Thơ Lâm Du Yên
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 27 bài trong đề mục
Lâm Du Yên 06.09.2019 21:33:18 (permalink)
0
TRƯỜNG QUÊ
 
Quê tôi cuối rãnh biên thùy
Quen nghe bom đạn ầm ì thâu đêm
Núi mòn sông chảy êm êm
Cánh đồng vẫy gọi bầy chim bay về

Thương làm sao mái trường quê
Nghèo cho đến nổi chưa hề có chuông
Thầy cầm thước gõ vào lon
Cho đàn trò nhỏ lon ton ra về

Mái trường rách nát thảm thê
Trời mưa rõ nước bốn bề lao đao
Tụi tôi chạy dột nháo nhào
Một tay viết, một bẹ cau che đầu

Giờ chơi mới thật nhiệm mầu
Vừa ra khỏi lớp nhảy ào tắm sông
Tay cầm roi Thầy đứng trông
Đứa nào lên trễ cái mông tơi bời

Trò quê nghèo lắm ai ơi !
Mang theo trái bắp, vắt xôi đến trường
Mặt mày lem luốc thấy thương
Quần sờn áo vá, đến trường chân không

Tụi tôi lớn nhỏ chẳng đồng
Có người đang học lấy chồng bỏ ngang
Có đứa mũi chảy hai hàng
Có anh cao lớn đứng ngang bằng thầy

Vậy mà cứ gọi tao mầy
Cùng học cùng giỡn, cùng bày trò chơi
Phần nhiều nghèo rớt mồng tơi
Cho nên rất kỵ cái hơi nhà giàu

Bởi tôi ăn mặc bảnh bao
Lúc đầu chẳng có bạn nào thèm chơi
Dần dà cũng mến nhau thôi
Được cho nhập bọn còn ngồi ghế cao

Lén truyền “bí kiếp” cho nhau,
Cóp-py, trốn học, chiêu nào cũng gom
Thầy tôi mảnh khảnh, gầy nhom
Mặc hoài cái áo đã mòn khuỷu tay
Tụi tôi ngu dốt thơ ngây
Cứ xin tập, viết… đâu hay thầy nghèo

Trường quê vách lá, bé teo
Cũng theo màu tóc bay vèo đi đâu ?
Trường giờ mái ngói đỏ au
Học trò quần áo trắng phau, lượt là...

Lòng vui, vui thật nhưng mà
Có gì thổn thức như là nỗi đau
Trường nghèo tuổi dại về đâu?
Để tôi tóc bạc trường giàu ngẩn ngơ !
L D Y
 
 
 


LÂM DU-YÊN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2019 14:43:31 bởi Ct.Ly >
#1
    Lâm Du Yên 07.09.2019 05:09:50 (permalink)
    0
    CHỊ...XE ĐẠP...TRỜI MƯA
     
    Nhà tôi ở ven sông
    Cạnh chiếc cầu nối hai bờ mương nhỏ
    Chị tôi thuở đó gầy gò
    Ngày ngày chở tôi đi học.

    Xe đạp nhỏ, con đường quê dằn xóc
    Chị bảo tôi :"Ôm thật chặt nghe em"
    Những ngày mưa áo chị ướt mèm
    Che cho tôi ngồi phía sau khô ráo...

    Chị tôi đẹp, hiền ngoan và hiếu thảo
    Chưa làm cho tôi khóc bao giờ
    Chị hát hay, học giỏi, thích làm thơ
    Cái tên LỆ mang theo như điềm gở!

    Chị em tôi chia nhau từng hơi thở
    Chia gối nằm nên chia cả giấc mơ
    Rồi chia luôn những lo sợ vu vơ:
    "Lỡ hai đứa thương cùng người, sao nhỉ?"
    Chị mĩm cười trả lời không suy nghĩ:
    "Chị nhường em, nhường hết cho em thôi!"
    Chị em tôi hai đứa trẻ mồ côi
    Nên thương nhau, nhiều gấp đôi người khác.

