TÌNH SỬ THÁNG TƯ
Võ Thanh Phong
TÌNH SỬ THÁNG TƯ
Tập I
Tiểu thuyết diễm tình
*Võ Phong Trần,Võ Thanh Phong và Tiền Giang là cùng một tác giả!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2019 11:15:56 bởi võ phong trần >
PHI LỘ
Viết tiểu thuyết chỉ là vô tình.Nhưng viết được một cuốn rồi tại sao không làm thêm mấy cuốn nữa?Viết sách cũng như làm thơ,thao tác nhiều sẽ quen tay và nhuần nhuyễn hơn. Thế nhưng,viết tiểu thuyết cũng cần cảm hứng và có một cốt truyện cụ thể.Chính tưởng tượng và hư cấu làm nên sự vĩ đại của cuộc sống và sách cũng vậy.Có điều,tưởng tượng và hư cấu có nguồn gốc cụ thể sẽ tạo sự mạch lạc và loại bỏ bớt các tình tiết phi lý.Cốt truyện là xương sống của tiểu thuyết nhưng chưa phải là linh hồn.Đã có một thời người ta sáng tác theo kiểu “tiêu diệt nhân vật”,biến tác phẩm trở nên trống vắng từ đầu đến cuối. Tháng Tư,kinh thành Huế đã ngập tràn hoa phượng đỏ.Chính cái hội nghị với sự có mặt của các doanh nhân thành đạt đó đã đặt nền móng cho bộ tiểu thuyết diễm tình này.Và cũng chính em đã gợi ý cho anh lấy tiêu đề tập nhật ký trường thiên là TÌNH SỬ THÁNG TƯ. Đọc sách cũng như dạo chơi trong một vườn hoa.Tao nhân mặc khách sẽ chỉ dừng lại chiêm ngưỡng những đóa hoa lạ đầy sắc và hương.Những cái tầm thường sẽ lặng lẽ trôi đi trong cuộc sống mà không để lại chút ấn tượng nào.Sách đã buông mà trong đầu còn đọng một vài câu nói hay hình ảnh kể như tác phẩm đã có chút thành tựu vậy. Phố Núi Tiết Trọng Đông,năm Mùi
Võ Thanh Phong
CHƯƠNG MỘT: BÀN TAY ĐỊNH MỆNH Tây nguyên đang rụt rè đi vào tháng Tư. Vài cơn mưa đầu mùa chưa xua hết cái nóng bức nhưng cũng làm không khí dịu lại phần nào. Một ít cây Bằng Lăng trổ bông sớm e ấp khoe chút màu tím quý phái. Gió cuốn từng đám bụi mù hắt cả vào nhà phố và hàng quán báo cho mọi người biết là mùa mưa sắp đến nhưng chưa phải là lúc này. Cái cũ và mới giao thoa khiến cho ta cảm nhận được sự thay đổi với một chút bâng khuâng. Tây nguyên nắng bụi mưa bùn là vậy. Anh vừa mở máy xem lại lời comment của em ngày nào." Biết là thơ không phải viết cho mình mà vẫn thấy xuyến xao". Câu nói ấy đã cùng cổ xe trực giác đưa anh đến với em, một phụ nữ xinh đẹp thuộc giới thương lưu Hà Thành, rất nhanh. Thơ đã dùng quyền năng của mình để đốt giai đoạn và cung cấp cho anh sự dạn dĩ bất ngờ.Albert Eistein đã nói:" Lực hấp dẫn của vụ trụ không chịu trách nhiệm cho việc hai con người yêu nhau". Mới nghe thì không hiểu nhưng ngẫm lại thật chí lý. Mình đã lao vào nhau với tốc độ tên lửa không phải vì lực hấp dẫn của vũ trụ mà vì sự hấp dẫn chết người của em. Công bằng mà nói thì chúng ta cũng có một quãng thời gian ngắn đóng vai tình bạn. Ở đó,em xem thơ và viết những lời bình nhẹ nhàng,còn anh thì dùng kính lúp để soi tấm hình em ngồi đánh đàn. Trong thế giới ảo của mạng ít ai tin tấm hình avatar là chân dung thật của nick. Và anh cũng vậy. Ông thần mai mối đã xúi em gửi cả bản gốc kiều nữ mặc áo dài xanh biểu diễn dương cầm trong một đêm văn nghệ quân đội. Thao tác này làm chới với trái tim anh. Nụ hôn đầu đã xóa tan khoảng cách mong manh giữa tình bạn và tình yêu. Sau này thì anh mới biết tuy trăm công ngàn việc em vẫn có những giây phút thấy lòng trống trải và muốn đi tìm sự thư giãn trong văn chương. Em làm kinh tế nhưng xuất thân lại là dân văn khoa. Cuộc thả bộ không định hướng của em đã được bàn tay định mệnh mang những vần thơ thiếu lửa của anh lót dưới gót sen người đẹp. Và rồi tháng Tư đã trải hoa thơm lên cuộc tình.M.Gorki từng nói:" Trên thế gian không có vị thần nào đẹp hơn thần Mặt Trời, chẳng có ngọn lửa nào kỳ diệu hơn ngọn lửa tình yêu". Tim và thơ anh đều nhận được ngọn lửa thần kỳ của em. Tháng Tư đã mở cổng vườn Địa Đàng để cho anh những quả ngọt. Em như một đóa Quỳnh nở lúc nửa đêm khi ngàn hoa đều ngủ gật. Mỗi ngày em phô một đường nét, để rồi chỉ một thời gian ngắn đã tạo ra xung lực làm lu mờ những hình bóng vây quanh anh.Em không giấu giếm nhưng cũng không khoe khoang. Gắn liền với dung nhan diễm lệ là một sự cao ngạo có chọn lọc. Chính điểm này đã kích thích anh. Thường thì người ta chỉ yêu cái mình không có và em cũng vậy. Giữa thế giới vật chất xô bồ, một bông hoa đẹp như em đã tạo ra một sức hút chết người. Thế lực và tiền bạc luôn gõ cửa trái tim em. Thế nhưng một Thu Thủy Idol đầy bản lãnh đã xem thường tất cả. Những gì mà đám đàn ông vây quanh muốn dâng hiến để được sở hữu trái tim người đẹp thì em lại không thiếu. Khoảng trống trong tim em không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Một thời gian dài em đã rất cô đơn. Một doanh nhân xuân sắc rất thành đạt lại ngồi thả hồn trên những phiếm ngà trong tà áo dài màu xanh gợi cảm làm sao khiến hồn thơ khỏi ngây ngất? Bài MÀU XANH VÀ TIẾNG ĐÀN đã gửi đến em như một tín hiệu của sự đầu hàng: Bàn tay tiên em trải những hợp âm Ánh trăng vàng nhảy múa trên mặt sóng! Tà áo dài khiến con tim rung động Mái tóc thề che kín nửa bờ vai... Màu xanh ấy khiến anh chợt thở dài Thân hình ngọc nữ gói trong tấm lụa! Tiếng đàn êm dịu mà lòng anh có lửa Nhìn nghiêng một bên,em đẹp quá đi thôi!! Khúc vỹ thanh khiến hoa nở bên trời Em ngồi đó tựa dáng thần Vệ Nữ! Em dìm hồn anh trong cung mi thứ Giữa mỗi tia nhìn đều có dấu giáng dấu thăng... Em ngước lên mặt đẹp như trăng rằm Tiếng đàn theo gió ru trái tim lãng tử! Anh muốn mân mê mười ngón tay kỳ nữ Em bấm cách nào mà truyền cảm như thế kia?? Màu xanh ấy ước được ai sẻ chia Anh đem thơ cùng đàn em hợp tấu! Nguyên cả giang sơn cũng sẵn sàng đánh đổi Để chỉ một lần nghe được tiếng đàn kia... Vẫn biết lời yêu chỉ cần mất ba giây để nói nhưng phải bỏ ra cả cuộc đời để chứng minh nó. Hẳn là em có chút ngỡ ngàng khi đón nhận nụ hôn đầu dù chỉ là ảo. Cái gì có tốc độ cao đều để lại chút hoài nghi. Em đã bảo đó là thơ nói chứ không phải lời của trái tim. Anh phải im lặng đến mấy ngày trời... Sự hoài nghi trong tình yêu thường chỉ để nhìn thấy một cảnh giới cao hơn. Với em, cuộc tình đến nhanh quá nên đôi lúc em nghĩ đó chỉ là giấc mộng. Em đáp từ bằng bài thơ lục bát khiến hồn anh chìm trong xao xuyến: CHỈ LÀ MƠ THẤY ANH THÔI Chỉ là mơ thấy anh thôi Ta yêu như sẽ một đời trao nhau Chẳng cần khác ý mà đau Hoa Loa Kèn trắng đằng sau nỗi buồn Nhớ mong rối những con đường Nghe mưa khóc nắng,gió vương ghế ngồi! Chỉ là mơ thấy anh thôi Đêm đêm ta trốn sao trời ngắm trăng Dâng rồi,biết lấy gì ngăn? Bao nhiêu câu chữ phăng phăng ùa về! Dại khờ cũng hóa bùa mê Ta yêu như đã nguyện thề kiếp sau Cũng đành có lúc tình đau Ngẩn ngơ tiếng hát hoa ngâu cuối mùa… MỘNG CẦM Cần nói thêm một chút về bút danh của em. Ngày mới gặp nhau trực giác đã cho anh biết ẩn sau cái nhan sắc kiều mỵ đó là một bộ não thông minh và một trái tim đa cảm đầy chất thơ. Anh cũng kịp nhận ra bóng dáng một người tình tuyệt vời và là nguồn cảm hứng bất tận cho thơ. Em sẽ đóng vai một nghệ sĩ tung hứng để anh hoàn tất những động tác lắc léo nhất. Một bút hiệu dành cho em là điều hiển nhiên. Em đã trao cho anh quyền đặt tên cho người tình. Tấm hình em ngồi chơi đàn vốn gây ấn tượng rất mạnh. Giây phút đầu, cũng như em, anh ngỡ chỉ là trong giấc mơ. Vậy là bút hiệu Mộng Cầm xuất hiện và em cũng rất vui với biệt danh " Tiếng Đàn Trong Mơ" này. Bài thơ đầu tay em viết tặng anh trộn lẫn hư và thực nhưng sẽ không bao giờ phai trong lòng anh. Tháng Tư chậm trôi với nhiều vấn vương. Sự tự tin mà anh có được trong những ngày đầu quen biết và yêu em cứ bị bào mòn dần. Những tấm hình em gửi đã cho anh thấy nhiều góc cạnh của một phụ nữ nhan sắc và tài ba. Nhìn phía nào cũng đẹp. Dòng máu lãng tử đang chảy trong anh buộc phải nghiêm túc xác tín lại cụm từ yêu thương vốn đã bị lạm dụng một thời gian khá dài. Anh bấm cho em bài thơ trong giây phút bâng khuâng: ĐỊNH TÌNH Đêm hôm qua bầu trời trong vắt Giống như là màu mắt em tôi Góc trời sao tím đổi ngôi Bên em cứ thấy bồi hồi con tim... Dắt tình yêu đi tìm chân lý Vượt ra ngoài suy nghĩ tầm thường! Một khi lòng đã nặng thương Hãy đem hạnh phúc trải đường cho nhau... Yêu đâu chỉ lụa nhàu tóc rối Cháy cuồng điên lại vội lìa xa Với tay bẻ một cành hoa Ngất ngây thoáng chốc xót xa muôn đời... Em không nói những lời mật ngọt Vẫn khiến cho lửa đốt tim anh Thương sao một tấm chân tình Vần thơ in dấu bóng hình giai nhân... Ta còn có ngàn lần gặp gỡ Nhận nụ hôn vay nợ lẫn duyên Không bia đá, chẳng lời nguyền Con tim đập nhịp yêu thương.. suốt đời!! Về đêm,cái oi bức của mùa khô đã có phần lắng dịu.Anh đi dọc con phố lớn với nhiều quán cà phê và tiệm thời trang.Có cuộc tình nào mà không khiến người ta phải trăn trở và suy tư?Em thì đã bước qua cái tuổi tam thập nhi lập trong khi anh không còn trẻ nữa.Ai đó đã nói: “Tình yêu thường bắt đầu bằng nụ cười,thăng hoa bỡi nụ hôn và kết thúc trong nước mắt”.Quá khứ đã chứng minh một cách chính xác nhận định ấy… Ba năm trước,bi kịch đau xé lòng đã xảy ra.Vườn Thượng Uyển đầy kỳ hoa dị thảo đã hoang tàn sau một trận cuồng phong.Những vách đá sừng sững khắc lời nguyền chỉ trong một đêm đã sụp đổ tan tanh.Vết thương ấy sâu và hiểm đã mở ra một vực thẳm chôn vùi sự chung thủy,lòng tự trọng và không khí yên bình.Vườn thơ bao phủ bỡi mây đen và nhục cảm. Một con tàu sẽ rất an toàn khi neo đậu ở cảng để tránh xa sóng dữ.Thế nhưng,loài người tạo ra con tàu lại không phải vì mục đích đó.Nó phải căng buồm rẽ sóng tiến lên và đến nơi cần đến. Khi mặt trời khuất nơi phía Tây thì phương Đông mặt trăng sẽ nhú lên. Cái này giấu đi ánh sáng thì cái kia trả lại cho trần gian. Trong cội nguồn của mất mát đã dự trử sẵn sự bù đắp. Hạnh phúc và đau khổ chỉ có thể luân chuyển theo một quy luật hình sin. Trong tình yêu cũng có sự luân hồi. Mỗi một lần chết đi chính là sự hóa thân để con tim thánh thiện hơn. Vết thương nào cũng phải lành khi vườn tình lại réo rắc giọng hót của Họa Mi. Cảm giác được giải phóng khỏi những ràng buộc của quá khứ khiến anh hưng phấn. Chưa biết con đường sắp dấn thân sẽ đưa mình đến đâu nhưng con tim đang có cảm giác yên bình. Hình ảnh em ngày càng rõ dần trong thơ anh. Như mọi ngày em tự lái xe đi làm. Hà Nội hôm nay nóng lại bị tắt đường. Đã hơn tám giờ vẫn chưa đến được công ty. Không biết tự lúc nào chúng mình đã thiết lập một thời gian biểu chung cho tình yêu. Điểm tâm xong anh sẽ gọi cho em từ quán cà phê. Thường thì sáng thứ hai họp giao ban em phải sắp xếp ổn thỏa mọi việc của công ty rồi mới gặp anh. Không phải tình yêu bị đặt xuống hàng thứ yếu mà chính vì em muốn được toàn tâm toàn ý khi đón nhận nụ hôn của ngày mới và nói những lời yêu mà không bị ai đó quấy rầy. Phòng làm việc của cô sếp trẻ thật ngăn nắp và thơm tho. Nét nữ tính không chỉ thể hiện trên màu sắc mà còn cả trong hình khối. Là một công ty chuyên về nội thất cao cấp nức tiếng đất Hà Thành ngàn năm văn vật,DESIGN còn vươn tầm tay vào Nam và cả nước ngoài. Chiếc ghế em đang ngồi không phải nhờ sắc đẹp mà chính là thành quả của tư duy chất xám và sự nổ lực không ngừng nghỉ. Óc thẩm mỹ thông qua đôi mắt đẹp đã biến hàng hóa trở thành những tác phẩm và vị thế công ty dần trở nên đẳng cấp. Trong lãnh vực này nam giới có trình độ cũng phải ngã mũ chào thua. Dòng đời đưa đẩy để con người ghé vào những bến bờ xa lạ. Em xuất thân không phải dân kinh tế nhưng giờ lại đứng mũi chịu sào điều hành một công ty có tầm vóc thuộc loại bề thế. Còn nhớ ngày ấy cô sinh viên khoa văn thân hình thon gọn với vòng eo con kiến và nụ cười rạng rỡ đã làm say đắm biết bao người. Bộn bề với trăm công ngàn việc nhưng mỗi khi ngồi một mình em lại để cho sự mơ mộng sổng chuồng và chấp bút viết những dòng tâm tư làm xao xuyến lòng người. Cách hành văn không trau chuốt nhưng đầy vẻ chân thành đã nâng cấp sự ngưỡng mộ trong anh. Nhan sắc là nụ hoa ngát hương đã quyến rủ nhiều loài ong bướm.Em vất vả biết bao nhiêu vì sự săn đuổi của giống đực và nếu không có một trái tim lạnh cùng cái đầu cứng chắc chắn bi kịch đã xảy ra. Mỗi sáng mở mail em chán ngấy với những lời săn đón và tán tỉnh. Nhiều kẻ đang nắm quyền chức trong tay vẫn sẵn sàng tung hê tất cả để mong được lọt mắt xanh người đẹp. Ngày hai buổi lái xe đi về đã khiến khối người thèm khát được đóng vai đưa đón. Ngạn ngữ Thụy Điển có câu" Kẻ cắp không ăn trộm được ái tình nhưng thường thì ái tình