GIỚI THIỆU:
Nguyễn Quốc Văn sinh năm 1954, quê Nam Định, sống tại Sài Gòn, hội viên Hội Nhà văn Tp. Hồ Chí Minh. Tác phẩm chính: Thao thức nỗi niềm quê (tản văn) , Mùa hoa điệp vàng, Tro bụi, Đất vuông tròn, Chuyện của hồn ma (truyện ngắn), Nhớ cộng nhớ, Vẽ tuổi, Những ngôi mộ chữ (thơ)...
NGUYỄN QUỐC VĂN
Những ngôi mộ chữ
TỰA
Kẻ cố đắp ngôi mộ chữ
Nào hay tài bỏ đi rồi?
Người viết bằng tâm thiên cổ
Đức thơm lưu mãi muôn đời!
CHÂN DUNG
1. TẠ DUY ANH
Thiên thần không sám hối
Lão Khổ thì khổ rồi!
Mối chúa gặm bóng tối
Dư sụp cả bầu trời?
2. NGỌC ANH
Sáng kơ nia che ngực
Chiều kơ nia che lưng
Tin anh, em muốn khóc
Mẹ rỉ tai, bảo: đừng...
3. NGUYỄN SĨ BÁ
Thầy Bá chưa trẻ đã già
Ba tư, trò ngỡ đã là năm mươi !
Da mồi, tóc tựa mây trời
Sáu ba, thầy đã ra người ngàn năm !
Sinh thời thầy chẳng màng danh
Vào Nam dạy học, luận anh hùng cười !
Sách dạy học trăm cuốn rồi
Nhà văn Xóm Chiếu muôn đời rưng rưng...
4. VŨ BẰNG
Thương ai thương nhớ mười hai
Yêu ai xuân nở nụ mai hai ời ời lần?
Món ngon miền Bắc, miền Nam
Vị thơm ngan ngát huơng văn Vũ Bằng?
5. NGUYỄN BÍNH
Nhớ phương Bắc, hành phương Nam
Chuyến tàu mình giã biệt mình sân ga !
Nhập vào bướm trắng, hồn hoa
Mùng tơi lục bát hóa ra thị thành...
Hoa chanh rụng trắng vườn chanh
Tương tư lỡ bước sang ngang đượm buồn !
Lái đò phận mỏng cánh chuồn
Rừng mơ ai hái tay vương nụ cười...
Cái đêm sao sáng trên trời
Một vì tinh tú tự rơi xuống đời !
Ba mươi tết ấy chơi vơi
Mồ côi mẹ lại mồ côi chính mình...
Ai về Thiện Vịnh hữu tình
Cỏ may Nguyễn Bính bám thành ngây thơ ?
Trong hơn cả những tiếng tơ
Lời quê đủ gói giấc mơ thi hào...
6. THU BỒN
Chim chơ-rao gọi là chim sáo
Hùng và Rin đã khuất lâu rồi
Nàng Sao cũng ra tù về núi
Những cả tin đều chết như người...
7. NAM CAO
Năm sáu tám đi học qua Đại Hoàng
Tôi đã gặp rất nhiều Lão Hạc
Thị Nở, Chí Phèo gầm trời nào cũng vậy
Đôi lúc nhủ thầm Chí trong máu mình đây!
Đôi lúc gượng cười thương tàu chuối lắt lay
Thương con cá dòng Châu Giang bơi ngược
Thương cái hĩm xót thằng cu thằng mõ
Cơm cặn canh thừa bữa đói bữa no...
Nhà văn ơi, Trần Hữu Tri - Nam Cao
Bá Kiến bây giờ ở đâu ông nhỉ?
Tôi nghe nói Bá giờ ra Hà Nội
Chán thì vào Phú Quốc cặp bồ chơi
Đời thay đổi nào mấy ai biết được
Làng thương ông nước mắt đẫm trang văn
Mía Nhân Hậu quê ông giờ còn đắng
Lá mía thì, tôi chắc, sắc hơn gươm!
8. VĂN CAO
Rượu núi
Cất ra Thiên Thai?
Sông Lô
Ủ bằng men lá?
Suối mơ
Chưng từ rượu biển?
Máu người
Chắt Tiến quân ca?
9. VŨ CAO
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Anh đến Phù Linh gặp núi Đôi.
Cỏ xanh chung thủy chờ làm vợ
Con chửa đầu thai đã mồ côi!
10. HOÀNG CẦM
Người đi tìm lá diêu bông
Bên kia sông Đuống mãi không thấy hình!
Phơi mưa khô nắng Thuận Thành
Gió diêu bông ở Ba Đình có không?
11. HOÀNG NHUẬN CẦM
Cầm ơi! Còn rượu không Cầm?
Dốc vò người vắt cạn nhầm be thơ?
Đôi bàn tay nói ngu ngơ
Lắc vuông xúc xắc ngỡ thu say tròn?
12. HUY CẬN
Các vị La Hán chùa Tây phương
Thấy anh tài Lạc nghĩ mà thương.
Lửa thiêng vũ trụ cao ngất ngưởng
Hạ xuống đoàn thuyền đánh cá. Xong!
13. PHÙNG CUNG
Người ta xem ngày ông lại ngắml đêm
Viết dạ ký rồi ngồi chờ nhật ngục
Con ngựa già bị người đời hạ nhục
Bút nhà văn đâu phải cái kim tiêm?
14. ĐOÀN VĂN CỪ
Phiên chợ tết mưa xuân bay ngày bé
Có con gà mào đỏ gáy te te
Có bà lão tóc thời gian trắng xóa
Cây đa già buông rợp bóng hồn quê...
Rũ hư danh về ẩn đời kẻ sĩ
Lấy Ngọc giang làm nước rửa tai mình
Như nông phu cày ruộng văn tả cảnh
Ông vẽ chiêm mùa ra những bức tranh...
15. NGUYỄN MINH CHÂU
Chèo thuyền mơ vượt biển khơi
Lái không đúng hướng lại bơi vào bờ?
Lão Khúng đã thả con bò
Con bò chê cỏ tự do bỏ về?
16. ĐỖ CHU
Hương cỏ mật đẫm phù sa
Tài hoa đến thế mới là tài hoa!
Tháng hai quan họ trồng cà
Mảnh vườn hoang vắng nở ra hoa hồng?
17. VŨ HOÀNG CHƯƠNG
Say đi em, em đã lả chưa em?
Em vẫn khát đêm, uống thêm đèn
Khát buổi sớm mai, em uống mắt
Vắt thịt da anh, cắt cơn thèm...
18. TRẦN DẦN
Khóc chân trời
Không có bóng người bay
Khóc người bay
Một chân trời không có!
Qua nước mắt
Thấy rõ làng giữa phố
Hiểu mưa sa
Biết ướt những lá cờ...
19. NGUYỄN ANH DŨNG
Không có hai bà vợ
Đời yên tĩnh lạ thường?
Biên kịch như nghiệp chướng
Viết đủ nuôi vợ con?
20. KHƯƠNG HỮU DỤNG
Một tiếng chim kêu sáng cả rừng
Đến chiều tắt ngấm ở trong thung.
Từ đêm mười chín Khương Hữu Dụng
Nhà thơ độc nhất: một câu thơ!
21. XUÂN DIỆU
Trước cách mạng,
Người gửi hương cho gió
Tắt nắng trời,
hoa hồng cắn vào môi
Vần vội vàng
căng ngực khí tự do
Xuân mơn mởn
điệu thi hào thơ mới!
Sau cách mạng,
xếp ải vần gạch ngói
Con đỉa khô mô đất
vắt vào thơ
Lời lốc cốc,
giọng mõ rao đầu ngõ
Văn bình dân
tung tẩy kiếp văn nô?
22. NGUYỄN DUY
Bầu trời vuông, đất cũng vuông
Tre xanh rũ ngọn xuống buồn nhân gian?
Bút mềm ngấm nhuệ khí dân
Chỉ mặt cướp đất toàn phần...là quan!
23. PHẠM DUY
Tôi yêu tiếng nước tôi
Tiếng nước tôi cuối trời
Tiếng nước tôi vời vợi
Tiếng nước tôi sáng ngời
Tiếng nước tôi cha hát
Tôi uống lời mẹ tôi
Tiếng nước tôi bản nhạc
Tiễn xuống mồ còn yêu...
24. PHẠM TIẾN DUẬT
Đường ra trận mùa này đẹp lắm
Tóc hòa bình thắt trắng khăn tang?
Trường Sơn đông, Trường Sơn tây hái nắng
Hết mưa mùa chanh quả hóa vỏ chanh?
25. LÊ ĐẠT
Bóng chữ đổ xuống quan họ
Thu em cúc ướt lông mày
Cha bảo không làm thơ nữa
Đường nhân uống rượu vẫn say!
26. ANH ĐỨC
Tiểu thuyết nào cũng giống ký
Ta nhất định thắng, địch thua?
Đất đai giờ đắt hơn ngọc
Tư Hậu chẳng có tiền mua!
27. NGUYỄN KHOA ĐĂNG
Đời anh trăm nỗi éo le
Một thời nước mắt tái tê phận nhà
Cài hoa vào quá khứ xa
Đốt đồng ra khói cháy nhà Kiên Giang...
28. TRẦN ĐỘ
Xuống mộ còn yêu nước
Một người lính Cụ Hồ
Mơ hạnh phúc, dân chủ
Độc lập và tự do?
29. NGUYỄN KHOA ĐIỀM
Ngủ ngon A-kai ơi!
Mẹ còn đi vác nước.
Chân mẹ đi chân đất,
Mặt trời địu trên lưng.
Mai này con còn khát
Nhớ tìm nguồn sông Hương...
30. BÙI GIÁNG
Thấy tỉnh chớ tưởng không điên
Thấy Bùi Giáng chớ ngỡ tiên nhà giời.
Sắc không không sắc trên đời
Câu thơ dài dại tạc người muôn năm?
31. NAM HÀ
Dẫu máu chảy thành sông, dẫu chất xương ra núi
Dẫu kẻ thù là Tây, là Tàu hay là Ta cũng vậy
Chúng con chiến đấu cho Người sống mãi! Việt Nam ơi!
32. TRẦN MẠNH HẢO
Hối lộ xã chín con gà
Được mặc áo lính rồi ra chiến trường?
Mặt trời vùi hố văn chương
Mượn tia chớp đất nhóm nguồn thơ ca?
Mở mắt chữ kẻ mù lòa
Gỡ ngu đần lũ tưởng là văn nhân?
Đếm chân rận bám trong chăn
Kết hôn cùng muỗi người đành ly thân?
Ngửa mặt cuốc phận làm dân
Lớn nhờ mu rạm đâu cần công kênh?
Mơ tiên nữ lấy được tiên
Đổ tình ái cháy ưu phiền vào thơ?
Sông Ninh từ bấy đến giờ
Văn xuôi thời thế chen thơ thế thời?
Viết chơi chơi cũng vì đời
Mắt ngông nghênh nở nụ cười Tú Xương?
33. THANH HẢI
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ anh dâng đời.
Thế mà lũ chúng nó
Xơi cả đất lẫn trời!
34. CHÍNH HỮU
Anh ngồi ngoài Hà Nội
Gác đèn trong Nghệ An
Lo lính tráng đi lạc
Treo đầu súng vầng trăng...
35.THUẬN HỮU
Mình anh có phút xao lòng
Người yêu cũ với đèo bòng gần xa?
Vòng từ Đà Nẵng vòng ra
Vòng lên báo Đảng gọi là Nhân Dân...
36. TỐ HỮU
Việt Nam ơi! Máu và hoa
Nam bình mây Huế xô ra chiến trường?
Ru con gió lộng thiên đường
Đỉnh cao muôn trượng xót thương Tiên Điền?
Đầu đàn của những cánh chim
Văn chương Việt Bắc mưa ngàn nắng hanh?
Tiếng đàn giã khúc biệt quan
Điệu dân lành bật nhịp nam ai buồn?
37. TRƯƠNG NAM HƯƠNG
Nhận gần chục giải thưởng
Vì thơ đúng lập trường
Tuổi hai mươi xanh cỏ
Xanh như Trương Nam Hương
38. DƯƠNG HƯỚNG
Về quê ra bến không chồng tắm
Dưới chín tầng trời chỉ nước sông.
Yêu nhau thì tội người yêu lắm!
Khăn trắng chít lên bến chết chồng...
39. ĐỖ HOÀNG
Dịch thơ Việt ra Việt
Nước Nam có Đỗ Hoàng!
Chuyện lạ này có thiệt
Dịch hay hơn nguyên văn?
40. TÔ HOÀI
Vợ chồng A Phủ còn ở bản
Mười năm o Chuột đã đi xa?
Cát bụi chân ai mờ bước gió
Dế mèn đi bụi ở Nghĩa Đô?
41. NGUYÊN HỒNG
Trẻ mồ côi rời Nam Định
Tàu hỏa lăn qua Hải Phòng
Hóa thành cha đẻ Tám Bính
Có con rể Năm Sài Gòn...
Cửa biển ăn gió nói sóng
Đói trắng mắt thời ấu thơ!
Rét cắt áo da Yên Thế
Rượu cách mạng cay Nguyên Hồng?
42. SÓNG HỒNG
Dùng cán bút làm đòn xoay chế độ
Xoay mãi nhà to hóa mái lều
Cường quyền phá nát, sinh sâu bọ
Yêu nước thế nào mới là yêu?
43. VŨ HỒNG
Khách đà tới mép bến sông
Bến Tre đã thấy Vũ Hồng thò ra.
Tiếng chuông trôi trên sông à,
Một ly vui uống mười ba ly buồn...
44. HOÀNG NGỌC HIẾN
Nền giáo dục phải đạo
Đúc nên người nghĩa nhân...
Thời văn chương chính trị
Viết để ma mị dân?
45. NGUYỄN KHẢI
Sinh ra ở phố Hàng Nâu
Tóc không chịu bạc cái mầu Tú Xương
Mặc áo lính bút văn chương
Tấm gương nổi tiếng tìm đường không ra
Thánh thần con lẫn với cha
Bao nhiêu mùa lạc nở ra hoa cà
Chuyện người ta lạ chuyện nhà
Chuyện non, chuyện nước đêm ba mươi buồn
Văn chương ở cuối con đường
Có quê hương vẫn tha hương phận người
Luận đời lịch lãm nụ cười
Bao nhiêu nhốn nháo thế thời phô ra
Thoát từ bão tố phong ba
Phủi sạch bụi chữđể là mình thôi
Chết mới tìm thấy cái tôi
Khuyên đàn em chớ thành người viết văn...
46. MA VĂN KHÁNG
Không giá thú vẫn cứ làm đám cưới
Chán làm người có thể hóa thành ma?
Mùa lá rụng manh áo vườn rách rưới
Vá đào hoa kim chỉ mấy đàn bà?
47. TRẦN ĐĂNG KHOA
Đá lên trời quả bóng
Ló vầng trăng thần đồng.
Sân bé hơn biển cả
Trẻ viết hay hơn già...
48. NGUYỄN NGỌC KÝ
Tôi đi học, tôi đọc bằng mắt
Tôi đi học, tôi viết bằng chân
Được phong nhà giáo ưu tú thật
Tôi tự dạy tôi thành nhà văn...
49. GIANG NAM
Quê hương ngày xưa đi học
Mang linh hồn của em tôi
Quê hương đời người ở lại
Bước chân qua gió thế thời...
50. SƠN NAM
Hương rừng Cà Mau thơm dìu dịu
Chim quyên xuống đất, trái đước rơi
Con thuyền ba lá nơi đất mũi
Nam bộ Sơn Nam đứng giữa trời...
51. BẢO NINH
Buồn gì hơn mẹ giỗ con
Giữa trời cao, biển dập dờn biếc xanh?
Buồn gì hơn nỗi chiến tranh
Đầu rơi máu chảy xếp thành Bảo Ninh?
52. TRẦN MAI NINH
Ông không
"Đen như mực
Đặc thành keo
Tròn một củ,
Mặt rẹt một đường gươm"...
Nhưng tay ông mài gió Tuy Hòa sắc
Mắt Nha Trang gắn mi nắng đô thành
Ngã xuống cát dựng vần thơ đứng thẳng
Trần Mai Ninh - bậc tráng sĩ hào hoa!
53. NGUYÊN NGỌC
Đường chúng ta đi giờ cỏ mọc
Rừng xà nu cháy tắt cuối ngày?
