Thơ Bảy Chữ
Cô Đi Bỏ Gió Đây Buồn
Ngày xuân đứng đợi chuyến đò qua
Áo mũ cô đi bỏ nắng tà
Bỏ gió đây buồn! Thương nhớ dáng
Hôm rồi rượt bướm giữa đồi hoa Cố Quận
Em Và Thơ
Bản tính ưa thơ ấy hại đời
Tôi đây rượu chén suốt canh chơi
Đường nam đấy nhớ vô vàn đất
Ngõ bắc kia thương quá xá trời
Buổi khóc trăng màu đông khói rớt
Hôm cười nhật sắc hạ tơ rơi
Ưa thơ bỏ hết...bà la hét
Đấm đá quanh năm! Nát bét đời Cố Quận
Trà Tam Tửu Tứ Tết Ngồi Thơ
Trà tam tửu tứ đón xuân sang
Bạn hữu tâm giao chén dưới đàng
Nhắc thủa xưa mình năm bảy đứa
Giờ ta gánh trẻ dại-tào khang
Tửu tứ trà tam uống bạn ơi
Đầu năm hội kiến chúc nhau lời
Xuân nay thọ phúc bình an nhé
Tết nữa về kêu réo rượu chơi
Trà tam tửu tứ tết ngồi thơ Cố Quận
Đơn Độc
Đò ta một chiếc thả dòng trôi
Sáng khói sương giăng phủ bóng đồi
Đợi gió đông trời yên bỏ bến
Trông làn bấc trở mái về thôi
Chẳng đón! Không đưa tiễn tháng ngày
Dương chìm...nguyệt nổi sóng tơ bay
Lênh đênh phận kiếp đời đơn lẽ
Rượu chén khoang nghiêng ngả dáng gầy
Trăm năm mệnh số! Ngắn thôi mà Cố Quận
Sánh Một Đôi
Dạ quyết theo chàng sánh một đôi
Duyên đây nợ đó nguyện trao rồi
Trăm năm mệnh kiếp buồn vui sẽ
Giữ lấy riêng lòng chỉ thế thôi
Chàng trên thiếp dưới đoá vàng hoa
Nụ nở đôi hôm rạng rỡ nhà
Trước ngõ môi cười khoe cánh sắc
Hương chờ gió thoảng bổng bay xa
Dạ quyết theo chàng sánh một đôi Cố Quận
Cái Cõi Trần Gian
Cái cõi trần gian níu mãi ta
Kêu buông chẳng chịu! Khổ thân già
Lưng còng mỏi gối lui thềm vướng
Mắt sụp ù tai tiến vách va
Tiết nắng khô khan mồm nóng sốt
Mùa mưa lạnh buốt họng ho gà
Van xin lão tạo à mau rước
Chớ để trần gian kéo giữ ta Cố Quận
Đường Xưa Phượng Vĩ
Dạ nhớ! Kêu thầm áo trắng ơi
Đường xưa phượng vĩ sắc pha trời
Mây lơ lửng bóng! Ngày ve tiếng
Hạ đỏ hoa lề gió...cánh rơi Cố Quận
Cảnh Biển Chiều Nay
Cảnh biển chiều mây gió nhớ nhà
Tôi đời biệt xứ! Nỗi niềm xa
Quê xưa nhạt khói bờ nam khuất
Phố cũ mù sương bến bắc nhoà
Buổi tiễn lên thuyền mi giọt rớm
Hôm đưa xuống bãi mắt giòng sa
Đăng chi cảnh biển chiều nay gió
Phủ kín trời mây xám nhớ nhà Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2020 06:07:02 bởi Cố Quận >
Lạc Giữa Đường Trăng
Đêm qua bước lạc giữa đường trăng
Thấy áo tơ tiên nữ điện hằng
Vũ khúc nghê thường e ấp dáng
Đường Quân đắm đuối mộng cung băng
Lan Viên thảo chữ khơi vần trắc
Mặc Tử hoành câu dứt tứ bằng
Bước lạc lên đồi đêm đợi gió
Về âm tấu khúc nhạc mùa trăng Cố Quận
Tình Ta Vỡ Giấc Mộng Ngày Xanh
Tình ta vỡ giấc mộng ngày xanh
Phượng vĩ hoa nay ủ rũ cành
Rụng xuống đây dòng trôi...thủa áo
Hai tà lụa trắng giữa đường quanh
Một buổi thuyền đi bỏ lại nàng
Tìm về góp nhặt chữ thơ mang
Theo ra bến cũ dìm sông nước
Lệ mắt rưng rưng! khóc lỡ làng
Tình ta vỡ giấc mộng ngày xanh
Phượng vĩ hoa xưa ủ rũ cành... Cố Quận
Nhiễu Lụa Tơ Người Cởi Bỏ Đâu!!!
Nhiễu lụa tơ người cởi bỏ đâu
Mà trơ trẽn núi với bụng bầu
Thơ văn hoạ đối vần mơ tưởng
Chữ nghĩa đưa trao mộng ước câu
Gió sớm rơi hoa vàng đấy sắc
Chiều mưa rớt hạt trắng đây mầu
Nay sao bụng nở! Đồi căng nước
Chẳng hiểu gì đâu...cớ tại đâu!!! Cố Quận
Hạ Sắc Áo Hoa
Hạ đã đường hoa áo sắc hoa
Vàng tơ nắng đổ lối hương ngà
Vai nghiêng sợi tóc bồng mây cận
Mắt ngẩng làn mi cuốn gió xa
Kẻ ước duyên đời se một mái
Người mơ nợ kiếp kết hai nhà
Đường hoa hạ sắc vàng tơ áo
Đứng mỉm cười chi hốt vía ta Cố Quận
Chờ Nhậu
Có bánh và hoa với rượu bia
Đi đâu vắng bóng vậy à hia
Tôi chờ đón nhậu mừng sinh nhật
Chẳng chữ thơ chi...biết kịp dìa!!! Cố Quận
Ngẫm
Ngẫm trước và sau một kiếp đời
Trăm năm ngắn lắm tựa làn hơi
Sinh và tử tợ mơ kia khắc
Đến với đi như mộng ấy thời
Tiết vãng đông trời xuân nụ nở
Mùa khơi hạ đất cánh thu rơi
Trăm năm một kiếp người ta đoản
Ngẫm trước và sau! Thoáng hết đời Cố Quận
Trăm Năm Đoản Lắm!
Cái kiếp trăm năm đoản lắm mà
Đi rồi! Lại đến....thoáng trùng xa
Hôm qua thoảng tiếng chừ âm vắng
Địa với thiên kia cách biệt à Cố Quận
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2020 10:09:16 bởi Cố Quận >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: