THƠ NGUYỄN QUỐC VĂN
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 28 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 408 bài trong đề mục
Nguyễn Quốc Văn 05.10.2019 08:59:52 (permalink)
0
DẶN ANH

Câu thơ này
Mới lấy chồng
Câu kia ly dị
Anh đừng đọc qua

Mê hoa
Chỉ hái hương hoa
Chớ mang trái nẫu
Về nhà nghe anh

Đắm say người
Lẽ thường tình
Em đâu dám trách
Chồng mình đào hoa

Người ta thương
Mặc người ta
Anh đi đâu
Nhớ về nhà ăn cơm...
#91
    Nguyễn Quốc Văn 05.10.2019 09:02:46 (permalink)
    0
    GIAO MÙA

    Mình ôm nhau
    Ôm mùa thu vào lòng
    Tóc bớt xanh
    Thì trời xanh bù lại

    Phía sau lưng em
    Mùa hè ngún cháy
    Gió mùa xuân
    Xao xuyến chạm vào môi

    Mình ôm nhau
    Mình hôn nhau bổi hổi
    Mỗi lần gặp anh
    Em quên hết cả đời

    Quên cả ngày đêm
    Lẫn sáng với tối
    Em thành em
    Thành một phần đời anh

    Mình ôm nhau
    Sóng cuộn sôi dữ dội
    Anh thành anh
    Thành một phần đời em

    Lửa đã cháy
    Không nước nào dập nổi
    Khi mùa yêu
    Gió thu thổi tắt đèn

    Mình ôm nhau
    Hôn lần nữa đi em
    Mùa đông sắp qua
    Xui ta về đôi ngả

    Em lại đến với xuân
    Còn anh ngang sang hạ
    Còn ngày vui nào
    Ta dành tiễn thu xa...
    #92
      Nguyễn Quốc Văn 05.10.2019 18:14:48 (permalink)
      0
      TRUNG QUỐC CHẲNG CÓ GÌ ĐÁNG SỢ

      Ta đã từng cúi đầu trước vần thơ
      Của Lý Bạch, Khuất Nguyên, Đỗ Phủ
      Hồng lâu mộng và những Tây du ký
      Tam quốc kia mê hoặc cả tuổi thơ

      Ta quý trọng tình người dân Trung Quốc
      Sẻ cháo ta ăn khi bão lũ tràn qua
      Nhưng căm hận bọn mặt người dạ thú
      Muốn biến nước Nam thành nô lệ Trung Hoa

      Trung Quốc có gì đáng sợ đâu ta
      Người ăn thịt người, giật máu tươi làm thuốc
      Lấy mắt chó thay mắt phường lệ thuộc
      Không cản được ta yêu Tổ quốc, thương nhà

      Kẻ mua rễ tiêu, móng trâu bằng mọi giá
      Tàn hại cỏ cây, bỏ thuốc độc người
      Dạ nham hiểm chỉ tay làm hàng giả
      Gian lận bán mua, chước quỷ mưu ma

      Có gì đâu mà phải sợ Trung Hoa
      Cướp nội tạng, đi xâm lăng lãnh thổ
      Hành xử với dân như giữa thời trung cổ
      Bạo tàn thôi, chẳng hề đáng sợ đâu

      Trung Quốc chẳng có gì đáng sợ đâu anh
      Càng tham sâu thì càng mau bại trận
      Càng tàn ác, càng chất chồng thù hận
      Người không tha, trời đất cũng diệt trừ

      Trung Quốc chẳng có gì đáng sợ đâu em
      Cướp nước Nam ta sẽ bị dân chặn đánh
      Đón giặc dữ có Bạch Đằng, Hàm Tử
      Gò Đống Đa còn thừa chỗ chôn chờ

      Chẳng có gì đáng sợ Trung Quốc đâu con
      Nếu lũ Việt gian tham tàn lụi hết
      Lý Thường Kiệt thời đại nay có thể
      Làm sáng danh sông núi nước Nam nhà

