CHÚ CHUỘT LA HÁN - MacDung
macdung 18.01.2020 22:00:32 (permalink)
 
 
 
                                             CHÚ CHUỘT LA HÁN
                                                        ____________
 
Ông Tư ngồi buồn như đang mất đi một người bạn. Từ ngày bỏ rượu niềm vui của ông chỉ quanh quẩn bên chú chuột nhỏ, bởi duyên số đẩy đưa hai người trở thành đôi bạn bắt đầu bằng sự kiện quặn đau, buốt cả lòng. Chú chuột thật lạ với cái bứu trên trán như gương mặt vị La hán Khai tâm. Nhìn nó ông nhớ đến sai lầm đau đớn, chỉ có những giọt rượu mới cố quên đi! Nhưng khi nhìn thấy rượu lại hiện ra cảnh thương tâm… Chính hơi men làm ông mất đứa con trong cơn say cuồng trí…
Hôm ông quyết định bỏ rượu và trường chay với rau củ cùng bữa ăn. Cái rổ nan tre đã cũ với mớ rau vườn vừa hái được cho bữa chiều đủ yên lòng khiến ông quày bước. Khi đi ngang qua bờ tre bỗng có chú chuột cứ chạy luẩn quẩn theo bước chân như vui mừng người thân trở về. Lúc đầu ông Tư bực bội, nhưng khi nhìn thấy cái trán nổi bứu gợi sự liên tưởng đến thằng con trai khiến nỗi khó chịu biến mất. Chú chuột vừa thấy ông Tư ngồi xuống, liền nhảy thỏm vào cái rổ trên tay như gặp lại người thân vậy!
Từ hôm biết nhau, chú chuột cứ bám theo ông Tư hết vườn đến ruộng. Lúc nào nó cũng tranh trước ông với những bước nhảy liếng thoắng như ngọn cờ đầu đoàn… Nhìn cái bứu nơi trán con chuột ông vừa vui, vừa chết lịm cả người trong cơn hồi tưởng kinh hoàng…
                                                                          ***
Làng Tre chiều nào cũng quen dáng thất tha thất thểu của gã đàn ông ngoài bốn mươi nhưng tuổi rượu đã gần non nửa. Từ ngày cô vợ bỏ lại cho Tư Say hai đứa con để chạy theo gã đàn ông khác, anh Tư không mấy chốc có cái tên lạ tai nhưng ai nghe đã muốn tránh! “Tư Say” từ đó là tên gọi sau lưng của anh thanh niên một thời giỏi giang làng trên xóm dưới đều biết. Cô vợ trẻ hơn gần mươi tuổi có lẽ không cam phận sống với người thanh niên suốt ngày bán mặt cho đất, phơi lưng khoe trời nên quên phứt hai đứa con chạy theo duyên mới… Tiếng sét giữa trời không hiện tượng báo trước khiến anh thanh niên rơi tận cùng đau khổ, chẳng mua nổi lấy lời khuyên… Thế là rượu trở thành người bạn tâm giao mỗi chiều về! Anh ngồi uống nhưng ánh mắt cứ thả trôi theo con đường ra chợ mỗi sớm mai có bóng dáng người đàn bà mua bán, quai gánh trở về với hai đứa con và một người chồng hiền như cục đất. Càng uống càng đau. Nguôi ngoai trong cơn say thì có thể… Nhưng tỉnh lại nỗi buồn thêm mênh mông, chất chồng. Thế là “Tư Say” trở nên đúng nghĩa, với cách ghi nợ nơi các lò rượu đã nhẵn mặt…
Đứa gái lớn mới 18 tuổi đã bỏ học đi lên tỉnh kiếm việc làm. Bên cạnh Tư Say là thằng con trai nhỏ mới 12 tuổi phải theo ba ra đồng và nổi tiếng không thua gì khi các mối bán rượu quen cả tướng nó từ khoảng cách nửa gian đồng (Cách gọi dân đồng nội – Gian nhà. Gian đồng. Như điều thân thiết, gắn bó).
Thằng Tâm sau buổi đến trường thường ra đồng làm những việc người lớn. Nó ngoan hiền và rất thương ba từ ngày mẹ bỏ theo người đàn ông khác. Tuổi thơ vui vẻ chẳng mấy chốc bị cướp mất chỉ còn hằn lại những nếp nhăn trên trán thằng bé mới 12 tuổi vốn thích rong chơi bên ngoài nhiều hơn trong nhà…
Một ngày đi mua rượu cho ba, nó dừng chân bên cái đìa (Ao giữa ruộng) xem mọi người bắt hôi cá (Bắt cá sau chủ ao hoặc được cho phép) mà quên khuấy người cha đang trong cơn khát rượu. Ba nó đã uống nhiều nhưng xem ra chưa giải tỏa hết tâm sự. Rượu như thuốc độc tàn phá cơ thể, đôi khi nhìn lại nó không còn nhận ra ba của mình một thời cõng con trên vai với nụ cười chất phác trên môi… Nó cũng rất buồn như ba nó từ khi nhà thiếu bóng dáng mẹ…
Trời chạng vạng thằng Tâm chợt nhớ đến việc mang rượu về nhà. Nó thật sự hốt hoảng khi nghĩ đến cơn thịnh nộ từ người say nhiều lần đã chứng kiến… Thế là chạy… Nó chạy rất nhanh qua các bờ tre óng ánh vàng đung đưa trong gió. Những tiếng kẽo kẹt khi thân tre cọ vào nhau kiến ngôi làng giàu âm thanh buồn thảm và từ đó người bản xứ quen miệng với cách gọi: Làng Tre!...
Tư Say đang nổi cơn điên vì thèm khát rượu. Hắn tức tối khi thằng con chết giẫm đâu đó bên cuộc chơi giữa bọn trẻ đồng tuổi, bỏ quên việc mang rượu về nhà. Thế là vớ lấy cây củi bưởi nằm cạnh bên ném vào thằng Tâm khi nó như cơn lốc chạy về… Khúc củi oan nghiệt trúng ngay trán thằng con nhỏ nổi cục tức thì. Miệng nó vụt sùi bọt mép, hai mắt trợn trừng té xuống trong cơn co giật…
Hàng xóm xúm lại đưa thằng bé vào trạm y tế nhưng tin dữ nhanh chóng truyền đến làng Tre: Thằng Tâm đã chết…
Tư Say bỏ rơi cơn rượu khi nghe tin dữ, té vật ra với sự ân hận quá muộn màng… Hắn vừa làm gì!? Ông trời ơi!!!.... Nỗi đau nào chồng chất…?
Uống vẫn uống! Nhưng rượu lúc này không chỉ gợi buồn, lại hiện lên cảnh oan nghiệt của đứa con 12 tuổi ngã xuống tức tưởi… Hắn quyết định bỏ rượu từ đó…
                                                                          ***
Hồi tưởng ông Tư đứt quãng khi có tiếng sột soạt vang lên bên mảng rau mọc ven bờ. Âm thanh này làm ông nhớ đến… chú chuột! Từ lúc nó về với ông những cơn tái rượu thưa dần… Rượu vẫn đem đến cảm giác nhẹ nhàng mỗi khi đầu ông trĩu nặng. Nhưng một khi uống lại, con chuột chạy biến đâu mất, mặc cho ông mải tìm với cái miệng luôn réo gọi. Nhớ nó ông đi tìm vào mỗi chiều khi tan đồng. Rồi bận tìm nên ông quên cả rượu… Những lúc ông quên, không uống, con chuột lại xuất hiện một cách thần kỳ bên cạnh như chui lên từ kẽ đất vậy!...
Nhiều lần ông Tư đã thử! Cứ chiều nào ông đi mua rượu, ngay cả chưa kịp uống, con chuột như giận dỗi biến đâu mất. Rồi ông không uống nó lại hiện về chơi với ông như hai người bạn trong ngôi nhà quạnh vắng chỉ độc bóng gã đàn ông…
Ba năm trường chay xa rời lưu linh. Ba năm trong ngôi nhà chỉ có người và loài vật làm bạn. Chú chuột không lớn hơn mà vẫn như ngày nào quẩn quanh bên người đàn ông bị đàn bà ruồng bỏ… Nó trung thành với ông trong khi mọi người xa lánh từ ngày ông mất trí giết chết đứa con…!
Rồi thức ăn mặn không còn lôi cuốn ông Tư nữa! Thói quen rau củ khiến khứu giác, vị giác tinh tế hơn khi phát hiện vị tanh từ thực phẩm gia cầm, động vật… Mùi trứng tanh lợm, luôn làm ông nôn mửa mỗi khi ngang qua nhà ai đó… Vị cay của rượu, ngày nào vốn đánh đồng bạn thân nay đã lãng quên không cách chi nếm lại được… Tư Say đã lột xác hoàn toàn…
Ánh mắt u buồn hướng vào rổ rau, ông Tư nhớ con trai, nhớ chú chuột có cái u trên trán như hóa thân từ sự bất hạnh, nhói lòng…
Từ ngày ông Tư bỏ hẳn rượu, chú chuột không bao giờ xuất hiện trở lại…
Ráng chiều tan dần trong hoàng hôn! Người đàn ông lặng như pho tượng nhìn vầng trăng bạc hiện ra bên chân trời tựa như cục gù… trên trán hai nhân vật mãi mãi ông không tìm lại được…
Có thể ông đã đánh mất rất nhiều thứ! Nhưng cái vừa tìm lại được là sự tĩnh lặng trong tâm với mỗi chiều ngắm hoàng hôn buông, lẫn tiếng kẽo kẹt âm vang…
                                                                      (Hết)
 
       (Tiền thân tác phẩm dựa vào câu chuyện của Họa sĩ – Nhà thơ Hữu Tài Trần.)
 
                                                                                        VL – 18.1.2020
 
                                                                                            MacDung
 
 
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2020 21:41:11 bởi macdung >
#1
    Ct.Ly 27.01.2020 17:01:41 (permalink)
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9