CHỊ...XE ĐẠP...TRỜI MƯA
Nhà tôi ở ven sông
Cạnh chiếc cầu nối hai bờ mương nhỏ
Chị tôi thuở đó gầy gò
Ngày ngày chở tôi đi học.
Xe đạp nhỏ, con đường quê dằn xóc
Chị bảo tôi :"Ôm thật chặt nghe em"
Những ngày mưa áo chị ướt mèm
Che cho tôi ngồi phía sau khô ráo...
Chị tôi đẹp, hiền ngoan và hiếu thảo
Chưa làm cho tôi khóc bao giờ
Chị hát hay, học giỏi, thích làm thơ
Cái tên LỆ mang theo như điềm gở!
Chị em tôi chia nhau từng hơi thở
Chia gối nằm nên chia cả giấc mơ
Rồi chia luôn những lo sợ vu vơ:
"Lỡ hai đứa thương cùng người, sao nhỉ?"
Chị mĩm cười trả lời không suy nghĩ:
"Chị nhường em, nhường hết cho em thôi!"
Chị em tôi hai đứa trẻ mồ côi
Nên thương nhau, nhiều gấp đôi người khác.
Tôi đi lấy chồng, lần đầu tiên xa cách
Xa một lần, rồi xa chị một đời
Không gặp nhau thơ nói thay lời
Giấu trong túi, ngày ngày mang ra đọc.
Chị về quê sống với nghề dạy học
Vẫn hỏi tôi hoài:"Tết em có về không?"
Tôi ra đi bỏ lại một bờ sông
Mãi không dám quay đầu nhìn trở lại
Ở vào tuổi mùa thu nắng quái
Chị bỗng yêu ngây dại một người
Lạ tánh tình, bản chất, chốn nơi
Đường tăm tối, chị cúi đầu lầm lũi
Dõi mắt nhìn theo lòng tôi nhức nhối:
"Sao hai chị em mình khờ dại cũng như nhau?"
Hai chị em, hai mảnh đời sầu...
Nhận được tin chị mang bệnh ngặt nghèo
Tôi vội vả về quê gặp mặt
Trưa nắng chói mà lòng tôi lạnh ngắt
Chị lìa đời, còn nắm chặt tay tôi...
Đường làng xưa, xe đạp cũ, giọt mồ hôi
Chăn gối nhỏ, hai mái đầu thơ dại
Những đêm trắng tâm tư thời con gái...
Chị ra đi bỏ hết lại cho tôi
Chị ra đi cho tôi mãi mồ côi
Mãi thương chị nhiều gấp đôi người khác.
L D Y