TRƯỜNG QUÊ       
  Quê tôi cuối rãnh biên thùy  
  Quen nghe bom đạn ầm ì thâu đêm  
  Núi mòn sông chảy êm êm  
  Cánh đồng vẫy gọi bầy chim bay về     
  Thương làm sao mái trường quê  
  Nghèo cho đến nổi chưa hề có chuông  
  Thầy cầm thước gõ vào lon  
  Cho đàn trò nhỏ lon ton ra về     
  Mái trường rách nát thảm thê  
  Trời mưa rõ nước bốn bề lao đao  
  Tụi tôi chạy dột nháo nhào  
  Một tay viết, một bẹ cau che đầu     
  Giờ chơi mới thật nhiệm mầu  
  Vừa ra khỏi lớp nhảy ào tắm sông  
  Tay cầm roi Thầy đứng trông  
  Đứa nào lên trễ cái mông tơi bời     
  Trò quê nghèo lắm ai ơi !  
  Mang theo trái bắp, vắt xôi đến trường  
  Mặt mày lem luốc thấy thương  
  Quần sờn áo vá, đến trường chân không     
  Tụi tôi lớn nhỏ chẳng đồng  
  Có người đang học lấy chồng bỏ ngang  
  Có đứa mũi chảy hai hàng  
  Có anh cao lớn đứng ngang bằng thầy     
  Vậy mà cứ gọi tao mầy  
  Cùng học cùng giỡn, cùng bày trò chơi  
  Phần nhiều nghèo rớt mồng tơi  
  Cho nên rất kỵ cái hơi nhà giàu     
  Bởi tôi ăn mặc bảnh bao  
  Lúc đầu chẳng có bạn nào thèm chơi  
  Dần dà cũng mến nhau thôi  
  Được cho nhập bọn còn ngồi ghế cao     
  Lén truyền “bí kiếp” cho nhau,  
  Cóp-py, trốn học, chiêu nào cũng gom  
  Thầy tôi mảnh khảnh, gầy nhom  
  Mặc hoài cái áo đã mòn khuỷu tay  
  Tụi tôi ngu dốt thơ ngây  
  Cứ xin tập, viết… đâu hay thầy nghèo     
  Trường quê vách lá, bé teo  
  Cũng theo màu tóc bay vèo đi đâu ?  
  Trường giờ mái ngói đỏ au  
  Học trò quần áo trắng phau, lượt là...     
  Lòng vui, vui thật nhưng mà  
  Có gì thổn thức như là nỗi đau  
  Trường nghèo tuổi dại về đâu?  
  Để tôi tóc bạc trường giàu ngẩn ngơ !  
  L D Y                       
  LÂM DU-YÊN   
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2019 13:43:31 bởi Ct.Ly >