ĐÊM TRẦN GIAN    Đêm tàn chưa sao hồn còn lơ đãng 
 Mộng tàn chưa sao dĩ vãng u hoài 
 Sương đầy trời rắc trắng dưới trăng phai 
 Lạnh cơn gió rung nhành Mai Chiếu Thủy   
 Đêm là lúc ta một mình suy nghĩ 
 Lúc lắng nghe nhịp thở của trần gian 
 Ta lắng nghe tiếng Dế mãi thở than 
 Và tiếng lá đại ngàn đang trò chuyện.   
 Đêm trần gian mập mờ không ánh điện 
 Thả suy tư khói trắng quyện đêm dài 
 Những ngày về của ký ức nhạt phai 
 Em chợt đến, hình hài sao bỗng lạ   
 Bắc Giang ơi ! tóc dài,da trắng quá 
 Hàng mi cong,môi đỏ mọng thơm mềm 
 Đôi tay ngà quyến luyến bước chân đêm 
 Tiếng cười đọng trên giảng đường xưa cũ.    
 Đêm suy tư, đêm của quá khứ 
 Của tình yêu lạc dấu bởi thơ ngây 
 Đẹp tình Nam duyên Bắc được bao ngày 
 Dòng địa chỉ sổ tay rơi đánh mất.    
 Ta lạc nhau ngỡ đùa mà lại thật  
 Em đi qua như ảo ảnh mờ tan 
 Dấu vết gì lưu lại giữa nhân gian 
 Cho anh mãi mơ màng và tìm kiếm   
 Bắc Giang ơi ! em cho tôi kỷ niệm 
 Mộng Hải Hà sẽ giữ giữa niềm riêng 
 Đêm trần gian bất chợt của Tây nguyên 
 Anh bỗng thấy em hiện trong tranh vẽ.    
 Mặc Tiêu Phong 
 17.8.014    
 P/s : Tặng em Đặng Thị Hải Hà !