      Trung Quốc chẳng có gì đáng sợ, cháu ơi
      Thế giới hôm nay là thế giới phẳng
      Đã ngàn đời rồi người Việt Nam đứng thẳng
      Không cúi đầu, không hề sợ chiến tranh

      Người Việt Nam từng đổi máu lấy hòa bình
      Nên không sợ biến Đông kia sóng dữ
      Trần Nhân Tông còn ngự trên Yên Tử
      Tre trúc Côn Sơn hồn Nguyễn Trãi làm thơ

      Những Lê Duẩn chưa bao giờ run sợ
      Vẫn ngắm trăng sao bên ao cá bác Hồ
      Trung Quốc chẳng có gì đáng sợ
      Tướng Giáp cười vẫy đảo Yến sóng xô

      Người lính năm xưa tóc đã bạc phơ
      Sẽ cầm súng bên cháu con lần nữa
      Nước Việt Nam sẽ vượt qua máu lửa
      Em hái mơ lại mộng giữa rừng mơ

      Chẳng có gì đáng sợ đâu, nhà thơ
      Khi ta đã bắt tay rất nhiều cường quốc
      Khi ta có tự do, dân kết đoàn làm chủ
      Khi những kẻ thù giờ đã thành bè bạn

      Và giấc mơ Trung Hoa
      Sau trước cũng lụi tàn...

      #93
        Nguyễn Quốc Văn 05.10.2019 18:19:19 (permalink)
        0
        NGUYỄN KHẢI

        Sinh ra
        ở phố Hàng Nâu
        Tóc không chịu bạc
        cái mầu Tú Xương

        Mặc áo lính
        bút văn chương
        Tấm gương nổi tiếng
        tìm đường không ra

        Thánh thần
        con lẫn với cha
        Bao nhiêu mùa lạc
        nở ra hoa cà

        Chuyện người ta
        lạ chuyện nhà
        Chuyện non, chuyện nước
        đêm ba mươi buồn

        Văn chương
        ở cuối con đường
        Có quê hương
        vẫn tha hương phận người

        Luận đời
        lịch lãm nụ cười
        Bao nhiêu nhốn nháo
        thế thời phô ra


        Thoát từ
        bão tố phong ba
        Phủi sạch bụi chữ
        để là mình thôi

        Chết
        mới tìm thấy cái tôi
        Khuyên đàn em
        chớ thành người viết văn...
        #94
          Nguyễn Quốc Văn 05.10.2019 18:21:24 (permalink)
          0
          TRẦN MẠNH HẢO

          Hối lộ xã chín con gà
          Được mặc áo lính rồi ra chiến trường?
          Mặt trời vùi hố văn chương
          Mượn tia chớp đất nhóm nguồn thơ ca?

          Mở mắt chữ kẻ mù lòa
          Gỡ ngu đần lũ tưởng là văn nhân?
          Đếm chân rận bám trong chăn
          Kết hôn cùng muỗi người đành ly thân?

          Ngửa mặt cuốc phận làm dân
          Lớn nhờ mu rạm đâu cần công kênh?
          Mơ tiên nữ lấy được tiên
          Đổ tình ái cháy ưu phiền vào thơ?

          Sông Ninh từ bấy đến giờ
          Văn xuôi thời thế chen thơ thế thời?
          Viết chơi chơi cũng vì đời
          Mắt ngông nghênh nở nụ cười Tú Xương?





          #95
            Nguyễn Quốc Văn 05.10.2019 18:34:01 (permalink)
            0
            TRẦN DẦN

            Khóc chân trời
            Không có bóng người bay
            Khóc người bay
            Một chân trời không có!

            Qua nước mắt
            Thấy rõ làng giữa phố
            Hiểu mưa sa
            Dư ướt nhấn chìm cờ...
            #96
              Nguyễn Quốc Văn 05.10.2019 18:36:03 (permalink)
              0
              XUÂN DIỆU

              Trước cách mạng
              Người gửi hương cho gió
              Tắt nắng trời
              Hoa hồng cắn vào môi...

