Nhân văn
-
Số bài
:
996
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 08.12.2007
|
Re:TUYỂN THƠ CHỌN LỌC Phạm Ngọc Thái
-
05.02.2020 12:28:51
EM LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA LÍNH Tặng ca sĩ Thanh Trúc " Nếu em không là người yêu của lính " (*) Tiếng hát em đưa, thưở còn chinh chiến Nửa đêm nay, anh thức dậy để nghe Giọng hát ngọt ngào, giọng hát ru xa. " Nếu em không là người yêu của lính Ai đem cánh hoa rừng về tặng em Ai trong gió sương cho em đợi chờ Và đến lúc anh về... Ai kể chuyện đời lính, em nghe! ". (*) Anh đi qua cả cuộc chiến tranh xưa Vẳng tiếng hát em, giữa rừng già năm ấy Nay nhớ lại... Lòng thương biết mấy Ôi ! Tình yêu của người lính muôn năm Bài thơ này anh viết tặng em Cô ca sĩ một thời của lính... Nghe em hát, dạ cồn cào cảm mến Anh gửi tình mình cho Đất mẹ - Quê hương ! Ta không mong gì bom đạn, chiến tranh Đã dìm dân tộc vào trong bể máu Nhưng tiếng hát em, thì ngàn lần yêu dấu Đời đời... mãi mãi... không quên... Là người tình của lính, phải không em ! Cao quí hơn vạn lần các cung phi, quận chúa Anh sẽ mang tình em, suốt chặng đường thiên lý Mai rồi sống giữa vô biên... Ôi, Tây Hồ sóng nước mênh mông Có nghe tiếng hát em tôi, giữa đất trời Tổ quốc ! Tới một ngày... cả hai ta đều khuất Bài thơ anh còn sống mãi, ngợi ca em Cô ca sĩ muôn đời của lính... rất yêu thương... 2.6.2019 (*) Lời của bài hát " Nếu em không là người yêu của lính ". Video bài hát "Nếu em không là người yêu của lính": Do chính nàng ca sĩ Thanh Trúc hát thuở còn chinh chiến: https://www.facebook.com/100031929600932/videos/129077684833218/ ( phải mở facebook mới nghe được bài Thanh Trúc hát ) BÊN NGỰC TRÁI CỦA EM Em nói: Vẫn đặt anh ở bên ngực trái Nơi của trái tim. Sâu lắm, không em ? Cứ hay dỗi hờn làm anh phải đảo điên Ừ, thì... có yêu, anh mới chiều thế chứ ! Vẳng tiếng hát xưa dưới rừng già xa nhớ Thuở chiến chinh từng theo bước chân anh Nay hòa bình gặp gỡ em thương Thấm mối tơ duyên, lòng tràn lưu luyến Ai chẳng có một thời bao thương mến Nhưng về già càng yêu lắm, sâu hơn Em đừng buồn khi anh đã đến bên Sẽ cùng em tình đời và khát vọng Anh yêu ! Bởi em chính là cuộc sống Ngọn lửa lòng ấp ủ nỗi cô đơn Cho anh đi tới chân trời. Năm tháng được ấm êm Ngoài sự nghiệp cuộc đời... Em là tất cả ! Một mai nữa... có về nơi nấm mộ Hãy khắc bia anh lên hình trái tim em ! Anh dưới suối vàng, em ở bên trên Vẫn còn nhau, cả khi cùng nhắm mắt Mang cho nhau niềm tin yêu, hạnh phúc Dù một thời trai chẳng được bên em Ta sẽ dành hết lòng thương, trong chiều rực hoàng hôn Với tình yêu sắt son, trái em thơm hương mãi Em nói: Vẫn đặt anh ở bên ngực trái !? Nơi của trái tim, sâu thẳm phải không em ! Cứ hay dỗi hờn làm anh phải đảo điên Ừ, thì yêu ! Anh mới chiều thế chứ... KHOẢNG TRỜI DÀNH CHO EM Tặng Trương Thị Bảo Yến Cái khoảng trời anh không thể quên Dẫu ở xa, tháng ngày thương nhớ Những đêm đêm lang thang trên phố Đắm nhìn về phương gió... có em ! Trời Sài Gòn chắc nóng vẫn triền miên Anh nghe sóng Bạch Đằng (*) thao thức vỗ Nơi em sống là nơi anh mong đó Đêm nay đèn Hà Nội hắt hiu buồn Cái khoảng trời gió thổi xót lòng anh Mắt em lệ để tim ai lỡ rớt Dẫu ta ở hai đầu đất nước Nhưng tình sẽ mãi gần nhau Bài thơ sầu viết giữa canh