CHUYỆN ÔNG BẠN GIÀ
Nguyễn Lương Tuấn 24.10.2019 10:29:44 (permalink)
CHUYỆN ÔNG BẠN GIÀ
Như một thói quen, tôi dừng xe đạp gần bãi tắm Thanh Khê, chọn một ghế đá bên đường, dưới hàng phi lao và ngồi nghỉ chân. Buổi sáng còn sớm, nắng chưa lên, gió từ ngoài biển lùa mạnh sau lưng, lên cổ, mái tóc, thật dễ chịu.
Một người đàn ông, đầu đội mủ bảo hiểm trắng nhưng đi xe đạp, mặc quần đùi, chân dép nhựa, dừng lại, dựng xe sau trụ ciment giàn cây bông giấy. Ông mỉm cười chào tôi, tôi lịch sự chào lại và xích người về một bên, nhường chỗ ông ngồi. Ông chưa ngồi vội, làm một động tác uốn người và nói:
- Răng tôi đạp xe đạp lại đau nơi bộ hạ thế ni ?
Tôi cười:
- Không mô, thường mình đạp xe lâu thì hay bị teo chim đó mà.
- Mô có, tui nghĩ do cái yên xe ni bị cứng.
Ông đến bên chiếc xe của tôi và bóp bóp cái yên xe. Chốc sau ông đến ngồi bên tôi.
Người đàn ông tóc bạc nhiều, da ngâm ngâm đen. Mắt bị nhỏ do tuổi tác. Tôi nhìn ông hỏi xã giao:
- Dạ bác bao nhiêu tuổi mà trông khỏe mạnh rắn chắc ?
- Tui 79 rồi. Là dân Huế như cậu. Ngó rứa nhưng vẫn không khỏe lắm mô. Tui đạp xe đạp là do bác sĩ khuyên. Đau lưng nhức mõi cả người !
- Trời bác gần 80 mà còn phong độ lắm. Bác coi tui 70 đây nì mà e thua bác
Người đàn ông nhìn tôi cười nụ:
- Cậu nói rứa chứ tui trông cậu còn trẻ lắm. Nhà cậu ở mô ? Cậu đạp xe đạp đều thì phải. Cậu có xuống tắm biển không ?
- Thì cũng như bác rứa thôi nhưng cái mục tắm thì tui không vì phải chuẩn bị lỉnh kỉnh đủ thứ nên làm biếng. Bác thiệt giỏi tắm biển đều ngày 2 lần răng bác ?
- Đúng rứa cậu. Nếu không thì bệnh cậu nờ. Tui bị bệnh gout rồi chuyển qua khớp đau lắm. Ngó thì ri chứ về nhà thì nào mật nhân, nào gạo lứt. Tắm biển đi bộ lội nước biển tốt lắm. Nhờ rứa mà đã 2 năm ni tui khỏe hẳn. Kệ ! cố gắng để sống khỏe cậu à. Bệnh thì khổ lắm ! Cậu biết khôn, tui có đứa cháu ở đường Hùng Vương,. Nơi phố đó. Nhà rất khá, rứa mà bệnh ung thư, bao nhiêu tiền đều đổ ra đi chữa chạy. Qua Singapo,… chở về. Mấy tháng sau thì mất !. Trong khi nớ, tui có đứa quen già hơn nó, bị ung thư, nhưng nghèo nên chấp nhận không thèm chữa chạy, sống chung với nó. Bây giờ vẫn còn sống lây lất xem ra được 3 năm rồi !
Tôi nhìn người đàn ông bắt chợt một cái gì đó chất phác pha chút dễ mến. Tôi hỏi dò:
- Bác nì bác ở gần đây chắc bác cũng thuộc gia đình nghề cá ?
- Khôn phải cậu. Trước 75, tui là lính truyền tin, tận Mũi Cà Mâu. Sau đó tui giải ngũ về làm bên Bưu Điện. Sau 75 tui vẫn được họ cho làm tiếp diện lưu dung ở Bưu chính. Cho đến về hưu cách đây 20 năm !
- Ha! Như rứa là bác cũng thuộc lính ngụy được dung thứ cho làm lại. Dân công nghệ chứ mô phải chơi ! bác ơi tui cũng có thằng con trai là kỹ sư điện tử viễn thông làm ở công ty điện thoại đó bác !
- Rứa à ! Chắc cậu cũng cháu chắt đầy đàn rồi hí.
- Buồn lắm bác ơi ! tui hiện giờ vẫn chưa có sui thì cháu mô có. Hai đứa con đều đã lớn tuổi, một trai một gái . rứa mà vẫn còn sống độc thân. Bác coai có bể cái đầu khôn.
- Thằng con cậu bao nhiêu rồi ?
- Hai anh em cách nhau 2 năm. Thằng con đầu năm ni 35 rồi !
Người đàn ông khuôn mặt đăm chiêu như chia sẻ cùng tôi nỗi buồn. Một chốc sau ông nói từ tốn:
- Như rứa cũng khó cho cậu rồi. Bọn trẻ bây giờ thật quá khó. Không như thế hệ mình ngày trước. Đến với nhau thích nhau một điểm nào đó là yêu và tính đến chuyện lập gia đình. Bọn trẻ bây giờ hôn nhân có tính thực dụng, hơn thiệt. Cậu có công nhận như rứa không ?
- Dạ ! bác nói quá đúng, ngày xưa tình yêu, hôn nhân mang yếu tố quyết định là tinh thần. Còn bây giờ là vật chất. Quá rõ bác à. Hai thời kỳ, hai hoàn cảnh, hai con người khác nhau.
- Thôi cũng trưa quá rồi, tui về trước cậu nghe !
- Dạ ! bác về trước.
Một lần khác. Người đàn ông bộ chừng vừa tắm xong, ông mặc chiếc áo chemise chưa gài nút, đầu vẫn mủ nhựa trắng, trước giỏ xe đạp áo quần vừa thay. Tôi nhìn bác:
- Kể tuổi già như bọn mình thế này cũng được bác ha ! Như bác sáng đạp xe ra biển tắm. Chiều đạp xe ra biển tắm cũng thú vị bác hè ! người đàn ông không nói ngồi xuống cạnh tôi. Ông rút ra cái điện thoại cảm ứng. Tôi nhìn cười:
- Thich chưa ! con bác mua cho bác cái ni để bác chụp ảnh chơi đó.
- Tui tìm không ra chỗ máy ảnh:
- Đứa mô mua cho bác máy ni thì bác nói cài cho bác đủ chức năng để dùng. Con bác có nói bao nhiêu không ?
- Mua cũ lại mà. Chỉ có 500.000 đồng thôi
- Rẽ quá ! được đó bác. Thời gian rãnh rỗi rứa là bác có việc làm rồi. Này truy cập tin thời sự qua các trang mạng nè. Rồi bác nói con hay cháu tạo cho bác cái facebook để giải trí nữa. U là là vui lắm bác !
Bỗng nhiên khuôn mặt bác tắm biển trở nên xa vắng. Ông nhìn xe cộ và nói như nói với chính mình:
- Mỗi nhà có mỗi hoàn cảnh. Mỗi con người có mỗi số phận. Nhìn vẻ bề ngoài thì trên khuôn mặt họ ta không thấy được nỗi niềm của họ. Nhưng đi vào đời sống riêng tư, vào hoàn cảnh của mỗi gia đình, … thì có những trường hợp thật ngang trái, đau lòng.
Tôi nhìn kỹ người đàn ông lớn hơn mình chục tuổi và nhẹ nhàng hỏi:
- Bác có tâm sự không vui ?
- Tui buồn lắm cậu ơi !
- Buồn chuyện chi rứa bác ?
