GỬI BẠN
Mình đã già đi sau chiến tranh
Chỉ các bạn mãi mãi mười tám tuổi
Mình đã quay về với đường Chín, Khe Sanh
Đất cúi đầu, nói bao điều chưa kịp nói...
Đêm chết khát, ba thằng mình ra suối
Lúc trở về chỉ còn một mình thôi
Mười tám mùa xuân ơi, lòng mình xát muối
Đất nước này nước mắt chẳng chảy xuôi
Mẹ ơi mẹ ! Cha ơi cha ! Khờ khạo
Ngã xuống rồi, con chẳng thể dại hơn
Mẹ ơi mẹ, xin đừng như chuối chín
Cha ơi cha, xin vững tựa núi non...
Con không thể về với đồng với ruộng
Rót rượu dâng cha, mời mẹ chén cơm
Xin tha tội cho con trai bất hiếu
Con chưa về, con hóa đất, núi, sông...
Và em nữa, tình anh chưa kịp hứa
Mới thầm yêu anh, em đã góa chồng
Anh mãi ở Khe Sanh cùng nắng lửa
Nắng có sưởi em đủ ấm những đêm đông?
Mình đã già đi, cha mẹ chúng ta đều đã khuất
Đồng đội ơi, xin để họ ngủ yên!
Những người lính chết không nhắm được mắt
Ngửa mặt lên vời vợi trời xanh!
Người yêu bạn, nay đã thành bà ngoại
Hẹn kiếp sau, sau nữa, chẳng chiến tranh...