CHUYỆN CÁI TV ĐEN TRẮNG
Nguyễn Lương Tuấn 24.09.2019 09:06:58 (permalink)
CHUYỆN CÁI TV ĐEN TRẮNG
Mấy hôm nay thời tiết dễ chịu. Về đêm hoặc gần sáng có mưa. Nhiệt độ xuống thấp, mát hẳn. Tôi thích ban đêm nằm nghe tiếng mưa rơi, như dìu mình vào giấc ngủ. Các bạn có khi nào nghĩ rằng nếu mà ngủ luôn không dậy nữa thì cũng có sao đâu, khi đó trở về hư vô, cát bụi. Xóa sổ !
Sáng ni có anh rao mua đồ cũ, tiếng rao lanh lảnh từ máy phát. Tôi mỉm cười, nghe nội dung các đồ cần mua, nghĩa là trong nhà có thứ chi đem ra bán cũng đều mua tất tần tật: Mua máy lạnh, máy vi tính, đồng hồ lên giây, mua điện thoại hư, mua mô tơ, mua máy giặt, …
Tự nhiên tôi nhớ tới cái TV Sony wega 40 inch mà mình mua cách đây 17, 18 năm, xài quá sướng, màu đẹp, rất nét, trong veo, âm thanh lại ấm, rõ, thích lắm. Vậy mà đến lúc TV màn hình phẳng ra đời, thuộc loại siêu đẳng, đáp ứng mọi tầng lớp người nghe. Thế là ai ai cũng đều TV màn hình phẳng. Nếu là thương hiệu của Nhật thì tốt, mà nếu tiết kiệm chút thì thôi mua đồ Hàn Quốc Samsung cũng được. Thế là nhà lại mang về cái TV Sony màn hình to tổ bố. Cả nhà xúm vô coi ai nấy đều thích vì vừa rõ, nét, màu sắc tươi mát, hình ảnh sống động, lớn và nhất là xem phim hàng chữ phụ đề to mắt nhìn, đọc khỏi điều tiết.
Thế là ôi thôi cái TV Sony wega bị bỏ rơi, trở thành lỗi thời.
Một hôm, tôi lên mở TV cũ , cắm điện vào, dùng điều khiển từ xa, bật lên, thì phát hiện, TV vẫn trong rõ nhưng nghe có tiếng xè xè như mưa rào. Cả nhà la hoảng:
- Ba, ba tắt đi coi chừng nó nổ nguy hiểm !
- Có chi mà ghê rứa để ta xem sao đã nà !
TV vẫn phát hình bình thường và “trận mưa rào” vẫn không thay đổi.
- Ba mở TV mà ồn như rứa thì coi làm chi, thôi bán cho mấy người mua đồ cũ !
- Mấy người ngoài kia nói là họ không mua TV, do đó chỉ cho ai quen thích dùng thì cho chứ không thì chỉ còn cách bỏ ngoài bãi rác !
- Ôi ! Ba làm sao cho nó rộng chỗ, để làm chi cái TV mà mình không có nhu cầu nữa.
Nói thì vậy nhưng cái TV vẫn nằm đó, chưa nở đem đi cho hoặc dụt bãi rác. Thế nhưng mới đây bên nhà bác, mấy cháu lại chê hai cái TV màn hình phẳng đời mới hiệu samsung vì cháu muốn TV Sony mà lại phải truy cập cho được luôn, để coi phim hay theo dõi tin tức trên mạng. Do đó mấy cháu nói : Thôi chú mang hai cái TV qua nhà mà dùng. Thế là bây giờ nhà lại có thêm hai cái TV màn hình phẳng nữa làm bạn !. Một cái cậu con trai dùng thay thế màn hình cho cái vi tính để bàn loại to tướng. một cái để trên phòng ngủ. Như vậy cái TV wega 40 inch hết lý do tạm trú, phải mời đi thôi !
Vậy là anh chàng mua đồ cũ chiều nay được tôi kêu vô:
- Này anh, vào đây cho cái TV nì !
Tôi phải la lên thật lớn đến hai lần anh mới nghe, xe dừng lại, tôi dẫn lên lầu:
- Đó cái TV nớ đó, bác thừa không dùng để vậy từ lâu, chừ mở ra nó kêu xè xè, cháu đem về mở sấy kỹ, coi thế nào. Cháu nên nhớ là TV ni mua tại tiệm ở đường Hùng Vương, dùng từ ngày đó đến chừ chưa mở ra lần nào nghe. Bác cho con mang về, chứ không phải bán !
Lẽ cố nhiên anh chàng mua đồ cũ đến ôm ngay cái TV
- Cẩn thận ! nặng lắm đó.
Anh chàng khệ nệ bưng xuống khòm lưng vì nặng. Cột vào yên sau xe xong, nói:
- Bác có TV đen trắng không ? Cái đó chừ có giá, con mua lên tới tiền triệu nếu ngoại hình còn đẹp ! Còn cái TV ni thì cảm ơn bác nhưng nói thiêt với bác, nếu mang về mà sửa được thì để đó chứ khó có người mua nhưng cái TV đen trắng chừ lại quý vì người ta ưa sưu tầm, chơi đồ cổ !
- Thì cái TV ni chừ cũng đưa vô đồ cổ được rồi !
- Cổ chi bác, cái ni cũng mới đây nhưng bị lỗi thời vì sự ra đời của TV mới với những đáp ứng phù hợp với người dùng bác ạ như nhẹ, không choán chỗ, ít tốn điện, rồi chừ lại có loại truy cập được, …
- U chao ! được voi đòi tiên. Ngày xưa có nằm mơ tau cũng không thấy được cái TV màu. Sau 75 bỏ tiền đi mua mấy cái TV màu nội địa của mấy ông hàng hải qua lượm bên mấy bãi rác, về bán lại. Chu chao mà lúc đó bỏ cả cây vàng để mua về coi, màu gì đâu - là màu chết. Vì đài phát đâu có hệ màu. Vậy mà còn tốn tiền cho mấy ông thợ sửa lên sửa xuống ! Thiệt là ngu quá cở.
- Thì từng thời kỳ thôi bác !
Tự nhiên nghe anh chàng ni nhắc tới TV đen trắng, lại nhớ một thời, kỷ niệm về những ngày ở Huế, đi coi TV nhà hàng xóm, coi TV bãi được đặt tại từng địa điểm cho mỗi phường !
Vào thời điểm sau năm 1963, tôi nhớ xóm Chợ Dinh chưa có nhà nào có TV, ngay cả cái radio nhà tôi cũng chưa có, còn nhớ mỗi lần xổ số kiến thiết được truyền thanh trực tiếp trên làn sóng ngắn của đài Sài Gòn tôi phải chạy qua nhà bác Giai ở sau đường Ôn Như Hầu để ngồi nghe, không phải theo dõi xổ số mà nghe chương trình phụ diễn văn nghệ. Có vậy mới nhớ bài hát :”Kiến thiết quốc gia giúp đồng bào ta, giúp nước giúp nhà mà ta có lời” do nghệ sĩ Trần Văn Trạch hát, mới biết một số ca sĩ hay hát trong chương trình này như Trần Văn Trạch (thích nhất là bài chuyến xe lửa ngày mùng 5) hay Túy Phượng, ban nhạc AVT, …Sau này cha tôi mới mua máy radio hiệu National, còn nhớ thùng màu xanh nhạt bằng nhựa máy có 3 banc tầng và lần thứ hai anh tôi mua một cái máy khác từ Sài Gòn mang về cho cha, đó là cái máy Radio + pickup, nghĩa là vừa là máy nghe đĩa vừa nghe đài, hiệu Hitachi. Nhưng rất may giai đoạn khi tôi sắp thi tú tài 2, vào đại học thì nhà anh Hùng, tức là nhà chú Hượt lại có TV đen trắng và lại có máy nghe nhạc bằng băng nhựa tức máy phát magnété phone chạy bằng băng cối. Tôi vẫn thường qua nhà anh Hùng coi chương trình ca nhạc trên TV là chính và mang cái máy thu băng Sony mono (của anh Hiền để lại cho em nghe) qua nhà anh Hùng để xin nhờ sang các băng nhạc của Jo Marcel hay Phạm Mạnh Cương về nghe từ máy anh Hùng cũng hiệu Sony. Mới tháng 6 vừa rồi về Huế gặp lại anh Hùng từ Mỹ về thăm quê hương, vui và cảm động vì kỷ niệm.
Sau này khi tôi vào Đà Nẵng dạy học thì tha hồ mà TV vì nhà anh Hiền có cái TV Sanyo thùng to tướng có 4 chân và hai cánh cửa đóng mở rất đẹp.
Người ta chuộng những đồ dùng có giá trị từng thời kỳ được đánh dấu như một giai đoạn lịch sử ? TV đen trắng chỉ là một dụng cụ giúp cho con người có phương tiện nghe nhìn, nhưng TV đen trắng thuộc về thời kỳ của miền nam VN, phản ảnh một thời hưng thịnh, một kỷ nguyên của sự tôn trọng những quyền con người, những phẩm giá, đạo đức, những tư tưởng nhân bản, những trường học đào tạo con người hướng đến chân thiện mỹ, … Phải chăng nhìn cái TV đen trắng thì bao nhiêu ký ức trở về: Chương trình ca nhạc của Jo Marcel, Phạm Mạnh Cương, chương trình Văn Phụng với sự đàm đạo vừa chuyện trò vừa ca hát, hạnh phúc biết bao, bình yên biết bao. Cái TV đen trắng chỉ là một đồ dùng vô tri vô giác, nhưng nhìn nó người ta chợt nhớ ra biết bao nhiêu hình ảnh, dấu vết của một thời kỳ đã từng được phản ảnh trên màn hình nầy !
Tự nhiên chợt nhớ hai câu thơ của vua Tự Đức:
Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Xếp tàng y lại để dành hơi
Hiện nay Đà Nẵng có một quán ăn mà bước vào nơi chốn ấy, người ta nhận ra ở đây cái chi cũng thuộc về thời kỳ xưa cũ. Từng cái bậc cấp bước vào quán, lên cầu thang, cho đến cánh cửa, bức tường, cái TV đen trắng sẫm màu đen ố bụi bặm bởi thời gian cho đến cái bàn, cái ghế ngồi, cái chén, cái đoại đều là những đồ dùng thuộc thời kỳ xa xưa và thực đơn là các món ăn như cà tím, cá kho, canh khổ qua, chả trứng, …cũng đều là những món ăn bình dân, ít ai dùng tới ở các nhà hàng....
Người ta hoài niệm một thời đại đã xưa cũ. Hình như người ta chợt nhận ra trong thời kỳ ấy, nơi chốn ấy sao con người sống với nhau tốt đẹp, thật thà, đối xử với nhau sao tình nghĩa. Các nhà lãnh đạp, các công chức ăn lương bổng sao lo cho người dân nhiệt tình, nghiêm chỉnh, tận tụy thế !
Người ta chuộng, thích, sưu tầm đồ cổ hay người ta đang hướng vọng về một thời đại đã không còn !
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2019 09:16:52 bởi Nguyễn Lương Tuấn >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9