- Tui ngó vậy mà không thoải mái được cậu nà. Về nhà tui phải lo cho đứa cháu nội 5 tuổi.
- Thương cháu săn sóc cho cháu cũng là hạnh phúc chứ bác ?
- Mô có nhà tui buồn lắm cậu ơi!
- Răng ? bác kể tui nghe, coai thử có góp ý cho bác chi không ?
- Góp ý chi nữa cậu. Xong rồi. Thằng con trai đầu của tui 40 tuổi, có 3 con. Rứa mà vừa ly dị vợ. Chia con. Vợ nó nhận đứa út. Còn thằng chồng nhận 2 đứa. Rứa là tui phải lo nuôi, săn sóc một đứa. Quá khổ ! Phải chi tụi chúng nó 2 đứa thì cũng khỏe. Chồng đứa, vợ đứa !
- Chi lạ rứa bác chuyện chi mà phải ly dị ghê rứa ! Mà răng bác không trung gian hòa giải cho tụi nó ?
- Hòa chi được cậu. Tụi nó hục hặc từ một chuyện mà thằng chồng không lo được. Đó là thằng con tui đi làm bửa mô cũng về khuya, nồng nặc mùi rượu, chân cao chân thấp. Vợ chồng cải nhau. Chồng nói uống là vì công việc, quan hệ, mối làm ăn, …Vợ không đồng ý, bắt phải chấm dứt tình trạng này. Nhưng rồi mô cứ rứa. Hai vợ chồng hục hặc ồn ào hoài. Cuối cùng con vợ đưa đơn ly dị. Thằng chồng không ký, Nhưng con vợ cương quyết đòi ly dị cho kỳ được. Tòa thụ lý. Ra giữa tòa vợ nói: nếu không cho ly dị vợ sẽ tự tử chết tại tòa. Thế là ly dị. Bây giờ tui ôm một đứa cháu nuôi dùm thằng con trai. Cơ khổ 40 tuổi. Gà trống nuôi con. Còn hai v/c già chúng tôi nuôi một đứa. Cậu xem có khổ không ?
- Ha ! thời buổi bây giờ bọn trẻ ly dị nhau như cơm bữa. Nhưng mà bác nì, tui lại trở lại thắc mắc khi trước: Răng bác không hòa giải cho tụi nó mà để sinh cớ sự như ri ?
- Hòa giải ! Tui hết cách cậu nà. Mà nè cậu, mới đây thằng con tui theo dõi con vợ. Nó phát hiện là con vợ hiện đang sống chung với một phụ nữ, là giám đốc của công ty của con vợ. Cả hai đứa dẫn nhau đi nhảy đầm, ôm nhau rất thân mật. Tui nghĩ có cái chi đó bất thường …
- Hả ! như rứa thì chị vợ chắc là đồng tính rồi mà chuyện đi nhậu về trễ của con trai bác có thể là nguyên nhân mà cũng có thể là cái cớ cho nó để quyết định chia tay chồng, về sống với với cô giám đốc.
- Tui cũng sợ như rứa đó cậu nà. Mà mới đây, thằng chồng bắt gặp một cái ảnh hai đứa chúng nó chụp ảnh chung mà lại khỏa thân hoàn toàn nữa.
- U chu choa ! như rứa đúng là con dâu nhà bác đã ngoại tình với một phụ nữ là giám đốc của công ty nó làm. Đồng tính mới độc chứ !
- Biết làm răng được cậu, thời buổi bây giờ là rứa đó. Tụi trẻ nó no cơm ấm cật bày đủ trò. Yêu đồng tính ! Mà cậu biết không. Con giám đốc đó cũng ly dị chồng nhưng không con.
- Bây giờ tụi chúng nó về sống chung với nhau và có một đứa con trai là cháu nội bác ! ha ! khỏe rồi. Thế giới này không cần đàn ông nữa !
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9