    Tôi đi lấy chồng, lần đầu tiên xa cách
    Xa một lần, rồi xa chị một đời
    Không gặp nhau thơ nói thay lời
    Giấu trong túi, ngày ngày mang ra đọc.

    Chị về quê sống với nghề dạy học
    Vẫn hỏi tôi hoài:"Tết em có về không?"
    Tôi ra đi bỏ lại một bờ sông
    Mãi không dám quay đầu nhìn trở lại

    Ở vào tuổi mùa thu nắng quái
    Chị bỗng yêu ngây dại một người
    Lạ tánh tình, bản chất, chốn nơi
    Đường tăm tối, chị cúi đầu lầm lũi
    Dõi mắt nhìn theo lòng tôi nhức nhối:
    "Sao hai chị em mình khờ dại cũng như nhau?"
    Hai chị em, hai mảnh đời sầu...

    Nhận được tin chị mang bệnh ngặt nghèo
    Tôi vội vả về quê gặp mặt
    Trưa nắng chói mà lòng tôi lạnh ngắt
    Chị lìa đời, còn nắm chặt tay tôi...

    Đường làng xưa, xe đạp cũ, giọt mồ hôi
    Chăn gối nhỏ, hai mái đầu thơ dại
    Những đêm trắng tâm tư thời con gái...
    Chị ra đi bỏ hết lại cho tôi
    Chị ra đi cho tôi mãi mồ côi
    Mãi thương chị nhiều gấp đôi người khác.
    L D Y
    #2
      Lâm Du Yên 08.09.2019 18:06:26 (permalink)
      0
      VƯỜN NHÀ TÔI
       
      Mời bạn dừng chân lại
      Ghé vào vườn nhà tôi
      Toàn hoa cỏ nhỏ nhoi
      Xin nhẹ tay, nhón bước
       
      Ở lối vào phía trước
      Tôi trồng rặng trúc đào
      Cùng với gió rì rào
      Vẫy tay chào tri kỷ
       
      Rồi qua cây cầu khỉ
      Nối hai bờ mương con
      Đám lục bình mỏi mòn
      Vừa trôi vừa mơ mộng
       
      Cửa nhà luôn mở rộng
      Đón mây gió vào chơi
      Thỉnh thoảng trăng biếng lười
      Ngủ hoài trên mái lá
       
      Vào những đêm mùa hạ
      Tôi kê chõng ngoài sân
      Nằm ngửa mặt rình trăng
      Cùng gió mây cút bắt
       
      Dưới góc cây mận chát
      Tôi đặt một cái bàn
      Cùng chiếc ghế rung chân
      Vì quá ư già cỗi
      Chỗ nầy khi nhàn rỗi
      Tôi ngồi và làm thơ
      Ngắm con bướm si khờ
      Say hoa không bay nữa
       
      Giữa hai tàng vú sữa
      Tôi mắc chiếc võng thưa
      Mỗi khi ngồi đong đưa
      Hoa nhỏ như hạt mưa
      Rơi đầy lên áo tóc
       
      Mái nhà sợ gió lốc
      Tôi nhờ mướp leo cao
      Lá đan chặt tay nhau
      Rải hoa đầy kín mái
       
      Bạn khoan dừng gót lại
      Mời bước ra vườn sau
      Là nơi tôi trồng rau
      Cho bữa ăn đạm bạc
       
      Cây cà hoa tím nhạt
      Trái trắng tròn con con
      Ăn vừa ngọt, vừa giòn
      Ca dao hay nhắc nhở
       
      Bí rợ vàng rực rở
      Thay áo mới liền liền
      Thiên lý đẹp mà hiền
      Nấu canh ăn rất mát
       
      Dây bầu hoa trắng ngát
      Trông bẽn lẽn, khù khờ
      Mà làm chuyện bất ngờ
      Trái to như cái gối
       
      Bụi ớt xanh giận dỗi
      Chắc tủi phận nhà nghèo
      Trái nhỏ bé tí teo
      Nói toàn lời cay xót
       
      Cạnh hàng rào bồ ngót
      Là dây leo đậu rồng
      Trái kết ren cong cong
      Hoa tím buồn như khóc
       
      Trái khổ qua mệt nhọc
      Khắp người rịn mồ hôi
      Cơ cực quá nhiều rồi
      Nên đắng thôi là đắng!
       
