HOA TUYẾT ĐỎ - MacDung
macdung 28.11.2019 22:06:10 (permalink)
 
Hoa Tuyết Đỏ
***
Mọi chuyện bắt đầu từ khi hai người đàn ông bàn với nhau về ước nguyện của  Rockies. Thằng bé cho rằng nơi mình ở vốn không có loài thông, nhưng trong đêm giáng sinh mà không có cây thông trang trí trong nhà thật đáng thất vọng… Thế là Paul và Max bàn với nhau về một chuyến đi tìm đến xứ sở loài thông cách đây mấy ngọn núi…
Hai người đàn ông quyết định xem ai sẽ nhận trách nhiệm cao quý đi tìm một cây thông, người còn lại phải giữ nhà, vì ngoài hai người ra không ai ở lại cùng Rockies. Thế là Max có lý do chính đáng khi cho rằng với trách nhiệm một người cậu, anh nên hoàn thành tâm nguyện cho cháu, trong khi Paul là bố, dĩ nhiên trông nom con là hợp lý nhất trên đời…
Paul không có lý do để cãi lại, nhưng trong lòng lại lo lắng vì thời tiết mấy ngày nay thay đổi bất chợt, có lúc tuyết rất dày trong khi trời lại lộng gió. Với một người săn bắt nổi tiếng như Paul không có gì để nói, nhưng… Max lại khác. Anh mới 24 tuổi và bắt đầu yêu một cô gái ở cách đây hai ngọn đồi. Tuổi trẻ hăng hái, sức sống căng tràn, nhưng đối với Paul, Max vẫn thiếu kinh nghiệm khi đơn độc xuyên qua những cánh rừng ngập đầy tuyết trắng…
Nhưng mặc Paul nói gì, Max vẫn cương quyết ra đi vì ước nguyện của đứa cháu bé bỏng…
Từ nhà đến chỗ những cây thông, trong điều kiện này phải mất ba ngày… Đi và về Max có độ một tuần để hoàn thành tâm nguyện cho Rockies. Anh trang bị cho mình những thứ cần thiết để đối chọi với cái lạnh của xứ tuyết. Y phục Max mặc giống người Eskimo với những lớp xù xì chồng chéo lên nhau. Max không lo lắng bất cứ điều gì, bởi vì sự tự tin ngự trong trái tim thật vĩ đại…
                                                              ***
Max tần ngần nhìn cái khe được tạo ra bởi con suối… Cái lạnh đã biến con suối thành dòng băng loằng ngoằng chạy hút vào cánh rừng giờ đây trắng xóa những bông tuyết. Băng giá ngự trị như nuốt mất cả cánh rừng với những cây xanh quen thuộc…
Vấn đề bây giờ là Max nên vượt qua mặt băng của con suối hay tìm một thân cây đổ để đến bên kia. Anh quan sát và quyết định rất nhanh khi thấy phía trên có một thân cây ngã gục vừa vặn bắc qua con suối. Thế là Max khỏi phải tìm cách đi xuống phía dưới lòng suối sâu hút với nguy cơ bị sụt chân trên mặt băng. Anh vượt qua khó khăn thật dễ dàng và tiến bước vào khu rừng ngập đầy tuyết… Max đang vui vẻ và nghĩ đến Alice – cô gái mà anh đeo đuổi. Alice có mắt đôi mắt to đẹp đầy khiêu khích với các chàng trai. Cô từng tuyên bố sẽ yêu người nào tìm ra “Hoa tuyết đỏ”… Max đã cười vì điều này. Hoa tuyết chỉ có trắng, chứ làm gì có màu đỏ… Và Alice nói thế chỉ để từ chối các chàng trai mình không hài lòng thôi… Max cũng trong số các chàng trai đó, nhưng tự tin hơn nhiều bởi ngoại hình và sự chững chạc hiếm có ở tuổi 24. Thế nhưng sự tự hào sớm biến mất khi Alice lạnh lùng nói với anh: “Khi nào thấy “Hoa tuyết đỏ” em sẽ thuộc về anh…”
Nghĩ đến việc này Max bật cười nhưng rồi suy tưởng lại hướng đến Rockies. Thằng bé đúng ra hạnh phúc trọn vẹn hơn nếu như Sara – chị của Max, chọn một con đường khác để đi… Mùa đông năm ấy Sara mua lương thực ở tỉnh, khi ra về thời tiết đột biến và xảy ra bão tuyết. Dưới cái lạnh -40o, Sara quyết định chọn mặt sông đóng băng làm con đường ngắn nhất để về nhà… Thế là cả xe trượt và đàn chó, lẫn con người đã biến mất dưới mặt băng… Rockies vì vậy phải sống với bố và cậu Max… Có thể vì chuyện đau buồn này Max thấy mình có trách nhiệm hơn với Rockies và quyết tâm đem cây thông về trước ngày giáng sinh…
Tuyết càng lúc càng dày. Nhiệt độ hạ thấp đến độ Max khoác áo trùm kín đầu vẫn thấy cái lạnh ảnh hưởng đến hoạt động. Anh tìm một bãi trống và bắt đầu đốt lửa đun nước uống. Ngọn lửa khiến Max yên lòng hơn khi thời tiết mỗi lúc một lạnh…
Buổi chiều hôm đó ước tính Max đã đi được 5 dặm và tiến rất gần nơi có những cây thông. Những cơn gió càng lúc càng mạnh, thổi tung những hoa tuyết khắp khu rừng khiến anh phải dừng bước và đi tìm chỗ nghỉ đêm. Max chọn một đụn tuyết nơi khuất gió và bắt đầu dùng rìu đào một hang động đủ cho người rúc vào. Anh dùng cỏ khô bỏ thêm vào túi ngủ, rồi đi tìm những cây khô vót nhọn, kết chúng lại thành hình phễu chìa những mũi nhọn ra ngoài. Sau đó Max chui vào hang, đẩy một mớ tuyết chặn ở cửa, rồi kéo cái phễu chẹn nơi ra vào. Bằng cách này Max sẽ có một giấc ngủ mà không phải lo lắng đến loài thú ăn thịt…
Tuyết không ngừng rơi và chẳng mấy chốc nơi Max trú đã bị phủ kín… Anh ngủ với hình ảnh cây thông giáng sinh cho đứa cháu quý mến…
***
Max đang đào bới và cố nhiên gây ra tiếng động. Bên ngoài có tiếng lục cục, rồi  vang lên bước chạy của loài vật. Khi anh trổ được cửa từ tổ ngủ mới phát hiện một đàn tuần lộc cũng đến đây trú đêm. Dấu chân chúng để lại trên tuyết giải thích điều này. Loài tuần lộc khi gặp thời tiết lạnh thường tìm một gò cao khuất gió ẩn mình, mặc cho tuyết giá phủ lên người như tấm chăn buổi tối…
Khi Max vừa chớp mắt làm quen với ánh sáng thì một vật đã dí vào lưng kèm giọng nói lạnh như tuyết trắng:
- Đứng im! Anh là người đi săn à?
Max bàng hoàng:
- Tôi… Tôi không phải là kẻ săn bắn….
- Thế sao anh ở đây?
Max đã bình tỉnh trở lại khi nhận ra giọng nói cô gái.
- Tôi không ở đây thì ở đâu? Trong tiết trời thế này chẳng lẽ ngủ bên ngoài…
Anh từ từ quay lại nhìn cô gái rồi chợt sững sờ… Cô gái hiện trên nền tuyết trắng, với bộ trang phục Eskimo trắng toát nhưng gương mặt đẹp lạ lùng. Tay cô đang cầm khẩu súng săn hướng về Max dè chừng…
- Cô là người đi săn à?
Nét mặt cô gái đã dịu xuống.
- Tôi ghét kẻ đi săn thì có!
Max bật cười.
- Vì vậy cô tưởng tôi là người đi săn?
- Đúng! Trông anh rất chuyên nghiệp. Cách tìm chỗ trú cũng khá hay.
Max nghi hoặc hỏi:
- Sao cô ác cảm với kẻ đi săn vậy?
Nụ cười vỡ ra. Cô gái trở nên vui vẻ hơn.
- Đi săn phải có mùa. Mùa này Giáng Sinh, tôi không thích mấy kẻ săn tuần lộc….
Max đã hiểu. Anh thấy được sự nhân hậu toát lên từ lời nói ấy…
- Vậy cô là người bảo vệ chúng vào mùa Giáng Sinh, đúng không?
Cô gái cười rồi gật đầu thân thiện.
- Anh đến đây để làm gì?
Max kể cho cô gái ý định của mình. Gương mặt tỏ ra xúc động khi nghe Max nói. Cô chỉ tay về phía một ngọn núi lớn.
- Anh phải vòng qua ngọn núi ấy mới có loài thông. Nhưng thời tiết thế này qua đó rất nguy hiểm. Và nhớ đừng có động vào bầy tuần lộc…
Max cười tươi.
- Tuân lệnh!
Anh chợt nhớ một việc, gọi với theo cái dáng trắng:
- Này cô! Cô nên dùng khăn đỏ quấn đầu. Những tay đi săn có thể nhầm đó!
Gương mặt tuyệt đẹp quay lại với nụ cười:
- Tôi muốn họ không nhận ra ấy!
Max quay người bước đi trong gió tuyết mà thấy ấm lòng với hình ảnh còn mang theo. Buổi trưa anh tới bên đây ngọn núi. Lúc định vòng qua thì nghe tiếng súng. Các hoa tuyết trên cây rung nhè nhẹ và rơi xuống… Max lẩm nhẩm: “Gần đây thôi”….
Anh bất động lắng nghe một lúc và chợt phát hiện bước chạy đàn tuần lộc. Max vừa tránh vào hốc núi bầy tuần lộc đã chạy qua. Nhìn con sau cùng với cái chân bê bết máu khiến anh lo lắng…
Thay vì vòng qua ngọn núi, bây giờ Max lại đi ngược theo dấu chân bầy tuần lộc…
Trên mặt tuyết trắng xóa hiện những hoa tuyết đỏ màu máu… Nét mặt Max trở nên căng thẳng. Anh đi thêm một khoảng nữa thì phát hiện ra cô gái buổi sáng. Nét mặt cô ta hốt hoảng khi thấy Max. Cô hét lớn:
- Cúi thấp xuống!
Theo phản xạ Max cuộn người lăn nhanh xuống mặt tuyết giá lạnh…
“Đoàng”
Phát súng làm rung động những hoa tuyết trên cây rơi lên mũ của Max. Anh lăn nhanh đến bên cô gái…
- Súng những kẻ đi săn à?
- Đúng! Bọn người đó tức giận tôi, khi đã lùa đàn tuần lộc tránh xa tầm súng. Có thể bây giờ cái đích của họ là tôi…
Max quan sát phía nên kia vách núi, miệng khẽ nói:
- Tôi là Max.
- Agnes là tên tôi. Anh nghĩ bọn họ có buông tôi không?
- Khó biết lắm. Có thể họ căm hận cô, người làm mất con mồi – Nói đến đây Max cười khẽ.
- Anh không sợ sao?
- Tôi có bạn đồng hành sao lại sợ. Cho tôi coi vết thương nào…
Max vạch khẽ chiếc áo khoác Eskimo và thấy viên đạn đã sượt qua cánh tay Agnes.
- Vết thương không nghiêm trọng, nhưng cần phải băng bó lại.
Anh mở hộp y tế cá nhân, lấy thuốc khử trùng rồi băng vết thương lại.
Ánh mắt Agnes nhìn Max với vẻ thích thú.
- Anh cũng lành nghề đó.
Max chỉ cười nhưng còn bận quan sát phía bên kia… Cách khoảng 300 mét là một thân cây lớn, nhánh và lá oằn nặng những khối tuyết trắng xóa. Chỗ ấy là nơi ẩn mình tốt và có thể bao quát phía bên đây. Anh quay lại hỏi Agnes:
- Cô đi được không?
Agnes mím môi gật đầu…
Max nâng súng lên ngắm…
- Anh định bắn họ à?
Max lắc đầu rồi tập trung hơi thở…
Phát súng nổ làm rung động các cành cây. Phía bên kia như có bão tuyết trút xuống gốc cây cổ thụ. Hai bóng người vụt ra khỏi nơi ẩn náo, bỏ chạy…
Max la lên:
- Đi…
Anh kéo Agnes chạy theo dấu chân đàn tuần lộc…
Chạy một đoạn khá xa Agnes dừng lại. Cô chỉ tay vào khe núi nhỏ.
- Anh theo khe núi ấy đó, vòng qua phía trái khoảng 2 dặm sẽ thấy loài thông ấy!
Max hơi do dự.
- Thế còn cô?
- Tôi phải theo chân đàn tuần lộc, giữ cho chúng thoát khỏi các tay thợ săn. Có thể chúng ta lại gặp nhau phía bên thung lũng thông mà anh đang tìm…
Cuộc chia tay tỏ ra ngần ngừ. Max không yên tâm mấy cho cô gái trong thời tiết khắc nghiệt với mấy tay súng không bỏ cuộc.
Cuối cùng mục đích mỗi người cần phải giữ. Cả hai chia tay trong gió tuyết phủ khắp không gian…
Tuyết ngập tới gối, Max cố bươn tới như vội vã. Vết chân anh tạo ra hai vạch sáng ngoằn ngoèo xuyên qua các rặng cây. Sự vội vàng trong ý nghĩ với cây thông Noel giờ đã nhân đôi. Anh nhìn tuyết mãi suy nghĩ về bộ áo Eskimo trắng toát trùng lặp cùng màu thời tiết…
Xế chiều, Max đã thấy những cây thông. Anh chọn lấy một cây nhỏ nhắn, xinh xinh, nơi tuyết phủ mỏng nhất bên triền núi rồi dùng dụng cụ bứng gốc cho vào túi ni lông. Cây thông nằm yên trong ba lô khi Max khoác lên vai trông như ngọn đồi di động…
Max đã vòng quá xa ngọn núi. Con đường gần nhất về nhà phải đi hết cánh cung còn lại. Nhìn đồng hồ anh quyết định tiến thêm một dặm nữa mới tìm chỗ nghỉ…
Chọn nơi thích hợp, Max nhóm lửa đun nước rồi nướng thực phẩm đông mang theo. Anh ngồi lặng im trong hoa tuyết bay phất phới dưới cái lạnh căm căm. Giờ phải chuẩn bị chỗ ngủ trước khi trời tối. Đúng lúc Max định đứng lên thì nhìn thấy đàn tuần lộc. Con đầu đàn vừa rung sừng vừa bước. Phía sau là đàn của nó với con chân bị thương đang khập khiễng tụt lại cuối hàng… Cả bầy tuần lộc cách anh chỉ 30m, đi im ru qua các cành cây vương ngập những tuyết…
Max đang chờ đợi…
Agnes xuất hiện ngay sau khi đàn tuần lộc đi qua. Thiên thần bảo vệ chúng chân ngập trong tuyết với bộ Eskimo quen thuộc. Max định đưa tay vẫy nhưng phát hiện hai bóng người thấp thoáng phía sau các đụn tuyết. Không kịp rồi! Max lao đến chộp lấy khẩu súng săn, bắn báo hiệu. Tiếng nổ vang lên trong khung cảnh vắng ngắt. Hoa tuyết bay. Agnes lăn người vào một gốc cây, mắt hướng về phía anh. Max ra hiệu, chỉ về phía sau. Agnes đã hiểu chuyện gì…
Tiếng súng lại vang lên. Tuyết rơi lên chỗ Max nằm. Vị trí quá lộ khiến anh lọt trong tầm ngắm. Agnes hướng ánh mắt đầy lo lắng về phía Max. Cô bận nhìn sang phía anh, lại không hay một bóng người đang lẳng lặng tiến đến từ phía sau…
Không còn cách nào khác, Max lao đến vị trí có thể nổ súng. Phát súng khiến bóng người bỏ chạy, nhưng đồng thời vai phải anh đau nhói, rồi máu thấm ra bộ áo Eskimo. Anh nghe tiếng hét Agnes. Súng lại nổ… Trước mắt anh là hoa tuyết đỏ… Đỏ như ngày gặp Agnes với vết thương trên tay… Anh nhắm mắt với nụ cười nở ra…
                                                     ***
Vật đầu tiên đập vào mắt là cây thông Noel nằm trên bàn với lấp lánh vật trang trí. Xung quanh nhiều ánh mắt lo lắng hướng về Max. Trong những gương mặt ẩn hiện đôi mắt Alice…
- Sao tôi lại ở đây?
Tiếng Paul vang lên đầy vui mừng.
- Anh em nhà Agnes đã đưa cậu về. Anh Agnes là bạn săn lâu năm của anh. Cũng may viên đạn không vào chỗ hiểm…
Một cái bóng nhỏ lao lại ôm lấy Max. Là Rockies! Nó đang khóc… cùng món quà giá trị…
Max mỉm cười khi nhớ lại câu nói: “Yêu người nào tìm ra Hoa Tuyết Đỏ!”
Hồi tưởng Max trôi tuột vào khu rừng thông với vị thiện thần đánh đổi mạng sống vì bầy tuần lộc. Anh đã thấy Hoa Tuyết Đỏ, nhưng quên mất ngôn ngữ trả lời. Trong lòng Max đang nôn nao chờ đợi mùa săn cho phép… để trở lại đồi thông ngắm nhìn cô thiên thần của bầy tuần lộc đã trút bỏ chiếc áo Eskimo, hiện thân trước ánh sáng…

Ngoài cửa sổ, ánh sáng một vì sao vừa đổi ngôi… Mùa vọng đang về…
 
                                                         VL – 28.11.2019
 
                                                                 MacDung
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2019 19:22:33 bởi macdung >
Attached Image(s)
#1
    Ct.Ly 08.12.2019 16:43:12 (permalink)
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9