thâu Cứ dỗi hoài, trách rằng anh không nhớ Làm gì có cô nào đâu cơ chứ ? Công việc nhiều nên bận lắm, đấy thôi ! Cô bé của tôi ơi ! Anh rất muốn em vui Đường thiên lý có ngày ta hẹn gặp Mưa nắng phủ đầu anh, nhòa sương tóc Chẳng người đàn bà nào đẹp hơn em Cái khoảng trời anh cất ở trong tim ! Hà Nội 10.6.2019 (*) Bến Bạch Đằng ở Sài Gòn EM GHEN Anh biết, em yêu anh nhiều lắm Anh cũng rất, rất... rất yêu, có phải không đâu ? Nhưng em quá ghen, làm anh phải đau đầu Yêu cũng thích mà yêu cũng... khổ... Anh từng bảo: Ta sẽ yêu nhau đến khi xuống mộ Nhưng... chỉ nhắn tin không thấy anh Em đã nổi đóa lên. Vùng vằng kêu: Anh đang chát với ai ? Lại dỗi dằn: Ừ, thì em ghen. Bởi quá yêu thôi ! Chẳng lẽ anh thích người buông xuôi, hờ hững ? Vậy, cám ơn em ! Được yêu thật sướng Nếu cứ trách em cũng chưa hẳn đúng !? Đúng là: Em yêu anh hơn tất cả các cô xưa Rồi mai ngày chồng vợ nối duyên tơ Em sẽ dành cho mình thật nhiều, thật nhiều: Em bảo thế ! Tuổi hoàng hôn anh, xem ra vui đáo để ? Được em yêu, em giận, em hờn Có khi còn dỗi dài... bỏ mặc anh, lặng im luôn... Anh nhớ gọi ! Cũng không thèm lên tiếng Viết mấy dòng thơ tặng em yêu mến Ghen vừa thôi em, kẻo làm tội người yêu Anh rất thương cưng, trong buổi tình chiều Đến sưởi ấm lòng anh, những đêm côi lạnh ! Ta hòa hợp dành cho nhau, năm tháng cuối cùng cuộc sống Nguyện mang tình em vào mãi thiên thu Em là bạn đời, là ánh sáng, là thơ Đường chân lý anh tôn vinh, bằng cả trái tim cùng khối óc 11.6.2019 NGƯỜI ĐÀN BÀ CUỐI CÙNG CỦA TÔI Thời xuân xanh em, bông hoa thơm trên núi Mang tiếng hát bay, vang vọng khắp non sông Theo các chiến binh vào cuộc chiến tranh Sắc đẹp như Kiều, hồn thanh tựa suối Trải qua bao tháng năm gió bụi Vẫn thơm thảo cuộc đời, người thiếu phụ Việt Nam Anh muốn mang em tới cõi vĩnh hằng Cùng dòng thi ca bất hủ ! Ta đứng giữa non cao, bể cả Ngợi ca "Tình yêu và cuộc sống", thế nhân ơi ! Lên án chiến tranh giết hại con người Tha thiết hòa bình, tự do dân chủ Anh gặp em một chiều nắng đỏ Với áng thơ tình gieo giữa nhân gian Em bảo rằng đã khóc… đọc thơ anh… Rồi em yêu, chỉ đơn thuần có thế ! Anh cũng đến với em bằng trái tim bình dị Làm người đàn bà cuối của đời anh ! Nguyện mang em theo khát vọng thi nhân Và sẽ yêu đến khi nhắm mắt Đất Sài Gòn… mùa này gió mát Hỡi cô ca sĩ năm xưa Biết mấy gian truân mà sống như mơ Bước hải hồ anh đi, em là bạn gái ! Chúng mình không còn tuổi để sinh con, đẻ cái Nhưng ngàn năm… hồn quấn quít bên nhau Đấy là anh ước vọng tình yêu ! Em có nghe ! Trời đất đang mây bay, gió thổi... TRỜI VÀ BIỂN " Biển vẫn xanh như lòng em yêu anh "... Em bảo thế ! Anh nghe trào sóng vỗ Con tàu anh băng qua trăm bão tố Vẳng nghe em gọi khắp trùng xa Hỡi người em của lòng ta ! Đường vạn dặm đời anh, phong ba cùng sóng dữ Biển tình em thăm thẳm tới vô cùng Theo anh đi một dạ thủy chung Trong đêm vắng, em là vầng ánh sáng Ta bay giữa " tình yêu và khát vọng " Hồn thơ anh tha thiết viết ru em Ơi, người thiếu phụ quê hương ! Em nguyện theo. Anh sẽ mang em vào vĩnh cửu... Em muốn làm người vợ hiền hiện hữu Lòng biển xanh yêu dấu một mình anh Thì cuối chân trời sẽ có bóng hình em Mãi mãi bên chồng với non sông, nhân thế ! Cưng hãy nhìn lên: Hôm nay ngày đẹp quá ! Cánh chim bay trong nắng hạ hồng tươi Anh đón em từ nơi ấy xa xôi Về giữa trái tim thương. Hương gió mát… Rồi ta sống gần nhau cho trọn kiếp Em không còn phải khóc, phải ghen Năm tháng dài anh sẽ chiều em Chúng mình sẽ sinh con, đẻ cái Trời Tây Hồ anh... đang gọi Biển Sài Gòn em đấy... Hồ Tây, 19.6.2019 NHỚ THANH TRÚC Đêm lại nằm nghe tiếng hát em Từ ngày xa ấy vọng về bên... Khi anh chinh chiến chìm máu lửa Thân xác mòn phơi chốn trận tiền Em vẫn chỉ là cô bé ngoan Và rồi năm tháng lớn dần lên Theo chân người lính, em ra trận Tấm thân nhi nữ rất dịu hiền Cô bé ấy thành nàng ca sĩ Mang tiếng hát ru hồn chiến binh Em đẹp như trang Kiều viễn xứ Đến cả chim muông cũng say mềm Tiếng em cất lên trong bom đạn Êm lòng lính trận nhớ quê hương Chiến tranh kết thúc anh về phố Làm chàng thi sĩ bước lang thang Gặp cô ca sĩ ngày xưa ấy Thanh Trúc dịu dàng chính là em ! Thương yêu bổi hổi bao kỷ niệm Em nguyện đi theo bạn gái hiền Ôi, người ái nữ của nước non Tình ta quyện với nghĩa quê hương Phiêu du trời đất lòng anh vẫn Dành khoảng đời riêng với em thương Hồn ta bát ngát vạn trùng mây Dưới vòm Hà Nội sóng Hồ Tây Nôn nao lại nhớ nàng Thanh Trúc Viết mấy vần thơ cho gió bay... NGƯỜI THÔN NỮ MIỀN SÔNG NƯỚC Nén hương lòng, anh tưởng niệm mối tình em Bóng trúc vắng, làng quê xanh viễn vọng Giọt lệ đắng em hòa cùng anh uống Chốn xa vời người lữ khách đứng dừng chân Xin để lại cho đời vài khúc ca ngân Nghìn năm sau… Thế nhân ơi, hãy nhớ ! Tấm hình ta cùng nàng một thuở Và cuộc tình nước mắt lẫn yêu thương Anh không thể mang em theo trọn kiếp thi nhân Giúp em vượt qua đời bể dâu khốn khổ Mai có đến gặp lại anh bên nấm mồ, nơi chân trời, xứ sở Xõa tóc mà than khóc cõi dương gian... Anh vẫn chờ em ở dưới suối vàng Ta hãy quên đi thế giới đầy bạo loạn Để cùng em kết trăm năm tình bạn Của tình yêu tự trái tim anh ! Anh vẫn thương em, dù duyên phận bẽ bàng Chẳng phải vì em, chẳng phải anh không muốn Nhưng em ạ ! KIỀU đã nói rồi, đó là bể sống... Tình giữa trần ai, nước mắt trộn cơm chan Dẫu phải biệt xa... Anh có hạnh phúc đâu em ? Vẫn biết đời em cũng hòa dòng lệ đắng Ừ, thì trang nam anh khinh thường kiếp nạn Chỉ thương em là phận nữ nhi Hãy vững bước lên em vào thế giới của ca thi Sẽ giúp em quên mọi điều sầu muộn Anh chỉ tiếc, không thể dìu em tới bến... Mong đất trời có thượng đế đỡ em đi !? * Thơ viết đã dài mà chẳng thỏa nỗi tình si Ta lại cất tiếng gọi tên em: - Người thôn nữ miền sông nước... Mai dân tộc có đặt ta nằm ở nơi nào, dưới gầm trời tổ quốc Hãy đưa mộ nàng về, chôn cạnh nấm mồ ta Để con cháu đời đời cất cao bản tình ca " Không có chiến tranh, chỉ có tình yêu bất diệt ! " Anh sẽ nâng hình em bay trên đất trời nước Việt Vượt qua mọi chủ nghĩa tới muôn năm Hãy đi cùng anh, mình không chết đâu em ! Kinh thánh đã dậy rồi: nay chỉ là "cõi tạm" Khi biết vượt qua đủ buồn đau, khổ nạn Mới vào được ngôi đền: Tòa Thánh của tình yêu ! Ôi ! Người thôn nữ anh thương Cuộc tình mình dù đắng đót bao nhiêu Nhưng hãy nghe lời anh: Ta được nhiều hơn mất... Đã giúp em nhìn ra nghĩa sống, trong bể đời khốn kiếp Vượt lên bão táp, phong ba Em hãy hòa nước mắt vào, viết những bản tình ca Nó vĩ đại hơn các luận ngôn đảng phái Ta sẽ là ánh sao băng trên thiên hà sông núi Anh đợi đón em về, trong thế giới bên kia… MỐI TÌNH KHÔNG BẾN ĐỖ Mỗi sáng sáng anh ra hồ dạo bước Thấy bóng hình em hắt xa xa Anh mới hỏi: phải chăng nàng đã thức ? Đêm mộng mơ còn in trên nét mặt nàng kia ! Cành liễu gió vi vu lời tình tự Thơ anh ru... tiếng khẽ động bên bờ Tình yêu đến, tháng năm không có tuổi Anh xao lòng thổn thức giữa hư vô Tình cũng thể bóng mây qua vô định Như phù sa bồi đắp cõi hư không Em bé bỏng, đời người rồi vụt biến Hạnh phúc sẽ ào đi trong bể sóng mênh mông Mùa xuân gọi, em ơi ! Tình ta như lá trúc Bay trên không xáo xác giữa màu xanh Anh thầm thì vọng gọi tên em Bên sóng hồ reo, bâng khuâng nỗi nhớ Chân anh bước dưới vuông trời thành phố Tán lá bay che rợp bóng cuộc đời Mối tình nhỏ líu lo đùa một tí Biết đùa rồi mà vẫn máu tim rơi ! Ôi mối tình không bến đỗ, em ơi ! Mai anh chết ? nếu khi đời nhắc đến Em hãy nói với đời, anh đã từng cảm mến Mang bóng hình em trong tim, để đi xa... TIẾNG RÚC CHIM ĐÊM Những tối trăng ngời, dưới ánh sao khuya Anh vẫn đắm mình về phương ấy Những câu thơ như ngôi sao bùng cháy Và cuộc chia ly đã hoá cánh buồm... Con chim đêm rúc mãi ngoài cây Nó nói gì không biết ? Chắc con mái ham nơi vui thú khác Đã không về. Con trống gọi suốt đêm... Chim gọi đàn - Anh gọi tên em Năm tháng, nắng mưa, non ngàn, bão tố Có lẽ nào em không về nữa ? Để hồn anh hoang mạc, bơ vơ Đã xa rồi. Mùa dĩ vãng trăng mơ… Đời vui vẻ cuốn theo dòng gió bụi Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại Thành quách loài người, em thiêu trụi thành tro ! Ngàn năm xưa cho tới bây giờ Ta muốn hỏi đến muôn đời sau nữa: Mọi giá trị vĩnh hằng, nếu có Sẽ là gì ? Khi thiếu vắng em ta ! Con chim đêm run rẩy bóng xanh già Anh bổi hổi một thời qua vọng lại Và tất cả đã trở thành trống trải Sao em lại phụ bạc tình, con mái thương yêu ? VẮNG BÓNG Đã vắng bóng một thời. Biệt tích... Lại bùng lên thao thức trong đêm Những giây phút ái ân, anh không thể quên Ở phương trời xa... em còn lưu luyến ? Đời anh dẫu bao la như sóng biển Vẫn in hình người gái thôn hương Mối tình qua, sâu đậm trong tim Khoảng cách hai ta ngày càng xa lắc... Em đơn chiếc, mỗi đêm về hiu hắt Có vấn vương nhớ lúc đã cùng anh ? Kỉ niệm êm đềm, hạnh phúc chứa chan Anh âu yếm, dỗ dành em khuya sớm Giờ cát bụi đang phủ đầy cuộc sống Em quấn lên mình một dải khăn tang Cuộc tình theo năm tháng lụi tàn Bao đổ nát… cũng chỉ là vô nghĩa. Lòng nuối xót, thương người thôn nữ Vực thẳm cuộc đời, liệu vượt được không ? Yêu một thời, anh giang cánh tay êm Ôm Cưng vào lòng, ủ cho em cuộc sống Đêm đầu hạ, nhìn lên bầu trời vắng Thả hồn cho gió cuốn đến em xưa... LỜI HÓT CON CHIM KHÁCH Em trở về với ốc đảo xanh trinh bạch (Thơ Đinh Thị Hồng Minh) Em một mình mang ốc-đảo bỏ đi Anh trở lại phố thành nghe gió hú Nghe cả lá và hồn đời khẽ vỗ Con-tim-buồn hoá trăm mảnh vỡ tan Con tim buồn không còn thuộc về anh Những mảnh vụn lẫn vào trong cát bụi Có một mảnh hoá thành "con chim khách" Bay đi tìm bóng lạc giữa vu vơ... Chầm chậm đừng đi, người con gái của ban sơ Anh thả xuống ốc-đảo xanh em, một mối tình nguyên thuỷ Mốt mai lỡ đau... nỗi khổ đau của loài tim vỡ "Con chim khách" vẫn về để hót ru em !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2020 12:41:50 bởi Nhân văn >
|