TUYỂN THƠ CHỌN LỌC Phạm Ngọc Thái
Tác phẩm dầy 300 trang XB 2019 THƠ TÌNH PHẦN CUỐI * Chọn lọc từ các tập thơ: - Phạm Ngọc Thái * Chân dung nhà thơ lớn thời đại Nxb Văn hóa Thông tin 2014 - Phạm Ngọc Thái * Cánh đại bàng của thi ca đương đại VN Nxb Thanh niên 2019 Và một số bài thơ tình mới.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2020 12:26:47 bởi Nhân văn >
EM LÀ NGƯỜI TÌNH CỦA LÍNH Tặng ca sĩ Thanh Trúc " Nếu em không là người yêu của lính " (*) Tiếng hát em đưa, thưở còn chinh chiến Nửa đêm nay, anh thức dậy để nghe Giọng hát ngọt ngào, giọng hát ru xa. " Nếu em không là người yêu của lính Ai đem cánh hoa rừng về tặng em Ai trong gió sương cho em đợi chờ Và đến lúc anh về... Ai kể chuyện đời lính, em nghe! ". (*) Anh đi qua cả cuộc chiến tranh xưa Vẳng tiếng hát em, giữa rừng già năm ấy Nay nhớ lại... Lòng thương biết mấy Ôi ! Tình yêu của người lính muôn năm Bài thơ này anh viết tặng em Cô ca sĩ một thời của lính... Nghe em hát, dạ cồn cào cảm mến Anh gửi tình mình cho Đất mẹ - Quê hương ! Ta không mong gì bom đạn, chiến tranh Đã dìm dân tộc vào trong bể máu Nhưng tiếng hát em, thì ngàn lần yêu dấu Đời đời... mãi mãi... không quên... Là người tình của lính, phải không em ! Cao quí hơn vạn lần các cung phi, quận chúa Anh sẽ mang tình em, suốt chặng đường thiên lý Mai rồi sống giữa vô biên... Ôi, Tây Hồ sóng nước mênh mông Có nghe tiếng hát em tôi, giữa đất trời Tổ quốc ! Tới một ngày... cả hai ta đều khuất Bài thơ anh còn sống mãi, ngợi ca em Cô ca sĩ muôn đời của lính... rất yêu thương... 2.6.2019 (*) Lời của bài hát " Nếu em không là người yêu của lính ". Video bài hát "Nếu em không là người yêu của lính": Do chính nàng ca sĩ Thanh Trúc hát thuở còn chinh chiến: https://www.facebook.com/100031929600932/videos/129077684833218/ ( phải mở facebook mới nghe được bài Thanh Trúc hát ) BÊN NGỰC TRÁI CỦA EM Em nói: Vẫn đặt anh ở bên ngực trái Nơi của trái tim. Sâu lắm, không em ? Cứ hay dỗi hờn làm anh phải đảo điên Ừ, thì... có yêu, anh mới chiều thế chứ ! Vẳng tiếng hát xưa dưới rừng già xa nhớ Thuở chiến chinh từng theo bước chân anh Nay hòa bình gặp gỡ em thương Thấm mối tơ duyên, lòng tràn lưu luyến Ai chẳng có một thời bao thương mến Nhưng về già càng yêu lắm, sâu hơn Em đừng buồn khi anh đã đến bên Sẽ cùng em tình đời và khát vọng Anh yêu ! Bởi em chính là cuộc sống Ngọn lửa lòng ấp ủ nỗi cô đơn Cho anh đi tới chân trời. Năm tháng được ấm êm Ngoài sự nghiệp cuộc đời... Em là tất cả ! Một mai nữa... có về nơi nấm mộ Hãy khắc bia anh lên hình trái tim em ! Anh dưới suối vàng, em ở bên trên Vẫn còn nhau, cả khi cùng nhắm mắt Mang cho nhau niềm tin yêu, hạnh phúc Dù một thời trai chẳng được bên em Ta sẽ dành hết lòng thương, trong chiều rực hoàng hôn Với tình yêu sắt son, trái em thơm hương mãi Em nói: Vẫn đặt anh ở bên ngực trái !? Nơi của trái tim, sâu thẳm phải không em ! Cứ hay dỗi hờn làm anh phải đảo điên Ừ, thì yêu ! Anh mới chiều thế chứ... KHOẢNG TRỜI DÀNH CHO EM Tặng Trương Thị Bảo Yến Cái khoảng trời anh không thể quên Dẫu ở xa, tháng ngày thương nhớ Những đêm đêm lang thang trên phố Đắm nhìn về phương gió... có em ! Trời Sài Gòn chắc nóng vẫn triền miên Anh nghe sóng Bạch Đằng (*) thao thức vỗ Nơi em sống là nơi anh mong đó Đêm nay đèn Hà Nội hắt hiu buồn Cái khoảng trời gió thổi xót lòng anh Mắt em lệ để tim ai lỡ rớt Dẫu ta ở hai đầu đất nước Nhưng tình sẽ mãi gần nhau Bài thơ sầu viết giữa canh thâu Cứ dỗi hoài, trách rằng anh không nhớ Làm gì có cô nào đâu cơ chứ ? Công việc nhiều nên bận lắm, đấy thôi ! Cô bé của tôi ơi ! Anh rất muốn em vui Đường thiên lý có ngày ta hẹn gặp Mưa nắng phủ đầu anh, nhòa sương tóc Chẳng người đàn bà nào đẹp hơn em Cái khoảng trời anh cất ở trong tim ! Hà Nội 10.6.2019 (*) Bến Bạch Đằng ở Sài Gòn EM GHEN Anh biết, em yêu anh nhiều lắm Anh cũng rất, rất... rất yêu, có phải không đâu ? Nhưng em quá ghen, làm anh phải đau đầu Yêu cũng thích mà yêu cũng... khổ... Anh từng bảo: Ta sẽ yêu nhau đến khi xuống mộ Nhưng... chỉ nhắn tin không thấy anh Em đã nổi đóa lên. Vùng vằng kêu: Anh đang chát với ai ? Lại dỗi dằn: Ừ, thì em ghen. Bởi quá yêu thôi ! Chẳng lẽ anh thích người buông xuôi, hờ hững ? Vậy, cám ơn em ! Được yêu thật sướng Nếu cứ trách em cũng chưa hẳn đúng !? Đúng là: Em yêu anh hơn tất cả các cô xưa Rồi mai ngày chồng vợ nối duyên tơ Em sẽ dành cho mình thật nhiều, thật nhiều: Em bảo thế ! Tuổi hoàng hôn anh, xem ra vui đáo để ? Được em yêu, em giận, em hờn Có khi còn dỗi dài... bỏ mặc anh, lặng im luôn... Anh nhớ gọi ! Cũng không thèm lên tiếng Viết mấy dòng thơ tặng em yêu mến Ghen vừa thôi em, kẻo làm tội người yêu Anh rất thương cưng, trong buổi tình chiều Đến sưởi ấm lòng anh, những đêm côi lạnh ! Ta hòa hợp dành cho nhau, năm tháng cuối cùng cuộc sống Nguyện mang tình em vào mãi thiên thu Em là bạn đời, là ánh sáng, là thơ Đường chân lý anh tôn vinh, bằng cả trái tim cùng khối óc 11.6.2019 NGƯỜI ĐÀN BÀ CUỐI CÙNG CỦA TÔI Thời xuân xanh em, bông hoa thơm trên núi Mang tiếng hát bay, vang vọng khắp non sông Theo các chiến binh vào cuộc chiến tranh Sắc đẹp như Kiều, hồn thanh tựa suối Trải qua bao tháng năm gió bụi Vẫn thơm thảo cuộc đời, người thiếu phụ Việt Nam Anh muốn mang em tới cõi vĩnh hằng Cùng dòng thi ca bất hủ ! Ta đứng giữa non cao, bể cả Ngợi ca "Tình yêu và cuộc sống", thế nhân ơi ! Lên án chiến tranh giết hại con người Tha thiết hòa bình, tự do dân chủ Anh gặp em một chiều nắng đỏ Với áng thơ tình gieo giữa nhân gian Em bảo rằng đã khóc… đọc thơ anh… Rồi em yêu, chỉ đơn thuần có thế ! Anh cũng đến với em bằng trái tim bình dị Làm người đàn bà cuối của đời anh ! Nguyện mang em theo khát vọng thi nhân Và sẽ yêu đến khi nhắm mắt Đất Sài Gòn… mùa này gió mát Hỡi cô ca sĩ năm xưa Biết mấy gian truân mà sống như mơ Bước hải hồ anh đi, em là bạn gái ! Chúng mình không còn tuổi để sinh con, đẻ cái Nhưng ngàn năm… hồn quấn quít bên nhau Đấy là anh ước vọng tình yêu ! Em có nghe ! Trời đất đang mây bay, gió thổi... TRỜI VÀ BIỂN " Biển vẫn xanh như lòng em yêu anh "... Em bảo thế ! Anh nghe trào sóng vỗ Con tàu anh băng qua trăm bão tố Vẳng nghe em gọi khắp trùng xa Hỡi người em của lòng ta ! Đường vạn dặm đời anh, phong ba cùng sóng dữ Biển tình em thăm thẳm tới vô cùng Theo anh đi một dạ thủy chung Trong đêm vắng, em là vầng ánh sáng Ta bay giữa " tình yêu và khát vọng " Hồn thơ anh tha thiết viết ru em Ơi, người thiếu phụ quê hương ! Em nguyện theo. Anh sẽ mang em vào vĩnh cửu... Em muốn làm người vợ hiền hiện hữu Lòng biển xanh yêu dấu một mình anh Thì cuối chân trời sẽ có bóng hình em Mãi mãi bên chồng với non sông, nhân thế ! Cưng hãy nhìn lên: Hôm nay ngày đẹp quá ! Cánh chim bay trong nắng hạ hồng tươi Anh đón em từ nơi ấy xa xôi Về giữa trái tim thương. Hương gió mát… Rồi ta sống gần nhau cho trọn kiếp Em không còn phải khóc, phải