PHƯỢNG HỒNG
Em là con ve nhỏ
Hát rong khô cành phượng não từ ly
Cánh hờn rung khơi vọng tiếng- là khi
Mùa tan học trường im từng hơi thở
…
Rồi cứ thế dòng đời trôi man mác
Cõi đi về lạc mất bóng em tôi!
Vần thơ xưa thơ khép lại bên đời
Mờ hư ảo nhạc phai từng con chữ…
Vệt nắng cõng cánh phượng bay ngày cũ
Hồng vai em dính lại có còn chi
Châm chấm tròn nương gió cuộn bay đi
Rơi thương nhớ chông chênh lưng lá rụng
Em đem toán vấy đời cong với số
Dấu sin lằn uốn trải tận hư vô
Bên bờ kia chứng lấy lắm xô bồ
Lời đáp giải hốt nhiên thành tan loãng!
Em là mộng đường trăng vàng chân sóng
Gợn tình vây khoang trống mái chèo buông
Bập bềnh mạn vỗ hoài con nước ngủ
Lươn lướt qua mặt lịm ẩn thân buồn.
…
Là kỷ niệm chưa tàn vương víu mãi
Bàn tay vừa mở
Chỉ một đường suông
Thẳng đưa chớm đụng cội nguồn
Cớ sao cao thấp nẻo truông đi về!...
TC-N
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.06.2019 11:36:45 bởi ThienCong Nguyen >