Khổ thân ông quá, ông Nguyên Ngọc!
Đất nước đứng lên chẳng giống ai?
Thấp bé, nhẹ cân, bạc cả tóc
May mà ngọc sáng vẫn còn nguyên!
Để dân trong tim, nước trong óc
Bút sắc ở tâm sóng lật thuyền...
54. LÂM HUY NHUẬN
Từ thung lũng những tiếng chim
Đến chiều có thật chưa tìm thấy ta.
Đổ vào rồi lại rót ra
Hướng nhà tốt nhất là nhà hướng nam?
55. TRẦN ĐỒNG MINH
Hết chuyện trường tôi đến lớp tôi
Hoa ban in dấu đỏ một thời
Dạy học, viết văn trong mát suối
Trắng một đám mây ẩn cuối trời...
56.TRẦN NHUẬN MINH
Thím Hai Vui vừa nói lời từ biệt
Đã dặn con nhớ đọc lại Nguyễn Du.
Cho ta hỏi chờ em, em có đến
Cỏ mềm kia cứng hơn tóc nhà thơ...
57. THÉP MỚI
Tre giữ làng giữ nước
Tre dựng mái nhà gianh
Cối xay tre nặng nhọc
Xay qua thời hòa bình...
Người là lũy tre xanh
Lũy thép che Tổ Quốc!
Sao trẻ con không được
Học tre từ thưở măng?
58. THẠCH LAM
Kể đời hai đứa trẻ
Cho gió đầu mùa nghe
Truyện như không cốt chuyện
Ga thu vàng tái tê...
59. KIM LÂN
Nhặt được vợ gọi chệch đi vợ nhặt
Ngụ xóm tản cư vẫn cứ yêu làng.
Chó xấu xí đâu phải con xấu nhất
Khi đem so với đầy tớ nhân dân...
60. VĂN LÊ
Ơi... tiếng gọi bò thống thiết
Gãy ngang cả ngọn rừng lau!
Sau tiếng gọi bò anh viết
Gửi thi đâu cũng giải cao...
61. LƯU TRỌNG LƯ
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô
Thôi viết thơ thì hát
Thì về làm vườn nhân...
62. LÊ LỰU
Phía sau anh là cả thời xa vắng
Giang Văn Sài ma quỷ hút tủy anh.
Người cầm súng vừa đi qua thời loạn
Gã dở hơi tự nhiên có hai nhà...
63. HỮU LOAN
Màu tím hoa sim thành màu máu
Tím biền biệt mãi héo đời ông...
Ai ra lệnh cấm chồng khóc vợ
Góa bụa cũng không được khóc chồng?
64. THÁI THĂNG LONG
Thơ anh lấp lánh nhạc trời
Câu thơ thắp lửa kiếp người gió mưa
Thời gian ai thiếu ai thừa
Ăn xin một chút gom vừa thành thơ...
Giấu hồn trong cái ngu ngơ
Vần thơ khi tỏ khi mờ nước non
Cuộc chơi với nỗi cô đơn
Đường riêng một lối người còn mắt xanh...
65. PHÙNG GIA LỘC
Trốn kĩ trong quan tài
Thóc vẫn cứ bị bắt !
Bà lão rơi nước mắt
Mai chết lấy gì xay?
Đêm ấy hôm gì nhỉ?
Phùng Gia Lộc, chạy đi!
Mai thằng Hòa moi mắt
Chặt cụt hai tay mày...
66. PHÙNG QUÁN
Tuổi thơ dữ dội quá
Lớn vượt Côn Đảo về
Trung niên ngồi câu cá
Đi vào rồi đi ra...
67. ĐỖ TRUNG QUÂN
Quê hương là chùm khế ngọt
Mẹ ta trả nhớ về không
Quê hương cá bơi, chim hót
Con bán biển trời để ăn
68. PHÚ QUANG
Kia là Hàng Đào, còn đây Hàng Than
Cửa Bắc, cửa Nam, Ba Đình, Hàng Cỏ...
Hà Nội tháng mười sẽ thôi trở gió
Khúc thu tàn chưa xao xác Phú Quang?
69. XUÂN QUỲNH
Người đến từ mùa thu cũ
Lặn vào hoa cúc bao giờ
Để thuyền vắng khơi rạn vỡ
Sóng xô thức cả trong mơ...
70. BẾ KIẾN QUỐC
Anh hát trồng cây đợi thu về
Dòng sông líu ríu níu chân trai
Thân tâm văn nghệ đời kiến quốc
Người đợi chờ người hái nhành mai...
71. BÙI MINH QUỐC
Đường lên Tây bắc cheo leo lắm
Lòng đất mênh mông mẹ đào hầm...
Chao ôi! Hạnh phúc vị máu mặn
Mây Đà Lạt trắng bạc đầu trai?
72. VŨ TRỌNG PHỤNG
Ông ho ra số đỏ
Ông khạc ra thằng Xuân
Bây giờ còn nhí nhố
Ngoài đời và trong văn
Nhổ vào sư gõ mõ
Buôn thánh cùng bán thần,
Lũ lòng đen vỏ đỏ
Bán nước và hại dân
Thế thời ngày giông tố
Làm đĩ như lấy tây,
Nhà ái quốc vĩ đại
Đu dây như tấu hài!
73. THANG NGỌC PHO
Bắc thang ngọc hỏi bác Pho:
- Ông giời si gái dại khờ vì ai?
- Ông giời hám gái mê giai
Ta không dại gái, ham vài bài thơ!
Đây bài má mịn lông tơ
Kia bài mắt liếc, dạ ngơ ngẩn tình.
Em chưa hộ khẩu Linh Đàm
Tim ta có đủ chín ngăn dự phòng...
74. ĐẶNG THẾ PHONG
Xót con thuyền không bến
Giọt thu thánh thót rơi
Đêm thu vàng Nam Định
Lá trút bay cuối trời...
75. VIỆT PHƯƠNG
Không có cửa làm sao mở cửa?
Có cửa mở rồi ta đi đâu?
Liên Xô, Trung Quốc đang tróc nợ!
Gõ cửa cờ hoa, bỏ đối đầu?
76. VŨ QUẦN PHƯƠNG
Nhắm mắt vẫn ra biển
Mở mi là thấy em
Thành tro cũng không sợ
Mổ được cả bụng thơ
77. HOÀI THANH
Tuyệt tác Thi nhân Việt Nam
Lời lời châu ngọc như làm bằng thơ?
Dòng dòng thanh hạc tiếng tơ
Bao nhiêu trang bấy miếu thờ tài năng?
Bút hoa cuộc thế xoay vần
Đảo điên văn thánh thơ thần còn đâu?
Vuốt râu ngợi tướng khen hầu
Sách đem cân ký bởi đâu thật mình?
Phê bình tố giác đấu tranh
Khuôn văn chương đúc theo hình mẫu chung?
Tâm thay đen trắng tận cùng
Tài con hát khéo cũng không lại trời!
78. NGUYỄN TRỌNG TÂN
Tiến sĩ mới ló về làng
Phù Phong phát lộ áng văn đất cười
Trang gia phả viết bằng vôi
Buồm đò chiều bạc phơi thời dại khôn...
79. BÙI NGỌC TẤN
Nghe nói mình có tội
Cái tội dám làm người
Chưa tập làm lãnh tụ
Đã được chăn kiến rồi!
80. NGUYỄN MINH TÂM
Cãi cho Thị Mầu thành thật
Nước mắt cất thành nước mưa
Lời ru thầm ướt tóc đất
Lẽ phải kiện đâu cũng thua
81. THÂM TÂM
Đưa người ta không đưa qua sông
Tráng sĩ một đi không trở lại
Ta đoán ngày mai biển đầy sóng
Vợ trẻ, mẹ già xin đừng mong!
82. NGUYỄN TUÂN
Vang bóng một thời đi lái đò
Tàn đèn dầu lạc tối đường vui...
Ngang ngạnh ngông nghênh mà biết sợ
Gió lặng trời yên tới ngàn thu?
83. NGUYỄN MẠNH TUẤN
Đứng trước biển chỉ thấy cù lao tràm
Hoàng Sa, Trường Sa, nhà giàn xa thẳm...
Ôi nhà văn của một thời hoành tráng
Có lẽ nào chìm giữa khúc hát rong?
84. TRẦN QUỐC TOÀN
Học từ trong bụng mẹ
Nọc mình thưởng trăm roi
Viết đơn lên cát trắng
Trẻ con xem cả đời...
85. THANH TÙNG
Rượu thuốc bắc của người ta
Ngâm dao vào rượu chắt ra Thanh Tùng.
Hồn Nam Định thơ Hải Phòng
Bạn bè bốn biển ăn đong nụ cười.
Khắc Thời hoa đỏ lên trời
Hát về Hà Nội mấy lời. Rồi đi...
86. NGUYỄN NGỌC TƯ
Cánh đồng bất tận Cà Mau
Người yêu người trả cho nhau hận thù?
Ngọc Tư ơi, Nguyễn Ngọc Tư
Ngọn đèn không tắt chết từ khi sinh!
87. HÀN MẶC TỬ
Tôi nhớ ngày xưa tôi mười sáu
Người bán cho tôi một mảnh trăng?
Trên cành liễu rủ trăng thiếu nữ
Sóng soãi nằm nghiêng ngủ ngon lành?
Từ đấy tôi đi mọi nẻo đường
Linh hồn tóc liễu gái quê vương?
Em có mua trăng tôi bán lại
Cả trăng Vỹ Dạ gió lắt lay?
Ánh trăng vàng lắm, vàng như nắng
Như thể nhụy sen ở thiên đường?
Dấu chân trắng quá trên cát trắng
Tôi bén duyên mơ với họ Hàn...
Giời sai Hàn xuống để làm người
Viết giọng thơ điên thức tỉnh mê?
Hai tám mùa xuân thuyền trăng thức
Thiên giới buồm giăng, nở nụ cười...
88. NGUYỄN VŨ TIỀM
Anh đi tìm mật mã thơ
Thấy minh triết đất ất ơ trên đầu?
Tài hoa thương nhớ xưa sau
Câu thơ chưa viết là câu để đời?
89.TRẦN ĐỨC THẢO
Đi tìm hình hài tự do
Linh hồn dân chủ ở bờ bến xa.
Duy vật biện chứng bao la
Đời người hiền triết: địch, ta vô thường!
90. LÊ VĂN THẢO
Chuyện kể ông cá hô
Đêm Tháp Mười câu cá
Mở nút chuyện khá lạ
Con cá là cơn giông!
91. NGUYỄN ĐỨC THỌ
Dấu chân tiên anh dẫm
Bỏ nhà lên rú nằm
Đụ vào vòng không cấm
Tiên sư thằng Nghệ An!
92. TRẦN HỮU THUNG
Cạn mười ba ly quốc lủi
Ngài rủ đi thăm lúa không?
Rồi ngài mừng mừng tủi tủi
Dép mày tao đi đứt rồi...
93. TRẦN VĂN THỦY
Hà Nội trong mắt ai
Có còn chuyện tử tế?
Người Nam Định vẫn thế
Không làm phim dông dài!
94. NGUYỄN THI
Người mẹ cầm súng, anh cầm bút
Riêng những đứa con tự chăm mình.
Còn cái lai quần mẹ cũng đánh
Con mẹ mai sau ở Ba Đình!
95. NGUYỄN ĐÌNH THI
Rũ bùn đen đứng dậy
Nước Việt Nam sáng ngời!
Hát vang diệt phát xít
Lá đỏ rơi cuối trời?
96. NGUYỄN HUY THIỆP
Không phải tướng về hưu
Mà tay cầm kiếm sắc.
Muối của rừng mặn chát
Đủ đánh thức đàn cừu!
97. HỮU THỈNH
Thơ anh như xích xe tăng
Ầm ầm chạy về thành phố
Anh nhuộm tím chiều sóng vỗ
Vắt mây mùa hạ sang thu...
98. HOÀNG TRUNG THÔNG
Anh làm chủ nhiệm đã mấy năm
Cỏ hại lúa cao lút vườn văn?
Sỏi đá hoang vu cơm sỏi đá
Bàn tay tự xé chính mình ăn!
99. NGUYỄN TRƯỜNG
Khai khẩu mộng đế vương
Đi qua thời áo trắng
Tâm linh giấu dưới giếng
Múc gầu yêu Nguyễn Trường
100. NGUYỄN KHẮC TRƯỜNG
Si tình con hạ nhục cha
Hận thù người dám làm ma giữa làng!
Vì mảnh đất biết để tang
Nguyễn Khắc Trường đọc cho Quềnh viết văn?
101. XUÂN SÁCH
Đội du kích thiếu niên Đình Bảng
Chẳng thể nào đoán ông họa chân dung.
Ông vẽ mãi, vẫn chỉ hình súng đạn
Nét cuối cùng, may quá, mặt nhà văn!
102. NGUYỄN QUANG SÁNG
Ông viết giống cậu du kích
Giương súng trường dọa trực thăng
Đù tía nó súng hết đạn
Không mày thôi gặp ông bà!
Giống như kẻ lái trực thăng
Ông viết lúc không đạn bắn
Gã khăn rằn cười ha hả
Vạch chim đái vọt lên trời!
Ông viết như tay dân chơi
Rượu đế nhậu với chuối rán
Bút Nam Bộ thường dư mực
Nhiều em được chết nhớ đời!
103. TRỊNH CÔNG SƠN
Yêu nhau sỏi đá lăn lóc
Một cõi đi về thương đau
Nghe nhạc anh buồn muốn khóc
Nhân gian ai trọc cả đầu
104. ĐINH THỊ THU VÂN
Cuối con đường em mất áo người yêu
Ru mình mãi mình vẫn ra phận cỏ
Khóc ngày mai cái gì thừa cũng thiếu
Những câu thơ em viết mất linh hồn...
105. GIÁNG VÂN
Vẽ linh hồn quệt mắt môi
Vẽ chim sải cánh từng đôi ra trời
Vẽ sông thăm thẳm lòng người
Con thuyền lẻ điểm lẽ đời mênh mông...
Chòm râu lộ kẻ gian hùng
Mảnh mai e ấp thẹn thùng mĩ nhân
Sẹo thời gian chấm tháng năm
Phết ngang nguệch ngoạc xót thân phận người !
Hoa sen em vẽ biết cười
Lưu hương cái mẫu héo mười năm qua!
Sao thơ chưa trẻ đã già
Khung tranh xô lệch mái nhà đơn thân?
Giáng Vân ơi hỡi Giáng Vân!
Trắng mây sa xuống cõi trần có xanh?
Kiếp đàn bà lạc vào tranh
Sắc mầu loang lổ mong manh vui buồn...
106. LƯU QUANG VŨ
Ông hồn Trương Ba, ông da hàng thịt
Chắc chắn rồi, ông không phải cha tôi!
Tôi và chúng ta hình như đều có lỗi
Khi ta chẳng tin ai lại tin ở hoa hồng?
107. PHAN VŨ
Em ơi, Sài Gòn - phố
Mưa lên bong bóng phập phồng
Có một cánh ô không nhớ nổi người
Lấy thơ che gió
Em ơi Hà Nội - phố
Mồ côi từng con ngõ nhỏ
Mùa thu
Ông sẽ đi đâu? Về đâu? Phan Vũ
Hà Nội thực và hư
108. CHẾ LAN VIÊN
Mười sáu tuổi động thánh thần
Điêu tàn Hời khóc điêu tàn An Nam?
Tổ quốc đẹp thế này chăng
Binh đao lửa khói Bạch Đằng, Đống Đa?
Chân quê lấm quện phù sa
Ai đi đất cũng hóa ra tâm hồn!
Đầu thai dưới lá cờ hồng
Cuối đời trở gió cảo thơm lẽ trời?
109. BÙI CHÍ VINH
Sinh nghi thì nghi cả mình
Tổ cha bọn tàu xâm lược!
Nếu chúng mày đến cướp nước
Cầm súng đầu tiên - Bùi Chí Vinh!
110. TỰ HỌA
Mùa hoa điệp vàng tôi vào Nam
Thao thức nỗi niềm quê đất vuông tròn
Nhớ cộng nhớ nhóm từ tro bụi
Vẽ tuổi người trên mộ chữ văn nhân...
KẾT
Ai ở trên mộ, ai dưới mộ
Ai sóng thần dâng, ai bão nổi?
Ai còn bên ta, ai đi xa
Ai đã thân quen, ai vẫn lạ?
Còn bao chân dung cuộc đời
Thẹn mình tài mọn nên lời chưa ra
Xót người bẩy, thương mình ba
Ai mà không có ngày ra mộ mình?
NGUYỄN QUỐC VĂN
Những ngôi mộ chữ
TỰA
Kẻ cố đắp ngôi mộ chữ
Nào hay tài bỏ đi rồi?
Người viết bằng tâm thiên cổ
Đức thơm lưu mãi muôn đời!
CHÂN DUNG
1. TẠ DUY ANH
Thiên thần không sám hối
Lão Khổ thì khổ rồi!
Mối chúa gặm bóng tối
Dư sụp cả bầu trời?
2. NGỌC ANH
Sáng kơ nia che ngực
Chiều kơ nia che lưng
Tin anh, em muốn khóc
Mẹ rỉ tai, bảo: đừng...
3. NGUYỄN SĨ BÁ
Thầy Bá chưa trẻ đã già
Ba tư, trò ngỡ đã là năm mươi !
Da mồi, tóc tựa mây trời
Sáu ba, thầy đã ra người ngàn năm !
Sinh thời thầy chẳng màng danh
Vào Nam dạy học, luận anh hùng cười !
Sách dạy học trăm cuốn rồi
Nhà văn Xóm Chiếu muôn đời rưng rưng...
4. VŨ BẰNG
Thương ai thương nhớ mười hai
Yêu ai xuân nở nụ mai hai ời ời lần?
Món ngon miền Bắc, miền Nam
Vị thơm ngan ngát huơng văn Vũ Bằng?
5. NGUYỄN BÍNH
Nhớ phương Bắc, hành phương Nam
Chuyến tàu mình giã biệt mình sân ga !
Nhập vào bướm trắng, hồn hoa
Mùng tơi lục bát hóa ra thị thành...
Hoa chanh rụng trắng vườn chanh
Tương tư lỡ bước sang ngang đượm buồn !
Lái đò phận mỏng cánh chuồn
Rừng mơ ai hái tay vương nụ cười...
Cái đêm sao sáng trên trời
Một vì tinh tú tự rơi xuống đời !
Ba mươi tết ấy chơi vơi
Mồ côi mẹ lại mồ côi chính mình...
Ai về Thiện Vịnh hữu tình
Cỏ may Nguyễn Bính bám thành ngây thơ ?
Trong hơn cả những tiếng tơ
Lời quê đủ gói giấc mơ thi hào...
6. THU BỒN
Chim chơ-rao gọi là chim sáo
Hùng và Rin đã khuất lâu rồi
Nàng Sao cũng ra tù về núi
Những cả tin đều chết như người...
7. NAM CAO
Năm sáu tám đi học qua Đại Hoàng
Tôi đã gặp rất nhiều Lão Hạc
Thị Nở, Chí Phèo gầm trời nào cũng vậy
Đôi lúc nhủ thầm Chí trong máu mình đây!
Đôi lúc gượng cười thương tàu chuối lắt lay
Thương con cá dòng Châu Giang bơi ngược
Thương cái hĩm xót thằng cu thằng mõ
Cơm cặn canh thừa bữa đói bữa no...
Nhà văn ơi, Trần Hữu Tri - Nam Cao
Bá Kiến bây giờ ở đâu ông nhỉ?
Tôi nghe nói Bá giờ ra Hà Nội
Chán thì vào Phú Quốc cặp bồ chơi
Đời thay đổi nào mấy ai biết được
Làng thương ông nước mắt đẫm trang văn
Mía Nhân Hậu quê ông giờ còn đắng
Lá mía thì, tôi chắc, sắc hơn gươm!
8. VĂN CAO
Rượu núi
Cất ra Thiên Thai?
Sông Lô
Ủ bằng men lá?
Suối mơ
Chưng từ rượu biển?
Máu người
Chắt Tiến quân ca?
9. VŨ CAO
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Anh đến Phù Linh gặp núi Đôi.
Cỏ xanh chung thủy chờ làm vợ
Con chửa đầu thai đã mồ côi!
10. HOÀNG CẦM
Người đi tìm lá diêu bông
Bên kia sông Đuống mãi không thấy hình!
Phơi mưa khô nắng Thuận Thành
Gió diêu bông ở Ba Đình có không?
11. HOÀNG NHUẬN CẦM
Cầm ơi! Còn rượu không Cầm?
Dốc vò người vắt cạn nhầm be thơ?
Đôi bàn tay nói ngu ngơ
Lắc vuông xúc xắc ngỡ thu say tròn?
12. HUY CẬN
Các vị La Hán chùa Tây phương
Thấy anh tài Lạc nghĩ mà thương.
Lửa thiêng vũ trụ cao ngất ngưởng
Hạ xuống đoàn thuyền đánh cá. Xong!
13. PHÙNG CUNG
Người ta xem ngày ông lại ngắml đêm
Viết dạ ký rồi ngồi chờ nhật ngục
Con ngựa già bị người đời hạ nhục
Bút nhà văn đâu phải cái kim tiêm?
14. ĐOÀN VĂN CỪ
Phiên chợ tết mưa xuân bay ngày bé
Có con gà mào đỏ gáy te te
Có bà lão tóc thời gian trắng xóa
Cây đa già buông rợp bóng hồn quê...
Rũ hư danh về ẩn đời kẻ sĩ
Lấy Ngọc giang làm nước rửa tai mình
Như nông phu cày ruộng văn tả cảnh
Ông vẽ chiêm mùa ra những bức tranh...
15. NGUYỄN MINH CHÂU
Chèo thuyền mơ vượt biển khơi
Lái không đúng hướng lại bơi vào bờ?
Lão Khúng đã thả con bò
Con bò chê cỏ tự do bỏ về?
16. ĐỖ CHU
Hương cỏ mật đẫm phù sa
Tài hoa đến thế mới là tài hoa!
Tháng hai quan họ trồng cà
Mảnh vườn hoang vắng nở ra hoa hồng?
17. VŨ HOÀNG CHƯƠNG
Say đi em, em đã lả chưa em?
Em vẫn khát đêm, uống thêm đèn
Khát buổi sớm mai, em uống mắt
Vắt thịt da anh, cắt cơn thèm...
18. TRẦN DẦN
Khóc chân trời
Không có bóng người bay
Khóc người bay
Một chân trời không có!
Qua nước mắt
Thấy rõ làng giữa phố
Hiểu mưa sa
Biết ướt những lá cờ...
19. NGUYỄN ANH DŨNG
Không có hai bà vợ
Đời yên tĩnh lạ thường?
Biên kịch như nghiệp chướng
Viết đủ nuôi vợ con?
20. KHƯƠNG HỮU DỤNG
Một tiếng chim kêu sáng cả rừng
Đến chiều tắt ngấm ở trong thung.
Từ đêm mười chín Khương Hữu Dụng
Nhà thơ độc nhất: một câu thơ!
21. XUÂN DIỆU
Trước cách mạng,
Người gửi hương cho gió
Tắt nắng trời,
hoa hồng cắn vào môi
Vần vội vàng
căng ngực khí tự do
Xuân mơn mởn
điệu thi hào thơ mới!
Sau cách mạng,
xếp ải vần gạch ngói
Con đỉa khô mô đất
vắt vào thơ
Lời lốc cốc,
giọng mõ rao đầu ngõ
Văn bình dân
tung tẩy kiếp văn nô?
22. NGUYỄN DUY
Bầu trời vuông, đất cũng vuông
Tre xanh rũ ngọn xuống buồn nhân gian?
Bút mềm ngấm nhuệ khí dân
Chỉ mặt cướp đất toàn phần...là quan!
23. PHẠM DUY
Tôi yêu tiếng nước tôi
Tiếng nước tôi cuối trời
Tiếng nước tôi vời vợi
Tiếng nước tôi sáng ngời
Tiếng nước tôi cha hát
Tôi uống lời mẹ tôi
Tiếng nước tôi bản nhạc
Tiễn xuống mồ còn yêu...
24. PHẠM TIẾN DUẬT
Đường ra trận mùa này đẹp lắm
Tóc hòa bình thắt trắng khăn tang?
Trường Sơn đông, Trường Sơn tây hái nắng
Hết mưa mùa chanh quả hóa vỏ chanh?
25. LÊ ĐẠT
Bóng chữ đổ xuống quan họ
Thu em cúc ướt lông mày
Cha bảo không làm thơ nữa
Đường nhân uống rượu vẫn say!
26. ANH ĐỨC
Tiểu thuyết nào cũng giống ký
Ta nhất định thắng, địch thua?
Đất đai giờ đắt hơn ngọc
Tư Hậu chẳng có tiền mua!
27. NGUYỄN KHOA ĐĂNG
Đời anh trăm nỗi éo le
Một thời nước mắt tái tê phận nhà
Cài hoa vào quá khứ xa
Đốt đồng ra khói cháy nhà Kiên Giang...
28. TRẦN ĐỘ
Xuống mộ còn yêu nước
Một người lính Cụ Hồ
Mơ hạnh phúc, dân chủ
Độc lập và tự do?
29. NGUYỄN KHOA ĐIỀM
Ngủ ngon A-kai ơi!
Mẹ còn đi vác nước.
Chân mẹ đi chân đất,
Mặt trời địu trên lưng.
Mai này con còn khát
Nhớ tìm nguồn sông Hương...
30. BÙI GIÁNG
Thấy tỉnh chớ tưởng không điên
Thấy Bùi Giáng chớ ngỡ tiên nhà giời.
Sắc không không sắc trên đời
Câu thơ dài dại tạc người muôn năm?
31. NAM HÀ
Dẫu máu chảy thành sông, dẫu chất xương ra núi
Dẫu kẻ thù là Tây, là Tàu hay là Ta cũng vậy
Chúng con chiến đấu cho Người sống mãi! Việt Nam ơi!
32. TRẦN MẠNH HẢO
Hối lộ xã chín con gà
Được mặc áo lính rồi ra chiến trường?
Mặt trời vùi hố văn chương
Mượn tia chớp đất nhóm nguồn thơ ca?
Mở mắt chữ kẻ mù lòa
Gỡ ngu đần lũ tưởng là văn nhân?
Đếm chân rận bám trong chăn
Kết hôn cùng muỗi người đành ly thân?
Ngửa mặt cuốc phận làm dân
Lớn nhờ mu rạm đâu cần công kênh?
Mơ tiên nữ lấy được tiên
Đổ tình ái cháy ưu phiền vào thơ?
Sông Ninh từ bấy đến giờ
Văn xuôi thời thế chen thơ thế thời?
Viết chơi chơi cũng vì đời
Mắt ngông nghênh nở nụ cười Tú Xương?
33. THANH HẢI
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ anh dâng đời.
Thế mà lũ chúng nó
Xơi cả đất lẫn trời!
34. CHÍNH HỮU
Anh ngồi ngoài Hà Nội
Gác đèn trong Nghệ An
Lo lính tráng đi lạc
Treo đầu súng vầng trăng...
35.THUẬN HỮU
Mình anh có phút xao lòng
Người yêu cũ với đèo bòng gần xa?
Vòng từ Đà Nẵng vòng ra
Vòng lên báo Đảng gọi là Nhân Dân...
36. TỐ HỮU
Việt Nam ơi! Máu và hoa
Nam bình mây Huế xô ra chiến trường?
Ru con gió lộng thiên đường
Đỉnh cao muôn trượng xót thương Tiên Điền?
Đầu đàn của những cánh chim
Văn chương Việt Bắc mưa ngàn nắng hanh?
Tiếng đàn giã khúc biệt quan
Điệu dân lành bật nhịp nam ai buồn?
37. TRƯƠNG NAM HƯƠNG
Nhận gần chục giải thưởng
Vì thơ đúng lập trường
Tuổi hai mươi xanh cỏ
Xanh như Trương Nam Hương
38. DƯƠNG HƯỚNG
Về quê ra bến không chồng tắm
Dưới chín tầng trời chỉ nước sông.
Yêu nhau thì tội người yêu lắm!
Khăn trắng chít lên bến chết chồng...
39. ĐỖ HOÀNG
Dịch thơ Việt ra Việt
Nước Nam có Đỗ Hoàng!
Chuyện lạ này có thiệt
Dịch hay hơn nguyên văn?
40. TÔ HOÀI
Vợ chồng A Phủ còn ở bản
Mười năm o Chuột đã đi xa?
Cát bụi chân ai mờ bước gió
Dế mèn đi bụi ở Nghĩa Đô?
41. NGUYÊN HỒNG
Trẻ mồ côi rời Nam Định
Tàu hỏa lăn qua Hải Phòng
Hóa thành cha đẻ Tám Bính
Có con rể Năm Sài Gòn...
Cửa biển ăn gió nói sóng
Đói trắng mắt thời ấu thơ!
Rét cắt áo da Yên Thế
Rượu cách mạng cay Nguyên Hồng?
42. SÓNG HỒNG
Dùng cán bút làm đòn xoay chế độ
Xoay mãi nhà to hóa mái lều
Cường quyền phá nát, sinh sâu bọ
Yêu nước thế nào mới là yêu?
43. VŨ HỒNG
Khách đà tới mép bến sông
Bến Tre đã thấy Vũ Hồng thò ra.
Tiếng chuông trôi trên sông à,
Một ly vui uống mười ba ly buồn...
44. HOÀNG NGỌC HIẾN
Nền giáo dục phải đạo
Đúc nên người nghĩa nhân...
Thời văn chương chính trị
Viết để ma mị dân?
45. NGUYỄN KHẢI
Sinh ra ở phố Hàng Nâu
Tóc không chịu bạc cái mầu Tú Xương
Mặc áo lính bút văn chương
Tấm gương nổi tiếng tìm đường không ra
Thánh thần con lẫn với cha
Bao nhiêu mùa lạc nở ra hoa cà
Chuyện người ta lạ chuyện nhà
Chuyện non, chuyện nước đêm ba mươi buồn
Văn chương ở cuối con đường
Có quê hương vẫn tha hương phận người
Luận đời lịch lãm nụ cười
Bao nhiêu nhốn nháo thế thời phô ra
Thoát từ bão tố phong ba
Phủi sạch bụi chữđể là mình thôi
Chết mới tìm thấy cái tôi
Khuyên đàn em chớ thành người viết văn...
46. MA VĂN KHÁNG
Không giá thú vẫn cứ làm đám cưới
Chán làm người có thể hóa thành ma?
Mùa lá rụng manh áo vườn rách rưới
Vá đào hoa kim chỉ mấy đàn bà?
47. TRẦN ĐĂNG KHOA
Đá lên trời quả bóng
Ló vầng trăng thần đồng.
Sân bé hơn biển cả
Trẻ viết hay hơn già...
48. NGUYỄN NGỌC KÝ
Tôi đi học, tôi đọc bằng mắt
Tôi đi học, tôi viết bằng chân
Được phong nhà giáo ưu tú thật
Tôi tự dạy tôi thành nhà văn...
49. GIANG NAM
Quê hương ngày xưa đi học
Mang linh hồn của em tôi
Quê hương đời người ở lại
Bước chân qua gió thế thời...
50. SƠN NAM
Hương rừng Cà Mau thơm dìu dịu
Chim quyên xuống đất, trái đước rơi
Con thuyền ba lá nơi đất mũi
Nam bộ Sơn Nam đứng giữa trời...
51. BẢO NINH
Buồn gì hơn mẹ giỗ con
Giữa trời cao, biển dập dờn biếc xanh?
Buồn gì hơn nỗi chiến tranh
Đầu rơi máu chảy xếp thành Bảo Ninh?
52. TRẦN MAI NINH
Ông không
"Đen như mực
Đặc thành keo
Tròn một củ,
Mặt rẹt một đường gươm"...
Nhưng tay ông mài gió Tuy Hòa sắc
Mắt Nha Trang gắn mi nắng đô thành
Ngã xuống cát dựng vần thơ đứng thẳng
Trần Mai Ninh - bậc tráng sĩ hào hoa!
53. NGUYÊN NGỌC
Đường chúng ta đi giờ cỏ mọc
Rừng xà nu cháy tắt cuối ngày?
Khổ thân ông quá, ông Nguyên Ngọc!
Đất nước đứng lên chẳng giống ai?
Thấp bé, nhẹ cân, bạc cả tóc
May mà ngọc sáng vẫn còn nguyên!
Để dân trong tim, nước trong óc
Bút sắc ở tâm sóng lật thuyền...
54. LÂM HUY NHUẬN
Từ thung lũng những tiếng chim
Đến chiều có thật chưa tìm thấy ta.
Đổ vào rồi lại rót ra
Hướng nhà tốt nhất là nhà hướng nam?
55. TRẦN ĐỒNG MINH
Hết chuyện trường tôi đến lớp tôi
Hoa ban in dấu đỏ một thời
Dạy học, viết văn trong mát suối
Trắng một đám mây ẩn cuối trời...
56.TRẦN NHUẬN MINH
Thím Hai Vui vừa nói lời từ biệt
Đã dặn con nhớ đọc lại Nguyễn Du.
Cho ta hỏi chờ em, em có đến
Cỏ mềm kia cứng hơn tóc nhà thơ...
57. THÉP MỚI
Tre giữ làng giữ nước
Tre dựng mái nhà gianh
Cối xay tre nặng nhọc
Xay qua thời hòa bình...
Người là lũy tre xanh
Lũy thép che Tổ Quốc!
Sao trẻ con không được
Học tre từ thưở măng?
58. THẠCH LAM
Kể đời hai đứa trẻ
Cho gió đầu mùa nghe
Truyện như không cốt chuyện
Ga thu vàng tái tê...
59. KIM LÂN
Nhặt được vợ gọi chệch đi vợ nhặt
Ngụ xóm tản cư vẫn cứ yêu làng.
Chó xấu xí đâu phải con xấu nhất
Khi đem so với đầy tớ nhân dân...
60. VĂN LÊ
Ơi... tiếng gọi bò thống thiết
Gãy ngang cả ngọn rừng lau!
Sau tiếng gọi bò anh viết
Gửi thi đâu cũng giải cao...
61. LƯU TRỌNG LƯ
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô
Thôi viết thơ thì hát
Thì về làm vườn nhân...
62. LÊ LỰU
Phía sau anh là cả thời xa vắng
Giang Văn Sài ma quỷ hút tủy anh.
Người cầm súng vừa đi qua thời loạn
Gã dở hơi tự nhiên có hai nhà...
63. HỮU LOAN
Màu tím hoa sim thành màu máu
Tím biền biệt mãi héo đời ông...
Ai ra lệnh cấm chồng khóc vợ
Góa bụa cũng không được khóc chồng?
64. THÁI THĂNG LONG
Thơ anh lấp lánh nhạc trời
Câu thơ thắp lửa kiếp người gió mưa
Thời gian ai thiếu ai thừa
Ăn xin một chút gom vừa thành thơ...
Giấu hồn trong cái ngu ngơ
Vần thơ khi tỏ khi mờ nước non
Cuộc chơi với nỗi cô đơn
Đường riêng một lối người còn mắt xanh...
65. PHÙNG GIA LỘC
Trốn kĩ trong quan tài
Thóc vẫn cứ bị bắt !
Bà lão rơi nước mắt
Mai chết lấy gì xay?
Đêm ấy hôm gì nhỉ?
Phùng Gia Lộc, chạy đi!
Mai thằng Hòa moi mắt
Chặt cụt hai tay mày...
66. PHÙNG QUÁN
Tuổi thơ dữ dội quá
Lớn vượt Côn Đảo về
Trung niên ngồi câu cá
Đi vào rồi đi ra...
67. ĐỖ TRUNG QUÂN
Quê hương là chùm khế ngọt
Mẹ ta trả nhớ về không
Quê hương cá bơi, chim hót
Con bán biển trời để ăn
68. PHÚ QUANG
Kia là Hàng Đào, còn đây Hàng Than
Cửa Bắc, cửa Nam, Ba Đình, Hàng Cỏ...
Hà Nội tháng mười sẽ thôi trở gió
Khúc thu tàn chưa xao xác Phú Quang?
69. XUÂN QUỲNH
Người đến từ mùa thu cũ
Lặn vào hoa cúc bao giờ
Để thuyền vắng khơi rạn vỡ
Sóng xô thức cả trong mơ...
70. BẾ KIẾN QUỐC
Anh hát trồng cây đợi thu về
Dòng sông líu ríu níu chân trai
Thân tâm văn nghệ đời kiến quốc
Người đợi chờ người hái nhành mai...
71. BÙI MINH QUỐC
Đường lên Tây bắc cheo leo lắm
Lòng đất mênh mông mẹ đào hầm...
Chao ôi! Hạnh phúc vị máu mặn
Mây Đà Lạt trắng bạc đầu trai?
72. VŨ TRỌNG PHỤNG
Ông ho ra số đỏ
Ông khạc ra thằng Xuân
Bây giờ còn nhí nhố
Ngoài đời và trong văn
Nhổ vào sư gõ mõ
Buôn thánh cùng bán thần,
Lũ lòng đen vỏ đỏ
Bán nước và hại dân
Thế thời ngày giông tố
Làm đĩ như lấy tây,
Nhà ái quốc vĩ đại
Đu dây như tấu hài!
73. THANG NGỌC PHO
Bắc thang ngọc hỏi bác Pho:
- Ông giời si gái dại khờ vì ai?
- Ông giời hám gái mê giai
Ta không dại gái, ham vài bài thơ!
Đây bài má mịn lông tơ
Kia bài mắt liếc, dạ ngơ ngẩn tình.
Em chưa hộ khẩu Linh Đàm
Tim ta có đủ chín ngăn dự phòng...
74. ĐẶNG THẾ PHONG
Xót con thuyền không bến
Giọt thu thánh thót rơi
Đêm thu vàng Nam Định
Lá trút bay cuối trời...
75. VIỆT PHƯƠNG
Không có cửa làm sao mở cửa?
Có cửa mở rồi ta đi đâu?
Liên Xô, Trung Quốc đang tróc nợ!
Gõ cửa cờ hoa, bỏ đối đầu?
76. VŨ QUẦN PHƯƠNG
Nhắm mắt vẫn ra biển
Mở mi là thấy em
Thành tro cũng không sợ
Mổ được cả bụng thơ
77. HOÀI THANH
Tuyệt tác Thi nhân Việt Nam
Lời lời châu ngọc như làm bằng thơ?
Dòng dòng thanh hạc tiếng tơ
Bao nhiêu trang bấy miếu thờ tài năng?
Bút hoa cuộc thế xoay vần
Đảo điên văn thánh thơ thần còn đâu?
Vuốt râu ngợi tướng khen hầu
Sách đem cân ký bởi đâu thật mình?
Phê bình tố giác đấu tranh
Khuôn văn chương đúc theo hình mẫu chung?
Tâm thay đen trắng tận cùng
Tài con hát khéo cũng không lại trời!
78. NGUYỄN TRỌNG TÂN
Tiến sĩ mới ló về làng
Phù Phong phát lộ áng văn đất cười
Trang gia phả viết bằng vôi
Buồm đò chiều bạc phơi thời dại khôn...
79. BÙI NGỌC TẤN
Nghe nói mình có tội
Cái tội dám làm người
Chưa tập làm lãnh tụ
Đã được chăn kiến rồi!
80. NGUYỄN MINH TÂM
Cãi cho Thị Mầu thành thật
Nước mắt cất thành nước mưa
Lời ru thầm ướt tóc đất
Lẽ phải kiện đâu cũng thua
81. THÂM TÂM
Đưa người ta không đưa qua sông
Tráng sĩ một đi không trở lại
Ta đoán ngày mai biển đầy sóng
Vợ trẻ, mẹ già xin đừng mong!
82. NGUYỄN TUÂN
Vang bóng một thời đi lái đò
Tàn đèn dầu lạc tối đường vui...
Ngang ngạnh ngông nghênh mà biết sợ
Gió lặng trời yên tới ngàn thu?
83. NGUYỄN MẠNH TUẤN
Đứng trước biển chỉ thấy cù lao tràm
Hoàng Sa, Trường Sa, nhà giàn xa thẳm...
Ôi nhà văn của một thời hoành tráng
Có lẽ nào chìm giữa khúc hát rong?
84. TRẦN QUỐC TOÀN
Học từ trong bụng mẹ
Nọc mình thưởng trăm roi
Viết đơn lên cát trắng
Trẻ con xem cả đời...
85. THANH TÙNG
Rượu thuốc bắc của người ta
Ngâm dao vào rượu chắt ra Thanh Tùng.
Hồn Nam Định thơ Hải Phòng
Bạn bè bốn biển ăn đong nụ cười.
Khắc Thời hoa đỏ lên trời
Hát về Hà Nội mấy lời. Rồi đi...
86. NGUYỄN NGỌC TƯ
Cánh đồng bất tận Cà Mau
Người yêu người trả cho nhau hận thù?
Ngọc Tư ơi, Nguyễn Ngọc Tư
Ngọn đèn không tắt chết từ khi sinh!
87. HÀN MẶC TỬ
Tôi nhớ ngày xưa tôi mười sáu
Người bán cho tôi một mảnh trăng?
Trên cành liễu rủ trăng thiếu nữ
Sóng soãi nằm nghiêng ngủ ngon lành?
Từ đấy tôi đi mọi nẻo đường
Linh hồn tóc liễu gái quê vương?
Em có mua trăng tôi bán lại
Cả trăng Vỹ Dạ gió lắt lay?
Ánh trăng vàng lắm, vàng như nắng
Như thể nhụy sen ở thiên đường?
Dấu chân trắng quá trên cát trắng
Tôi bén duyên mơ với họ Hàn...
Giời sai Hàn xuống để làm người
Viết giọng thơ điên thức tỉnh mê?
Hai tám mùa xuân thuyền trăng thức
Thiên giới buồm giăng, nở nụ cười...
88. NGUYỄN VŨ TIỀM
Anh đi tìm mật mã thơ
Thấy minh triết đất ất ơ trên đầu?
Tài hoa thương nhớ xưa sau
Câu thơ chưa viết là câu để đời?
89.TRẦN ĐỨC THẢO
Đi tìm hình hài tự do
Linh hồn dân chủ ở bờ bến xa.
Duy vật biện chứng bao la
Đời người hiền triết: địch, ta vô thường!
90. LÊ VĂN THẢO
Chuyện kể ông cá hô
Đêm Tháp Mười câu cá
Mở nút chuyện khá lạ
Con cá là cơn giông!
91. NGUYỄN ĐỨC THỌ
Dấu chân tiên anh dẫm
Bỏ nhà lên rú nằm
Đụ vào vòng không cấm
Tiên sư thằng Nghệ An!
92. TRẦN HỮU THUNG
Cạn mười ba ly quốc lủi
Ngài rủ đi thăm lúa không?
Rồi ngài mừng mừng tủi tủi
Dép mày tao đi đứt rồi...
93. TRẦN VĂN THỦY
Hà Nội trong mắt ai
Có còn chuyện tử tế?
Người Nam Định vẫn thế
Không làm phim dông dài!
94. NGUYỄN THI
Người mẹ cầm súng, anh cầm bút
Riêng những đứa con tự chăm mình.
Còn cái lai quần mẹ cũng đánh
Con mẹ mai sau ở Ba Đình!
95. NGUYỄN ĐÌNH THI
Rũ bùn đen đứng dậy
Nước Việt Nam sáng ngời!
Hát vang diệt phát xít
Lá đỏ rơi cuối trời?
96. NGUYỄN HUY THIỆP
Không phải tướng về hưu
Mà tay cầm kiếm sắc.
Muối của rừng mặn chát
Đủ đánh thức đàn cừu!
97. HỮU THỈNH
Thơ anh như xích xe tăng
Ầm ầm chạy về thành phố
Anh nhuộm tím chiều sóng vỗ
Vắt mây mùa hạ sang thu...
98. HOÀNG TRUNG THÔNG
Anh làm chủ nhiệm đã mấy năm
Cỏ hại lúa cao lút vườn văn?
Sỏi đá hoang vu cơm sỏi đá
Bàn tay tự xé chính mình ăn!
99. NGUYỄN TRƯỜNG
Khai khẩu mộng đế vương
Đi qua thời áo trắng
Tâm linh giấu dưới giếng
Múc gầu yêu Nguyễn Trường
100. NGUYỄN KHẮC TRƯỜNG
Si tình con hạ nhục cha
Hận thù người dám làm ma giữa làng!
Vì mảnh đất biết để tang
Nguyễn Khắc Trường đọc cho Quềnh viết văn?
101. XUÂN SÁCH
Đội du kích thiếu niên Đình Bảng
Chẳng thể nào đoán ông họa chân dung.
Ông vẽ mãi, vẫn chỉ hình súng đạn
Nét cuối cùng, may quá, mặt nhà văn!
102. NGUYỄN QUANG SÁNG
Ông viết giống cậu du kích
Giương súng trường dọa trực thăng
Đù tía nó súng hết đạn
Không mày thôi gặp ông bà!
Giống như kẻ lái trực thăng
Ông viết lúc không đạn bắn
Gã khăn rằn cười ha hả
Vạch chim đái vọt lên trời!
Ông viết như tay dân chơi
Rượu đế nhậu với chuối rán
Bút Nam Bộ thường dư mực
Nhiều em được chết nhớ đời!
103. TRỊNH CÔNG SƠN
Yêu nhau sỏi đá lăn lóc
Một cõi đi về thương đau
Nghe nhạc anh buồn muốn khóc
Nhân gian ai trọc cả đầu
104. ĐINH THỊ THU VÂN
Cuối con đường em mất áo người yêu
Ru mình mãi mình vẫn ra phận cỏ
Khóc ngày mai cái gì thừa cũng thiếu
Những câu thơ em viết mất linh hồn...
105. GIÁNG VÂN
Vẽ linh hồn quệt mắt môi
Vẽ chim sải cánh từng đôi ra trời
Vẽ sông thăm thẳm lòng người
Con thuyền lẻ điểm lẽ đời mênh mông...
Chòm râu lộ kẻ gian hùng
Mảnh mai e ấp thẹn thùng mĩ nhân
Sẹo thời gian chấm tháng năm
Phết ngang nguệch ngoạc xót thân phận người !
Hoa sen em vẽ biết cười
Lưu hương cái mẫu héo mười năm qua!
Sao thơ chưa trẻ đã già
Khung tranh xô lệch mái nhà đơn thân?
Giáng Vân ơi hỡi Giáng Vân!
Trắng mây sa xuống cõi trần có xanh?
Kiếp đàn bà lạc vào tranh
Sắc mầu loang lổ mong manh vui buồn...
106. LƯU QUANG VŨ
Ông hồn Trương Ba, ông da hàng thịt
Chắc chắn rồi, ông không phải cha tôi!
Tôi và chúng ta hình như đều có lỗi
Khi ta chẳng tin ai lại tin ở hoa hồng?
107. PHAN VŨ
Em ơi, Sài Gòn - phố
Mưa lên bong bóng phập phồng
Có một cánh ô không nhớ nổi người
Lấy thơ che gió
Em ơi Hà Nội - phố
Mồ côi từng con ngõ nhỏ
Mùa thu
Ông sẽ đi đâu? Về đâu? Phan Vũ
Hà Nội thực và hư
108. CHẾ LAN VIÊN
Mười sáu tuổi động thánh thần
Điêu tàn Hời khóc điêu tàn An Nam?
Tổ quốc đẹp thế này chăng
Binh đao lửa khói Bạch Đằng, Đống Đa?
Chân quê lấm quện phù sa
Ai đi đất cũng hóa ra tâm hồn!
Đầu thai dưới lá cờ hồng
Cuối đời trở gió cảo thơm lẽ trời?
109. BÙI CHÍ VINH
Sinh nghi thì nghi cả mình
Tổ cha bọn tàu xâm lược!
Nếu chúng mày đến cướp nước
Cầm súng đầu tiên - Bùi Chí Vinh!
110. TỰ HỌA
Mùa hoa điệp vàng tôi vào Nam
Thao thức nỗi niềm quê đất vuông tròn
Nhớ cộng nhớ nhóm từ tro bụi
Vẽ tuổi người trên mộ chữ văn nhân...
KẾT
Ai ở trên mộ, ai dưới mộ
Ai sóng thần dâng, ai bão nổi?
Ai còn bên ta, ai đi xa
Ai đã thân quen, ai vẫn lạ?
Còn bao chân dung cuộc đời
Thẹn mình tài mọn nên lời chưa ra
Xót người bẩy, thương mình ba
Ai mà không có ngày ra mộ mình?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2019 17:48:39 bởi Nguyễn Quốc Văn >