ĐẤT NƯỚC TÔI
Đất nước tôi sinh ra lắm anh hùng
Trẻ ba tuổi vươn vai thành Thánh Gióng!
Con ra trận biển mẹ tan tành sóng
Vợ bồng con hóa đá đứng chờ chồng!
Đất nước tôi, giặc ở ngay trong trứng
Đưa ngoại bang về giết hại đồng bào?
Quên cả tổ tiên, hãm nòi hại giống
Miễn sao leo tới chót vót bệ rồng!
Giặc đông, giặc tây, giặc nam, giặc bắc
Bốn ngàn năm máu đổ thành sông!
Bão dập mưa dồn khốn cơn đói khát
Áo rách che thân vá víu nâu sồng?
Những nàng Kiều không còn đường để sống
Nhắm mắt đưa chân vào động Tú Bà!
Quê đẹp như thơ vẫn rời đất nước
Vượt biển đi, ra ngoại quốc lấy chồng?
Đất nước tôi, đất nước của công nông
Đất của người bần cùng không có đất!
Những Thủ Thiêm thời hòa bình hết giặc
Bao dân nghèo bị cướp cả mái tranh!
Đất nước của tôi, đất nước của anh
Bao người lính như ta chưa chết trận
Sống để nhìn rồi lòng trào uất hận
Đám yêu ma phản bội thế hệ mình!
Đất nước tôi, làng đã hết mái đình
Những con đường thu tiền giăng chằng chịt!
Trường học tối tăm, văn minh mù mịt
Khai sáng người mà nuôi dạy dối gian!
Nhan nhản khắp nơi nhung nhúc quan tham
Dân bệnh tật oằn vai cùng viện phí!
Đào sắt, đào than, đào dầu lên bán
Bạt núi non mà vẫn lỗ tỉ ngàn!
Đất nước tôi, đất nước bốn ngàn năm
Như đứa trẻ chưa qua nôi dân chủ?
Lịch sử nước đắm chìm trong giấc ngủ
Độc lập, tự do, hạnh phúc vẫn trong mơ?
Tựa vào máu xương từ ngàn năm cũ
Người Việt Nam lưng còn thẳng chưa gù
Mang khát vọng sống Lạc Hồng muôn thuở
Xây nước nhà với hình mẫu vì dân!
Mong nước tôi rồi sẽ đẹp ngàn lần
Trong cuộc sống bình thường và yên ả
Hạnh phúc đậu cánh hải âu biển cả
Xanh Hoàng Sa vỗ cùng sóng Trường Sa!
Ước nước tôi rồi sẽ nở ngàn hoa
Dân nước Việt hết lầm than tăm tối!
Dẫu trong nước hay đi ra thế giới
Người Việt Nam được bình đẳng với người!
Ôi đất nước tôi! Đất mẹ sinh tôi!
Mẹ sẽ mỉm cười qua cơn bĩ cực?
Ngày mạt kiếp, thời dối lừa, tội lỗi
Có lùi xa, tàn lụi phía chân trời?