      Trong chiếc chậu xinh xắn
      Tôi trồng mấy bụi ngò
      Vì thương quá câu thơ:
      "Cứ giả bộ ngó lơ
      Mà thương ai đứt ruột"
       
      Mồng tơi nghèo nhứt nước
      Vậy mà dám xài sang
      Đeo chuỗi ngọc kết ngàn
      Hạt tím đen sầu muộn
       
      Sau cùng là rau muống
      Bông trắng tím chen nhau
      Không phải con nhà giàu
      Dễ nuôi hơn hết thảy
       
      Bạn đến mời ở lại
      Phủi chân ngồi xuống đây
      Hoa trái đã sẵn bày
      Mời bạn xơi thỏa thích
       
      L D Y
       
      #3
        Lâm Du Yên 08.09.2019 18:12:43 (permalink)
        0
        CÁNH PHƯỢNG CUỐI
         
        Đừng bắt anh yêu em
        Bằng mối tình của bốn mươi năm về trước
        Anh đâu còn là một cậu bé
        Chỉ dám chạm vào em bằng ánh mắt rụt rè
         
        Anh không còn
        Lén nhặt từng sợi tóc của em như ngày ấy
        Vuốt trong tay mà cứ ngỡ như là...
        Những mùa hè tươi đẹp đã trôi xa
        Ta ngồi lại, tìm gì trong đám lá
         
        Trời đã lạ, hai ta giờ cũng lạ
        Chân đến gần lòng ngày một vươn xa
        Chiều vào thu sương khói nhạt nhòa
        Cánh phượng cuối cũng theo chân mùa hạ..
        #4
          Lâm Du Yên 11.09.2019 05:40:44 (permalink)
          0
          MƯỜI BA LÁ THƯ
           
          Thư em gửi cho anh
          Cả thảy mười ba lá
          Từ đông cho đến hạ
          Anh ấp ủ nâng niu
          Những dòng chữ thân yêu
          Anh thuộc lòng từng nét

          Chiều hôm qua gió rét
          Anh bỗng nhận được tin
          Em bỏ anh một mình
          Lấy chồng người xa lạ

          Anh buồn tê tái dạ
          Mở gối lấy thư ra
          Lòng thầm trách người ta
          Sao vội vàng thay đổi!

          Lá thư đầu mở lối
          Em kể chuyện bâng quơ
          Tình vừa độ ban sơ
          Nên lời thơ khách sáo

          Lá thứ hai em bảo
          Đừng đứng mãi bên rào
          Để lòng em xôn xao
          Học bài hoài chẳng thuộc

          Lá thứ ba hẹn ước
          Bàn tính chuyện vui chơi
          Ngày kia chủ nhật rồi
          Mình rủ nhau đi núi.

          Tiết trời dần thay đổi
          Thư cũng đổi giọng thôi
          Lá thứ tư than ôi!
          Em trách anh tệ bạc
          Anh sửng sờ kinh ngạc
          Cố gặp để phân bua
          Em bỉu môi nghi ngờ
          Rằng anh vua nói dối
          Anh buồn sinh bê bối
          Em lại trách anh say
          Đem nhận chìm tương lai
          Dưới đáy ly rượu đắng

          Rồi một chiều dịu nắng
          Em đột ngột sang thăm
          Tay cầm lá thứ năm
          Trao anh rồi bỏ chạy
          Từng ngón tay run rẩy
          Anh mở vội, đọc nhanh
          Em viết bảo cho anh
          Rằng thôi em hết giận.

          Gió đùa trên cành mận
          Lòng anh cũng rung rinh
          Những đóa mận trắng tinh
          Cười với anh đó hở?

          Thu về mang gió trở
          Lá thứ sáu ra đời
          Tình đã thấy nặng rồi
          Nên lời thư tha thiết

          Lá thứ bảy em viết
          Vừa đọc "LOVE STORY"
          Nên em thích biệt ly
          Cho tình mình đẹp mãi
          Mồ hôi từng giọt chảy
          Trên trên trán lúc đọc thư
          Anh bỗng thấy mình như
          Uống cả ngàn chung rượu
          Cả tuần anh ủ rủ
          Em cũng chẳng ngó ngàng
          Anh bỏ học đi hoang
          Em khóc hoài hối hận.

          Lá thứ tám cầm nặng
          Em kỹ càng phân bua
          Rằng em vốn hay mơ
          Thích những điều tuyệt đối
          Xong rồi em xin lỗi
          Chẳng ngông vậy nữa đâu
          Anh thôi hết âu sầu
          Tình mình tươi tắn lại

          Lá thứ chín non dại
          Em giận dỗi mẹ cha
          Rủ anh bỏ đi xa
          Không thèm về đây nữa
          Lòng anh bừng bốc lửa
          Vội vả gói hành trang
          Rồi tay cứ tần ngần
          Đếm từng đồng bạc cắc
          Công danh còn xa lắc
          Tay trắng chẳng gì đeo
          Rủi trời bắt phải nghèo
          Sợ chân em lấm đất.
          Anh cố công góp nhặt
          Vay bè bạn tiền nong
          Thấy cũng tạm yên lòng
          Đang định ngày hành động

          Bỗng nhận lá thứ mười
          Em hết giận má rồi
          Thôi hãy chờ dịp khác.
          Cả tuần lo hốc hác
          Anh bệnh đến phải nằm
          Em vội vả sang thăm
          Mua cho anh xí muội
          Để lòng em khỏi tủi
          Gói xí muội mặn mà
          Anh nuốt luôn cả hột.

          Lá thư thứ mười một
          Em viết vỗ về anh
          Ráng hết bịnh nhanh nhanh
          Em cho chở đi học
          Mùa đông nhiều gió độc
          Em mặc áo len màu
          Ngồi co rúc đàng sau
          Bảo rung không vì gió

          Lá thư mười hai đó
          Em ao ước mai sau
          Mình có con gái đầu
          Lót tên em Diệu Ảo

          Lá mười ba xui xẻo
          Em báo tin đi xa
          Chờ hết mùa hè qua
          Xuống Sài Gòn học tiếp

          Anh chờ lời giả biệt
          Mãi mà chẳng thấy đâu
          Em đi từ độ nào
          Không một lời nhắn nhủ

          Những buổi chiều nắng ngủ
          Anh ra đứng ngoài sân
          Nhớ dáng em dịu dàng
          Khuất sau cành mận trắng

          Những đêm dài buốt vắng
          Anh ngồi mãi ngoài hiên
          Đốt thuốc lá liên miên
          Em có đâu mà giận.

          Tâm hồn anh trĩu nặng
          Kỷ niệm đầy hành trang
          Nên sóng gió miên man
          Nhận anh chìm đáy vực

          Thu nầy anh thay mực
          Tập vở nặng như chì
          Con đường cũ cùng đi
          Một mình anh lầm lủi

          Tháng theo ngày rong duỗi
          Anh chầm chậm theo đuôi
          Em đã bỏ đi rồi
          Lấy ai xoa chân mỏi...

          Một ngày đông gió thổi
          Em về ghé vội vàng
          Thư đánh rớt bên đàng
          Làm sao anh có được?

          Thế nên lời hẹn ước
          Đành theo gió mà đi
          Tình theo gió mà đi
          Em cùng đi với gió...

          Đâu rồi bờ giậu nhỏ
          Áo em phất phới bay
          Anh nâng áo lên tay
          Nhẹ ghé môi lướt vội

          Làm sao em hiểu nổi
          Vô lượng tình anh trao
          Anh có nói đâu nào!
          Anh có nói đâu nào!
          Chỉ riêng mình anh biết

          Anh cố chờ đến tết
          Chắc em sẽ về thăm
          Để những ngày đầu năm
          Cùng ôn trò chơi cũ

          Mình sẽ không thèm ngủ
          Đánh Cách Tê suốt đêm
          Anh phải ráng thua thêm
          Cho em cười híp mắt.

          Những ngày xuân tím ngắt
          Cũng lê lết mà qua
          Em vui với người ta
          Đâu nhớ gì anh nữa

          Anh ngậm hoài lời hứa
          Mãi thấp thỏm mong chờ
          Để cho đến bây giờ
          Anh nghe tin sét đánh...

          Mùa xuân nầy gió lạnh
          Hơn ngàn vạn đông xưa
          Anh nghèo lấy gì hơ?
          Đành mang thơ ra đốt

          Nầy lá thư thứ nhất
          Mắt ngập ngừng lúc quen
          Nầy lá thư thứ hai
          Lời dặn dò gắn bó...

          Từng lá, từng lá nhỏ
          Biến thành khói mong manh
          Nghe dội mãi trong anh
          Tiếng thơ buồn thổn thức.
           
          #5
            Lâm Du Yên 11.09.2019 05:46:55 (permalink)
            0
            NGÔI SAO MÁU
             
            Rồi theo mây, em đi không trở lại
            Cho gió hờn cứ trút giận lên cây
            Tôi đợi mãi và lá vàng rơi mãi
            Em thôi qua, con đường cũng hao gầy.

            Vườn kỹ niệm mọc tràn cây khổ ải
            Hoa, trái sầu cố bám chặt trên vai
            Thành quách cổ nguy nga ngày tháng ấy
            Nay rêu phong, dấu hoang phế phơi bày!

            Chiều một mình trên đồi cao tôi đứng
            Gọi tên em vang dội khắp đất trời
            Bầy sẻ cũ xao xác bay khắp lối
            Tìm mang em về trả lại cho tôi.

            Hồn từ miệng vút ra như ngọn giáo
            Mang tim tôi, ghim thủng đáy trời cao
            Tim đỏ rực, cháy thành ngôi sao máu
            Tô môi em, lóng lánh sắc hoa đào!
             
            L D Y
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2019 11:42:34 bởi Lâm Du Yên >
            #6
              Lâm Du Yên 17.09.2019 11:31:52 (permalink)
              0
              KHÓI
               
              Vốn biết đường đời trăm lối rẽ
              Sao cứ mong sánh bước mãi cùng nhau
              Em đi xa, xa lắm một phương nào
              Ta ở lại gói niềm đau chôn chặt
               
              Ai đốt đồng khói cay dâng đầy mắt
              Ta gồng mình đè tiếng nấc thật sâu
              Ai tách tim ta cho hai mảnh lìa nhau
              Rồi lơ đảng bỏ đi quên ghép lại
               
              Đâu mất rồi những lời yêu vụng dại
              Những dỗi hờn không biết tại làm sao!
              Những môi hôn rung rẩy nhẹ và mau
              Như cánh bướm rụt rè chưa dám đậu
               
              Lối đi cũ cỏ hoang dần xóa dấu
              Câu thơ tình thành gai nhọn ghim sâu
              Thấu tim ta tuôn mãi giọt máu đào
              Nhuộm đỏ cả bầu trời cao lồng lộng
               
              Ta rên siết trong vũng lầy máu nóng
              Chảy thành sông dìm ngập cả linh hồn
              Đời bỏ ta ngồi lại giữa hoàng hôn
              Người bỏ ta đi gọi hồn thiên cổ...
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2019 11:33:48 bởi Lâm Du Yên >
              #7
                Lâm Du Yên 17.09.2019 11:41:27 (permalink)
                0
                CÁM ƠN EM
                 
                Biết em làm thơ cũng khá hay
                Nên anh cố gắng viết đôi bài
                Cả ngày thơ thẩn đi tìm ý
                Đẽo gọt ngôn từ hoa bướm bay...
                 
                Thơ chẳng được hay cũng chẳng dài
                Ngại ngùng nào dám gửi cho ai!
                Thôi đành giấu kín trong rương vậy
                Hẹn lòng mai mốt sẽ trao tay...
                 
                Mai rồi, mai nữa, mai lần nữa...
                Thoắt đã lưng còng, tóc đã phai
                Rồi bỗng một ngày thương nhớ dậy
                Lấy thơ đọc lại thấy hay hay...
                 
                Nhờ em anh đã biết làm thơ
                Biết nhớ biết thương đến thẩn thờ
                Biết tách hồn mình thành hai mảnh
                Một ở, một đi, chẳng bến bờ...
                 
                L D Y
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2019 18:15:19 bởi Lâm Du Yên >
                #8
                  Lâm Du Yên 17.09.2019 18:49:56 (permalink)
                  0
                  RƯỢU MÂY TA UỐNG THU SAY
                   
                  Nửa đêm thu chợt ghé nhà
                  Gió chui qua cửa gọi ta thì thầm
                  Rượu, thơ, bày sẵn đầy mâm
                  Mây rơi vào cốc rượu cầm trong tay
                  Uống luôn cả rượu và mây
                  Trăng, sao, sương, gió...nắm tay cùng vào
                  Thu say cây lá lao đao
                  Hoa mơ rụng trắng mái đầu, bờ vai...

                  Rượu mây, ta uống, thu say !
                   
                  L D Y
                  #9
                    Lâm Du Yên 17.09.2019 18:55:18 (permalink)
                    0
                    MÔI NẮNG
                     
                    Trời xanh lấy nắng làm chồng
                    Nắng vàng lại chọn má hồng mà thương
                    Dẫu em che mặt ra đường
                    Nắng len lỏi khắp phố phường bám đuôi

                    Nụ hôn cháy bỏng tình sôi
                    Dấu môi lưu lại cả đời chẳng tan
                    Mặt hoa lấm tấm tàn nhang
                    Khó lòng giấu giếm họ hàng gần xa

                    Anh ghen với ánh nắng ngà
                    Giữ em ở miết trong nhà cùng anh.
                    #10
                      Lâm Du Yên 19.09.2019 15:26:10 (permalink)
                      0
                      CẦU KHỈ
                       
                      Mùa mưa nước lấn không chừa đất
                      Cầu tre cậu bắt nối hai nhà
                      Con có tật mê đi cầu khỉ
                      Mỗi ngày chục bận ghé thăm bà

                      Chiều nay má nấu canh bông súng
                      Cá linh, me chín thả vô chung
                      Má nấu thật mềm, răng ngoại rụng
                      Món nầy bà vốn thích vô cùng

                      Má múc một tô canh thật đầy
                      Dặn con cầm chắc chớ lung lay
                      Tay vịn chân dò từng bước một
                      Nghĩ thầm, chắc ngoại ấm lòng đây!

                      Cầu khỉ mỗi ngày đi mấy lượt
                      Quen dần nên lắm lúc buông tay
                      Thế nhưng lòng vẫn lo ngai ngái
                      Sợ té làm rơi bị má rầy

                      Mũi thở phập phồng môi mím lại
                      Kềm chặt tô canh muốn phỏng tay
                      Nhỏ bạn bỗng bày trò tinh nghịch
                      Hù to một tiếng, té rơi đài !

                      Canh đổ hết rồi, ngồi khóc mãi
                      Bạn dỗ xin đền cho gấp hai
                      Quyết chẳng bỏ qua trò chơi dại
                      Mét liền khiến bạn "xực" roi mây…
                       
                      #11
                        Lâm Du Yên 19.09.2019 15:29:14 (permalink)
                        0
                        THẢ TÀU
                         
                        Tắm sông ai chẳng thích thả tàu
                        Ngửa mặt nhìn trời thú biết bao
                        Mắt dõi theo mây, đầu gối sóng
                        Tâm vô sở trụ, ý thong dong

                        Trên cao mây trắng bỗng động lòng
                        Buông mình, lấp kín cả dòng sông
                        Mây đuổi theo ta, ta đuổi mộng
                        Trôi hoài chẳng ghé bến đục trong

                        Ta cùng mây ngủ trên mặt nước
                        Bỏ cả buổi chiều lướt thướt trôi
                        Con sóng khẽ khàng lên tiếng gọi
                        "Dậy đi, sắp đến bến mơ rồi !"

                        L D Y

                         
                        #12
                          Lâm Du Yên 22.09.2019 07:27:27 (permalink)
                          0
                          ĐẮM ĐỜI
                           
                          Một ngày trời mở cổng rào
                          Ta theo chân gió, mây vào xem chơi
                          Cảnh tiên rực rở xinh tươi
                          Suối là rượu ngọt, mưa lời thơ ca
                          Cây vàng, hoa ngọc, trái ngà
                          Đồ ăn, thức uống, nghĩ ra, có liền
                          Khỏi mua, khỏi phải trả tiền
                          Khỏi lo cúp điện, khỏi phiền kẹt xe
                          Từ đông cho đến tận hè
                          Ôn hòa khí hậu, khỏe re, mát trời...
                          Quyết tâm ở lại tron đời
                          Bèn xin nhập cảnh, tức thời trời cho
                          Tưởng rằng giã biệt âu lo
                          Ngờ đâu hơn tháng, buồn xo nhớ nhà
                          Đêm nằm nhớ cỏi ta bà
                          Khói xe bụi bậm vậy mà lắm vui
                          Trùm mền thổn thức khóc vùi
                          Ông trời thấy vậy ngậm ngùi khuyên can:
                          "Ở đây là chốn thiên đàng
                          Ai ai cũng được an nhàn thảnh thơi
                          Chẳng làm, chẳng đổ mồ hôi
                          Chẳng bon chen, chẳng nhiều lời đôi co
                          Bao người đầu gọt tròn vo
                          Tu hành mãn kiếp chưa mò tới đây
                          Cũng vì thương hại đứa ngây
                          Ta cho ở lại còn bày khóc than
                          Muốn gì cứ nói rỏ ràng
                          Ai đâu thèm giữ kẻ gàn làm chi! "
                          Vội vàng lạy tạ ra đi
                          Trở về hạ giới lâm ly đủ trò
                          Ban ngày cày cuốc mày mò
                          Tối nằm ngủ ngáy pho pho vang nhà
                          Mồ hôi, cháy nắng sạm da...
                          Nhưng lòng nhất quyết lánh xa thiên đường.
                           
                           
                          #13
                            Lâm Du Yên 22.09.2019 07:30:38 (permalink)
                            0
                            XIN LÀM NGƯỜI NGÂY NGÔ
                             
                            Tôi xa xôi chân chúa
                            Vì còn quá si khờ
                            Dù năm, sáu chục tuổi
                            Vẫn còn thèm làm thơ
                            [Mà thơ tình, mới sợ !]

                            Xin làm người ngây ngô
                            Lang thang trong lòng đời
                            Nghêu ngao trong dòng người
                            Dù ông trời vẫy gọi
                            "Ghế trống chẳng ai ngồi"
                            Nhưng thôi, ngài cứ đợi.

                            Ai cười tôi, cười tôi
                            Tôi cười thôi, cười thôi
                            Khôn lanh nhiều mất mát
                            Ngu ngơ hưởng lộc trời !
                             
                            L D Y
                            #14
                              Lâm Du Yên 22.09.2019 07:33:11 (permalink)
                              0
                              LEO NÚI
                               
                              Sáng thức dậy cùng mặt trời leo núi
                              Chiếc gậy dài một sãi nắm trong tay
                              Mang sau lưng một vài món lai rai
                              Bước thong thả chờ gió mây dẫn lối
                              Chân nhấc cao, tay đong đưa cho đỡ mỏi
                              Miệng ngâm thơ, mắt dõi bướm lang thang
                              Ghẹo con ong đang ve vãn hoa vàng...

                              Khi mỏi mệt ngã lưng lên tảng đá
                              Ngắm trời xanh của mùa hạ tháng tư
                              Đường tuy xa chẳng vội cứ từ từ
                              Núi đứng đó, ngàn năm còn đứng đó...
                              Đám cỏ dại dưới chân dù bé nhỏ
                              Cũng theo ta lên tới đỉnh đây rồi.

                              Đứng dang tay nhìn xuống đất, lên trời
                              Cổng cực lạc, gió lay đôi cánh mở.
                               
                              L D Y
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 27 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9