              Vần vội vàng
              Căng ngực khí tự do
              Xuân mơn mởn
              Điệu thi hào thơ mới !

              Sau cách mạng
              Xếp ải vần gạch ngói
              Con đỉa khô mô đất
              Vắt vào thơ...

              Lời lốc cốc
              Giọng mõ rao đầu ngõ
              Thiên đường mù
              Hơn hớn kiếp văn nô?
              #97
                Nguyễn Quốc Văn 05.10.2019 18:39:01 (permalink)
                0
                SÓNG HỒNG

                Dùng cán bút làm đòn xoay chế độ
                Xoay mãi nhà to hóa mái lều
                Phá nát cường quyền, sinh sâu bọ
                Yêu nước thế nào mới là yêu?
                #98
                  Nguyễn Quốc Văn 06.10.2019 08:33:27 (permalink)
                  0
                  EM NHỚ EM

                  Em nhớ em
                  Tóc dài em cắt ngắn
                  Mắt xa xăm
                  Mơ mộng đắm xa xăm

                  Em nhớ anh
                  Ngực vồng như ngực núi
                  Mỗi sải chân
                  Bước qua một buổi chiều

                  Em nhớ xưa
                  Mưa rơi nhiều lắm lắm
                  Nắng khô hanh
                  Trong lòng gió cô liêu

                  Em nhớ nay
                  Bước chân thu chầm chậm
                  Gió heo may
                  Từng sợi tóc hoa râm

                  Em nhớ em
                  Mùa đông nào nhầm lẫn
                  Em quên em
                  Anh quên cả chính mình

                  Ôi tháng năm
                  Bao giờ hè trở lại
                  Đợi mùa xuân
                  Níu trẻ mãi không già

                  Và tình yêu
                  Có thể nào hóa đá
                  Em nhớ em
                  Cho anh mãi nhớ anh...
                  #99
                    Nguyễn Quốc Văn 06.10.2019 08:35:29 (permalink)
                    0
                    TÀN THU

                    Ngủ đi em
                    Ngủ đi mùa thu
                    Ta quên đêm
                    Ta quên ngày tháng cũ
                    Ta quên em
                    Em quên tình bất tử

                    Ta quên ta
                    Quên ngày hè thác lũ
                    Em quên ta
                    Quên chiều mưa nước đổ
                    Ta quên ta
                    Đủ để cho em nhớ
                    Vài vần thơ
                    Cùng mấy khúc hát ru

                    Ta quên ta
                    Đang độ giữa tàn thu
                    Em mắc nợ
                    Cùng cỏ cây hoa lá
                    Ta mắc nợ
                    Cùng suối sông đất đá
                    Ta cố quên em
                    Khi chưa hết nợ em

                    Đời tàn thu
                    Em như quầng trăng lu
                    Mọc cuối chân trời
                    Tóc mờ liễu rủ
                    Đêm thao thiết
                    Đêm tàn thu biền biệt
                    Ngủ đi em
                    Vơi bớt khúc mình ru...
                    Nguyễn Quốc Văn 06.10.2019 15:14:04 (permalink)
                    0
                    ĐÁM GIỖ

                    Đám giỗ gặp gỡ cháu con
                    Anh em ruột thịt mãi còn bên nhau
                    Không nhiều thịt cá thì rau
                    Thương nhau dẫu bạc mái đầu vẫn thương...

                    Anh em góp giỗ cúng dường
                    Hương hoa thành kính thơm hương tấm lòng
                    Gọi là chút hiếu cỏn con
                    Ghi ơn vuông đất trời tròn mẹ cha...

