Tập Thơ Tuyển         
 NHẶT LÁ ƯU PHIỀN
 (Mạt-Cơ-Hàn Thi tập)   
   2006 - Tác-Giả giữ bản quyền  
 ***   
   LỜI TÁC GIẢ
  
   Những thi-phẩm hiện-hữu ở quyển sách bé mỏng  này là tự-tình người lính trận, được viết ra từ khi còn tập-tễnh đôi giày Saut đo đoạn đường gian nguy khốn khó của miền đất nước điêu-linh tội-nghiệp và chuỗi ngày dài buồn thảm lưu lại trong niềm đau thống-thiết: thất quốc vong gia!  Chúng không là những áng văn-chương trau-chuốt và hư-cấu hóa. Đỉnh trung-thực nổi bật cao độ được ghi lại bằng những nguyên-bản thắm máu tươi của chính tác-giả, minh-chứng sự chào đời của chúng giữa trận chiến tàn-khốc: mưa pháo văn-minh điểm hoa trên chiến-lũy thịt da xương óc của tuổi trẻ Việt-Nam và tháng năm nhục-nhằn trong lao-tù thù-hận. Đó là nguyên-tố cấu-tạo nên sự khai-sinh và tồn-tại của thi-tập mang tên Nhặt Lá Ưu-Phiền này. 
  
   Đến nay tuổi thời-gian bạc đầu như lẽ tự-nhiên của vạn-vật, chúng vẫn được gói-ghém cẩn-thận, chân-thành kính mến gởi tặng đến các bằng-hữu thân-tình, để ngâm-nga trong những lúc nỗi hoài-vọng cố-hương trở giấc. 
  
   Cảm tạ người bạn tri-kỷ, một lần gặp-gỡ rồi muôn thuở chia-ly, Nguyễn-Kiêm-Liễu. Và cúi đầu tưởng nhớ cố thi-hữu đồng-đội Nguyễn-Viết-Thế, đã gởi lại đây những bài thơ như lời tiên-tri cho chính sinh-mạng mình, để rồi thân-xác âm-thầm hoà tan vào cát bụi chiến-trường máu lửa Bình-Long (An-Lộc), vun bồi đất mẹ thiên-thu mầu-mỡ nhưng ngân dài điệu ru trầm-thống. 
  
    MẠT-CƠ-HÀN   
  
  Ảnh chụp Tháng 9 Năm 1969 tại Kiên-Giang
 ***
 TỰA
  
   Thật là một niềm hạnh ngộ cho tôi khi nhận được tập thơ Nhặt Lá Ưu Phiền của tác giả Mạt Cơ Hàn từ xa xôi gởi đến.    
   
   Mạt Cơ Hàn, bút hiệu của người lính trận hơn năm mươi năm trước.     
   
   Nhặt Lá Ưu Phiền gồm những bài thơ như những chiếc "Lá" mà tác giả đã "Nhặt" lại, gom góp lại và đóng thành tập, mà chúng vốn đã mất mát đi nhiều trong "cuộc đồng hành" với tác giả ở cuộc chiến 20 năm nơi đất mẹ!    
   
   Nhặt Lá Ưu Phiền tuy đã không còn trọn vẹn như ban đầu, như sự mất mát của chính tác giả và quê hương mình trong cuộc chiến đó. Hôm nay, ở tuổi về chiều tác giả vẫn đang sống ray rứt với kỷ niệm, trăn trở trong hoài bão với quê hương như được thấy trong những bài thơ được lưu lại trong tập thơ này.    
   
   Xin trân trọng giới thiệu Nhặt Lá Ưu Phiền đến với quý vị yêu thơ trên các diễn đàn, nhàn lãm...    
   
   Trân Trọng.   
  TRẦM THY (Asutralia 5/2019)
 ******** 
 TIỄN EM ĐI
   
  Tôi tiễn em đi ! Tuổi ngọc-ngà,   
  Sương buồn giăng mắc cánh thiên-nga,   
  Sông dài nức-nở sầu ly-biệt,   
  Dấu nhạc phân-kỳ : Tương-lệ sa !   
   
  Tôi tiễn em đi ! Đông cuối tàn,   
  Tiễn tình vào đáy huyệt ly-tan,   
  Lòng tôi em đến như mê-giác,   
  Hồn chết âm-thầm giữa trái-ngang !   
   
  Tôi tiễn em đi ! Đến trọn đường,   
  Mang về trĩu nặng mớ hành-trang :   
  Tim hồng một mảnh mang thương tích   
  Và mãi suối đời một trống hoang.   
   
  Tôi tiễn em đi ! Đi lấy chồng   
  Em còn ngoảnh lại luyến-lưu không ?   
  Thôi em đã chẳng tròn duyên-mộng,   
  Hãy để tôi về với gió đông !!!   
   
  MẠT-CƠ-HÀN (1)  
  Khánh-Bình Đông dấu-ái  
  Tàn Đông 1965 (Đã đăng trên Hoài-Bão số 4 Năm 2000)  
  *  
  ÂM THẦM
   
  Vì biết ngày mai tôi sẽ đi   
  Thơ xanh tôi viết chẳng nên gì ;   
  Sợ gieo tâm não niềm lưu-luyến,   
  Ngại lệ đoanh tròng buổi biệt-ly.   
   
  Rồi những đêm buồn trắng khói sương,   
  Lục-huyền nắn-nót đường tơ vương,   
  Dạo lên khúc nhạc : Tình vô vọng !   
  Vang mãi đêm trường để nhớ thương.   
   
  MẠT-CƠ-HÀN (2)                                                                                        
  Bạc-Liêu, sang đông 1968  
  *  
  MƯA RƠI TRÊN MỘ NGƯỜI YÊU
   
  
 Anh đi buổi ấy mùa chinh-chiến,
 Để lại quê nghèo bao luyến-lưu:  
  Phố vắng bơ-phờ ôm rạch nhỏ,  
  Mảnh vườn hoang buốt lạnh tiêu-sơ.  
   
  Gió thoang-thoảng mùi hương dạ-lý,  
  Chòm tre buồn quyện khói vẩn-vơ.  
  Tựa hàng cau nhỏ nàng đưa tiễn,  
  Chan-chứa lệ nhòa mắt nai tơ.  
   
  Khoác áo ra đi còn dan-díu,  
  Em hỏi ngày về mấy năm anh ?  
  Tôi cũng nghẹn-ngào lời khẽ bảo :  
  -Chinh-chiến tàn thay nắng thanh-bình,  
   
  Đất mẹ hiền-lành liền vết tích,  
  Anh về nối lại mộng ngày xanh.  
  Đường ra biên-ải chàng trai trẻ,  
  Ngoảnh lại người yêu bước chưa đành...  
   
  Năm trước, năm sau về xóm cũ,  
  Cảnh vườn xưa sau trước vắng tanh;  
  Hoa rụng đầy sân cành lá úa.  
  Hàng cau trước cổng trái sai oằn,  
   
  Đôi cây phượng-vĩ nay còn đó  
  Sao dáng người yêu vắng biệt rồi ?  
  Đi đâu em hỡi ! Ai có biết,  
  Hãy chỉ dùm tôi dẫu xa-xôi ?  
   
  Trách nàng lỗi hẹn đành vong thệ,  
  Chẳng gắng chờ nhau vội chia phôi !  
  Tìm vào nhà cũ nhà lạnh ngắt,  
  Di-ảnh của nàng vẫn tươi-tươi.  
    
  Tôi hỏi mẹ nàng, bà chưa nói,  
  Rưng-rưng trên má lệ già rơi :  
  "Cháu ôi ! T. đã qua đời,  
  Thơ nó để đấy, bàn thờ nó đây".  
    
  Hương trầm gió lượn khói bay.  
  Ngỡ hồn em gái theo mây dật-dờ.  
  Tôi cầm thơ mắt tràn ngấn lệ,  
  "T. hỡi T. em chết thật rồi ?!"  
    
  Đớn-đau lời nghẹn cả lời,  
  Trăm năm một giấc mộng đời vỡ tan !  
    
  Chiều nay trên mộ địa,  
  Có một chàng chiến-binh,  
  Mạch sầu thi nhau rụng,  
  Ngậm-ngùi cúi lặng thinh ...  
  Ngồi bên mộ của nàng xanh cỏ,  
  Đốt nén hương tưởng-niệm cố-nhân,   
  Ngoài kia bom đạn xa gần,  
  Sao tôi không chết, bạc-phần em yêu !  
  Mẹ khóc con lệ già lả-chả,  
  Tôi khóc nàng khóc cả đời tôi.  
  Gió chiều tạt hạt mưa rơi  
  Nửa vào đáy huyệt, nửa trôi vào lòng !  
  Mưa nhanh che khuất bóng hồng ...   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (3)  
  Mậu-Thân (1968)  
  *  
   NÓI ĐI EM
   
  Em gái ơi ! Em bao nhiêu tuổi,   
  Má ửng hồng màu chín quả đào tiên,   
  Đẹp làm sao mái tóc mượt huyền,   
  Bờ môi mộng luôn cười duyên nửa nụ,   
  Mắt của em là biển chiều sóng động,   
  Nhận đắm thuyền bao khách lãng-du.   
   
  Em gái ơi ! Em gái ơi !   
  Tôi yêu em như rừng yêu suối chảy,   
  Như ánh trăng gầy yêu đóa hoa đêm.   
  Ước gì em, ước một ngày mai,   
  Em vẫn ngự lòng tôi như nguyên-thủy,   
  Ước gì em, dù nghìn thu vạn kỷ,   
  Vẫn nụ cười trên môi thắm hồng tươi.   
   
  
 Em gái ơi ! Em gái ơi !   
  Hồ mắt em gây giông bão ở hồn tôi,   
  Tim rạo-rực lâng-lâng niềm cảm mến,   
  Dù biết rằng ngày mai em không đến   
  Với vòng tay khát-vọng tôi vẫn chờ.   
  Hãy cho tôi được nâng-niu bàn tay ngọc,   
  Đón em vào lòng nhận chiếc hoa môi.   
   
  Em gái ơi ! Em gái ơi !   
  Tại vì sao em im lặng   
  Chẳng nói gì để đáp lại tình tôi !   
  Em biết yêu và có mơ chăng ?   
  Em không nói ; nghe buồn len sợi máu ! 
   
  Nói đi em ! Nói đi em !   
  Vòng tay ấm đang chờ   
  Và dâng hiến hồn tôi cho em đó.   
  Ồ ! Hay em nghĩ : tôi, người yêu rượu,   
  Say ngửa-nghiêng, tình-ái cũng ngửa-nghiêng?   
  Không ! Tôi chẳng say men rượu đâu em   
  Mà say đắm dung nhan người em gái nhỏ.   
  Hoặc em chê giang-san tôi không có,   
  Cửa nhà tôi là điếm cỏ cầu sương ?   
  Mặt của tôi xạm nắng sa-trường,   
  Da đen nám nên dạ nàng không chuộng ?   
  Nói đi em ! Cô gái nhỏ !   
  Tôi đang chờ câu trả lời "duyên" !   
    
    
  MẠT-CƠ-HÀN (4)  
  KBC.3103, Dừng quân tại Phong-Điền  1968   
  Những ngày ở KBC 3103  
  *  
  NGHĨ NGỢI BÂNG QUƠ                                                                             
  
 (Bài thơ không nhắt quán)  
    
  Đoạn đường trần-ai tôi đang dẫm bước :   
  Có những lần rướm máu gót chân hoang,   
  Những bước đi rắn-rỏi và bàng-hoàng,   
  Những dấu chân ngập-ngừng và bỡ-ngỡ..   
  Đi trong nỗi ngại-ngùng lo sợ,   
  Đi trong kinh-hoàng giữa cảnh buồn-tênh ;   
  Như chiếc thuyền con không lái bấp-bênh,   
  Như con vạc âm-thầm trong đêm tối,   
  Có lắm lúc dưới ánh đèn le lói,   
  Đếm mưa rơi lách-tách rụng quanh hè,   
  Nhạc côn-trùng rả-rích vọng canh khuya;   
  Nhạc buồn thảm vẫn luyến-lưu nghìn thuở.   
  Một mảnh hồn đau sầu rạn vỡ,   
  Một thể-xác dập bầm vì gió kép mưa đơn.   
  Với đôi mi lệ hận còn vương,   
  Hờ-hững mắt nhìn chán-chường nhân-thế.   
  Từng chuỗi hỏa-châu giật mình loài giun dế   
  Nhỏ ánh vàng lặng-lẽ xuống lưng đồi,   
  Mưa đêm dài lạc-lõng lửa ma-trơi,   
  Nhiều trần bụi nên mặt già trước tuổi..   
  Đi thất-thểu không tình an-ủi :   
  Điên lang-thang hay đời lạc bến mê ?!   
    
    
  MẠT-CƠ-HÀN (5)                                                                           
  Phong-Điền,  Thu 1969  
  *
  THĂM QUÁN CŨ
 (BÀI THƠ THẤT NIÊM LUẬT)  
    
  Mưa xuống Phong-Điền nghe tái-tê !   
  Dừng chân quán lẻ rét ê-chề,   
  Áo tôi sưởi ấm bên than nóng,   
  Cô bé mời tôi tách cà-phê.   
  Tâm-sự của mình tôi thố-lộ,   
  Em chép bài thơ tặng kẻ về.   
  Bài thơ dang-dở, ngoài súng nổ,   
  Chẳng kịp giã-từ tôi lại đi.,   
  "Đi đâu anh hở ?" - nàng khẽ hỏi.   
  Tôi đáp : "Anh đi giữ câu thề,   
  Vùng trời đạn réo bomb gầm thét,   
  Là bước chân anh mở lối về".   
  Bài thơ nửa đoạn trên nón sắt,   
  Tim giấu ảnh hình cô gái quê...   
  Chiều nay dừng bước thăm quán cũ,   
  Mộng ước tan rồi dạ tái-tê !  
   