biến người ta thành kẻ trộm". Tòa cao ốc nơi công ty em tọa lạc rất đẳng cấp nên không ít doanh nghiệp và cơ quan cấp vụ chọn làm nơi đóng quân. Em thường bị chụp hình lén khi bước xuống xe và trên đường vào văn phòng. Khổ sở nhất chính là sự chịu đựng ánh mắt soi mói và thèm khát khi đứng chung trong thang máy. Cũng may là công ty chỉ nằm ở tầng ba. Chuyện bị nắm tay và dọa giết cũng đã từng xảy ra. Có hôm em chụp hình gửi cho anh vết tím bầm trên cổ tay có làn da nõn nà. Khi anh xót ruột suýt xoa thì em cũng thút thít và bảo đã làm việc với cơ quan chủ quản của tên Bùi Kiệm đó rồi. Khi được dỗ dành em đã nũng nịu đề xuất anh từ bỏ tất cả để bay ra Hà Nội làm người che chở bảo vệ cho em. Một ý kiến đốt giai đoạn nhưng xem ra không đến nỗi nào. Của quý không giữ rất dễ bị trộm đạo để ý. Thế nhưng trong bối cảnh này anh phải làm sao để lưỡng toàn kỳ mỹ? Hôm qua em lại bị một tên vô lại chặn đường không cho xe ra. Anh đau cả ruột nhưng lực bất tòng tâm. Em đã trở thành nguồn tái tạo bất tận cho thơ anh. Tình yêu tạo thói quen cho cả hai người khi anh dậy sớm bấm thơ treo lên tường và em cũng hy sinh việc nằm nán lại trên giường để vào mạng đọc thơ của tình quân. Một độc giả duy nhất và đặc biệt đã thổi luồn sinh khí mới cho những vần thơ buồn. Con đường nào cũng sẽ trở nên ngắn khi ta đã biết được đích đến. Tình yêu có phép màu vạn năng để con người có thể vá trời lấp biển. Tất cả những kiệt tác và công trình vĩ đại của trần thế đều được sản sinh bỡi bàn tay của tình yêu. Nhan sắc em đã làm thơ cất cánh nhưng chính sự cảm thụ của người tình tuyệt vời mới làm vần điệu của anh bay bổng. Một sự phát hiện khá muộn màng của thần Ái Tình. Anh phát hiện ra em Giống nhân loại một hôm tìm thấy lửa Cả tỷ người biết đâu mà chọn lựa? Nếu không nhờ thần may mắn mối mai... Không những hiền ngoan,xinh đẹp, đa tài Em còn biết nhóm cho thơ ngọn lửa! Tình và thơ đã cùng nhau nương tựa Dắt chúng mình về miền đất hứa vô ưu... Dấu yêu ơi!Anh thấy nhớ thật nhiều Dẫu biết mỗi ngày em đều đúng hẹn! Tình bây giờ chẳng khác gì biển lớn Cứ bập bềnh mơn trớn chiếc thuyền yêu... Tỏa sáng trong anh là hình bóng diễm kiều Cháy rực trong thơ trăm lời nguyền son sắt! Anh đã buông tay để chìm trong sóng mắt Mong cuộc tình này sẽ hạnh phúc dài lâu... Muốn sang sông,phải bắt mấy nhịp cầu Muốn thơ hay,anh cần em tiếp lửa! Đã trót yêu, hãy yêu nhiều hơn nữa Để câu chuyện tình lưu giữ đến ngàn năm... Khi hàng rào dâm bụt ngăn cách hai kẻ láng giềng yêu nhau đã bị phá bỏ thì không còn trở lực nào kềm giữ bước chân anh. Em e ấp như nụ hoa hàm tiếu khiến tình thăng hoa theo thơ. Trong công việc em quả quyết bao nhiêu thì trong tình yêu em lại ngập ngừng và rụt rè bấy nhiêu khiến anh xao lòng. Bao nhiêu câu hỏi đưa ra không phải thể hiện sự hoài nghi mà chính vì em muốn có sự xác tín của tình yêu. Em có trí nhớ rất tốt và luôn muốn thuộc hết những gì anh đã viết nên thơ đòi hỏi phải có sự nâng cấp. Ngày nào cũng có bài mới nhưng anh luôn tuân thủ tiêu chí chất lượng phục vụ độc giả duy nhất