                    Có tiền nhân mới có ta
                    Hỡi người ăn giỗ, đừng xa nghĩa tình
                    Ai quên đám giỗ nhà mình
                    Hình như chưa đủ gia đình vẹn nguyên...
                    Nguyễn Quốc Văn 06.10.2019 15:16:50 (permalink)
                    0
                    TÍM

                    Tím những con đường
                    Hoa phượng tím
                    Màu nhớ thương, tần tảo, thủy chung
                    Đà Lạt tháng nao rồi còn lạnh
                    Đèo Prenn
                    Tím mấy khúc mù sương

                    Anh có về Đà Lạt em thương
                    Hồ Xuân Hương chiều nay mây lạ
                    Áo tím em
                    Níu cả cánh chim sa

                    Rồi phượng tím
                    Sẽ nhuộm anh Đà Lạt
                    Em theo anh
                    Đi cuối đất cùng trời

                    Rồi sương tím
                    Rồi hương hoa thơm đất
                    Em yêu anh
                    Lật thác uống suối xa

                    Ơi Đà Lạt
                    Mắt biếc xanh biết hát
                    Không gặp người
                    Đào quên tiết nở hoa...
                    Nguyễn Quốc Văn 06.10.2019 15:19:17 (permalink)
                    0
                    ĐÀ LẠT

                    Đà Lạt hoa
                    Mơn man khí lạnh
                    Mây nhấp nhô
                    Thấp thoáng mặt người...

                    Chiều mắc nợ với trời
                    Mưa xối
                    Ta mắc nợ ai
                    Đà Lạt ơi...

                    Ta mắc nợ Prenn
                    Thác đổ
                    Mắc nợ Lâm Hà
                    Đá cạn mùa khô...

                    Mắc nợ Tuyền Lâm
                    Sóng gọi gió chờ
                    Mắc nợ một thời
                    Bích Câu mơ mộng...

                    Mắc nợ người xưa
                    Mắc nợ hôm nay
                    Mắc nợ
                    Cả những người chưa gặp...

                    Ơi Đà Lạt
                    Tiếng đàn thông réo rắt
                    Xứ sương mờ
                    Tím mãi một nhành lan...
                    Nguyễn Quốc Văn 06.10.2019 15:21:19 (permalink)
                    0
                    ĐÀ LẠT THÁNG MƯỜI

                    Đà Lạt tháng mười mưa bay trắng núi
                    Sáng mùa xuân trưa đã mùa hè
                    Chiều buông sớm khí thu dìu dịu
                    Đêm lạnh đông cho những người yêu

                    Cho ai thương ai xuôi đèo sương khói
                    Cho thác Prenn ầm ào mời gọi
                    Cho thông bên thông nói thầm cùng gió
                    Anh yêu em như Đà Lạt mộng mơ

                    Anh yêu em như Tuyền Lâm xanh biếc
                    Nước hồ trong in trắng xốp mây trời
                    Thung lũng Tình Yêu thương ai chờ đợi
                    Gió đi qua hương ở lại với người

                    Hoa dã quỳ mãi mãi thuở đôi mươi
                    Vàng núi vàng đồi vàng con ngõ nhỏ
                    Vàng cả lối mòn vào hồ Than Thở
                    Vàng tháng mười khuôn mặt phố nhấp nhô

                    Đà Lạt ơi đến rồi thương về nhớ
                    Hoa mai đào đã hẹn nắng tháng giêng
                    Núi đã xui suối sông thành duyên nợ
                    Đà Lạt tháng mười anh của riêng em...
                    Nguyễn Quốc Văn 06.10.2019 15:24:15 (permalink)
                    0
                    CHỐN TIÊN

                    Trái hồng
                    Còn xanh chát lắm
                    Như chiều Đà Lạt vắng sương
                    Hết lạnh
                    Trời chang chang nắng
                    Dốc lên dốc xuống cạn đường...

                    Trái hồng
                    Chín rồi mọng đỏ
                    Ngọt như môi ướt người thương
                    Ai đã một lần nếm thử
                    Tưởng như
                    Chạm tới thiên đường...

                    Em như
                    Trái hồng Đà Lạt
                    Không xanh, chưa chín, vừa ương
                    Dịu ngọt dắt tay phải chát
                    Chốn tiên
                    Ngủ với đời thường...
                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 28 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 408 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9