Nhà Bên Kia Nắng
-
11.08.2019 22:20:27
Nhà Bên Kia Nắng
Bỗng dưng tôi mười ba tuổi và một buổi sáng nắng lùa vào khe cửa sổ, tôi rời khỏi giường bệnh mở tung hai cánh cửa, nắng ùa vào ôm chầm lấy tôi mừng rỡ "cảm xoàng thôi cô bé ơi!" nắng nói và dìu tôi ra ngoài bao lơn. Hai dãy nhà chạy dài xuống phố, bên kia đường quanh năm bóng mát, bên tôi sớm chiều mùa thay màu nắng, trời tô điểm tường vôi, mái ngói. Ừ phải, bỗng dưng mình mười ba, bắt đầu nhìn xuống bao lơn thấy người qua lại mờ đi khi những người trai trẻ hiện rõ nét như trong những tấm ảnh bố chụp du khách dạo quanh hồ. Nhà đối diện là căn duy nhất không giống có lầu, chỉ là một gác lửng, nơi đó là cuộc sống của những bóng người thầm lặng, cũng có bóng dáng người trẻ nhưng không gây cho tôi một ấn tượng nào ngoài sự liên tưởng đến một bài ca ...
"Chiều chúa nhật buồn
Nằm trong căn gác đìu hiu
Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
Trời mưa, trời mưa không dứt
Ô hay mình vẫn cô liêu ...
Chiều chúa nhật buồn lặng nghe gió đi về ... Gió đi về ..."
Khi màu binh lửa làm ố da trời và mùi khói cỡi trên lưng nắng là lúc tôi xa con phố nhỏ từng thuộc lòng mỗi nhịp bước và thời biểu của từng người thường qua lại dưới đường.
Mỗi lần mưa rơi trên phố mới, tôi chợt vô cớ chạy ra cửa sổ ngỡ như nhìn xuống đường sẽ thấy ngay cảnh cũ ... những khách bộ hành kéo cao cổ áo, những chiếc dù bung ra, những tình nhân dìu nhau bước vội tìm chỗ trú mưa. Và chú bé bên căn nhà đối diện, quanh năm thiếu nắng, đang bận rộn chạy tới lui với những thau sô hứng nước từ mái dột trên khác lửng.
Nắng mai trên phố mới thiếu một nét đẹp, thẹn thò len lén chui vào khe cửa và nhẹ nhàng lay tôi thức dậy vì vậy mà tôi chán cái nắng ào chóa lên chiếc màn the sang trọng. Tôi đã già hay nơi này nắng lạ mà không còn được rụt đầu nhìn lén qua những sợi lông tơ óng nắng trên cánh tay gầy con gái khi có chàng trai nào đó bất chợt nhìn lên bao lơn nhà cũ.
Tôi nhớ nhà, nhớ phố xưa, nhớ nắng, nhớ mưa ... thì một hôm tôi đọc được một đoản truyện có tựa đề "Nhà Bên Kia Nắng". Câu chuyện kể về một dãy phố mặt trời chỉ chiếu sáng bên kia đường và nắng rất đẹp, rất dành riêng, rất trìu mến mà chỉ một căn nhà có được. Nơi căn nhà đó có cô bé thường ngồi chải tóc cho búp bê, rồi có hôm con bé với tay tới thành bao lơn, rồi một ngày kia "nó" tựa tay lên lên đó nhìn xuống đường phố... và rồi tóc cô ấy dài vừa đủ bay trong nắng sớm, nhẹ lay dưới ánh chiều ... là lúc chàng trai biết tương tư ... biết mong chờ... đứng rộn rã buồn vui đợi em dưới mưa... Chàng lén nhìn thổn thức mỗi khi nàng ra nhặt những những bài thơ tỏ tình do tay chàng ném lên bao lơn. Nhưng một hôm nắng hồng lên lửa khói, chiếc xe đò chất đầy gia dụng và người con gái đi xa, nàng chưa kịp biết ai đã tỏ tình, xe lăn buồn xa phố, nằng ngoảnh lại và giọt tình đầu đời rơi xuống thành những hư âm ...
Ôi biết đem tin này,
vắng như lòng giấy
tình yêu lấp đầy
rồi biết quên câu cười,
biết cho đôi dòng lệ rơi...
Tôi có cảm tưởng tác giả cũng sống vào thời mới lớn của tôi vì những lời nhạc và biến cố xảy ra khi tình yêu vừa đôm hoa kết nhụy tuổi xuân thì. Con gái tôi thường chải tóc cho tôi vì tôi có thói quen hong tóc ngoài nắng sau khi gội, nó nghe khá nhiều lần về những bức thư và những bài thơ tỏ tình thời con gái của tôi. "Hay là mẹ ơi! Mẹ cùng đi với chúng con trong tuần trăng mật, mình cùng về nơi phố xưa của mẹ. Con nghe nói phong cảnh và khí hậu cũng mát mẻ, trữ tình không khác gì Paris. Nhé mẹ!" nghe con gái nói, tôi hơi ngại ngùng nhưng rất mừng và đồng ý ngay.
Ngày đi với chiếc xe đò nhỏ leo dốc, xuống đèo như con heo mẹ mang bầu nay ngồi giữa những ghế da, rèm cửa ... nhìn những chiếc thảm nắng trải tên đồi rồi những hàng thông vẫn đứng lặng yên như chưa từng tiễn đưa, như chẳng màng chào đón, lòng tôi nao nao, thổn thức, rùng mình hóa thành thiếu nữ năm xưa.
Đôi trẻ ở khách sạn và rong chơi thắng cảnh mỗi ngày. Tôi trọ tại nhà một cô giáo già, hằng ngày đi ra phố xem sinh hoạt hàng quán đợi những khi nắng lên thì vội đi về con đường xưa thân ái nơi mà nhà tôi và vài căn đã biến dạng. Tôi buồn lắm, ký ức cũng dỗi hờn như đang giận đôi mắt, gót chân tôi nhưng vẫn còn an ủi và cảm động vô bờ là căn nhà đối diện vẫn tồi tàn, vẫn căn gác lửng mà nếu nhắm nghiền mắt, tôi lại thấy một thiếu niên đang lúng túng với sô, thùng hứng mưa dột. Một hôm trời chợt âm u, tôi liền gọi xe chở đến khu phố cũ để ôn lại kỷ niệm và cảm giác dòng nhạc sầu bi của bài ca "Lời Buồn Thánh"...
Chiều chúa nhật buồn
nằm trong căn gác đìu hiu
nghe tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
bạn bè rời xa chăn chiếu
bơ vơ còn đến bao giờ ...
Mưa dội trên mái nhà cũ năm xưa nhưng nay không còn làn nước mắt mưa ngâu chảy xuống thềm bao lơn vì có những máng xối mới. Tôi quay lại nhìn căn nhà đối diện, nhắm nghiền mắt tìm chú bé năm nao hứng mái dột. "Nhà của tôi đó, thưa bà" tiếng đàn ông nói qua vai, "nhưng đã thuộc về chủ mới lâu rồi." Tôi quay lại cùng lúc vừa tắt tiếng thở dài của ông ta. "Ồ thì ra chúng ta từng là hàng xóm" tôi nói và nhận diện người đàn ông ngoài năm mươi có ánh mắt rạng rở và gương mặt buồn không tương xứng. "Tôi cũng nghi là vậy vì thấy bà, à chị cũng đứng rất lâu nhìn hai bên" Ông ta nói. Tôi thoạt nhớ nhà hàng xóm có hai ba đứa con trai, liền hỏi "Thưa ông là anh hay em của chú bé trên gác lửng, người mà hay hứng nước mưa ấy?" Mắt ông ta tròn hơn đáp "Chính là tôi đây, chị nhớ rất tốt... Hai người kia là anh em họ cùng cha mẹ ở nhà dưới." Nói xong ông quay lại nhìn lên bao lơn nhà cũ của tôi, "Thế chị là cô em hay cô chị?" Tôi chưa vội trả lời thì người đàn ông chồm tới như muốn nhìn cho rõ mặt tôi, hai bờ vai ông ta cứng lại cùng nhịp thở như ngừng hẵn, "Tôi là cô em ạ, thưa ông."
Người đàn ông đứng dưới mưa trên con đường cũ, phố cũ, nhà xưa ... hôm nào đã gan dạ gửi đến Paris một lá thư từ miền viễn tây nước Mỹ với dòng chữ "Hỡi mối tình đầu của tôi" rồi xuống hàng là ...
Tôi đứng dậy khép hờ hai cánh cửa sổ mà thợ vừa mới gắn để vừa một khe nắng nhỏ len vào rồi ngồi đọc tiếp ... bài thơ giống từng chữ trong đoản truyện "Nhà Bên Kia Nắng"...
.o.
Alpine CA 2017
trầnđại-đinhlang-trandaik