có sự cảm thụ và thưởng lãm đẳng cấp. Nhiều bài bấm xong nhưng thấy không vừa ý anh lại xóa đi. Thơ đã hưởng lợi rất nhiều từ tình yêu của chúng ta. Mùa hè mở cửa cho mối tình nồng. Tiếng ve râm ran và hoa Phượng nở đỏ đường. Tình đã chín anh đánh dấu bằng bài tứ tuyệt: ĐÊM THÁNG TƯ Một thoáng hương nồng đêm tháng Tư Yêu thương giờ đã thốt thành lời! Phòng khuê bát ngát mùi tình ái Gió lọt rèm thưa! Thương nhớ ơi!! In dấu tình nồng theo sắc môi Vu Sơn mưa gió bỗng tơi bời! Em gieo trái cấm nơi vườn lạ Khiến lúc đêm về lại nhớ nhau... Tình sẽ theo thơ đi rất xa Ái ân say đắm giữa Ngân Hà Dùng mây đắp kẻo chân em lạnh Thơ cũng như người, say dáng hoa... Một khúc tự tình đêm tháng Tư Gửi hương theo gió để yêu người! Em đi để lại mùi son phấn Xao xuyến lòng anh! Thu Thủy ơi!! Phụ nữ yêu bằng tai đàn ông yêu bằng mắt điều này ai cũng biết. Một đóa hoa thơm ngát nhưng hình dáng và màu sắc xấu xí rất dễ làm cho người ta thất vọng. Hương và sắc phải hài hòa mới tạo nên một tuyệt phẩm. Biết được điều này, càng về sau em càng có những tấm hình đẹp để chuyển cho anh. Trước đây, việc lưu giữ những khoảnh khắc của cuộc sống ít được em quan tâm. Thế nên trên Facebook cũng chỉ có dăm ba tấm chụp chung với bạn bè. Nhưng từ khi anh đem hình ảnh em minh họa cho mỗi bài thơ thì nhan sắc của người phụ nữ tài năng đất Hà Thành như vụt tỏa sáng. Màu sắc đa dạng và biến thiên theo cảm xúc của tình yêu. MÀU HOA MÀU ÁO Hạ kia đã có chủ rồi Mặc cho gió cuốn hoa rơi bên đường! Trăm nhớ cộng với nghìn thương Hạ về tô điểm sắc hương cho đời... Mới xa đã nhớ mình ơi Xuân vừa thay áo, cuối trời hạ mơ! Yêu anh em dệt vần thơ Thương anh em trả giấc mơ cho tình... Hè về Phượng đỏ long lanh Bằng Lăng tím biếc ướp tình hai ta! Hóa thân làm một cành hoa Để trong xa cách vẫn là của nhau... Yêu hơn cả mối tình đầu Uống ly rượu cuối, nhớ nhau suốt đời! Con tim chung thủy mình ơi! Màu hoa màu áo, suốt đời dấu yêu!! MỘNG CẦM Màu đỏ của hoa Phượng, sắc tím của Bằng Lăng đã làm rung nốt nhạc lòng trong em. Lời thơ thắm thiết in dấu bằng những nụ hôn nồng. Trong cơn mê tình ái em đã gọi anh là Tình Cuối và muốn anh cũng phải hứa với em như vậy. Em bảo ly rượu đầu có thể khiến ta chếnh choáng nhưng ly rượu cuối mới thực sư làm ta say. Và Thu Thủy dấu yêu nguyện hóa thân thành ly rượu cuối tuyệt vời của đời anh. Mùa hè đốt cháy đam mê mà chúng ta đã cố giấu tận nơi sâu thẳm của tâm hồn. Lời yêu thốt ra mất hết vẻ ngượng ngập và êm như tiếng dương cầm. Anh đã có em. Nước hồ Tây trong xanh và mỗi chiều đứng nơi phòng làm việc nhìn xuống em như thấy bóng dáng mình ở đó. Môi và má hồng hơn. Mắt long lanh thứ ánh sáng mơ màng và kỳ lạ của người đang yêu. Em như vừa bước vào một thế giới mới mà trong đó những thứ thiên hạ đều cho là bình thường thì với em lại là sự khám phá kỳ thú. Có ai tin được một phụ nữ nhan sắc, chừng ấy tuổi, có cuộc sống vật chất thuộc loại đẳng cấp lại chưa hề biết thế nào là tình yêu. Một thiên cổ tích giữa đời thường. Em giống như nàng công chúa ngủ trong rừng với một trái tim nguyên trinh chưa hề nhuốm bụi trần. Và những bài thơ của anh đã đóng vai chàng hoàng tử đánh thức nàng công chúa bằng một nụ hôn. Đôi mắt đẹp ấy lần đầu tiên long lanh khi đọc thơ tình anh viết khiến con tim lãng tử không ngừng xuyến xao. Sự hội tụ của hương và sắc luôn làm say đắm lòng người. Kinh nghiệm trong chỉ đạo công việc thì em có thừa nhưng chuyện chăn gối bạn bè ai cũng gọi em là nai tơ. Những lời trêu chọc mang tính ẩn dụ rất phổ biến nhưng em vẫn không hề biết. Nếu khoát bộ áo dài trắng vào,khối người sẽ nhầm em với một nữ sinh trung học. Dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh với bộ ngực đầy và vòng eo nhỏ xíu khiến đàn ông khó tính mấy cũng xiêu lòng. Người tốt nhờ lụa lúa tốt nhờ phân. Khiếu thẩm mỹ trong ăn diện cũng nâng cấp rất thành công nhan sắc phái nữ. Về phương diện này người tình của anh khá là am tường. Cũng như bao người đẹp khác em cũng dành thời gian không ít cho mode và màu sắc. Có chiếc váy hay bộ áo dài đến mấy tháng chưa hề mặc lại là chuyện bình thường. Quần áo giày mũ theo kiểu tông xuyệt tông. Váy đỏ không bao giờ cầm ví nâu.Áo dài tím thì nhất định phải là quần đen. Cầu kỳ và mất nhiều công sức cũng như tiền bạc nhưng đổi lại em có một sắc đẹp kiều mỵ làm rung động lòng người. Sự chăm chút da thịt cũng khiến em trẻ lại cả gần chục tuổi. Nhìn tấm hình em chụp ở phi trường lúc đi công tác anh hết sức ngỡ ngàng. Nhiều lần anh đã gọi em là người yêu baby. Thói quen làm đẹp ấy không hề mang tính đua đòi hay khoe khoang mà chỉ đơn giản là em biết xem trọng bản thân mình cũng như tôn trọng sự đánh giá và nhận xét của kẻ đối diện. Đẹp nhưng không hào nhoáng và lộng lẫy. Em đã khéo che đậy nét khiêm nhường và e thẹn để đóa hoa vừa có sắc lại thêm hương. Anatone France đã rất tinh tế khi viết cuốn tiểu thuyết đầy chất triết lý" Đảo Panh Goanh". Loài người nguyên thủy vốn quần cư trong tình trạng trần như nhộng. Tất cả đều phơi bày trong mắt nhau nên tựu trung chẳng có ai đẹp cả. Thế rồi một hôm có người khoát lên mình bộ quần áo che đi phần lớn da thịt. Bỗng nhiên cái đẹp xuất hiện và mọi người say mê Kẻ- Có- Quần- Áo như điếu đổ. Một chân lý mới được hình thành:"che đi là đẹp chứ không phải bày ra". Bắt đầu từ đấy, lụa là đẩy nhan sắc lên một tầm cao mới. Xem ra em rất thấu hiểu điều này. Ai đó đã nói:" Tâm hồn nhỏ không giữ được tình yêu lớn". Dòng sông thơ mênh mông của anh cần một cái biển bao la để chứa. Bao nhiêu cuộc tình đi qua đều gãy gánh nửa đường chỉ vì chông chênh giữa vật chất và tinh thần. Có người nặng hình thức mà nội tâm trống rỗng. Còn kẻ khác thì đi tìm sự cao siêu mà quên mất rằng đàn ông tồn tại được trên trái đất này là nhờ đàn bà. Mà phải là đàn bà đẹp kia. Chân lý sẽ rỗng tuếch nếu không chứa sự rung động xuất phát từ trái tim. Anh đã nghiêng ngã vì bắt gặp sự hội tụ cực kỳ hiếm nơi em. Cuối cùng rồi anh cũng phải tin vào một chữ duyên.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2019 17:51:35 bởi võ phong trần >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: