăm và ngược lại nếu hắn xin vào nhập môn phái khác thì môn phái mới hắn xin nhập sẽ làm bá chủ võ lâm. Mọi người thấy thế nào.?
Người mặc áo xanh ngần ngừ một thoáng nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Lão quay nhìn vào phía gốc cây mà gã đang ẩn nấp cao giọng.
        - Sao ngươi còn chưa hiện thân?
Gã giật thót mình tự nhủ “ Thì ra họ đã phát hiện ra gã từ lâu rồi”  Sợ hãi, gã rời khỏi gốc cây đang nấp đi ra .  Nhìn dáng vẻ sợ hãi của gã, nhà sư trấn an .
        - Đừng sợ! Chúng ta không làm gì hại thí chủ đâu. Chắc từ nãy đến giờ thí chủ đã nghe hết câu chuyện của ba chúng ta. Lão nạp chỉ muốn hỏi thí chủ một câu “ Thí chủ muốn gia nhập môn phái nào?”
Giọng nói của nhà sư khoan hòa khiến cho gã yên tâm và cảm thấy mến. Gã định xin vào môn phái của nhà sư. Nhưn g lời người thấy bói lại vẳng đến bên tai gã “ Vận hạn của cậu nằm chính trong sự lựa chọn của cậu”  khiến cho gã thôi ngay cái ý định nông nổi ấy. Gã nhìn nhà sư dò hỏi.
        - Thưa đại sư! Nếu con ra nhập vào môn phái của đại sư con sẽ được cái gì?
        - Môn phái của ta có thể làm cho con sống trong nhung lụa mà như sống trong cuộc đời bình thương và ngược lại con sống trong cuộc đời bình thường mà lại như sống trong  nhung lụa.
Mung lung quá! Gã thầm nghĩ. Cái đầu óc chậm chạp của gã làm sao có thể hiểu nổi cái sâu xa trong võ đạo này. Gã vốn là người thực tế .
        - Thưa đại sư, vào môn phái của đại sư con có được tiền không?
Gã hỏi thẳng. Đại sư niệm một tiếng phật hiệu như để xua đi cái tăm tối trong suy nghĩ của gã rồi mới trả lời.
        - Môn phái của ta sẽ làm cho con thấy cái có ức vạn cũng là cái chẳng có đồng nào.
        - Thế thì con không thể theo môn phái của đại sư được.
Gã từ chối thẳng, nói rồi gã quay sang người mặc áo bào trắng cung kính hỏi.
        - Thưa đạo trưởng, vào môn phái của người con được cái gì?
        - Môn phái của ta sẽ làm cho lòng con được bằng an.
Người mặc áo bào trắng trả lời.
        - Nhưng lòng con chỉ bằng an khi con có tiền thôi. Môn phái của đạo trưởng có cho con được tiền không?
Đạo trưởng mỉm cười lắc đầu.
        - Cái đó thì môn phái của ta không thể cho con được.
        - Thế thì thưa đạo trưởng con không thể theo môn phái của người.
Người mặc áo bào xanh nghe gã từ chối ngửa mặt lên trời cười khanh khách bảo với nhà sư và vị đạo trưởng
        - Các ngươi thấy chưa! Làm sao có thể thu phục được nhân tâm thiên hạ bằng những thứ hão huyền của các ngươi được, - Nói rồi người đó bảo với gã.
        - Con hãy lại đây với ta.
Lão ngần ngại nhưng rồi cũng đi đến bên cạnh người mặc áo bào xanh. Người đó lấy tay khẽ xoa đầu gã rồi nhẹ nhàng hỏi.
        - Ở nhà con làm nghề gì?
        - Thưa….
 Gã ngần ngừ không biết nên xưng hô với  người mặc áo bào xanh là gì. Hình như như người ấy biết sự lúng túng của gã nên bào.
        - Con cứ gọi ta là giáo chủ.
        - Thưa giáo chủ, ở nhà con làm công nhân ạ.
 “ Ồ”! – Người mặc áo bào xanh thốt lên một tiếng đầy vui mừng. – Những người như con là những người ưu tú nhất của mảnh đất này. Môn phái của ta là môn phái của những người ưu tú. Nếu con ra nhập vào môn phái của ta con sẽ có cả thế giới.
        - Con cần thế giới làm gì? – Gã kêu lên. – Con chỉ cần tiền.
        - Con chỉ cần tiền thôi ư? Người mặc áo bào xanh hỏi lại rồi ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. – Còn hơn thế. Nếu con thề suốt đời trung thành với ta, chỉ trung thành với ta thôi thì sẽ đến một lúc con muốn gì được nấy.
Nghe giáo chủ nói, lòng lão vô cùng sung sướng. “ Và từ đây cuộc đời cậu sẽ đổi khác” Lời lão thầy bói lại vang lên bên tai gã. Gã vội vàng quỳ sụp xuống, lạy vị giáo chủ áo xanh mấy chục cái lạy liền.
        - Nếu vậy thì may mắn cho con quá. Con xin được làm môn đồ của giáo phái ta.
Người mặc áo bào xanh cười đắc thắng.
        - Bây giờ thì hai ngươi tin là trước sau gì ta cũng sẽ là bá chủ võ lâm rồi chứ?
        - Mô phật! – Vị sư già chắp tay trước ngực. – Xin chúc mừng giáo chủ đã thu nhận được thêm một đệ tử ưu tú. Hãy đợi mười năm nữa ! Hi vọng rằng hai chúng ta sẽ cung kính dâng cái ngôi bá chủ võ lâm cho giáo chủ
MƯỜI NĂM SAU.
Họ lại gặp nhau trên đỉnh Hoa sơn, chỉ có điều lần này nhà sư  mang theo một đệ tử. Người đó chính là gã. Chỉ có điều bây giờ đầu gã trọc lốc và khoác trên mình một chiếc áo nâu sồng
                                                                            Hà nội 21/11/2018
        -

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2019 04:35:53 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9