LỜI DẶN
Mẹ tôi dặn, khi biển đời biến động
Hãy tạm quên đi nước những dòng sông
Và, bám chặt phao niềm tin cứu nạn
Hết bão giông trời nước sẽ lại trong!
Bố tôi dặn, giữa lửa hai làn đạn
Muốn sống còn phải lăn xuống hõm sâu
Và ghi nhớ, biết mình không thể thắng
Khi chưa tìm được cách thoát chiến tranh!
Mẹ tôi dặn, giữa tiền và tính mạng
Dứt khoát không chọn lựa lấy bạc vàng
Mất nhà cửa, đất đai đừng buồn nản
Người ta còn, sẽ có cả thế gian!
Bố tôi dặn, khi các con gặp nạn
Điều trước tiên, phải cứu được chính mình
Không làm nổi, việc ấy ra vô nghĩa
Dẫu lòng thành cao cả cứu chúng sinh!
Tôi tự dặn tôi, làm người lương thiện
Giữa đục trong, cuộc đời giữ ngát hương
Lời bố mẹ như con đường rõ hướng
Tự tại đi, qua mọi nẻo vô thường...