Tuỳ but : Tôi đi xin việc
ms.witch 04.10.2019 02:25:27 (permalink)

London 2019

Tôi đi xin việc


Những gì tôi kể là những chuyện xảy ra trong cuộc sống đời thường


Sau bao năm ở nhà chăm con, tôi bắt đầu vạch ra kế hoạch tìm việc. Đầu tiên, tôi phải tạo ra cái CV đầy ấn tượng cho nhiều công việc khác nhau tuỳ theo sở thích cá nhân, nhu cầu cuộc sống, khả năng thích ứng và trình độ học vấn của riêng tôi. Đối tượng coong việc đầu tiên mà tôi quan tâm là ẩm thực. Tôi thích Ăn và thử tìm xem ở đâu nấu món Việt ngon ở xứ người. Nơi xin việc là các nhà hàng, quán ăn quanh London. CV chẳng cần phô trương bằng kỹ thuật đánh bóng bằng cấp, trình độ văn hoá. Một chút khéo léo, nhiệt tình, cẩn thận, chút kinh nghiệm bếp núc là ổn. Hầu hết các phụ nữ đếu sở hữu kỹ năng này, đâu chỉ riêng tôi.
 
 
Người  Việt sống ở London không biết tiếng rất nhiều nhưng họ vẫn có được một công việc tốt trong các shop của người Việt. Rất nhiều công việc mà  họ không cần phải giao tiếp khách hàng nhưng có lẽ mức lương cũng không cao, việc hơi vất vả cũng giống như những người lao động ở Việt Nam.  Người có chút kiến thức thì có thể kiếm được công việc nhẹ nhàng hơn như : bán hàng, dịch vụ khách hàng...Tôi được một người quen  thiệu cho một công việc ỏ một quán ăn nhỏ (take away) của một số sinh viên qua du học mở ra (làm sao mở thì tôi nghiên cứu sau). Tôi gặp các cô chiêu, cậu ấm ra dáng rất ư bà chủ, giọng tầm cỡ giám đốc, nhân viên điều hành nhân sự cấp cao nhưng pha một chút kinh tế thị trường chợ búa. Tuổi trẻ là thế, học rộng ,tài cao; một chút hơi hám của hách từ trong nôi như vừa được lột xác thành phụng hoàng nhờ du học, trở về nước với mác Việt Kiều.( còn gọi Vịt kiêu) 
 
Cafe Costa  Gần truờng con gái học. 2h chiều. Trong lúc chờ đợi, tôi gọi điện xin việc.
Reng....sau một hồi chuông reo, từ đầudaay bên kia đáp lại là một giọng nữ của một cô bé người Việt, giợng cũng dễ nghe.
- is thí number phone of .... ( đây có phải số phone của....)
- Yes.
- Are you Vietnamses ? (bạn là người Việt, phải không ? )
- Yes, I'm Vietnamese. (vâng, em là người Việt)
- so we will speak in Vietnamese (chúng ta nói tiếng Việt nha ?)
- Ok, chị.
Tôi lập tức chuyển tông qua nói tiếng Việt cho nhanh, gọn, nhẹ. Khỏi mất công nhây.
- Ừ, chào em, chị được người bạn giwowis thiệu biết chỗ em cần thêm nhân viên.
- Đạ, đúng rồi chị. không biết là chị thích lầm dưới nhà bếp hay trên quầy dịc vụ khách hàng ?
- Bên nào cũng được em.
- Chị biết tiếng không ?
- Chị nghĩ đuwocj, ổn.
- Vậy chị muốn khi nào bắt đầu ?
- Quán bắt đầu làm mấy giờ và khi nào đóng, em ?
- Từ 9h sáng đếm 5h chiều. Nếu chị có con nhỏ, có thể về sớm và làm ít hơn.
Thấy con bé biết thông cảm hoàn cảnh những phụ nữ có con nhỏ, tôi chịu, muốn làm vài giờ trong lúc con đi học vừa kiếm thêm tiền vừa đỡ buồn, botws rảnh rỗi sinh nông nỗi, giảm căng thăng vì hết tiền. Cuối cùng tôi hẹn ngày hôm sau đi cho biết quán ở đâu.
 

London vô cùng rộng và lớn. Toà nhà nối tiếp toà nhà, văn hoá cứ lung tung cả lên. Tôi lạ. Lạ từ con đường đến từng góc phố. Chỉ biết đi xe buýt (bus) và tàu điện ngầm (train) và làm sao đến được nơi cần đến. Thế là ổn. Thỉnh thoảng cũng nhờ đến quân sư google maps nhưng vô cùng e ngại vì ngài quân sư ấy cũng có lúc thích đi một vòng trái đất, rồi tôi cũng có lúc đi cả một ngày chẳng tới được đâu. Trở về với khuôn mặt mệt ứ đừ. Đó là một chuyện không đáng để đùa nhưng người Việt lại cho rằng điều này vui trong các video hài mà tôi từng xem. Từ London Bridge tôi đi suýt tới London Eye, tôi thấy có gì sai sai nen đổi ngay qua Bank, tôi cùng con gái cứ vừa đi vừa ngắm phố, vừa tìm xem nơi làm việc ở nơi nào nhưng tìm mãi không thấy con số cần tìm. Gọi điện cho con bé ấy lại không thấy bắt máy, hai mẹ định đi chơi cho biết đó đây nhưng đột nhiheen con gái tôi trở bệnh. Chúng tôi quay trở về. Kế hoạch đi làm của tôi đi vào tình trạng nguy hiểm, có nguy cơ ở nhà đột xuất cao vì con nhỏ bệnh.
9h sáng ngày hôm sau
như mọi ngày, tôi thức dậy vào bếp làm  buổi sáng cho con gái. Phone reng. Giọng nữ, có pha một chút giọng Bắc :
- Alo, chị T...phải không ? Em  gọi từ quán "con bìm bịp", hôm qua chị có đến chỗ em không ? Hôm qua em không đi làm nên không bắt máy.
Tôi thản nhiên :
- Ừ, em. Chị có đến, nhưng gọi mãi không thấy em trả lời, đi một vòng thế giới vẫn không thấy số nhà nên về .
- Vậy mai chị đến, em ra đón chị ở chỗ hẹn vậy.
Tôi thấy nói chuyện điện thoại cũng tiện nên đề nghị :
- Thôi, nói chuyện qua điện thoại cũng được em nha. Khi nào đi làm thì chị tới trước xem cho biết chỗ rồi đến ngày làm, chị đi sớm , em đi cùng chị.
Con bé cũng đồng ý. Tôi hỏi thêm về vấn đề giấy tờ khai thuế như thế nào và mọi việc chẳng có gì phàn nàn. Một việc quan trọng nhưng tôi quên, đó là lương như thế nào. Tôi chợt nhớ và tôi dự định sẽ hỏi khi gặp. Con người  có một thói quen ăn hiếp người yếu thế và người cô độc, và tôi lại thấy loại người này hơi nhiều giữa cuộc sống đời thường. Rất nhiều người Việt bị trả lương thấp honw mức quy định của chính phủ nhưng không dám lên tiếng vì một số lý do cá nhân, và họ bị chính người Việt chèn ép ở xứ người. Tôi có một chút cẩn thận, tôi chưa muốn có một sự bắt đầu khi chưa có sự thoả thuận hợp lý.
ngày hẹn, trời chuyển mùa, mưa mùa thu không trút nước nhưng đủ khiến tôi lạnh cóng người vì chưa quen khí hậu nơi này. Tôi vội vã đi như chạy vì biết đã trễ giờ. Tôi đến nơi và chuyện bây giờ mới bắt đầu.
Tôi đi vào quán thì gặp hai con bé khoảng tầm hơn hai mươi, đang chuẩn bị rau củ và những ổ bánh mì. Họ thấy tôi vào, một trong hai hỏi tôi :
- Chị T...phải không ? Sao giờ chị mới đến ?
Tôi nhìn còn bé và hỏi :
- Em là người nói chuuyện điện thoại với chị đúng không ? Chị bị lỡ tàu nên đến muộn.
Giọng con bé gay gắt với tôi :
- Chị hẹn 10h mà giờ 11h mới tới, tụi em xếp đủ người rồi.
Tôi cũng thử giải thích xem ý con bé thế nào :
- Chị cũng cố tranh thủ đi sớm nhưng vì lỡ tàu nên đến muộn. Hay em thông cảm cho chị vì con nhỏ đi, chị làm từ 11h em nha.
Hai con bé đó giọng càng lúc càng ghê gớm, con bé mặc chiếc đầm đen hai dây mỏng, tóc  ngắn cột đuôi gà, mày cong  môi thắm trông rất chảnh. Nó đanh đá, chanh chua với tôi :
- Nếu đi làm mà xa vậy thì chihj đi kiếm việc gì gần nhà mà làm. Chị đi muộn thì ai cover việc cho chị ?
Tôi vẫn còn đủ bình tĩnh để hỏi nó :
- Chị biết. Tại con chị học trên này nên chị tìm việc ở đây cho tiện, em à.
Hai con bé đó như được ai chỉ dẫn là khi gặp tôi, phải kiếm chuyện cho bằng được.

