THƠ NGUYỄN QUỐC VĂN
NỢ DUYÊN
Em còn gì cho anh
Một kiếp như hương hoa bay lẫn trong gió bão
Anh còn gì cho em
Một đời như bóng núi trên dòng sông xôn xao
Em còn đêm cho anh
Anh còn ngày cho em
Ta còn trắng tay nhau mười ngón gầy đầy gió
Còn những câu thơ liêu xiêu đứng bên nhau trong mơ
Ta còn gì cho nhau trong kiếp này
Và nợ duyên đến muôn kiếp sau
Em còn trái tim em cho anh
Anh còn linh hồn anh cho em...
TẬN THẾ
Ngày tận thế
Của chúng mình
Là khi
Ta dứt bỏ tình lứa đôi!
Nụ cười
Tắt khắp mọi nơi
Là đêm
Tận thế mặt trời đó em!
TẬN CÙNG
Cám ơn trời
Đã cho ta gặp nhau
Để biết
Tận cùng sướng vui là tình ái
Để hiểu
Tận cùng nỗi đau là ly biệt
Tận cùng đêm thâu là mỗi sớm mai
Và quên lãng
Là tận cùng nhớ mãi
Dẫu mất nhau tận cùng
Cũng đứt ruột vì nhau...
SINH NHẬT
Từ ngày
Tôi chết vì tình
Cũng là
Ngày tháng năm sinh một người
Hình hài
Người ấy giống tôi
Nhưng linh hồn
Đã chuyển dời sang em
Mơ rất xưa
Mặt khác đêm
Chân ngày
Cũng ngắn đi thêm vài giờ
Thương xác thân
Kiếp câu thơ
Lơ ngơ
Ú ớ đợi giờ khai sinh...
CHIỀU BUÔNG
Đời chúng ta
Vơi đi theo tháng năm
Lá tháng chạp lìa cành
Rụng đầy ngoài ngõ
Lìa cả ta đi
Hao vơi từng nỗi sợ
Từng cơn mơ
Rồi cũng bỏ ta đi
Rời ta đi
Nhớ ngày xưa đau khổ
Nhớ người nay
Nhớ héo cả tháng ngày
Rời bỏ ta
Bỏ ta đi nỗi nhớ
Đời chiều buông
Vui mấy cũng nhuốm buồn...
HEO MAY
Gió thơm mùi của gió
Em thơm mùi của em
Anh ngẩn người trước lạnh
Em ngẩn người vắng anh
Em thèm bàn tay ấm
Mà anh thì xa xăm
Làn môi heo may ấy
Thấm lạnh cả trời mây
Thấm lạnh cả cỏ cây
Lạnh hương người yêu dấu
Heo may về đâu nhỉ
Nhắc thầm mình tìm nhau...
CHIỀU VẮNG
Chiều nay mưa nép mưa
Gió lại ôm lấy gió
Cỏ lặng thầm hôn cỏ
Mơ lặn vào trong mơ
Chiều nao em vắng anh
Đêm thiếu vầng trăng tỏ
Chỉ em dư trăn trở
Chỉ anh thừa nhớ nhung
Chiều mai, chiều mốt nữa
Như bông lan cuối rừng
Khoe sắc em bừng nở
Rung rinh lòng người dưng
Chiều vắng ơi, đừng nắng
Gió rụng lòng tay anh
Xa vắng ơi, đừng nhớ
Vốc mưa quen hơi người...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2019 07:27:11 bởi Nguyễn Quốc Văn >
NGÔI SAO
Anh phải lòng
Một ngôi sao đã tắt
Cuối trời xa
Mây trắng đã lấy chồng
Mưa thu lạc
Bơ vơ đêm khuya khoắt
Gió bấc tim
Sẽ làm rét mùa đông
Em phải lòng
Một ngôi sao sắp khuất
Nắng bay ngang
Đã mấy kiếp con người
Nhặt buồn tủi
Góp thành vui đáy túi
Vệt sao rơi
Lấp trống một khoảng đời...
LỐI ĐI
Ta đi tìm niềm vui
Gặp toàn người sầu khổ
Ta đi tìm quên lãng
Gặp toàn người nhớ thương
Lối đi lên thiên đường
Một hướng cùng địa ngục...
KIM GIÓ
Lá vàng
vướng cội vừa rơi
Mùa thu
áo rụng xuống chơi vơi buồn
Luồn kim
cắn chỉ xâu trôn
Xé manh hè rách
vá hồn lành đông
Vá biển khơi
nước dòng sông
Vá đời anh
tóc má hồng hóa bông
Vá đời em
mảnh vá chồng
Anh buông kim gió
bởi không vá gì
Mà thôi,
vá víu mà chi
Khi mùa đông
đã chia ly xuân thì...
NHỚ ĐÊM
Em ơi
Ở chốn chơi vơi
Chiều đi gặp tối
Có người nhớ em
Tóc em
Đen đến cùng đen
Mồ hôi em
Chắt riêng em tận cùng
Môi em
Nhờ nắng tô son
Nốt ruồi ghẹo tuổi
Điểm giòn chốn duyên
Đêm nay
Đêm diệu đêm huyền
Nhớ em
Anh đổ một thuyền quên đi
Nhớ đêm
Chẳng rõ nhớ gì
Hình như anh nhớ
Chỉ vì nhớ em...
NỐT RUỒI
Mưa trong nắng
Chậm giữa mau
Cái nhớ nhau
Trắng phau phau mịt mờ
Cắn yêu
Hằn dấu đến giờ
Da trời
Loang loáng
Mây mơ môi người
Người ta vui
Người ta cười
Em buồn
Em nhẩm nốt ruồi
Đếm anh
Anh khi xa
Anh khi gần
Trong ngoài trên dưới
Mười lăm đốm tình...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2019 19:44:36 bởi Nguyễn Quốc Văn >
MẶT TRỜI
Trăng ơi,
Già đi một chút
Cho mình ra cặp ra đôi
Anh ơi,
Em đâu kén tuổi
Muôn đời anh chỉ đôi mươi
Ừ nhỉ,
Tình không có tuổi
Ta yêu cháy rụi mặt trời...
TIA CHỚP
Sấm gầm vang
Sét lóe lên tia chớp
Trời rung lên
Rồi cả đất cũng rung lên
Đêm chói sáng
Trong phần mười của phút
Đêm lại đêm
Đen hơn thể đêm đen
Người nghệ sĩ không còn mình
Mê mải viết
Linh hồn anh
Than lửa cháy lụi tàn
Khi bừng tỉnh
Giật mình
Anh mới biết
Lố nhố bên mình
Giấy trắng đã thành văn
Anh loạng choạng
Đi vào trong bếp
Vét nửa thìa cơm nguội để ăn
Cơm nguội hết
Và mì tôm cũng hết
Chỉ còn thơ không ăn được
Lóa trên bàn
Chớp nhằng nhịt
Tia sáng xanh khét lẹt
Soi dáng nhà thơ
Co quắp ngủ vùi
Mai anh chết
Nhưng thơ anh không chết
Chớp nháy cõi người
Thắp được mấy buồn vui...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2019 10:05:48 bởi Nguyễn Quốc Văn >
CHỚM ĐÔNG
Đầu thu nắng nuông gió
Giữa thu mây buông mưa
Chỉ cuối thu không có
Mắt đen em nhìn anh
Tình thu thôi nhung nhớ
Tóc thu vò rối mơ
Duyên thu tàn duyên nợ
Sầu mang hồn bơ vơ
Phố tan hoang dáng phố
Sông không nguyên vẹn dòng
Ngõ nhỏ quên lối nhỏ
Thu mang chiều sang đông
Sống như chưa trọn sống
Yêu giống chưa vẹn yêu
Kiếp vay rờn rợn sóng
Bước chân đò qua sông
Khí thu mơ và mộng
Trời thu trong cùng xanh
Đời chớm đông lẻ bóng
Rời tay em và anh...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2019 16:18:24 bởi Nguyễn Quốc Văn >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: