LỜI RỔ RÁ
Chồng em khuất núi, em ba tám
Anh cũng độ mùa sáu mươi xuân
Ở góa sáu thu đời hoang lạnh
Bếp vắng, không người nâng túi khăn.
Gặp em anh nói: "Em đẹp lắm
Má lúm đồng tiền, mắt long lanh
Nắng gương mặt sáng, môi đỏ thắm
Mặt giời mọc giữa trái tim anh".
Anh chơi buổi tối, thăm buổi sáng
Mẹ thẫn thờ rằng: "Chẳng xứng đôi
Kết duyên với nó e phải tội
Vợ trẻ, chồng già, con mồ côi..."
Anh tới buổi trưa, chiều ở lại
Anh van anh dụ tháng qua ngày
"Mất vợ, giá chồng ta gá nghĩa
Hồng nhan, lỡ phận gỡ cả hai"
Bùi tai, tê tái, thương tâm quá
Đành để cho anh ở cùng nhà
Em dâng mâm cỗ trình tiên tổ
Tạ lỗi lạy chồng xin bỏ qua...
***
Rồi năm mùa bưởi lửa bén rơm
Anh bỗng dở hơi tắt hương nồng
"Thương em trẻ quá, thương trẻ quá
Em hãy bỏ anh để lấy chồng..."
Người ta vợ trẻ theo trai trẻ
Rũ hết gia đình, phụ chồng con
Anh loạn trí khôn giời bắt tội
Tình già tự giã ngãi tơ non.
Anh tỏ: "Hoàng hôn nhuộm tối anh
Bước chân cái chết đã rõ dần
Lỗi anh chồng chất tội anh nặng
Để tiếng hai lần em mang tang"
"Anh thương em lắm, thương anh lắm
Em hãy vì em, bỏ mặc anh
Bình minh phía trước em tỏa nắng
Không nỡ nên anh mới đoạn đành"
Em nói cạn nhời anh không nghe
Nhà trống năm nao gió trở về
Xót đêm đen lạnh trăng vụt tắt
Rổ rá vá kia có nghĩa gì ?
Đời hỡi, nợ duyên em nặng quá
Chưa kịp ngọt bùi đã đắng cay !
Anh hỡi, đừng bỏ em ở lại
Cao thượng, giời ơi, trớ trêu thay...