Tôi cố giải thích thêm một chút :
- Thì lúc nói chuyện điện thoại, em nói nếu chị có con nhỏ, chị có thể làm ít lại một chút. Chị thấy hợp với tình hình của chị chị mới muốn làm chỗ em.
con bé tìm lý do bắt bẻ tôi :
-  Nhưng chị đi muộn chị không gọi em biết.
- Chị đang trong tàu điện ngầm, không gọi được em à.
- Vậy tại sao tối qua em gọi, chị cũng không bắt máy ? Ở chỗ em làm ít nhất phải 5 giờ một ngày, nếu chị làm được thì cho em biết.
Tôi hỏi thêm về công việc :
- vậy mỗi tháng đều khai thuế đúng không em ? bảng lương thế nào ?
con bé cao giọng :
- Tụi em sẽ gửi chị bảng lương và khai thuế đầy đủ.
- Vậy bảng lương mỗi tuần phải không em ?
Giọng nó đanh lại :
- Đây là công ty, làm gì có bảng lương mỗi tuần.
Tự dưng tôi muốn cười vì câu nói của nó. Cả thế giới này hình như chỉ mỗi hai đứa nó mở công ty. Con bé đó lại tiếp tục cái cách ăn nói dạy đời của Việt Nam nhưng lại không đúng nơi, đúng chỗ và cũng không đúng người :
- Thôi, chị vê nhà mà giữ con đi.
Tôi không còn gì đễ nhịn nữa vì nếu tôi còn tiếp tục nhịn, hai con bé đó sẽ không biết bọn nó là ai giữa London này. Tôi dạy lại một câu :
Em làm việc kiểu Việt Nam hả em ? Đây là London mà.
Nó trả treo với tôi :
- Chị mới Việt Nam. Đi làm trễ vậy thì ở nhà giữ con đi.
Tôi chưa thấy con gái nào mà lại nói chuyện không biết trên dưới, trong ngoài như hai đưa nó. Ôi, con gái Việt đó ư ? Mất dạy và chảnh chó. Tôi bỏ đi và để lại một câu :
- Mấy đứa là Việt Nam, chị cũng cũng là Việt Nam nhé. Ở London này, có là quản lý hay ông chủ gì hết giờ làm việc, bắt phone hay không cũng không phải quyền của mấy đứa. Hiểu chưa ? Còn việc chị ở nhà làm gì là việc của chị, giữ con hay không giữ con cũng không liên quan đến mấy đứa. Đừng có vưọt quá bổn phận của mình. Hiểu chưa?
Tôi mặc kệ bọn chúng chửi gì, nói gì sau lưng. Tôi bỏ đi công việc này và bắt đầu thêy ngán ngẩm người Việt ở xứ người. Tôi ra phố ngắm trời mưa và người hoạ sĩ đang say mê phát hoạ một bức tranh về London.

 
kế hoạch kiếm tiền lần thứ nhất đóng lại và tiếp tục con đường tìm việc gian nan.
London 09.2019
mtlove




<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2019 09:45:56 bởi minhthanh_love >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9