  MẠT-CƠ-HÀN (6)  
  Phong-Điền,, Thu 1969  
  * 
  CHẲNG MAY
    
  Mai tôi chết ai sầu nức-nở,   
  Gọi tên người thiên-cổ nghẹn lời,   
  Lòng nát tan lệ mặc tuôn rơi ,   
  Than khóc tiễn hồn tôi lần cuối ?   
     
  Mai tôi chết ai quỳ bên mộ,   
  Ru tôi vào giấc ngủ nghìn năm,   
  Nghĩa-trang buồn thất-thểu chiều thăm,   
  Vòng sô trắng quấn đầu đấy nhỉ ?   
     
  Mai tôi chết ai người luyến tiếc,   
  Giấc mộng tình bắt gặp hồn tôi,   
  Đêm từng đêm thườn-thượt thở dài,   
  Duyên nghìn dặm muôn đời vĩnh cách ?   
     
  Mai tôi chết ai ghi nhật-ký,   
  Tên người đi mãi-mãi không về,   
  Khuê-lâu đơn-độc nỗi tái-tê,   
  Trên ngọc-diện phấn son hoang-phế ?   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (7)  
  Kiên-Giang, Tháng 10-1969  
  *  
  TÔI XIN TRẢ  
    
  Tôi xin trả Kiên-Giang mùi biển mặn,   
  Trả vạn vầng mây trắng nhuộm chiều hoang .   
  Tôi xin trả bình-minh mưa rả-rích,   
  Trả đêm buồn ray-rứt quyện lòng tan.   
     
  Tôi xin trả giọng ca nàng thảnh-thót,   
  Trả lời ru rào-rạt đượm hương yêu.   
  Tôi xin trả giai-nhân vào ảo-ảnh,   
  Trả luôn hồn trong trắng, dáng yêu-kiều.   
     
  Tôi xin trả những vần thơ huyền-hoặc,   
  Trả môi mềm mắt ngọt buổi sơ-giao.   
  Tôi xin trả tóc thơm vương vai áo,   
  Trả đêm nào cùng đối-diện - bên nhau.   
     
  Tôi xin trả những gì đang lưu-luyến,   
  Trả để trở về "Thế-hệ Ka-ki".   
  Tôi xin trả để lao vào sương nắng,   
  Trả để sầu nhìn đầu súng trăng đi ...   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (8)  
  Kiên-Giang, mùa mưa 1969  
  *  
  THÔI ĐÃ HẾT
    
  Thôi đã hết ! còn đâu ngày xưa đó,   
  Dần trôi theo gió thoảng tháng ngày qua   
  Xin vầng mây ấp-ủ ánh trăng ngà,   
  Để thương nhớ đi xa vào đáy mắt.   
     
  Thôi đã hết ! Tan rồi bao mộng ước,   
  Bụi thời-gian nhòa-nhạt mảnh hình-hài,   
  Tình đã vào trong loạn gió cuồng mây,   
  Nuôi ước-vọng làm gì cho ân-hận.   
     
  Thôi đã hết ! Ngày mai không hy-vọng,   
  Tôi chân trời - em góc biển : đôi nơi.   
  Tôi, thân trai hoang-phế nửa cuộc đời.   
  Em, phận gái chơi-vơi ngoài biển đợi.   
     
  Thôi đã hết ! Ngày trùng-quang tương-hội,   
  Có những tràng pháo nổ buổi tân-hôn !   
  Quên đi em và hãy nuốt hận hờn,   
  Tình yêu ấy vùi chôn mồ dĩ-vãng !  
   
  MẠT-CƠ-HÀN (9)  
  KBC 4742, Ngày 8-8-1969  
  *  
  KHI ANH NGÃ GỤC
    
  Thành-phố ngủ vùi đêm từ-biệt đó,   
  Còi "xấp-lê" vang lay giấc dạ-thần,   
  Em gục đầu khối non sầu chất nặng,   
  Hồn bâng-khuâng, vương-vấn bước chinh-nhân.   
     
  Gió lãng-đãng trải dài con phố nhỏ,   
  Đường ngoặc quanh mưa gió rụng tơi-bời,   
  Em đi về chân gầy chùn mấy lượt,   
  Âm-thanh tàn thêm nhạt héo vành môi.   
     
  Nhìn sao băng , em chấp tay cầu-nguyện,   
  Chinh-chiến ơi ! Xin trả lại người trai,   
  Những ai đi giữa điêu-tàn tang-tóc,   
  Tuổi : bút xương, mực máu - trang sử dày.   
     
  Ngày tháng dài, phút giây ngừng ngắn-ngủi,   
  Mưa ngủ yên, mưa tạnh phố-phường ôi !   
  Em hoảng-hốt với đôi tay run-rẩy,   
  Mục phân-ưu :" Anh vĩnh-viễn đi rồi" !!!   
     
  Anh ngã gục cho ruộng đồng xanh lúa   
  Thị-thành đêm đèn xanh đỏ sáng choang,   
  Cho dân Việt trường-tồn trên đất Việt,   
  Núi sông hồn thiêng bặt tiếng rên than.   
     
  Anh nằm xuống để em buồn vạn thuở,   
  Đêm sâu về lòng quyện trắng khăn tang,   
  Tuổi xuân xanh úa tàn theo binh lửa,   
  Khóc tả-tơi ...Rồi mai bước sang-ngang ? !   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (10)  
  Tân-An (Đầm-Dơi, An-Xuyên) Tháng Hạ 1970 ..  
  *                                                                   
  TRĂNG RỪNG
    
  Trăng thèn-thẹn sau bức rèm mây mỏng,   
  Soi ánh vàng lạc-lõng xuống trần gian,   
  Rừng ngửa mặt đón sương buồn thấp-thoáng,   
  Ngàn cây xanh tản-mạn lá khô bay,   
  Đêm không chăn cõi lòng nghe ớn-lạnh,   
  Mảnh chinh-y đâu ấm đủ đêm nay.   
  Đêm gối súng để nghe hồn nức-nở,   
  Vẳng đâu đây ai trỗi khúc u-hoài,   
  Tràm trút lá vo-ve bầy muỗi đói,   
  Nhịp sương sa cơn gió rít từng hồi.   
     
  Này rừng hoang vắng ngắt !   
  Kìa chị nguyệt đơn-côi !   
     
  Có biết đêm nay ai nằm trăn-trở,   
  Nỗi niềm đau chiếm ngự cả tim côi.   
  Trăng đêm trước trên thảm tràm xanh biếc,   
  Buồn mênh-mang, đôi mắt nhiễm vạn sầu,   
  Trăng bây giờ say ngủ cuối rừng sâu,   
  Lệ trăng tủi rơi dài xuyên áo trận,   
  Rừng chua xót chìm sâu trong câm-lặng..   
     
  Ôi ! Nhìn lá rơi cũng thấy đau lòng,   
  Mơ trăng lên, nhưng thương tiếc hoàng-hôn,   
  Trông thực tại mà luyến-lưu dĩ-vãng.   
  Mình cố quên để vui đời súng đạn,   
  Mãi vấn-vương giây phút trước cơn mê,   
     
  Tim rỉ máu lúc trăng về,   
  Rừng hoang vắng ngắt não-nề tâm-can !   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (11)  
  Đêm giữa rừng  U-Minh (Chương-Thiện), 28-01-70  
  *  
  BÀI THƠ KHÔNG TỰA
    
  Trăng mười bảy đẹp tròn tuổi mộng,   
  Đối-diện đêm lộng nét trang-đài,   
  Gió đưa rờn-rợn khối mây,   
  Hoa cười nửa nụ ngất-ngây hồn này.   
  Mình muốn nói lòng đây rung động,   
  Ái-ngại cơn bão vọng trôi qua,   
  Điệu đàn dạ-khúc thiết-tha,   
  Gieo cao đỉnh núi bay ra biển ngàn.   
  Tình chấp cánh quan-san biền-biệt,   
  Chẳng một lời luyến-tiếc ngậm-ngùi   
  Buồn nhìn ráng đỏ chiều trôi   
  Lang-thang đứt đoạn buồn ôi là buồn !   
     
  Đêm trăng lên van lời an-ủi,   
  Phút giây rồi thui-thủi ra đi,   
     
  Mồ-côi giấc ngủ nào say,   
  Nàng về trong mộng lệ cay dâng trào.   
  Tỉnh mê, vá vạn nghìn sầu,   
  Không vơi nét thảm chẳng khâu nỗi buồn.   
     
  Hỡi trăng dừng lại đừng trôi nữa,   
  Đêm canh dài ánh lửa ấm lòng,   
     
  Cho xin bức họa bán thân,   
  Tòa thiên-nhiên tạo làm vần thi ca,   
     
  Để cho kẻ đêm không tình sưởi,   
  Gọi Hằng-Nga ! Tình cuối thành đầu,   
  Xin mây đừng thoảng qua mau,   
  Bóng hồng trăng chín chìm sâu giọt nồng,   
  Từng cơn buốt giá hư-không,   
  Uống vầng trăng ngọc vào trong tim sầu,   
     
  Men hằng ru giấc tiên-du...   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (12)  
  Thới-Bình (An-Xuyên) 03-02-1970  
  *  
  NHỚ
    
  Nắng đã chết rồi em có hay,   
  Chiều giăng núi tím khói sương bay,   
  Từng cơn gió hú sầu cao ngất,   
  Dòng suối ưu-tư nước lạc-loài !   
     
  Anh đứng sững-sờ chốn dã-sơn,   
  Nghe chim lạc bạn hót cô-đơn,   
  Bay về nơi ấy xa-xôi lắm,   
  Mang hộ cho em mấy đoạn buồn.   
     
  Mưa nắng nhiều rồi ôi chiến-chinh !   
  Vòng tay đơn lẻ đã bao năm,   
  Ngậm-ngùi tiềm-thức đêm ray-rứt,   
  Thêu dệt làm chi một chữ "Tình" ?   
     
  Biết đến bao giờ em hỡi em !   
  Tình yêu trọn vẹn đêm từng đêm,   
  Vùi đầu anh ngủ mùi hương tỏa,   
  Trong tóc mượt huyền hôn mắt tiên.   
     
  Giờ có mình anh với súng gươm,   
  Bao quanh trùng-điệp núi trong sương,   
  Sầu vây dày đặc hồn xanh lá,   
  Chồng-chất, triền-miên nỗi nhớ thương !  
    
  MẠT-CƠ-HÀN (13)  
  Thất-Sơn (Châu-Đốc) Hè 1971  
  (Đã đăng trên Sét Miền Tây 1971.  
  Tái đăng trên Hành-Trình số 4, Ngày 6-10-1978) 
 *   
  GIAN NHÀ CUỐI TRẠI
    
  Trong mắt ướt cơn buồn đang trở giấc,   
  Mộng mơ gì trăn-trở suốt đêm nay ?   
  Ngồi đối-diện quyện tròn vòi khói thuốc,   
  Người lạnh-lùng ta bỡ-ngỡ vòng tay.   
     
  Từ xa cách chuỗi sầu căn trại cuối,   
  Đơn phòng này bên giấc ngủ mồ-côi,   
  Giờ mong ước ngả mình căn trại cũ,   
  Được làm người gia chủ cả cuộc đời.   
     
  Ngần-ngại nỗi tầm tay mình quá ngắn,   
  Mộng bay cao trên đỉnh núi Tản-Viên,   
  Ta ngụp lặn giữa đại-dương sâu thẳm,   
  Chuyện yêu-đương như lạc bước Đào-Nguyên.   
     
  Đành gối trọn tâm-tình đêm cô-độc,   
  Mấy vần thơ mình viết để riêng mình.   
  Giấc mơ đó: trong chiêm-bao huyền-hoặc,   
  Mộng-mị này cũng sưởi ấm thâu canh.   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (14)  
  Trại Lê-Văn-Lưỡng (Bạc-Liêu) 1971  
  *  
  BƯỚC HÀNH-QUÂN  
    
  Ngày ba buổi cơm khô thịt hộp,   
  Bước hành-trình từng hạt mặn mồ-hôi,   
  Ngẩng đầu lên thăm-thẳm mảng xanh trời,   
  Cúi mặt xuống mênh-mông tràm xém cháy.   
  Bờ vai mỏng, trên ba-lô oằn-oại   
  Vẹt gót giày, đôi chân nhỏ nghe đau.   
  Nắng biên-cương nón sắt phai màu,   
  Sờn áo trận nhạt-nhòa pha xám đất.   
  Trong gió thoảng hương tràm thơm bát-ngát,   
  Hồn lâng-lâng nghe khúc nhạc rừng xanh,   
  Tiếng chim non ríu-rít ở đầu cành,   
  Anh liên-tưởng giọng cười ai khả-ái.   
  Có lắm lúc anh ngắt vài hoa dại,   
  Hôn vu-vơ ao-ước chuyện đâu-đâu.   
  Lúc dừng quân nón sắt lột khỏi đầu,   
  Khung gương cũ , ngậm-ngùi anh nhận diện,   
  Anh là anh của rừng sâu chinh-chiến,   
  Mắt thâm quầng vì mất ngủ nhiều đêm,   
  Da ngăm-ngăm không nói đến đen tuyền   
  Song không kém loài người thời man-dã.   
  Anh nhìn anh mà đau lòng xót dạ,   
  Sắc diện mình tàn-phá thật quá nhanh,   
  Cuộc chiến nầy dai-dẳng hai mươi năm.   
  Anh hứng chịu biết bao nhiêu là mất mát.   
  Có những đêm mưa phùn rơi lác-đác,   
  Trùm pông-sô (*), gió rét lộng tâm can,   
  Đêm mông-lung, pháo giặc rót từng tràng,   
  Hố đào vỡ, chí kiêu-hùng đâu vỡ,   
  Bình-tình hẳn súng liên-thanh anh nổ,   
  Tay siết cò lòng nhân-đạo quên đau.   
  Hỏa-tiễn thù khạc lửa lóe xanh màu,   
  Ầm ! Bên cạnh người bạn anh ngã gục !!!   
  Tim đập mạnh tưởng thoát ly lồng ngực,   
  Ngất giây lâu - sờ-soạng chỉ đau-đau,   
  Mưa vẫn mưa, đạn pháo vẫn thét gào,   
  Anh ôm chặt súng, tranh giành sự sống,   
  Sống để phút quay về sau chiến trận,   
  Đường về thành còn in dấu chân anh,   
  Thăm em thơ và kể chuyện quân-hành   
  Cho vơi nhớ chất-chồng tâm-tư nặng...   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (15)  
  U-Minh, Thu 1971  
  (*) Pông-sô (poncho) : Chiếc áo mưa đa-dụng của quân-đội.  
  *  
  NIỀM ĐAU CỦA MẸ
    
  Ôi ! Việt-nam, quê-hương đầy máu lửa,   
  Dãy đất lành nhiều máu thịt tan rơi,   
  Của người Việt giết nhau vì tham-vọng,   
  Cảnh tương-tàn đau-đớn lắm người ơi !   
     
  Ru con rạch ngọt-ngào, lòng đất mẹ,   
  Đêm rặng dừa soi bóng nước lung-linh,   
  Cũng loang-lỗ và trơ cành rũ đọt,   
  Bê-bốn-mươi (B40), đại-bác xé tan-tành !   
     
  Kìa phố thị ! Tường vôi lưu vết đạn,   
  Đêm giao-thừa hỏa-tiễn nổ tan-hoang,   
  Em gái mười lăm - lõa-lồ bờ lau sậy,   
  Mắt trợn-trừng trông cảnh tượng dã-man !   
     
  Nầy thiếu-phụ chết nằm như say ngủ,   
  Đứa con thơ ôm xác vú trong môi.   
  Cụ già bảy mươi tay nương gậy trúc,   
  Dắt-dìu dăm đứa cháu dưới mưa rơi  !!!   
     
  Nọ "Em Bắc" thây phơi - rừng ruộng héo !   
  Đó "Anh Nam " xác gói - chiếc pông-sô !   
  Chém giết nhau dập bầm tim gan mẹ,   
  Lệ ngập-ngừng, dòng máu sắp cạn khô !   
     
  Ôi ! Việt-Nam tương-tàn tình cốt-nhục,   
  Ôi ! Việt-Nam chiến-cuộc hai mươi năm,   
  Sao không nhớ cùng giống nòi Hồng-Lạc   
  Ôm hận-thù tang-tóc mãi sao cam ?!!   
    
  MẠT-CƠ-HÀN  (16)  
  Căn-cứ Hoả-lực Hòa-Bình (An-Xuyên)1971  
  *  
  BÀI THƠ MÁU
    
  Trên đỉnh đồi hoang mưa bay lớp lớp   
  Tiếng ầm-ỳ đại-bác vọng hồi-âm.   
  Vầng khói thuốc vờn quanh gian lều vải   
  Hoàng-hôn chìm trong đáy mắt xa-xăm.   
     
  Bên suối Tàu-Ô - cắc-cù đạn rít,   
  Chủ xe Lam (Lambretta) chết dỡ ngả sóng-soài,   
  Từng vệt máu ngoằn-ngoèo đen đọng sậm,   
  Hằng nắm xương vung-vãi : dẹp, ngắn, dài ...   
     
  Chiếc dép râu còn vương bàn chân cháy,   
  Thể xác kia, em liều chết cho ai ?   
  Cái nón sắt thủng xuyên còn vấy óc,   
  Máu thịt này, anh bảo-vệ tương-lai ?   
     
  Hai hài cốt trẻ thơ trong đôi thúng   
  Cạnh bộ xương đoanh rối mớ tóc dài   
  Đòn gánh gãy vắt ngang trên lồng ngực :   
  Mẹ gánh con chạy loạn chết rồi đây !!!   
     
  Mảnh hỏa-tiễn vùi sâu lòng quốc-lộ,   
  Dấu vết bomb cày xé đất tơi-bời,   
  Làn xích in đóng ngói than vụn-vỡ   
  Khói ngút trời cay mắt : Napaln rơi !!!   
     
  Ôi ! Giật mình còn say cơn ám-ảnh :   
  Sắt thép vô-tri, tàn-nhẫn, dã-man   
  Trút lên mình quê-hương tôi rách nát   
   Của "đại văn-minh & đồng-chí" : - ngoại-bang...   
     
  Những xương khô bày trơ trong mưa nắng,   
  Những giọt máu bầm đen đất tanh hơi,   
  Những tiếng khóc tìm nhau trong lửa đạn :   
  Chắc-chắn từ sở-hữu Việt-Nam tôi !!!   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (17)  
  Quốc-Lộ "Máu" (13) Ngày 4-6-1972.  
  (Một viên đạn AK47 xuyên bàn chân trái khi bài thơ sắp hoàn-thành.. Hai câu cuối được tiếp nối tại Bệnh-viện 3 Dã-chiến, Bình-Dương. Bản thảo còn vấý máu khô của chính tác-giả. nên Thi-phẩm được đặt tên lại là "Bài Thơ Máu "vậy.)  
  *  
  GẶP LẠI EM
    
  Màu sông trong bây giờ màu xương thịt,   
  Xuân ngọt-ngào chinh-chiến nhuộm đìu-hiu.   
  Em không còn : Cô nữ-sinh dài tóc,   
  Nũng-nịu hờn thêm dáng-vóc mỹ-miều.   
     
  Tôi chẳng làm : Cậu học-trò bỏ lớp,   
  Điểm dê-rô (zéro) trên vở buổi học chiều.   
  Em đánh mất giọt hồng, con bướm vuột,   
  Hoa Lục-bình đã héo lỡ lần yêu.   
  Hoa thủy-thảo: bó hoa ngày cưới giả,   
  Nhụy tàn phai cánh rũ kể từ khi (!)   
  Choàng vai bé mớ tóc huyền giấu kín   
  Tay chồng em đang âu-yếm yêu-chìu (?)   
  Trang lưu-bút nhạt-nhòa hoen vết mực,   
  Phượng tàn phai như tuổi chết tình-yêu,   
  Buồn con gái em trả về quá-khứ,   
  Sa-mạc đời tôi gió nắng cợt-trêu !   
  Đừng kéo lại chuyện tình xưa lịm chết,   
  Khi chuỗi ngày tàn-tạ nở từ lâu,   
  Giờ đã hết ngày hoa ngày mộng,   
  Hiện tại tôi đầu súng ánh trăng thâu,   
  Đem mùa xuân điểm tô miền hậu-tuyến,   
     
  Hãy quên đi .....Kìa ! Tổ-quốc trên đầu,   
  Nhớ làm chi mùa xuân đầy ủy-mị,   
  Mà khóc người quằn-quại vết thương đau !!!     
     
  MẠT-CƠ-HÀN (18)  
  Căn-cứ Hỏa-lực Bình-Tây một ngày mưa 1972.  
  *  
  KHÔNG CÒN GÌ NỮA
    
  Dù muốn dù không cũng hết rồi,   
  Đời anh sự-nghiệp trắng tay thôi,   
  Còn em lụa gấm cao sang quá.   
  Đâu thể cho nhau cả cuộc đời.   
     
  Dù muốn dù không cũng hết rồi,   
  Anh như thuyền lạc biển mù khơi,   
  Không bờ không bến lênh-đênh mãi,   
  Lục-địa trong mơ - chỉ nước, trời.   
     
  Dù muốn dù không cũng hết rồi,   
  Anh đi chinh-chiến đạn bomb rơi,   
  Không may một giấc nghìn thu ngủ,   
  Chẳng nỡ cho em phút ngậm-ngùi.   
     
  Dù muốn dù không cũng hết rồi,   
  Nhìn nhau mình gọi cố-nhân thôi.   
  Tình ta hãy ví loài cầm-vũ,   
  Để bước chân đi, khỏi sụt-sùi.   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (19)  
  Khánh-Bình Tây (An-Xuyên) 1-3-72  
   *  
  TRÊN QUỐC-LỘ MÁU
    
  Đêm trĩu nặng trên lưng buồn chất-ngất,   
  Ngày miệt-mài tay súng, ý miên-man.   
  Đồi cát nắng ngỡ-ngàng vuông mặt mới   
  Hạt bụi vàng, sỏi đá bước chưa quen.   
     
  Trời trở giọt mưa bay mờ quốc-lộ,   
  Nhớ đêm nào thành-phố thuở bên em.   
  Ta ngùi nhớ ly cà-phê đen đắng,   
  Quán lạnh chiều tình chết dễ đâu quên.   
     
  Từng hạt hỏa-châu gọt mòn trí nhớ,   
  Đại-bác gầm đánh giấc ngủ mê say (?)   
  Hỡi người yêu ! Em : lớp mờ sương mỏng.   
  Thân lưu-đày ta chờ cuộc rủi may.   
     
  Con đường sau lưng thắm mồ-hôi mặn,   
  Nắng phơi xương, mưa pháo tắm quê-hương,   
  Giày vẹt gót đo đều con lộ máu.   
  Phố-thị người có nhỏ giọt đau thương ?   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (20)  
  Quốc-Lộ "Máu" 13, Ngày , 10-3-1972  
  *  
  THÔI CÒN GÌ NỮA ĐÂU EM?
    
  Thôi !   
  Còn gì nữa đâu em ?   
  Bó hoa ngày ấy ai trao,   
  Em mỉm cười đón nhận.   
  Sau vết xe hồng,   
  Xác pháo vô-tình tản-mạn tung bay !   
     
  Thôi !   
  Còn gì nữa đâu em ?   
  Màu tình thơ xanh đã tím màu mây sắc nhớ,   
  Buồn mưa rơi tơi-tả,   
  Hoa từng đài theo lá úa dật-dờ trên sông nước đìu-hiu !   
     
  Thôi !   
  Còn gì nữa đâu em ?   
  Những mứt bí đao đêm hai mươi chín   
  Mình khắc tên nhau gói-ghém nghĩa yêu-đương   
  Và tình yêu này đã lịm chết trong chiều Mồng ba Tết !   
     
  Thôi !   
  Còn gì nữa đâu em ?   
  Khi anh chưa thành phế-nhân chưa tàn chiến-cuộc,   
  Đôi nạng cây - khấp-khểnh đôi chân,   
  Ôi ! Ngửa mặt   
  Tình-yêu cao ngất bay xa !   
  Đời lính rừng anh về với sông núi điêu-linh.   
  Mưa bay-bay ngậm-ngùi nhớ   
  Ôi tình-yêu ! Ôi chiến-tranh ! Ôi tình đời !   
     
  Thôi !   
  Còn gì nữa đâu em ?   
  Gót độc-hành anh mài-miệt,   
  Vết thương tình làm rạn thêm vết tích chiến-tranh   
  Còn em, hãy vô-tư bên chồng đi em nhé !   
     
  Thôi !   
  Còn gì nữa đâu em ?   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (21)  
  An-Xuyên, 12-8-1972  
  *  
  ĐỒNG CẢNH
    
  Tôi có người yêu đã chết rồi,   
  Chết vì chinh-chiến, đạn bomb rơi,   
  Chết trong khói lửa mùa xuân ấy,   
  Chết vội-vàng không trối một lời.   
     
  Nàng chết trên môi rõ vết hằn,   
  Má hồng đang thắm mộng ngày xanh.   
  Đứa em tám tuổi ngây thơ hỏi :   
  Chị chết rồi anh lấy vợ chăng ?   
     
  Thắm-thoát ngày nay đã bốn năm,   
  Mộ sầu cỏ đã mọc lên xanh,   
  Khăn tay nàng tặng tôi còn giữ,   
  Để phủ lên tình một chiếc tang.   
     
  Tình-cờ bỗng gặp một người quen,   
  Cũng đóa son môi, cũng tóc huyền,   
  Cũng mắt bồ-câu buồn vạn thuở,   
  Thoáng nhìn tôi ngỡ bóng hình em.   
     
  Ngày lại, ngày qua trên đỉnh sầu,   
  Tôi yêu người ấy khổ gì đâu,   
  Bao lần gặp-gỡ bao ly-cách.   
  Mượn cánh chim xanh nối nhịp cầu.   
     
  Tâm-sự cùng nhau em kể rằng:   
  Người yêu em chết đã tròn năm,   
  Chết vì chiến-cuộc đau thương quá,   
  Đưa tiễn người đi lệ ướt thầm !   
     
  Duyên-số, tình-yêu quá bẽ-bàng,   
  Tôi thì vừa ráo lệ lòng tan,   
  Còn em đang khóc tình tan vỡ   
  Gặp-gỡ nhau đây : những dở-dang.   
     
  Một cảnh hai người bởi chiến-tranh,   
  Đau thương đã giết những ngày xanh   
  Xui mình tương-ngộ trong đau xót   
  Đồng cảnh tình ta mãi cảm-thông.   
     
  Thôi em! Chớ khóc nữa thêm đau   
  Mình hãy điểm tô đẹp cánh đào,   
  Cho én mùa xuân thư-thả cánh,   
  Vườn xưa nẩy lá mới xanh màu.   
   
  MẠT-CƠ-HÀN (22)  
  An-Xuyên 1972  
  *  
  BUỒN THU
    
  Giọt nắng mềm vàng rơi trên đỉnh đá,   
  Ta âm-thầm dừng bước giữa hoang-vu,   
  Đôi mắt thâm nghe buồn cơn ngủ gật   
  Của những ngày tóc quyện gió vào thu.   
     
  Nghe dư-âm ngày em còn bé-bỏng   
  Ngủ làm sao cơn trăn-trở, đọa-đày ?   
  Kê gối đầu trên cành trơ gỗ mục.(1)   
  Em ở đâu thương nhớ gậm từng ngày !   
     
  Thành-phố dấu chân tình hoen vết bụi.   
  Mộng tiêu-tan; mây xám phủ tinh-cầu. (2)   
  Em ở đó chiều nay nghe gió rụng,   
  Lệ chung-tình lấp-lánh mắt quầng sâu ?   
     
  Ôi ! Người yêu ta còn hơi thở mỏn,   
  Bước miệt-mài cố nuốt cuộc tóc-tang,   
  Giết kỷ-niệm ngày xanh cho chết giấc   
  Nghe lòng mình ray-rứt giữa chiều hoang.   
     
  MẠT-CƠ-HÀN  (23)  
  An-xuyên, 01-12-1972  
  (Đã tặng trao tay TSI Trịnh-Tính trước tuần-lễ 7710"]Tính mất tích trong trận đánh vùng Huyện Sử, Quận Thới-Bình, Tỉnh An-Xuyên)  
  Chú thích : Để phù-hợp với kỹ-thuật phổ nhạc, Tác-giả linh-động đổi câu thứ 3 đoạn 2, và câu thứ 2 đoạn 3 thành :  
  (1) Kê gối đầu trên cành trơ gỗ mục.   
  Thay vì :  
  Đây khẩu sung vòng tay, ba-lô gối.  
  (2) Mộng tiêu tan; mây xám phủ tinh cầu… Thay vì :  
  Mộng tiêu tan; chinh-chiến phủ qua đầu…  
  *  
  HAI VẾT THƯƠNG
    
  Làn gió ưu-phiền ru buồn phố quận   
  Mưa ngậm-ngùi trút giọt - lá thu bay.   
  Từ-biệt Phong-Điền quê-hương em đó,   
  Đêm mênh-mang ta dỗ giấc đọa-đày.   
     
  Chân nương nạng cây - cầu tre lắc-lẻo,   
  Khấp-khểnh về lối cũ hẳn chưa quên.   
  Phép hỏi vợ với "bảy ngày xuất viện" !   
  Quà cho em : thương-tích máu còn hoen !   
     
  Hoa trước cổng cười xuân mời mọc bướm,   
  Tràng hoa-đăng tua-tuội gió bay-bay,   
  Đủng-đỉnh (1) uốn quanh bông dừa mới trổ,   
  Chữ Vu-Qui biển vẽ thợ khéo tay.   
     
  Đám cưới nhà ai rộn-ràng & tươm-tất,   
  Thực-khách đánh ly, chén chú chén anh.   
  Nàng áo tím, hồng - tóc cài hoa trắng.   
  Chàng uy-nghi âu-phục dáng lịch-thanh.   
     
  Dựa bờ sông mái nhà xưa mục nát,   
  Nay thay bằng mái ngói - rộng thênh-thang.   
  Cây dú-sữa (2) sân chiều em nhỏ giỡn,   
  Nay sau oằn nặng trái chín chang-chang.   
     
  Ngày nào ta trộm nhìn em chải tóc,   
  Khung nguyệt tròn - cây dú-sữa còn non...   
  Ta nép mình nghe cơ tim loạn nhịp,   
  Giờ ! đúng rồi đám cưới ở nhà em !   
     
  Tương-ngộ, mắt nàng buồn thương ướt lệ :   
  -"Đã trễ rồi em lỗi hẹn sang-ngang !"   
  Chốc nữa đàng trai đường-hoàng ra mắt,   
  Ta không là kẻ song bước cùng nàng !   
     
  Hạt mưa vô-tình xót-xa rơi lạnh,   
  Phong-điền ơi ! Kỷ-niệm loạn-cuồng quay.   
  Ta ra về nghẹn-ngào, trời cúi mặt,   
  Tình-yêu như xác pháo đỏ bồng bay.   
     
  Pháo cưới nổ tung-tăng đàn bướm vỡ   
  Thần-tượng, thủy-chung & mộng-ước tiêu tan !   
  Thôi em nhé gặp-gỡ nhau lần cuối,   
  Mai ta về với sông núi bạt-ngàn.   
     
  Đêm tĩnh giấc, nghe gà eo-ốc gáy,   
  Người yêu đâu ? - Ta buông thõng vòng tay,   
  Em mười sáu (M16) vô-hồn nằm bất-động,   
  Ngủ yên-lành như em ngủ đêm nay....   
     
  Còn hằn đậm nơi ta hai vết tích :   
  Một hình-hài, rưng-rức khóc chiến-tranh,   
  Một trái tim, hận thương tình thổn-thức,   
  Ngoài và trong hai đau nhức hoành-hành !   
     
  Áo rừng xanh ta nặng tình cát bụi,   
  Với súng gươm xương máu dựng xây thành,   
  Cho ai đó say-sưa trời hạnh-phúc,   
  Ta sụt-sùi đất nước vẫn điêu-linh !!!   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (24)  
  An-Xuyên, Ngày 4-4-74  
  (1) Đủng-Đỉnh : Loại cây đồng giống cây Chà-Là, dùng trang-trí cổng chào 73"]rạp đám cưới gả ở miền Tây Nam-Bộ. (2) Dú-sữa : Theo ông bà thôn-quê giải-thích, Dú tức Ủ, là Dú cho trái xanh chín, nó không là Vú (Nhủ-hoa) như vài người thành-thị phỏng-đoán. chứ không phải Tác-giả viết sai chính-tả..  
  *  
  QUÊ-HƯƠNG ƠI TA NHỚ QUÁ !
    
  Ôi ! Phú-Quốc đêm buồn như gió khóc,   
  Biển sụt-sùi tiếng nấc vọng từ xa.   
  Ta nhớ quá miền U-Minh nước đỏ,   
  Lúa xanh rờn tình nặng đất phù-sa.   
     
  Lũy tre xanh quyện chiều sương khói tỏa,   
  Đuổi trâu về lũ mục hát vu-vơ.   
  Đường vào thôn trăng vàng rưng-rưng hạt,   
  Ngọt lời buồn thiếu-phụ võng ầu-ơ.   
     
  Nhớ tiếng trống trường làng, cô giáo trẻ,   
  Dáng hao gầy trong chiếc áo bà-ba.
 Nhớ mằn-mặn mùi thơm khô cá lóc,   
  Quê đơn-sơ mà tình vẫn đậm-đà.   
     
  Ta ngất-ngưởng say men nồng xứ lạ,   
  Tim xót-xa, tản-mạn lá ưu-phiền,   
  Tìm giấc ngủ êm-đềm trên hải-đảo,   
  Mai ta về quê-hương đó bình-yên..   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (25)  
  Đặc-Khu Phú-Quốc, Tháng 02 Năm 1975 (Đã đăng trên Hoài-Bão số 4 Năm 2000)  
  *  
  HOÀI HƯƠNG
    
  Trời trở lạnh tuyết nhòa rơi lãng-đãng,   
  Buồn đàn chim khao-khát trở về nam.   
  Ngược dòng suối ưu-tư tìm dĩ-vãng,   
  Tình quê-hương trở giấc gọi hồn hoang.   
     
  Tổ-quốc đó ! Mười năm trời chiến-đấu,   
  Máu xương thù pha trộn máu xương ta !   
  Chợt một chốc ngẩn-ngơ quê-hương mất,   
  Tự lưu-đày hải-ngoại nghìn trùng xa !   
     
  Nhìn tuyết đọng trên hàng cây trụi lá,   
  Nhớ mẹ già cằn-cỗi tóc sương pha,   
  Nương gậy tre dắt-dìu đàn cháu dại,   
  Ngóng trông ngày đoàn-tụ mịt-mù xa !   
     
  Ta nhớ quá ! Vùng quê-hương nước đỏ :   
  Lúa sai oằn tình nặng đất phù-sa.   
  Nhớ bữa cơm trưa thắm mùi mắm lóc,   
  Quê-hương nghèo mà tình rộng bao-la.   
     
  Giọt nước lạ nào đọng mềm trên má,   
  Nghe mặn môi như nước Thái-Bình-Dương,   
  Khi tuyết trắng gậm mòn đôi mắt ướt,   
  Phải đây rồi ! Ta đang khóc hoài hương !   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (26)  
  Indiana , 22-6-1977 (Đã đăng trên Phục-Quốc số 11, Ngày 01-2-77)  
  *  
  HẢI-ÂU TÌNH-TỰ   
    
  Thương em lắm mắt đẫm buồn lệ ướt,   
  Một Thái-bình ôi ! Ngăn  cách tây đông. (1)   
  Còn gặp nhau : những đêm trường mộng-mị,   
  Hồn thương đau vằng-vặc nỗi hoài mong.   
     
  Chim hải-âu lạc-loài trên sóng vỗ, (2)   
  Cất tiếng kêu đâu át tiếng trùng-dương :   
  Em phương nào ta tìm em mỏi cánh ?   
  Ngậm khối tình tim đỏ máu hồng tuôn !   
     
  Ngày tháng gội sũng mềm đôi cánh nhỏ;   
  Mộng nào không tàn cuộc lúc tan canh ?   
  Ta thương tiếc sương trên đầu cỏ biển,   
  Vụn tan khi lố dạng ánh bình-minh !   
     
  Chiều tím trôi theo ngút-ngàn thương nhớ,   
  Mỏi-mòn hơi rụng cánh giữa ba-đào,   
  Thân cát bụi xin phù-sa quyện lấy,   
  Mang ta về với  người mộng ta trao.  
    
  MẠT-CƠ-HÀN (27)  
  Chiều buồn Indiana 26-7-76  
  Trao về người tình bên kia Thái-Bình-Dương.  
  (Đã đăng trên Trắng Đen số, Ngày 16-9-77)  
  Chú-thích : Để phù-hợp với kỹ-thuật phổ nhạc, Tác-giả linh-động đổi câu 2 đoạn đầu, và câu 1 đoạn 2 thành :  
  (1) Một Thái-bình ôi !  ngăn  cách tây đông thay vì: Một đại-dương ôi ! Xa cách nghìn trùng.  
  (2) Chim hải-âu lạc-loài trên sóng vỗ, thay vì: Ta, chim hải-âu lạc-loài "]sóng vỗ.  
  *  
  THƠ GỞI MẸ TỪ KẺ MÀI GƯƠM
 (Kính tặng những Chiến-Hữu đang mài gươm phục-quốc)  
   
  Khó ngủ được hai năm trường (con) thao-thức,   
  Mẹ hiền ơi ! Thương mẹ cảnh xiềng gông.   
  Rồi một đêm con mài dòng nước mắt,   
  Hòa tan trong mực máu giữa trời đông   
     
  Gởi về mẹ cánh thư máu huyết lệ   
  Với ngút-ngàn uất-nghẹn bước lưu-vong.   
  Mẹ tóc bạc trong nắng mồi cháy lửa,   
  Tay guộc-gầy đau khuân sắt hỏa-xa.   
  Mồ-hôi cạn cho "vinh-quang lao-động" (?)   
  Ngô thay cơm, ấy ân-huệ "Đảng ta".   
     
  Đêm mệt nhoài lắng tai nghe đảng dạy :   
  Sanh "ngụy-quân là đại tội của bà" !   
     
  Nghe tin đó, tim con thù bốc khói,   
  Nào vui chi trời đất khách quê người,   
  Ôi ! Trọn kiếp muôn đời mang ngoại-tịch,   
  Tên nhục đau trên miệng bỉ môi cười.   
  Khắc lời thề máu xương dù tan nát,   
  Con sẽ về cho môi mẹ rạng tươi.   
     
  Những đêm tuyết, lệ sầu rưng-rưng hạt,   
  Chìm hồn trong tiếng nhạc nghĩ mông-lung,   
  Nhưng nhạc "Trịnh" không xui lòng phản-chiến,   
  Điệu "Khánh-Ly" nào ru ngủ chí hùng.   
  Con trỗi dậy thét gào tan ủy-mị,   
  Dựng trong tim bầu nhiệt-huyết sôi bùng.   
   
   Nếu ai hỏi con làm gì (nơi) hải-ngoại,   
  Để đau thương trên thân xác mẹ hiền ?   
  Xin mẹ bảo con đang mài gươm hận,   
  Chờ ngày mai chém giặc cởi xích xiềng,   
  Đem tự-do thay tù Mao ngục Marx.   
  Mưa thái-bình toại-vọng chảy triền-miên .   
     
  Ngày ấy đến, con vung gươm phục-quốc,   
  Đoạt A-ca (AK) thét gục lũ bạo-tàn,   
  Cướp Tê-năm-tư (T54) nghiền tan quỷ đỏ,   
  Giành hỏa tiễn Sam (S.A.M) đốt thuyết vô-luân;   
  Vũ-khí thù diệt loài vô nhân-bản.   
  Dựng cờ vàng phất-phới Bắc, Trung , Nam.  
    
  MẠT-CƠ-HÀN (28)  
  Kansas , Đêm Giao-Thừa 1977 (Đã đăng trên Trắng Đen  số 24, Ngày  02-9-77)  
  *  
  TÌNH TA TRẢ LẠI CHIÊM-BAO   
    
  Đau mòn-mỏi ôm mối tình mục rữa   
  Với thời-gian cay-nghiệt bạo-tàn trôi.   
  Ta cố giết chuỗi ưu-phiền hiện-hữu   
  Cho chết thầm theo năm tháng đổi đời.   
   
   Em hồi-sinh trong chút tình sót lại, (1)   
   Một bức thơ không hẹn nét hồi-âm. (2)   
  Muốn giấu nàng trái tim ta rướm máu,   
  Lòng nào đâu  trốn được nỗi âm-thầm.   
     
  Vùng mộng-mị gió đêm đông giãy chết,   
   Trở gối đầu ngộ-diện giấc miên-du (*)   
  Men cay nồng đốt hồn ta lịm ngất,   
  Em nơi nào hay trong cõi thiên-thu?   
     
  Phương trời đó còn chói-chang sắc nắng ?   
  Liễu vẫn còn soi bóng nước An-Giang?   
  Đêm Mỹ-Châu điệp-trùng hoa tuyết rụng,   
  Tàn cuộc chiêm-bao - đâu dáng bóng nàng?   
     
  Ta chỉ ước một điều em mơ-ước,   
  Rất bình-thường, giản-dị chẳng xa cao;   
  Chim hy-vọng vụt bay vào vô-tận   
  Tình chiêm-bao đành trả lại chiêm-bao !!!  
    
  MẠT-CƠ-HÀN (29)  
  Wichita , 12-12-1983  
  (Trao về “Nguời Tình Không Chân-Dung”)  
  (*) Truyền-thuyết : Tỉnh giấc sau cơn mộng, trở lộn chiếc gối đầu, tiếp-tục giấc ngủ ; đối-phương sẽ gặp lại ta trong giấc mộng kế tiếp. Đúng vậy chăng ? Không biết được. Vì người ấy ta chưa hề gặp lại kể từ khi !!!   
  Nhận sự góp ý chân-tình về kỹ-thuật phổ-nhạc của Nhạc-sĩ  MAI-TRUỜNG -GIANG ,  Tác-giả đổi ra thành:  
  (1)  Em hồi-tỉnh sau ái-trường mộng-ảo, Bức thư xanh không hẹn một hồi-âm và bỏ đi chữ ĐÀNH ở Tựa Bài Thơ. (MCH).  
  *  
  ĐỐT ỦY-MỊ
    
  Mưa khóc ngất đọng lòng cây úa lá,   
  Gió tàn thu giãy chết lịm chiều rơi.   
  Len trong khói thuốc buồn trôi uể-oải,   
  Quê-hương thương như ảo-giác xa vời :   
     
  -Dòng U-Minh thở dài con nước đỏ,   
  -Trầu biệt-ly ống ngoáy Ngoại rỉ hoen,   
  -Nhà không vách bọc đùm thân rách nát,   
  -Muỗi đã thèm hút máu mẹ đông đen !   
     
  -Mộ cô-đơn bơ-vơ sầu vô chủ,   
  Hồn-thiêng cha vất-vưởng nén hương quên,   
  Giấc nghìn thu nào yên đời tử-sĩ   
  "Nước ghi ơn" nay "Phản-động tội đền"   
     
  -Trường quê trẻ nghẹn-ngào tan mực tím.   
  -Áo dài xưa ủ-rũ nét đài-trang,   
  Em hấp-hối trong triền-miên nuối nhớ,   
  Bên ruộng gầy quằn-quại nét điêu-tàn !   
     
  Ta quỳ xuống nghe hồn đau rưng-rức,   
  Việt-Nam ôi ! Non nước nhớ muôn đời   
  Hiện hình lên dưới mưa sầu vong-quốc,   
  Ta gục đầu ôi ! Bất-lực nghẹn lời !   
     
  Đường lưu-vong hận thù cao chất-ngất,   
  Mất quê-hương ta mới nhớ thương nhiều.   
  Xa đất nước để thấy lòng ái-quốc   
  Dâng miên-man như mưa rớt trong chiều !   
     
  Khí Trường-Sơn đúc hình-hài tuấn-kiệt,   
  Gạo Cửu-long nuôi dáng-vóc trưởng-thành,   
  Nước U-Minh gạn trong bầu nhiệt-huyết,   
  Nửa đoạn đường sao rủng chí hùng-anh ?   
     
  Làm gì để em khờ khô dư-lệ ?   
  Điểm nụ cười rạng-rỡ, Mẹ Việt-Nam ?   
  Quăng đóm thuốc cháy tàn theo ủy-mị,   
  Tuốt gươm thiêng, dựng lại ngọn cờ vàng.   
     
  Ta hãy cười vang-vang tung trời hận,   
  Ngẩng mặt nhìn lên - Tổ-quốc trên cao   
  Và ngó xuống - lũ giặc thù tan-tác,   
  Gội giang-san mưa toại-vọng rạt-rào ....   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (30)  
  Wichita , 11-1988 
 (Đã đăng trên Đuốc Thiêng số 8)  
  *  
  TRONG  ĐÁY CỐC  
    
  Nhỏ giọt tình tan trong ly rượu đắng   
  Hãy uống đi men thắm lẫn hồn ta.   
  Hai mươi mốt năm tình chưa liễu kết,   
  Đã chia-ly sao nghe vẫn đậm-đà !   
     
  Đêm từng đêm tình dài ru mộng ngắn,   
  Tỉnh cơn say, chén rót lại vơi dần.   
  Trong ký-ức quay cuồng khung kỷ-niệm,   
  Khối tương-tư trĩu nặng mắt thâm quầng !   
     
  Em hiển-hiện trong chuỗi buồn chất-ngất,   
  Dấu hương xưa đọng lại mấy vần thơ.   
  Ta ngóng đợi môi em hồng ngọt mát,   
  Ướm lên mi giấc ngủ thoáng mơ-hồ !   
     
  Chiều mòn-mỏi ! Em phương trời vô-định    
  Tuyết ngoài kia dâng ngập lối lên đồi,   
  Hoa trắng rụng gieo sầu đông giá lạnh,   
  Nghe hồn mình như lạc-lõng chơi-vơi !   
     
  Rượu đã cạn, dòng thương còn chưa cạn,   
  Sầu vẫn sầu , tình chết vẫn trường sinh.   
  Trót để lá tâm-tư bay tản-mạn,   
  Đành bón men cho gốc cội nhân-tình.   
     
  Ta ngụp lặn giữa biển đời tráo-chác,   
  Viết bài thơ cho đau khổ nở hoa :   
  "Gió bão dù xoáy mòn lòng sỏi đá,   
  Mưa giông nào mài mục mảnh tình ta".   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (31)  
  Kansas lập đông 1991  
  (Đã đăng trên Hoài-Bão số 5, 2001)  
  *  
  TỰ VẤN
    
  Trời chợt tắt nắng thanh-bình:  ảo-mộng,   
  Đất quay cuồng mù bụi, Tháng Tư "đen" !   
  Lửa vô-căn vùng cháy ran cổ họng   
  Ta khóc chăng mà mắt lệ nhòa hoen (?)   
     
  Ôi ! Tất cả chìm sâu trong hận-oán,   
  Lênh-đênh trôi vô-định chuyến thuyền đời.   
  Sóng vô-tình vẫn vui đùa bên mạn.   
  Nào hay đâu cơn đau nhói lên ngôi !   
     
  Hằn tia mắt rưng-rưng dường bật máu   
  Nhìn quốc-kỳ xếp vào góc lãng quên.   
  Người ở lại "điểm-trang" còng cải-tạo"   
  Kẻ lưu-vong "cúi nhận đóa hoa hèn" !!!   
     
  Nằm sóng-sượt ôm khối sầu kiệt-lực,   
  Ba mươi, Tháng Tư : từng chuỗi thở dài,   
  Hai mươi tám năm nhục buồn vong-quốc,   
  -Đủ rồi chưa hỡi "Câu-Tiễn" hôm nay ???   
     
  Nửa đêm mộng; lệ mừng "tân Từ-Thức"   
  Đưa tay chào trịnh-trọng quốc-kỳ bay   
  Ngạo-nghể trên quê-hường vừa tĩnh giấc...   
  -Phải làm gì cho sự thật ngày mai ???   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (32)  
  Wichita , 20-3-2001  
  (Đã đăng trên Hoài-Bão số 6 , Năm 2001)  
  *  
  NGỘ ?   
    
  Dĩ-vãng : vùng đau khổ   
  Hiện tại : cõi vô-thường   
  Tương-lai : mù sương cát   
  Tình-ái : áng phù-vân   
  Công-danh : trường bào-ảnh   
  Phú-quý : nỗi bâng-khuâng !!!!!   
  Kệ kinh cùng chay lạt   
  Chuông mõ vọng xa gần   
  Gót quỳ bên chân Phật   
  Diệt bỏ khối trầm-luân   
  Thân tâm thường an-lạc   
  Đoạn cuối đường ta chăng ?   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (33)  
  Wichita , 06-02-2002  
  (Đã đăng trên Đặc-San Xuân Quý-Mùi 2003 của Tổng-Vụ Hoằng-Pháp, Giáo-Hội Phật-Giáo Việt-Nam Thống-Nhất Hải-Ngoại tại Hoa-Kỳ)  
  *  
  "MAI TÔI VỀ : MƠ ƯỚC VỠ TAN"
    
  Mai tôi về ! Bóng cờ vàng rực-rỡ   
  Ngạo-nghễ bay - khung trời cũ thâm-tình,   
  Lúa ngậm sữa nụ thơm cười hớn-hở,   
  Gió reo vui mừng đất mẹ hồi-sinh.   
   Tôi ngây-ngất say hương rừng cam-lộ, (*)   
   Tắm say-sưa dòng rạch nước u-minh. (**)   
     
  Trưa tiếng hát lũ mục-đồng vắng ngắt,   
  Máy cày vang nhả khói ngút trời xanh.   
  Chiều mõ chuông hiền-hòa câu niệm Phật,   
  Đêm hòa-bình lộng gió mát trăng thanh.   
  Hàng mù-u soi mình lòng sông bạc,   
  Chèo độc-thuyền quên niềm nhớ vô-danh.   
     
  Mai tôi về! Ráng chiều còn giăng mắc,   
  Mây trắng vẩn-vơ - tóc mẹ bạc màu,   
  Vây quanh bà đùa vui : đàn cháu chắt,   
  Tôi quơ sào hái vội mấy buồng cau,   
  Vôi trắng, trầu xanh, vàng tươi ống ngoáy,   
  Ba mươi năm, giờ dâng mẹ khay trầu.   
  Trưa hôm nay đột-nhiên trời giông-tố,   
  Điện-thoại rơi - ai-tín mẹ qua đời !!!   
  "Mai tôi về !": Giấc mơ vùng tan vỡ,   
  Vãng-sanh kinh quỳ tụng lệ pha lời,   
  Uể-oải khói hương trôi vào thiên-cổ :   
  "Lạy Phật-Đà tiếp-độ mẫu-từ thôi !"   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (34)  
  Wichita, Kỵ bách-nhật Mẹ tôi, Ngày 15-11-2002.  
  (Đã đăng trên Đăc-San Xuân 2003 của Tổng-Vụ Hoằng-Pháp Giáo Hội Phật-Giáo Việt-Nam Thống-Nhất Hải-Ngoại tại Hoa-Kỳ)  
  (1) cam-lộ : Sương mai, không phải địa-danh Cam-Lộ (Quãng-Trị)  
  (2) u-minh : Tên một loài cây rừng, không phải lâm-danh U-Minh (Cà-Mau)  
  *  
  CHO TÔI QUÊN 
   
  Nếu anh bạn chuyên về khoa giải-phẫu   
  Sẽ nhờ anh mổ khối óc giùm tôi   
  Tẩy những gì người ta muốn quên rồi   
  Mà tôi mãi cả một đời gìn-giữ :   
     
  -Ngày tăm tối với niềm đau lịch-sử   
   Cuối Tháng tư đen, Một chín bảy năm (1975)   
  Hằng triệu con tim rướm máu hờn căm,   
  Trên biển cả âm-thầm ôm tủi nhục.   
  Đau quằn-quại giữa núi rừng tù ngục,   
  Chết dần mòn trong uất-hận không nguôi !   
  Để cho tôi quên một kiếp con người ....   
     
  Nếu anh bạn chuyên về khoa giải-phẫu   
  Sẽ nhờ anh mỗ bao tử giùm tôi   
  Chuyện đã lâu mà tôi ngỡ mới hôm rồi   
  Người không nhớ nhưng tôi nào quên lãng:   
  -Đêm giá rét lá vàng bay tản-mạn,   
  Áo ngự-hàn : chiếc bao cát xác-xơ   
  Chén cơm tù ngồi đếm mớ hạt ngô   
  Trám chỗ rỗng dạ- dày "quân-tử"   
  "Tiết-tháo" nào dằn được cơn đói dữ,   
  "Nhân-tình" đâu hơn chót củ khoai sùng ?   
  Vài đọt lang hái lén lận vào lưng..   
  Cơm cháy khét so miếng nhiều miếng ít.   
  Mò-mẫm giữa đêm khuya trời tối mịt   
  Trộm phiến đường cho ngọt nỗi nhớ-nhung...   
  "Giữ phân mình đầy ắp khúc ruột cùng,   
  Để ảo-tưởng đong no tràn bao-tử !   
  Biết phản khoa-học nhưng mà vẫn thử   
  Tin chăng, toa của Trung-Úy Trợ-Y ?   
  Cái lưng này cũng hèn-hạ như ri.   
  Từng khom quặp dâng tờ khai "phản-tỉnh"   
  Anh hãy cưa cụt đôi chân lính-quýnh   
  Đã đứng nghiêm chào lính giặc canh tù   
  Nó là loài hèn-nhát và phàm-phu   
  Nhưng hách-dịch đá vào lưng thuộc-cấp.   
  Khi cái thân vượt khỏi vùng sâu thấp   
  Lại huênh-hoang những tưởng bước trên nhung   
  Cho tôi quên bao tủi nhục trùng-trùng   
  Để ung-dung trong kiếp "Người Hùng Ngợm" ...   
    
  AN-XUYÊN-TỬ (35)   
  Wichita, một ngày nóng bức. 27-7-2006  
  *  
  CHỈ LÀ ẢO-GIÁC  
    
  Tôi và anh cùng da vàng máu đỏ   
  Khí Trường-Sơn un-đúc mãnh hình-hài   
  Sông nước Cửu..., Hồng...gạn thơm hơi thở   
  Gạo trắng phù-sa nuôi lớn vóc vai   
  Hồn Trưng, Triệu đun sôi lòng ái-quốc   
  Chí Quang-Trung nung đức, trí, dũng, tài   
  Anh ngâm buồn trái tim tôi thổn-thức   
  Tôi ca sầu hố mắt anh se cay   
  Mình trưởng-thành trong nỗi đau tổ-quốc   
  Cùng ngậm-ngùi thương nước Việt-Nam này...   
  Đêm chờ giặc muỗi bầy vờn trước mặt   
  Ôm súng khuya phục-kích giữa đầm lầy   
  Chia sẻ nhau từng nắm cơm, vốc nước   
  Trong những ngày hạ cháy giặc bao vây.   
  Trận xung-phong đạn thù bay rát mặt   
  Anh dìu tôi máu nhuộm đỏ chông gai ...   
     
  Rời bệnh-viện tôi quay về đơn-vị   
  Lưng ba-lô, tay súng - lại hành-quân   
  Mưa phi-trường nặng rơi chiều Tháng Bảy   
  Cánh trực-thăng Hồng-Thập-tự xoay vần   
  Trên brancard anh nằm đau ngoắc-ngoải   
  Mắt nhìn nhau, mưa hay lệ rưng-rưng   
  Chào vội-vã tôi vào khu "hỏa-lực";   
  Vẫy tay, anh ra dấu đã rời "vùng"   
  Rồi gặp nhau trên tiền-đồn heo-hút   
  Đêm giao-thừa : vỗ thùng đạn hát mừng   
  Bình ton đế chuốc nhau từng nắp một   
  Điệu lê-thê áo-não lục-huyền-cầm   
  Giọng ngọt-ngào Vọng-cổ buồn bất tận   
  Mình gian-nan cho hậu-tuyến vui xuân.   
  Ngày chia tay tưởng chừng như vĩnh-biệt   
  Ba mươi năm trôi : uể-oải phù-vân ...   
     
  Đêm mộng, tôi & anh giữa rừng biễu-ngữ   
  Vẫn oai-hùng khoác chiến-phục ngụy-trang   
  Cùng đứng dưới bóng cờ vàng rực-rỡ   
  Vai kề vai, lời tâm-sự trăm ngàn :   
  -Tao tưởng mầy hy-sinh đền nợ nước   
  -Còn tao nghĩ mầy "cải-tạo vinh-quang"   
  -Dễ gì mậy ! Tao rất "chì" lắm chứ,   
  Thà "kí-lô" đâu nhụt chí ngang-tàng .   
     
  Mộng và thực vẫn đôi đường tương-phản   
  Gặp lại nhau ta tủi-tủi mừng-mừng   
  Nhắc nhau nghe những ngày xưa oanh-liệt   
  Như hai người từng là bạn "tình-chung"   
  Bàn chuyện "tương-lai" anh quay hướng khác :   
  "Thôi già rồi hãy yên phận lưu-vong"   
  Điện-thoại reo chỉ rơi vào vô-tận   
  Tôi thở dài nhìn khoảng vắng mông-lung.   
  Tôi và anh : lũ sò từ đáy biển   
  Gặp-gỡ nhau bởi ngọn sóng vô-tình   
  Tan và hợp theo thủy-triều chiêu-mộ   
  Dĩ-vãng & tương-lai như đám lục-bình   
  Tôi trầm-ngâm giữa đất trời cô-độc   
  Viết bài thơ vô-hậu để riêng mình   
  Gởi tâm-tình vào thời-gian tàn-nhẫn   
  Nhờ gió mây chở đến cõi vô-danh !!!   
  Để tự biết mình : những loài ảo-giác   
  Chìm trong đêm mơ xa lắc bình-minh !!!  
  
  
 MẠT-CƠ-HÀN (36)  
  Wichita , Đêm thao-thức 13-5-2006  
  "Kí-lô" : Killed, tiếng mã-ngụy trong Quân-đội, tử-thương hay bị giết.  
  *  
  MÙA XUÂN TRONG TÔI
    
  Chiều ! Ráng nhuộm tím chân trời vô-tận,   
  Cánh diều băng lơ-lửng lạc từng không,   
  Chiếc én lẻ gieo mùa xuân cô-quạnh.   
  Mây u-hoài tô đậm cõi mênh-mông.   
     
  Ngồi ủ-rũ giữa hoàng-hôn trầm-mặc :   
  Dấu tương-lai trên triền dốc mù sương.   
   Tay cố vén màn vô-minh dày đặc,   
  Cho cành hận thù trổ lá yêu thương...   
     
  Trong mắt ta nẻo đường về cố-quốc :   
  Cạm-bẫy nhung êm phục đỏ oan-cừu,   
  Đang hậm-hực mũi lê dài trát mật,   
  Chực xuyên tâm, đau buốt đến nghìn thu!!!   
     
  Nhất-thiết si tham nhiễm hồng độc-tố,   
  Đơn-thân đành gõ nhịp khúc Ly-tao !   
  Xuân có về : dệt thêm dài nhung nhớ,   
  Mưa thuỷ-tinh băng giá nụ anh-đào !...   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (37)  
  Wichita, 2:00 khuya, 22-01-2005.  
  -Mưa thủy-tinh : Mưa tuyết đóng thành băng .  
  -Ly-Tao : Ca-thi khúc của Khuất-Nguyên thời chiến-quốc, ông trầm mình ở sông Mịch-La.  
  *  
  CỪU NGU VÀ DÊ-XÚ  
  (Họa phản bài thơ Thích-Việt-Cộng của thợ mần thơ Phạm-Kim-Khôi đăng trên Đặc-San Hoài-Bão  của cái gọi là "Hội PHHS & Sinh- Viên Wichita , KS .)  
    
  Lũ cừu non ngốc-nghếch đui mù   
  Dâng thân thịt vong-nô và thảo-nguyên cho mẹ mìn "Dê-Xú"   
  Chỉ lối dẫn đường cho thực-dân cướp phá nước Nam Từ lũ quạ đen : Đắc-Lộ, Bá-Đa-Lộc, Puginier, Nguyễn-Thân, Trần-Lục   
  Đến Ngô-Đình-Khả đều là bọn con giặc tôi loàn   
  Hắn : Thân mập lùn, mắt lộ, bộ chân vịt huênh-hoang   
  Hết bợ mông thằng Pháp lại lòn trôn Nhật-Bản,   
  Mỹ bồng lên đặt trên ngai vàng ba cẳng   
  Anh chàng tông-tông ế vợ mượn đỡ em dâu mần "Đệ nhất Phu-nhân"   
  Dòng loạn luân chuyên liếm gót ngoại-bang   
  Lại đốt hậu-môn kẻ bị tình-nghi là Cộng-sản.   
  Dân bi-phẫn bèn "kê-dâm" Việt-Cộng   
  Tuyên-bố lếu rằng : "Sau quốc-hội còn có Moa là Tổng-thống anh-minh,   
  Moa tiến, tiến theo Moa, Moa làm chồn...lùi thì cứ "thịt" Moa   
  Khi Moa ngũm hãy trả thù cho Mõa"   
  Hai, mười một, sáu ba (2-11-63) hắn thảm-tử nào do Trí-Quang & Đôn-Hậu   
  Hay C.I..A Việt-Cộng, Việt-Loạn gì đâu,   
  Mà tự hắn giở trò phản chủ Mỹ, mũi lõ mắt sâu   
  Mồm chống Cộng "cuội", tay ngoéo tay Phạm-Hùng toan dâng Miền Nam cho Cộng-Sản   
   Trối-trăn trước cho đám tàn-dư Cần-lao "Nhân-vĩ (1) Đảng   
  "Bây hãy trả thù các Sư Phật-Giáo Ấn-Quang".   
  Tội-nghiệp thay ! Ngô-Đình-Dinh là một Phật-Tử thuần-thành   
  Suốt đời đạo-đức, mớ xương tro tàn nằm trong hũ   
  Gởi ở chùa Từ-Đàm nhờ chúng con họ Thích đốt hương, gìn-giữ   
  Lỡ sanh Khả theo "Đạo Dụ" làm Việt-gian-quan   
  Cùng đám con : Khôi, Thục, Diệm, Nhu, Cẩn, Luyện hung-tàn   
  Đem Tank cán chết thiếu-nhi, đốt phá chùa-chiền, huỷ xương tro tiên-tổ   
  Cẩn nhai trầu, bắt-chước Hồ - Diệm sống "độc-thân, hạnh khổ"   
  Giữa ban ngày yêu mụ vú nuôi (mụ Luyến) đến ngất-ngư   
   Luyện biết bọn anh mình khờ-khạo "vô-tư" (2)   
  Nên mai-một cuộc đời ở nước ngoài học trò nhảy "Tuýt"   
  Diệm - Nhu lập bè đảng "Cần-lao Nhân-vĩ Cắt mạng",   
  Lê máy chém giết người vô tội khắp nơi-nơi.   
  Nhồi sọ cừu non rằng : "Đôn-Hậu - Trí-Quang đã lấy mạng Người"   
  Đến khi chết hắn không ngờ sát-thù là "Tông-Tông Tám Thẹo"   
  Diệm cướp ngôi Bảo-Đại, Thiệu diệt tru Nhu - Diệm.   
  Dòng họ "Dê-Xù" chém giết lẫn nhau.   
  Gieo nhân ác tàn nên gặt quả thương đau   
  Nào có phải "Chúa Trời" công-minh trừng phạt.   
  Lại đổ tội cho Tổng-Thống 40 giờ đầu-hàng tội-nghiệp   
  Vì cứu dân lành, cứu luôn bọn dư-đảng Cần-lao...Khỏi ăn đạn Nga Tàu   
  Làm mất miền Nam là tội của Thiệu chớ ai vào,   
  Bởi quái-lệnh triệt-thoái cao-nguyên hỗn-loạn.   
  Hãy nguyền-rủa lũ lừa thầy, vong ân, phản bạn...   
  Và đám "Phục-hồi tinh-thần Ngô-Đình-Diệm gian tham"   
  Hãy nhìn kia ! Bọn tàn-dư Cần-lao Nhân-vĩ ác tàn   
  Không sám-hối mà còn múa-may làm trò khỉ-giộc.   
  A-men  !!!    
    
  AN-XUYÊN-TỬ (38)  
  Wichita , Ngày nóng-bức 28-5-2006  
  (1) Vĩ : Cái đuôi của đàn ông  
  (2) Vô-tư : không suy-nghĩ, ý nói thiếu thông-minh  
  *  
  HÁT BỘ NGÔNG CHƠI
    
  Chớ hách mà chi hỡi bạn ơi   
  Làm quan như hát bộ ngông chơi   
  Một khi áo mão rơi đi mất   
  Thôi thế thì thôi cũng thế thôi !  
    
  MẠT CƠ-HÀN (39)  
  U-Minh,  buổi sáng mưa rào 07-1970  
  *  
  KHÁT TÌNH  
    
  Đồn vắng hoàng-hôn gió hắt-hiu! 
 Bên đời lặng-lẽ nét cô-liêu   
   Pông-sô (1) hương mốc choàng âu-yếm   
  Tôi khát đơn-sơ một chữ yêu .   
     
  Hãy nói yêu tôi một tiếng thôi   
  Để làm duyên-dáng nụ cười tươi   
  Cho vòng tay mở không e-ấp   
  Khỏi nhặt hoa tàn lả-tả rơi !   
     
  Van em cho nắm cánh tay tiên   
  Thành phố đêm về đỡ ngả nghiêng   
  Rừng thẳm hành-quân thêm vững bước   
  Tên em luôn khắc ở buồng tim   
     
  Dù nói yêu tôi chỉ một lần   
  Sẽ là gia-sản lúc dừng chân :   
  Phong-bì em viết ngôn-từ "Chú"   
  Trên giấy hoa-tiên : ái-ngữ "Mình" .   
    
  MẠT-CƠ-HÀN (40)  
  Thới-Bình, 09-01-1970  
  *  
  TỈNH GIẤC MÊ HOA  
    
  Tôi lặng ngắm hàng hoa buồn rười-rượi   
  Dưới thu-phong gầy-guộc nét ưu-phiền   
  Từng đàn lá rủ nhau lìa cành cội   
  Biết còn vương kỷ-niệm thuở "đầu tiên" ?   
     
  Thì-thầm nói với hoa lời thương tiếc   
  Qua nắng mưa xuân hạ vẫn xinh tươi   
  Nay chào biệt một thời hương sắc biếc   
  Để trải đường cho vết chuyển luân-hồi !   
     
  Kìa ! Chợt thấy một  đóa hoa sặc-sỡ   
  Lá hằng xanh, đài còn ngậm sương mai   
  Vui vội đưa tay vuốt-ve nâng-đỡ   
  Cố tìm tên (hoa) trong ký-ức mệt nhoài..   
     
  Tôi cúi đầu mặt nóng bừng thèn-thẹn   
   Nhận diện ra : đóa hoa nhựa (1) vô-danh   
  Ai cắm lẫn giữa dòng hoa "sinh diệt"   
  Mà mình cố công tưới nước vun phân.   
     
  Nhẹ thở dài nghe lòng đầy chán-ngán   
  Nhớ lời kinh Phật dạy học bao lần :   
  “Thiên vũ tuy khoan nan nhuận vô căn chi thảo   
   Phật môn tuy quảng nan độ bất tín chi nhân” (2)   
  Loài hoa nhựa là loài hoa mất gốc   
  Nhuận thì không, tàn lụi chắc gì không !!!   
  Trên gác thờ vọng hồi chuông cảm Phật   
  Ngoài sân kia vàng lá đắp thu-phần !!!   
   
  KHÔNG-VƯƠNG (41)  
  Muà Thu Wichita, Hoàn-thành  28-12-06  
  (1) Hoa nhựa : Hoa giả, làm bằng Ny-long  
  (2) Trời mưa tuy lớn nhưng khó làm nhuận được cây cỏ không có gốc rễ  
  Cửa chùa tuy rộng nhưng khó độ  người không có lòng tin Phật  
  *  
  TUYẾT TAN
    
  Tuyết rơi phủ lối lên đồi   
  Gieo sầu đông lạnh chôn đời cô-đơn   
  Ngỡ em đem sưởi vào hồn   
  Nào hay em cợt cười mơn thêm buồn   
  Chiều rơi thảnh-thót hồi chuông   
  Đọc kinh mầu-nhiệm, hồn vương mối sầu   
  Chấp tay thành kính nguyện cầu :   
  "Phật gia-hộ thoát biển sâu trần-hoàn" .   
  Mây mù đông đã sang-ngang   
  Tùng vươn chồi thắm, liễu hoàn lá xanh.   
  Mà ta tâm vẫn : chúng-sanh   
  Bao giờ thấy tánh viên-thành đạo cao ???   
  Môi em đợi mắt em trao   
  Tâm ta bấn-loạn đêm sao giăng đầy   
  Phù-du đôi phút ngất-ngây   
  Cao-thanh niệm Phật phá mây hôn-trầm   
  Tỉnh mê xuất tự thâm tâm   
  Thoát mê đạt tỉnh âm-thầm tuyết tan   
  Nhìn em ngao-ngán bàng-hoàng   
  Ngẩng đầu ta thấy hào-quang Phật-Đà...   
     
  AN-XUYÊN-TỬ (42)  
  Wichita , Trọng đông 2006  
  *  
  XUÂN CẢM  
     
  Hoa tuyết mừng xuân bay lãng-đãng   
  Củi lò lắp-bắp chào Nguyên-đán   
  Mỏi tai, điện-thoại đón Giao-thừa   
  Tết  đến với tôi : Trời dĩ-vãng.   
     
  AN-XUYÊN-TỬ (43)  
  Wichita , (Xuân Đinh-Hợi) Ngày 18-2-2007  
  *  
  VÀI LỜI LÍNH VIẾT CHO LÍNH
    
  Thấy mày đi lòng tao buồn da-diết   
  Tao nhìn mày nhưng chẳng biết nói sao   
  Mày buồn không mà dòng lệ dâng trào ?   
  Tao đọc thấy lòng nghẹn-ngào không ít.   
     
  Không hiểu sao hồn tao còn trẻ nít   
  Ước tao mày mãi khắng-khít bên nhau   
  Tao thấy mầy rồi tao lại nhìn tao   
  Thật hai đứa trời xui sao gặp-gỡ   
     
  Mày vác súng mồ-hôi theo hơi thở   
  Tao băng rừng tiếp-tế nước mày đây   
  Mày khát đa, đây nước lã đỡ lòng   
  Xin đừng trách sao đơn-sơ mày nhé !   
     
  Mày biết không, mấy ngày mầy nhịn đói   
   Tao nóng lòng theo cua sắt (1) đem cơm   
  Nhưng khoanh tay nhìn lũ giặc đang hờm   
  Nuốt trôi gọn đàn cua tao đang cỡi   
     
  Mầy nhớ không hôm xe ngừng chờ đợi   
  Từ phương nào pháo giặc rót vào xe   
  Khói đen ngòm phủ khuất cả lùm tre   
  Mầy cứ tưởng tao "kí-lô" rồi đó   
     
  Mầy thấy không mầy hành-quân khăn-khó   
  Tao hiểm-nguy cũng không khác chi mày   
  Biết làm sao khi trong đó vạn người   
  Đều chung cảnh hai đứa mình mày nhỉ !   
     
  Hãy cố-gắng, tao mong mày mạnh khoẻ   
  Gót chân bền để đạp nát chông gai   
  Dẹp bên lòng những nỗi đắng niềm cay   
  Góp nhặt lại tâm-hồn đang chi-phối   
     
  Đừng buồn nữa ngaỳ hòa-bình cũng tới   
  Tao với mầy sẽ nối tiếp vần thơ   
  Để đời tao vơi bớt nỗi bơ-vơ   
  Mà mầy sẽ đôi mi khô ngấn-lệ .   
     
  NGUYỄN-VIẾT-THẾ (1)  
  Bình-Long, Ngày 15-5-72  
  (Hai tuần-lễ sau, tác-giả đền nợ nước, thi-hài hòa tan với cát bụi suối Tàu-Ô của chiến-trường Bình-Long máu lửa)    
  Đã đăng trên Hoài-Bão số 7 Năm 2002 .  
  (1) Cua sắt : Mã-tự của xe thiết-giáp  
  (2) "Kí-lô" : Mã-tự của tử -thương  
  *  
  MẤY MÙA HÈ QUA
    
  Mùa hè năm ấy anh đi   
  Mang theo bao nỗi sầu bi chất-chồng   
  Bên thềm em cứ chờ trông   
  Bờ mi hoen ướt giọt hồng tả-tơi   
  Ngày đi anh nói bao lời   
  Đôi hàng phượng-vĩ bây chừ còn ghi   
  Anh rằng, em gắng chờ khi   
  Hè sau nối lại sợi dây tơ vàng   
  Chín lần hè đã sang-ngang   
  Chín lần phượng rớt ve than sợi buồn   
  Ngồi nhìn gió hút qua truông   
  Phượng rơi lả-tả cho buồn thêm sâu   
  Bây chừ anh ở nơi đâu ?   
  Có nghe con quốc (cuốc) đêm thâu gọi bầy?   
  Chiều ngồi lãng-đãng trông mây   
  Phượng đầu thôn (lá) đã lìa cây trơ cành   
  Thêm mùa hè nữa trôi nhanh   
  Bây chừ em biết chờ anh bao chừ !!!   
     
  NGUYỄN-VIẾT-THẾ (2)  
  Chơn-Thành (Bình-Long) Hè 1972  
  (Hai tuần-lễ sau, tác-giả đền nợ nước, thi-hài hòa tan với cát bụi suối Tàu-Ô của chiến-trường Bình-Long máu lửa    
  Ba mươi năm sau tôi rơi lệ trong khi hiệu-đính thi-phẩm này như lời ký gởi trước đó. MCH..)  
  *  
  Viết cho Thi-nhân về CUỘC CHIẾN  
     
  Thi-nhân ơi ! Những vần thơ buồn man-mác   
  Quyện hồn tôi làm rung động cả buồn tim   
  Người nói đúng quê-hương ta còn đó   
  Nhưng bomb đạn cày vỡ nát đồi nương !   
  Lòng hoang-mang và biến đỗi loạn-cuồng,   
  Nào máu chảy, thây phơi, nhà cháy đỏ.   
  Hẳn quá-khứ người đã từng đau khổ,   
  Tim xót-xa khi chiến địa đưa chân.   
  Kẻ thù đâu ! Nào có kẻ thù đâu !   
  Đây máu đỏ, da vàng, đây tiếng Việt .   
  Giết nhau chi cho người đời khinh-miệt   
  Rằng : Việt-Nam hay xáo thịt nồi da.   
  Dù nghĩ thế, thế-nhân đâu nghĩ thế   
  Đã được một, đòi hai chứ chẳng thôi   
  Túi tham không đáy cứ luôn vơi   
  Nên đại-bác nổ hằng đêm vẫn nổ.   
  Việc như thế, buồn thế, vẫn thế thôi .   
  Thi-nhân ơi !   
     
  NGUYỄN-K. LIỄU (1)  
  Ngày 8-3-1974  
  *  
  Viết cho Thi-nhân về TÌNH-YÊU
    
  Trong tay đó tình-yêu thời quá-khứ,   
  Như chim xanh, như sương khói chiều hôm,   
  Từng ngón tay rướm máu : chim bay mất   
  Luồn kẽ (tay) : sương tan, khói thành mây   
  Ngoảnh lại sau lưng nhìn ngơ-ngác   
  Âm-hưởng còn vang , tình đã tan.   
  Đau xót quá cuộc đời, ôi ác-mộng,   
  Quá-khứ đây, hiện tại đấy là không !   
     
  Tôi lo-lắng nếu yêu trong hiện tại   
  Sợ tương-lai như quá-khứ mà thôi   
  Đành mãi-mãi ôm lấy chữ đơn-côi   
  Không hy-vọng để thấy lòng thanh-thản,   
  Hy-vọng nhiều như Lý-Bạch mò trăng.   
  Nhìn trăng thôi ! Uống rượu ngâm thơ   
  Vui, vui lắm một niềm vui tao-nhã,   
  Ôm trăng chi, trăng xa lắm, với chết thôi !   
     
  NGUYỄN-K. LIỄU (2)  
  Kiên-Hưng (Chương-Thiện)  18-3-1974.  
  *  
  Viết cho Thi-nhân về TÂM-SỰ KẺ NHỚ NGƯỜI YÊU  
     
  Trong bài sử bóng anh thay hàng chữ   
  Tên tiền-nhân nhầm-lẫn đọc tên anh   
  Non nước ta bao thế-kỷ tạo thành   
  Em cứ ngỡ công-lao anh bồi đắp.   
  Nhớ anh nhiều suy-tư trong giờ học   
  Trống ra chơi đã điểm tự bao giờ   
  Em cứ ngồi nghiền-ngẫm một vần thơ   
  Mà quên cả lũ học-trò ngóng đợi   
  Mái tóc buồn em mân-mê từng sợi   
  Tưởng chừng anh đang ve-vuốt tóc em   
  Tiếng lá khô rơi xào-xạc bên thềm   
  Em cứ tưởng anh về thăm em đó.   
  Chiều dâng lên, dâng cao cùng thương nhớ   
  Chim lạc đàn giọng hót thật bi-ai (*)   
  Ôm cô-đơn hồn vỗ cánh đường mây   
  Em tìm đến bên anh trong mơ tưởng ...   
  Anh ôi !   
     
  NGUYỄN-K.LIỄU (3)  
  An-Giang, 20-3-74  
  Đã đăng trên Hoài-Bão số 6, Năm 2001  
  (*) Nguyên văn : Giọng côn-trùng rả-rích thật bi-ai. Tôi đã đổi lại như trên . Linh-cảm đó quả báo trước chim lạc đàn 26 năm rồi và có lẽ mãi-mãi không có ngày tái-ngộ. MCH.1998.  
  *  
  SAO ANH KHÔNG NÓI
    
  Em hỏi anh nhiều sao anh không nói ?   
  Câm lặng nầy gây khổ ở lòng em .   
  Nhìn dáng anh rạn nứt cả con tim,   
  Hay anh có tâm-tư nhiều uẩn-khúc ?   
     
  Nếu anh muốn cùng em xây hạnh-phúc   
  Thì ngại chi mà giấu-giếm anh ơi !   
  Cuộc đời em đau khổ đã nhiều rồi,   
  Anh lại khiến lòng em buồn thêm nữa.   
     
  Em mong ước bóng tùng-quân nương tựa,   
  Cao xa ? - Không ! Ước-vọng thật bình thường,   
  Nhưng cả đời chẳng được một tình thương,   
  Sầu khổ quá thế-nhân nầy giả dối !   
     
  Nên em muốn lòng em đây thơ-thới,   
  Không yêu anh ! Em chẳng dám yêu anh.   
  Lại trách em hờ-hững chẳng chân-thành,   
  Anh lạ thật ! Không cho nhưng đòi có !   
     
  NGUYỄN-K. LIỄU (4)  
  Ngày 20-3-1974  
  *  
  Viết cho Thi-nhân về "NGƯỜI TÌNH KHÔNG CHÂN-DUNG"  
     
  Tình nhân ơi ! Anh phương trời nào nhỉ ?   
  Mũi Cà-Mau hay Vĩ-tuyến xa-xôi ?   
  Nghĩ về anh, em xúc-động bồi-hồi,   
  Nhìn áo lính màu xanh gây thuơng nhớ..   
     
  Tình-nhân ơi ! Anh là ai đấy nhỉ ?   
  Mà như xa như lạ, vậy mà thân.   
  Đọc tên anh trong dạ thấy bâng-khuâng,   
  Hàng chữ viết xui nên nhiều lưu-luyến.   
     
  Tình-nhân ơi ! Có hay cho không hở ?   
  Bao suy-tư, mơ tưởng, nghĩ về anh,   
  Trong cô-đơn mờ lệ mắt long-lanh,   
  Sông Tương đó vẫn hai miền ngăn cách !   
     
  Tình-nhân ơi ! Bao giờ chinh-chiến hết ?   
  Để đôi phương thôi chia rẽ tình ta,   
  Đã xa-xôi cho đoàn-tụ nhất-gia,   
  Sung-sướng quá với tình ta đằm-thắm.   
     
  NGUYỄN-K. LIỄU (5)  
  Ngày 20-3-1974  
  *  
  Viết cho Thi-nhân về SỰ MẦU-NHIỆM CỦA TÌNH-YÊU  
     
  Tôi bừng sống, mạch sầu ngưng đọng hẳn,   
  Suy xét kỹ biết mình yêu thầm lặng,   
  Mảnh hồn tôi vương-vấn mảnh hồn ai   
  Lòng reo vui nghe chim hót buổi mai,   
  Và thấy mến từng cơn mưa rả-rích,   
     
  Không buồn nữa những buổi chiều tĩnh-mịch,   
  Vẫn niềm vui khi được sống cô-đơn.   
     
  Ôi ! Lạ thật, bao mặc-cảm giận hờn   
  Theo gió quyện loãng tan vào vô-tận.   
  Tình-yêu đó tâm-tư nhiều vướng-bận   
  Nhưng buồn nhiều khi chẳng có ai ơi !   
  Sầu sẽ đan dày đặc cả góc trời,   
  Dù đang sống giữa phồn-hoa đô-hội.   
  Xa cách ấy khiến mang nhiều mong đợi   
  Nhưng cô-liêu khi chẳng được chờ trông   
  Dù cho yêu mang sầu khổ vào lòng,   
  Vẫn hơn để đời hoang-vu trống lạnh.   
     
  NGUYỄN-K.LIỄU (6)  
  Thốt-nốt (An-Giang), Ngày 20-3-1974  
  *  
  TÌNH CÂM LẶNG
    
  Hồ mắt em : biển tình xanh yên sóng   
  Ngẩn-ngơ về đêm gửi mộng đơn phương   
  Gió chiều ru dìu-dặt, thoảng thiên hương:   
  Mùi tóc thơm hôn còn vương ảo-giác   
     
  Suối rung cảm chảy qua vùng đọa lạc   
  Ôi! Bàng-hoàng phút ngây-ngất  phù-du   
  Đêm vô-minh thoát hiện áng sương mù   
  Đã buông thả hồn vào sâu ngõ tối   
     
  Đâu ai biết tình câm mình vô tội (?)   
  Nhưng nghe như nắng quái rọi xuyên lòng   
  E sợ người bắt gặp điệu nhớ mong   
  Vờ nghiêm-nghị , giấu ái hồng rạo-rực   
     
  Nghe tim yếu nhịp bồi-hồi thổn-thức   
  Biết thuyền yêu em bến cập lâu rồi   
  Đành ức trầm đáy vực mắt bờ môi   
  Lén hiển-hiện trên thơ tình câm lặng . 
   
  AN-XUYÊN-TỬ (44)  
  Wichita , 10-5-2008  
  *  
  XUÂN VỀ : MỘT THOÁNG DƯ-ÂM !  
     
  Em, bên ấy xuân có về không hở ?   
  Mai chực vàng nở rộ chuỗi ước mơ ?   
  Nồi bánh tét sôi rơm hồng lửa đỏ ?   
  Hay đang ngồi hồi-tưởng thuở còn thơ ?   
     
  Anh, nơi nầy xuân chở sầu xa xứ !   
  Hoa tuyết rơi băng đọng suối cảm-hoài !   
   Thùng bánh chưng khói ga xanh lóe lửa ! (*)   
  Ôm đàn -  nghe gió trỗi khúc liêu-trai !   
     
  Đôi phương trời chung điệu buồn da-diết,   
  Em với anh nỗi nhớ đã bạc đầu !   
  Chào đón xuân giữa vô-vàn nuối tiếc.   
  Lộc đầu năm ngự trị đỉnh tình sầu ...   
     
  "Mừng xuân mới" chỉ còn là ngôn-ngữ :   
  Như địa-cầu luân-chuyển lý nhật-tâm.   
  Trao gởi em chút tình người lữ-thứ :   
  Xuân về rồi? - Ôi một thoáng dư-âm !   
   
  MẠT-CƠ-HÀN (45)  
  Wichita , Mồng 1 Tết Kỷ-Sửu ( 26-12-2008 DL).  
  * Nấu bánh chưng bằng cái thùng thiếc và  lò khí đốt Propane  
  *  
  XUÂN CẢM NHÂM-NGỌ  (2002)  
     
  Tết đến nghe lòng than nhớ nước,   
  Xuân lai  nhỏ lệ khóc thương quê .   
  Xa lìa Tổ-quốc hồn đau nhức,   
  Tuyết trắng rơi nhiều dạ tái-tê!   
     
  AN-XUYÊN-TỬ (46)  
  Wichita , Xuân Nhâm-Ngọ (2002)  
  *  
  HOÀI TÌNH   
     
  Có bao giờ Phượng nhớ về tôi,   
  Qua thoáng phù-du giấc nửa vời,   
  Lạc-lõng hoàng-hôn vài sợi nắng,   
  Đàn cò cánh mỏi trời chơi-vơi !   
     
  Tóc mây huyền hiện bóng đèn chong,   
  Đêm xuống nghe thương nhớ ngập lòng,   
  Mộng gởi người đi làm viễn-khách:   
  Thu tàn khoắc-khoải buồn sang đông ...   
     
  Giọt sầu loang mặn thắm bờ môi,   
  Hẹn ước vùi sâu dĩ-vãng rồi,   
  Chiếc lá lìa cành vào vĩnh-biệt,   
  Cội già còn đọng hạt sương rơi !   
     
  Canh tàn  ngồi viết mấy vần thơ :   
  Mưa rét triền-miên - mắt thẫn-thờ.   
  Vọng tưởng về đâu tình vạn-lý.   
  Nhạc-sành áo-não sầu thiên-thu...???   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (47)  
  Wichita , 25-3-09  
  *  
  HẠT BỤI NHỚ THƯƠNG
    
  Em có khi nào nhớ đến tôi ,   
  Đêm sầu nến nhỏ lệ đơn-côi ?   
  Thương về tuổi ngọc thời hoa mộng :   
  Mắt ngọt hữu-tình để bụi rơi !   
     
  Mây tóc đen huyền lộng gió bay,   
  Êm-đềm khứu-giác quyện hương say,   
  Môi hồng khép mở như chờ đợi ...   
  Tôi đặt niềm yêu tự buổi này .   
     
  Em bảo: " anh là 'anh' của em";   
  Thế rồi giông-tố phủ đêm đen,   
  Duyên mình : Hoa trổ không đơm trái,   
  Kỷ-niệm, bây giờ chỉ gọi tên !   
     
  Khuya vắng mưa buồn giá buốt tim.   
  Mi nhoà ướt đẫm "vết chân chim"   
  Nghe Hồn trói chặt, mùi hương tóc   
  Thuở hạt bụi chìm trong mắt em.   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (48)  
  Wichita , 6-4-09  
  *  
  TRẦN-AI TÌNH-TỰ   
     
  Thân vi-tế phát sinh từ vô thỉ ,   
  Trưởng-thành trong vùng đại-mạc hoang-sơ .   
  Cơn bão cát cuốn theo đường thiên-lý,   
  Ta phiêu-du phưởng-phất : khói sương mờ.   
     
  Cuộc phù trầm, lẫn giữa lòng vách quế ,   
  Đời, ai-dao chôn chặt chốn hoàng-cung .   
  Ta cam phận với tháng ngày lặng-lẽ ,   
  Nào đâu hay tan vỡ bởi cuồng-phong  !   
     
  Rồi con lốc quyện tròn vùng vô-định   
  Ta ngập chìm tận đáy mắt giai-nhân .   
  Giòng lệ mặn thắm qua hồn bất tịnh ,   
  Nghe muộn-sầu như ai đó bâng-khuâng !   
     
  Ta theo gió thổi bay vào tịch-thất ,   
  Nỗi ưu-phiền tiêu-diệt với chuông ngân ,   
  An-trú dưới bồ-đoàn nghe kinh Phật ,   
  Một ngày kia Chú Tiểu vẫy phất trần !!!   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (49)  
  Wichita , 7-4-09  
  *  
  XUÂN VỀ! SAO CHẲNG THẤY  
     
  Sân trải thảm vàng hoe cơn nắng nhạt   
  Cỏ bạc đầu oằn-oại thuỷ-tinh sương   
  Mai nào nở giữa cuộc đời lãng-bạt   
  Xuân, em về chân ngập lá tha-phương.   
     
  Chợt gió buốt thổi qua hồn giá lạnh   
  Lãng-đãng bay hoa tuyết trắng không-gian   
  Ngoài hiên vắng én trốn đầu trong cánh   
  Xuân, em về khơi niềm nhớ mênh-mang   
     
  Đốt nhánh củi sưởi ấm dòng hồi-tưởng:   
  Mảnh chinh-y sờn nhuộm lớp phong-trần   
  Vẫn vui mặc như mẹ cho áo thưởng   
  Xuân, em về mang hơi thở tình-nhân   
     
  Nâng ly lên một mình ta độc-ẩm   
  Ký-ức mòn theo trũng mắt bâng-khuâng    
  Đón Giao-thừa đêm Trọng Đông hờ-hững.   
   Xuân, em về - sao  chẳng  thấy mùa Xuân!   
     
  MẠT-CƠ-HÀN  (50)  
  Xuân Wichita  2010  
  *  
  NHẮN EM
    
  Chờ áng mây trôi trời nhạt nắng   
  Ai về cố-quốc cho tôi nhắn   
  Người em chiều nhặt lá ưu-phiền   
  Xin rót vào thơ dòng lệ đắng.   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (51)  
  Wichita , Ngày 12-6-2010  
  *  
  ĐÃ LÀ MỘNG  
     
  Đã là mộng em ơi đừng ngỡ thật   
  Chờ nhau chi trong nửa giấc chiêm-bao   
  Tình đêm mơ như những hạt mưa rào   
  Sẽ tan vụn khi muôn sao trốn chạy   
     
  Xuyên chấn song gió mùa thu hây-hẩy   
  Chiếc lá vàng khô run-rẩy vương mành   
  Choàng tay ôm một khoảng trống vắng tanh   
  Em trằn-trọc qua đêm trường quạnh-quẽ ?   
     
  Đêm từng đêm đơn phòng, thân cô lẻ.   
  Nhìn lên trần tìm chút kỷ-niệm xưa :   
  Đôi Thạch-Sùng đang cút bắt say-sưa   
  “Nàng” trượt té, “chàng” đu-đưa giữ lại.   
     
  Trời về khuya nhạc sầu thương uể-oải   
  Nhắm mắt đưa hồn hoang-dại xa-xăm   
  Chợt hiểu ra tình-ái cõi phù-trầm   
  Chỉ là mộng em ơi đừng ngỡ thật .   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (52)  
  Đêm buồn Wichita, 11-9-2010  
  *  
  SẦU   
     
  Hư-vô ấy cõi mênh-mang   
  Thân đứng tắm ánh ác vàng đỏ gay   
  Mình điên giữa chốn lưu-đày   
  Trầm-luân nhân-thế đổi thay bao vòng   
  Cuồng-phong xởi mớ tóc bồng   
  Gió, tóc lay động, hay lòng lệ tuôn ?   
  Suy-tư, trầm-mặc, hận buồn   
  Ắp sầu thất quốc ôm hờn vong gia.   
  Thôi rồi ! Ngày nữa đi qua …   
   
  MẠT-CƠ-HÀN (53)  
  Wichita,  Một ngày lộng gió Feb-20-2012  
  *     
  BẦU RƯỢU ĐỘC  
     
  Trong Wet bar ta có bình rượu thuốc   
  Uống từ-từ an-lạc biết bao nhiêu   
  Ta không quên tu mỗi ngày ba cốc   
  Cả mười năm một vạn tám trăm chiêu   
     
  Bạn già thăm ta đem ra mời mọc   
  Quý tửu nầy dành đải bạn-bè thân   
  Khoe: Anh ơi thuốc ngâm  bằng rượu gốc   
  Thử uống đi, sâm nhung quý nào bằng   
     
  Anh biết không bởi ngâm nhiều đại-táo   
  Vị ngọt ngào mát giọng nuốt trơn-tru   
  Nghe tôi nhé, uống đều làm thông máu   
  Trì không lâu tóc mọc lại đen mù   
     
  Rồi một hôm nhìn sâu cùng đáy cốc   
  Lớp dầy u đầy đặc bột mã-tiền   
  Tay chân giật mắt hoa, trời !  ngộ-độc   
  Chợt hiểu ra độc-dược ngỡ thuốc tiên   
     
  Ta liệng quách chiếc bầu vào quá-khứ   
  Tiếc làm gì cho bận dạ ưu-phiền   
  Mai ai hỏi đâu chiếc bầu rượu dữ   
  Ta trả lời nó ở cõi vô-duyên   
     
  MẠT-CƠ-HÀN (54)  
  Wichita, 10-11-2012  
  *     
  XUÂN CẢM  2016  
     
  Hoa tuyết mừng xuân bay lãng-đãng   
  Củi lò lắp-bắp chào Nguyên-Đán   
  Mỏi tai, điện-thoại đón Giao-Thừa   
  Xuân đến với ta : Trời dĩ-vãng !   
   
  MẠT-CƠ-HÀN (55)  
  Wichita, Xuân 2016  
   
    
    
   
     
   
 
  
   
    
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2019 11:53:49 bởi Truong An >