Năm tháng qua nhanh quá, nhìn lại khoảng thời gian qua hình như đã không còn nhớ chuyện gì xảy ra ....
Thay vì hoang mang , bối rối và mặc con tim mình nhảy múa, tôi lại chẳng màng đến nó ra sao nữa, đôi lúc lý trí khờ khạo khiến con tim phải chung số phận ngu muội của nó ....
Chợt một ngày, khi lý trí khá an tâm rằng mình đã qua cái thời ngốc nghếch và điềm nhiên với cảnh đời thay đổi, thì con tim lại làm chủ cảnh đời ..nó lại tung tăng, lại bất chợt buồn vui, lại mơ tưởng những thứ mà lý trí đã dìm sâu vào dĩ vảng ...
Ngày ngày lý trí điều khiển mọi thứ, nhưng con tim vẫn có chút thời gian rảnh rỗi ...chợt vô tình, vô tình thôi, một ánh mắt, một cử chỉ, một nụ cười lướt qua, vô tình đến nổi lý trí chưa kịp hiểu ra thì con tim đã vướng vào cạm bẫy .....và nó đang hoang mang .....
Tình yêu là một liều thuốc nghiện .....
Con tim chẳng bao giờ biết khôn ...
Lý trí quá dày dặn với cuộc đời, nên chẳng buồn quản nửa ...mặc kệ, chuyện gì lại có thể xảy ra nữa chứ, cái thời yêu đương ngu muội đã qua ….