ghen Năm tháng dài anh sẽ chiều em Chúng mình sẽ sinh con, đẻ cái Trời Tây Hồ anh... đang gọi Biển Sài Gòn em đấy... Hồ Tây, 19.6.2019 NHỚ THANH TRÚC Đêm lại nằm nghe tiếng hát em Từ ngày xa ấy vọng về bên... Khi anh chinh chiến chìm máu lửa Thân xác mòn phơi chốn trận tiền Em vẫn chỉ là cô bé ngoan Và rồi năm tháng lớn dần lên Theo chân người lính, em ra trận Tấm thân nhi nữ rất dịu hiền Cô bé ấy thành nàng ca sĩ Mang tiếng hát ru hồn chiến binh Em đẹp như trang Kiều viễn xứ Đến cả chim muông cũng say mềm Tiếng em cất lên trong bom đạn Êm lòng lính trận nhớ quê hương Chiến tranh kết thúc anh về phố Làm chàng thi sĩ bước lang thang Gặp cô ca sĩ ngày xưa ấy Thanh Trúc dịu dàng chính là em ! Thương yêu bổi hổi bao kỷ niệm Em nguyện đi theo bạn gái hiền Ôi, người ái nữ của nước non Tình ta quyện với nghĩa quê hương Phiêu du trời đất lòng anh vẫn Dành khoảng đời riêng với em thương Hồn ta bát ngát vạn trùng mây Dưới vòm Hà Nội sóng Hồ Tây Nôn nao lại nhớ nàng Thanh Trúc Viết mấy vần thơ cho gió bay... NGƯỜI THÔN NỮ MIỀN SÔNG NƯỚC Nén hương lòng, anh tưởng niệm mối tình em Bóng trúc vắng, làng quê xanh viễn vọng Giọt lệ đắng em hòa cùng anh uống Chốn xa vời người lữ khách đứng dừng chân Xin để lại cho đời vài khúc ca ngân Nghìn năm sau… Thế nhân ơi, hãy nhớ ! Tấm hình ta cùng nàng một thuở Và cuộc tình nước mắt lẫn yêu thương Anh không thể mang em theo trọn kiếp thi nhân Giúp em vượt qua đời bể dâu khốn khổ Mai có đến gặp lại anh bên nấm mồ, nơi chân trời, xứ sở Xõa tóc mà than khóc cõi dương gian... Anh vẫn chờ em ở dưới suối vàng Ta hãy quên đi thế giới đầy bạo loạn Để cùng em kết trăm năm tình bạn Của tình yêu tự trái tim anh ! Anh vẫn thương em, dù duyên phận bẽ bàng Chẳng phải vì em, chẳng phải anh không muốn Nhưng em ạ ! KIỀU đã nói rồi, đó là bể sống... Tình giữa trần ai, nước mắt trộn cơm chan Dẫu phải biệt xa... Anh có hạnh phúc đâu em ? Vẫn biết đời em cũng hòa dòng lệ đắng Ừ, thì trang nam anh khinh thường kiếp nạn Chỉ thương em là phận nữ nhi Hãy vững bước lên em vào thế giới của ca thi Sẽ giúp em quên mọi điều sầu muộn Anh chỉ tiếc, không thể dìu em tới bến... Mong đất trời có thượng đế đỡ em đi !? * Thơ viết đã dài mà chẳng thỏa nỗi tình si Ta lại cất tiếng gọi tên em: - Người thôn nữ miền sông nước... Mai dân tộc có đặt ta nằm ở nơi nào, dưới gầm trời tổ quốc Hãy đưa mộ nàng về, chôn cạnh nấm mồ ta Để con cháu đời đời cất cao bản tình ca " Không có chiến tranh, chỉ có tình yêu bất diệt ! " Anh sẽ nâng hình em bay trên đất trời nước Việt Vượt qua mọi chủ nghĩa tới muôn năm Hãy đi cùng anh, mình không chết đâu em ! Kinh thánh đã dậy rồi: nay chỉ là "cõi tạm" Khi biết vượt qua đủ buồn đau, khổ nạn Mới vào được ngôi đền: Tòa Thánh của tình yêu ! Ôi ! Người thôn nữ anh thương Cuộc tình mình dù đắng đót bao nhiêu Nhưng hãy nghe lời anh: Ta được nhiều hơn mất... Đã giúp em nhìn ra nghĩa sống, trong bể đời khốn kiếp Vượt lên bão táp, phong ba Em hãy hòa nước mắt vào, viết những bản tình ca Nó vĩ đại hơn các luận ngôn đảng phái Ta sẽ là ánh sao băng trên thiên hà sông núi Anh đợi đón em về, trong thế giới bên kia… MỐI TÌNH KHÔNG BẾN ĐỖ Mỗi sáng sáng anh ra hồ dạo bước Thấy bóng hình em hắt xa xa Anh mới hỏi: phải chăng nàng đã thức ? Đêm mộng mơ còn in trên nét mặt nàng kia ! Cành liễu gió vi vu lời tình tự Thơ anh ru... tiếng khẽ động bên bờ Tình yêu đến, tháng năm không có tuổi Anh xao lòng thổn thức giữa hư vô Tình cũng thể bóng mây qua vô định Như phù sa bồi đắp cõi hư không Em bé bỏng, đời người rồi vụt biến Hạnh phúc sẽ ào đi trong bể sóng mênh mông Mùa xuân gọi, em ơi ! Tình ta như lá trúc Bay trên không xáo xác giữa màu xanh Anh thầm thì vọng gọi tên em Bên sóng hồ reo, bâng khuâng nỗi nhớ Chân anh bước dưới vuông trời thành phố Tán lá bay che rợp bóng cuộc đời Mối tình nhỏ líu lo đùa một tí Biết đùa rồi mà vẫn máu tim rơi ! Ôi mối tình không bến đỗ, em ơi ! Mai anh chết ? nếu khi đời nhắc đến Em hãy nói với đời, anh đã từng cảm mến Mang bóng hình em trong tim, để đi xa... TIẾNG RÚC CHIM ĐÊM Những tối trăng ngời, dưới ánh sao khuya
Anh vẫn đắm mình về phương ấy
Những câu thơ như ngôi sao bùng cháy
Và cuộc chia ly đã hoá cánh buồm... Con chim đêm rúc mãi ngoài cây Nó nói gì không biết ? Chắc con mái ham nơi vui thú khác Đã không về. Con trống gọi suốt đêm... Chim gọi đàn - Anh gọi tên em Năm tháng, nắng mưa, non ngàn, bão tố Có lẽ nào em không về nữa ? Để hồn anh hoang mạc, bơ vơ Đã xa rồi. Mùa dĩ vãng trăng mơ… Đời vui vẻ cuốn theo dòng gió bụi Bao ý nghĩa trong cuộc đời tồn tại Thành quách loài người, em thiêu trụi thành tro ! Ngàn năm xưa cho tới bây giờ Ta muốn hỏi đến muôn đời sau nữa: Mọi giá trị vĩnh hằng, nếu có Sẽ là gì ? Khi thiếu vắng em ta ! Con chim đêm run rẩy bóng xanh già Anh bổi hổi một thời qua vọng lại Và tất cả đã trở thành trống trải Sao em lại phụ bạc tình, con mái thương yêu ? VẮNG BÓNG Đã vắng bóng một thời. Biệt tích... Lại bùng lên thao thức trong đêm Những giây phút ái ân, anh không thể quên Ở phương trời xa... em còn lưu luyến ? Đời anh dẫu bao la như sóng biển Vẫn in hình người gái thôn hương Mối tình qua, sâu đậm trong tim Khoảng cách hai ta ngày càng xa lắc... Em đơn chiếc, mỗi đêm về hiu hắt Có vấn vương nhớ lúc đã cùng anh ? Kỉ niệm êm đềm, hạnh phúc chứa chan Anh âu yếm, dỗ dành em khuya sớm Giờ cát bụi đang phủ đầy cuộc sống Em quấn lên mình một dải khăn tang Cuộc tình theo năm tháng lụi tàn Bao đổ nát… cũng chỉ là vô nghĩa. Lòng nuối xót, thương người thôn nữ Vực thẳm cuộc đời, liệu vượt được không ? Yêu một thời, anh giang cánh tay êm Ôm Cưng vào lòng, ủ cho em cuộc sống Đêm đầu hạ, nhìn lên bầu trời vắng Thả hồn cho gió cuốn đến em xưa... LỜI HÓT CON CHIM KHÁCH Em trở về với ốc đảo xanh trinh bạch (Thơ Đinh Thị Hồng Minh) Em một mình mang ốc-đảo bỏ đi Anh trở lại phố thành nghe gió hú Nghe cả lá và hồn đời khẽ vỗ Con-tim-buồn hoá trăm mảnh vỡ tan Con tim buồn không còn thuộc về anh Những mảnh vụn lẫn vào trong cát bụi Có một mảnh hoá thành "con chim khách" Bay đi tìm bóng lạc giữa vu vơ... Chầm chậm đừng đi, người con gái của ban sơ Anh thả xuống ốc-đảo xanh em, một mối tình nguyên thuỷ Mốt mai lỡ đau... nỗi khổ đau của loài tim vỡ "Con chim khách" vẫn về để hót ru em !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2020 12:41:50 bởi Nhân văn >
TRĂNG LẶN Trăng đã chán trời nên đi mất Cứ hững hờ, tiêng tiếc, phân vân... Em có chán anh giống vầng trăng không biết? Mất trăng rồi còn lại trời đêm Biển vỗ vào anh. Biển vỗ vào em. Em hoá đá ! Để sóng ghềnh ôm mãi Năm tháng, nắng mưa: Đá vẫn còn nguyên đấy ! Anh phong ba, anh nhẫn nại suốt đời Bài thơ tình còn viết, em ơi ! Đá vẫn đá - Người vẫn người, không thể khác Biển hư vô cả những khi cầm bút Xé rách lòng cho cánh thơ bay Mất một vầng trăng lại mọc một vầng trăng Sóng khốn khổ hôn mãi hòn đá trắng TIẾC MỘT THỜI XƯA Anh tiếc thời xưa lắm, em ơi ! Đôi ta tác hợp bởi duyên trời Đêm đêm em hiện Nàng Tiên Nữ Anh Chàng Lãng Tử tít mù khơi... Về một miền quê để yêu em Cùng em say đắm cuộc phong tình Hoa bướm nõn nà… Cưng dâng hết ! Hồn anh lai láng mộng phiêu linh Hỡi ! Ôi ái nữ, quá trắng trong Tấm thân tựa ngọc, dáng dịu dàng Mối tình tiên thánh nơi trần thế Ôm em bay tới tận cung trăng Một giấc yêu say quí ngàn vàng Nàng đi... trời, đất đảo điên tan ! Tim ta hoang phế và thế giới Cũng đã trở thành một cõi hoang Ôi, ta nhớ lắm... thời xưa ấy ! Tất cả, em ơi ! Thế chết rồi... Trí não, linh hồn theo em hết Anh sống chỉ là bóng ma thôi... NẾU CÓ THỂ ĐƯA EM LÊN NÚI Anh sẽ từ giã phố phường, có hàng sấu thân quen Có rặng me xanh và hồ nước ngọt Tìm về chốn hoang vu thanh khiết Sống những tháng ngày tha thiết bên em Bởi, em ơi ! Nơi núi cao rừng thẳm Có suối mát thơm cho em tắm chiều chiều Những đêm trăng trong rừng vắng Chỉ có chúng mình thoả sức yêu nhau Dẫu phố xá văn minh, anh chẳng tha thiết nữa Cuộc sống đua tranh, không thiếu lọc lừa Năm tháng trôi qua, đời người ngắn ngủi Về với rừng đi em ? tình ta mãi thiên thu… Anh đã quá nửa đời nơi đô thị Sự phù hoa phù phiếm cả thôi mà Chỉ có em là đáng quí Chỉ có thương nhau, hạnh phúc thực đời ta ! Anh sẽ bỏ tất cả ra đi ! Không hối tiếc Dành những ngày vui trọn vẹn bên em Bông hoa trắng trinh, tựa thiên thai tinh khiết Khi em khoả thân... đẹp hơn cả thiên thần ANH VẪN CHỜ EM DƯỚI CÂY Hàng cây đêm lặng im không nói Rì rào gió thổi lúc anh qua Anh đứng lặng… nghe không gian vọng lại Bóng hình em nay đã mờ xa Ôi, năm tháng chỉ còn hoài vọng Cuộc sống bao năm, anh đã tôn thờ Quá khứ một bản tình hoang dại Hiện tại giờ hết thảy lại hư vô Cả không gian vẫn âm thầm gió thổi Em xa rồi, tình cũng vỡ tan ! Trong tít tắp tận miền xa chới với Nghe thấy không em ? Tiếng gọi của lòng anh Trời mưa gió hay lòng anh mưa gió ? Dưới hàng cây thổn thức canh khuya Cuộc sống thì mây trôi bèo dạt Anh vẫn đứng chờ em như thế mãi ngàn thu NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA BIỂN Em đến như hoa trôi Rơi vào lòng anh… rồi rụng cánh Khe khẽ hát bản tình chiều phiêu lãng Người đàn bà hiền dịu và ngoan Khắp hồn anh ngào ngạt hương thơm Ôi non nước, tình yêu sao đẹp thế ! Ta đã đi tới cuối đường chủ nghĩa Phút cùng em thấy ấm áp cuộc đời Trên đầu kia chỉ có gió mây thôi Cả cuộc đời vần xoay theo thời thế ? Những khoảnh khắc ngọt ngào tình ái nữ Anh nhận ra hương vị sống con người... Bài thơ yêu đầu cho em đó, Cưng ơi ! Anh sẽ mãi bên em nốt kiếp đời thi sĩ Tình ta đó ru êm mà bình dị Hỡi ! Người đàn bà của biển... xinh, thương... THẾ GIỚI NÀNG Những giờ khắc êm đềm trăng sáng Trong bài ca nàng hát mãi không thôi Đêm buông xuống, sao trời toả rạng Ánh mắt xôn xao, thân tuyết nàng trôi... Ôi, thăm thẳm không gian vô tận Sóng hồ chao dòng nước lặng lờ Xin dừng lại những tháng năm bất tận Cát bụi cũng hoá băng trong đôi mắt nàng mơ Khi nàng diễn đôi bầu trắng tinh mặt nguyệt Tội ác cũng run lên, bóng tối hết yêu ma Dường như cả đất trời chấp chới Để hồi sinh một thế giới, thật lạ xa Những giây phút sống bên nàng bất tử ! Hồn trôi trong vũng nguyệt đẫm sao sa Ta tưởng tượng nàng đẩy lùi toàn thế giới Khi giữa ngân hà nàng cởi váy nàng ra… TRĂNG DẠT TRONG MÂY Trăng dạt trong mây Em trôi vào cuộc sống Bỏ lại những bến bờ khát vọng lùi xa Và những đêm thiếu nữ bên hồ Anh không hỏi gió có buồn Lá có buồn Một chiều nào đó có hư không Nỗi buồn sâu xa cuộc sống Em bỏ lại trong lòng anh khoảng trống Như thi ca ! Tan vỡ mặt trời ! Trông theo em bờ-bãi-con-người Ai sẽ nhặt lá rơi như những chiều thu ấy ? Biển vẫn nuối ngàn năm quanh Trống Mái Sắc ti-gôn ai từng hát thay ta ! Em đi, biết bao giờ trở lại ? Gió hồn anh thổi mãi tháng ngày qua Trăng đêm nay lung lay trên thành phố Có một người đã nhớ người xưa Có một chàng thi sĩ ngắm bơ vơ Chuyện lạ cõi đời: đàn bà xưa nay là bất tử ! ĐỘNG THIÊN THAI CỦA EM Rõ màu trong ngọc trắng ngà, Dầy dầy sẵn đúc một tòa thiên nhiên ( Nguyễn Du ) Em đưa anh vào trong Động Thiên Thai Đôi sườn núi bên, như hai vầng trăng khuyết Ríu rít bướm đàn. Thì thào em hát... Bản tình ca muôn thuở giống nòi Em ngước nhìn anh, ánh mắt sáng ngời Con chim hót vang trời... Cánh rừng xanh tốt... Không rậm rạp um tùm, động em thoáng mát Hòn núi nhỏ chon von... Mặt trời đỏ mọc bên trong... Em là Nàng công chúa của lòng anh Một lãng tử độc hành, trên đường thiên lý Đi qua thôn hương, gặp người ái nữ Bên bờ biển xanh... hát khúc tình chiều... Đời người sống được bao nhiêu ? Yêu anh ! Em trao không tưởng tiếc Cả tòa động thiêng liêng... em dâng hết Để cùng anh sớm tối vẹn lời nguyền Ngẫm đất trời cũng khéo vén chữ "duyên" Tuy mới gặp mà nồng nàn, tha thiết Anh cứ ngỡ câu chuyện tình cổ tích Chàng dong buồm... vượt biển đón gái xinh... Em mang hồn Thánh Nữ cõi nhân gian Người đàn bà có trái tim bất diệt ! Tất cả tụ trong một "Hang cẩm thạch" Khai sinh giống nòi, nuôi nhân loại lớn khôn Ôi ! “Ôi tình yêu và cuộc sống” muôn năm... EM ĐI NGHỈ MÁT Em đi nghỉ mát ở biển nào ? Anh nghe sóng vỗ giữa chiêm bao Đêm nay thành phố mưa nặng hạt Trong lòng anh cũng đổ mưa rào... Anh nhìn em tắm giữa trùng khơi Tấm thân lồng lộng trắng cả trời Mơ em vùng vẫy trong làn biếc Nằm ngửa phơi mình nắng thảnh thơi Anh hôn lên gió tít trên mây Gửi tới nơi em vị môi say Nụ hôn vào tận trong đồ tắm Vui cùng cánh bướm của em bay Biển hỡi ! Ôm em thỏa trong lòng Tha hồ ve vuốt khắp mình em Anh mơ hóa được ra dòng nước Để tắm cho em tận ngách cùng Mở trái tim em đón anh vào Như trời ôm biển để bay cao Mai rầy anh sẽ bay tới đó Những tháng năm còn với em trao Viết mấy dòng thơ gửi tới em ! Những ngày nghỉ mát biển xanh êm Bến trăng em ạ ! Ta vùng vẫy Tắm thỏa thân em lẫn tình duyên TÊN ANH LÀM KỶ NIỆM Anh để lại cho em, tên anh làm kỷ niệm Tên em... anh khắc mãi vào tim Mai ngày trên trời thắm non sông Thơ anh viết về em vang ca mãi Bao giây phút cùng em, cuộc tình hoang dại Ngày tháng êm đềm, hạnh phúc đời anh Chỉ buồn ư ? Không, "vui" cũng lớn lắm em ! Dù ta chẳng được bên nhau ân ái nữa Đời em đó, chìm trong sự tủi hờn sâu tựa bể Thơ cũng lềnh bềnh một đám bèo hoang Mất anh rồi, không còn nguồn sáng đâu em ? Em thành kiếp một bà già đau khổ Tên anh dẫu kỷ niệm mãi với đời em, lúc đó Có lý gì khi em hóa bóng ma trơi ? Nỗi cô đơn làm tàn lụi cuộc đời Anh chỉ biết ngậm ngùi thương thôn nữ Không gì thay nổi tình anh, dành cho em đâu nhé ! Có cả bầu trời, cả tương lai Một ngày mai, một ngày mai Em bay như nàng tiên sa hạ giới Anh để lại dòng tâm huyết, trào ra từ trái tim nóng hổi Những bài thơ kỷ niệm buổi không nhau Viết cho em, cho những đời sau Các bản tình ca bất hủ ! Hình bóng em trong hồn anh vẫn nhớ Khi xa chốn dương trần, anh sẽ mang theo Chẳng hiểu đời người còn có kiếp sau ? Để anh về cưới em, thuở mới là mười tám
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2020 16:43:10 bởi Nhân văn >
CÂY THẦM TIẾC BÓNG Nàng đi mãi mà không trở lại Gió bên đường kéo liễu, hát trong mưa Và mặt nước bi bô lời than thở Chiều buông rèm, tàn tạ nắng buồn mơ Anh ngắm liễu bên hồ, càng nhớ bóng Ai ru mình trong trăng sáng, nép vào anh Làn da trắng, vòm ngực nàng hưng phấn Tan tành rồi ! Ôi, mộng thuở ái ân... Người đàn bà ra đi, không trở lại Để cây thầm tiếc bóng hoá bơ vơ Và gió nữa cũng giông cuồng, rồ dại Hồn thi nhân tan tác giữa hư vô Đôi mắt đẹp nàng dịu dàng đong trời biếc Thân hoa thơm mà lại ủ bão dông Anh tê dại cõi hồn hoang biền biệt Bao sầu tư vương vấn các nẻo đường Người đàn bà ra đi không trở lại Bãi cuộc đời cát bụi, gió mưa Hoa sẽ úa, nhị sẽ tàn và lụi Một đời trôi theo năm tháng xô bồ... NGƯỜI ĐÀN BÀ CHỨA LINH HỒN THÁNH LINH Người đàn bà, anh mãi mãi không quên Nàng đã lẫn vào trong cát bụi Sống nổi trôi hay đang những ngày cảm khoái Có bồi hồi nhớ lại quãng tình qua ? Anh đã yêu từ ánh mắt như sao sa Cả vòm ngực tiên trắng mềm, nóng hổi Em mở rộng động trinh, để anh vào tận sâu trong hứng khởi Lúc sướng vui em đã uốn mình... Ôi, tạo hoá ! Sinh ra cái của em, để gieo hoa cho thế thái nhân tình Vĩ đại và vô biên Anh trải thơ lên đời, viết về tình yêu - cuộc sống… Trái tim em chứa linh hồn thánh linh Trấn át ác quỉ bạo tàn ! Anh khắc hình hài em trong vũ trụ Biểu tượng lớn lao của chúng sinh Sự tồn tại muôn đời. Vần xoay thế giới. Cả chiến tranh và trong cả hoà bình EM Ở LẠI HẮT HIU CHIỀU CÔI LẠNH Ta trở về thành phố một mình ta Em ở lại hắt hiu chiều côi lạnh Trên đầu ta cả trời trăng rải sáng Bốn mùa hoa nở thắm nhân gian Đêm sao khuya, ta hằng gọi tên em ! Đã hẹn cùng nhau, sao nỡ bỏ ? Nào thân em sung sướng gì, cho bõ… Tháng ngày qua cũng chỉ đám bèo hoang Một phận đời như cỏ dại vô danh Dòng lệ ướt vẫn ngập tràn số kiếp Ta đứng lặng giữa mùa đông, giá buốt Muốn đón em... chỉ có gió xào qua... Mai cuộc đời theo năm tháng phôi pha Bao mơ ước trong em, thành bèo bọt Anh nghe sóng trên Hồ Tây xa xót Nhìn về nơi ấy thấy mây trôi ... THÔNG VÀ BIỂN Cuộc sống như đoàn tầu nghiền ta tan nát Con sông thời gian có mùa thu xanh, bèo cỏ dềnh trôi… Anh đứng làm cây thông trên đá, sỏi Vi vu kêu...tình thiếu nữ qua rồi ! Cuộc sống - Tình yêu: Trái tim ta vĩnh cửu ! Kéo đoàn tàu chạy ngược phía hư không Tháng năm xa... em hoá biển vô cùng Cùng dấu trong lòng một loài hoa tan vỡ ! Biển thì xô. Thông suốt đời quạnh quẽ Thân xù xì, nắng héo, mưa dông Gió khát màu trắng tinh da nguyệt Cái thời vú biển hãy còn non Thời con gái em, lưu lại an-bom Đừng buồn nhé ! Thành đá chẳng bao giờ già cả Anh vẫn ngủ giữa hồn trinh nữ Nhìn tóc mình biết tóc em phai Vỗ mãi anh thành cát mất thôi Tình chỉ mộng, đời cũng là hư ảo Biển xa xót, dịu dàng và sóng bão Lời anh ru như gió thổi mây ngàn... KHÚC ĐÀN CHƠI VƠI Em đã đi rồi, không trở lại Tình yêu vừa bén lửa đã mồ côi ! Để lại một bầu trời, nhung nhớ mãi Tiếng đàn buồn, anh gảy khúc chơi vơi Ôi ! Đoá hoa lưu ly, tình ly biệt Với hàm răng, khoé mắt em cười Giây phút ấy, sao lại nhìn anh tha thiết ? Để cánh chim qua cũng ngẩn ngơ hoài Em là động thiên thai thơm ngát Là hoang xơ, điên dại, lẫn phồn hoa... Ta sung sướng ghì lấy nhau mà tan nát Em tan trong anh và anh hoá khổng lồ Thế giới này đầy hỗn mang, bạo ngược Chỉ em thôi: Đài chót vót cao xanh ! Ta tận hưởng cùng nhau, bể đời khoái lạc Em mang cho anh cuộc sống tốt lành TÌNH KHÔNG CÒN NỮA Tình đã hết... Viết cho em lời chót Dấu yêu xưa lại cào xé tim anh ! Anh ra đi, trong dạ ngổn ngang Những thương xót, cuộc đời người thiếu phụ Em đừng khóc ! Khi tình không còn nữa Mãi dùng dằng, chỉ làm khổ thêm nhau Hãy tìm nơi cuộc sống muôn màu Niềm vui mới, khỏa lấp hồn trống trải Tuổi xuân em vẫn đương thời trẻ gái An phận rồi, hy vọng ở ngày mai Dẫu bể đời có lắm chông gai Cả tương lai... đang chờ phía trước !? Kỷ niệm bên em, anh nuối lòng thương tiếc ? Giây phút êm đềm... ngày tháng yêu Cưng... Bóng mây qua, hạnh phúc bị xua tan Tình hai ta càng trở nên cằn cỗi Trí não vũng ao tù, trùm bóng tối Không còn nghĩ được chuyện xa xôi Sống khác nào một đám bèo trôi Chỉ quẩn quanh với con gà, con vịt Cám ơn tình yêu em ! Một thời như cổ tích Để ta bước lên đài chói ngợp vinh quang ! Cả thi ca cùng sự sống vĩnh hằng Nâng thêm tầm cao giá trị Tình đã hết ! Thôi, cũng đừng rầu rĩ Đôi chim lìa nhau, hai ngả phương trời Ở ngoài kia bão gió tơi bời Cứ trôi... cứ trôi... cần đâu bờ bến... Tự ủ ấm mình, mỗi mùa đông đến Quên sầu thương, bước tiếp đường xa Chỉ cầu mong, em bớt âu lo ? Sống đỡ khổ. Tương lai đừng ám khói. Thời gian sẽ dịu xoa trái tim buốt nhói Vá víu vết thương tình, để lại trong nhau "Hạnh phúc - Khổ đau" ? Tự thân nhé, em yêu ! Dù mất Cưng. Anh, vẫn phải tới chân trời khát vọng ! Ta ra đi… mà như người trong mộng… CÔ GÁI ĐI BÊN HỒ Hồ mùa đông dại nắng Em bước nhẹ trong hàng cây nghiêng bóng Gió khẽ reo sau tà áo thanh tân Mắt em thầm mang cả mùa xuân Cánh buồm đỏ đưa em vào xa vắng Anh mải nhìn theo màu áo trắng Cái màu mây con gái dịu hiền Em đi rồi, còn lại một trái tim ! Em xa rồi… còn lại nỗi đau êm Tiếng gì cứ âm thầm bên vệ cỏ Chỉ thiên nhiên mãi mãi là tươi trẻ ! Tuổi ta ơi, vội héo làm gì ? Cánh buồm đỏ, anh đưa em vào xa vắng Năm tháng đời anh, tóc trắng đầu anh Nhưng rồi ngày mai em cũng thành dĩ vãng ? Cô gái đi bên hồ ! Ta sẽ hoá ra chim... CÁM ƠN TÌNH YÊU EM Em sưởi ấm tuổi hoàng hôn ta ... bằng bầu máu nóng… Của người đàn bà đẹp và ngoan Nuôi sống linh hồn ta, trong dòng sữa thơm ngon Với tình yêu nồng nàn, tha thiết Ta ! Người tình mà em thương nhất Lần cuối cùng, không thêm nữa đâu Cưng Vì biết em sẽ rất khổ tâm Nếu anh lại có người đàn bà khác Em là viên ngọc ái tình, đời ta có được Khắc vào ký ức không quên Dẫu rằng nay chẳng còn em Cưng vẫn sống trong tim ta mãi mãi Em nhóm lửa thơ ca anh, bùng cháy lại Vụt lên đỉnh ngọn Thi Sơn ! Ngàn năm sau nhân thế vẫn đi tìm Nàng thôn nữ ở miền quê xa vắng Anh đứng lặng cuối chân trời thăm thẳm Thả vài dòng để gió cuốn, mây trôi Lang thang bên hồ nước chiều nay Hãy nhớ mãi về anh, em yêu nhé ! Nơi "cát bụi cuộc đời" Em là bông hoa thơm ứa lệ Xin cám ơn thượng đế đã cho ta ĐÊM NAY TRỜI LẠI KHÔNG MƯA Trời không mưa, áo em đâu có ướt Chỉ ướt lòng em, cô gái nhỏ của anh Em ngả vào anh mà hình như có khóc… Tiếng con tim thật rõ bên mình Mùa thu đã qua, ta nghe lá rụng Buổi cuối cùng em đến để chia tay Ngày mai em lấy chồng, phải xa vĩnh viễn Chẳng sao mà, trời có mưa đâu, em ơi ? Kìa không mưa mà áo anh lại ướt Mùa thu đi… sao nắm mãi bàn tay ? Ai nói tình gió mây, sẽ quên trong chốc lát Bao năm trời hồn anh vẫn mưa bay… Tại đêm đó không mưa, hay bởi vì anh nhớ Phố vắng em buốt giá cả canh dài Em dại lắm, lấy chồng làm chi vội Đưa em sang sông rồi, lòng mới biết đã yêu ai ! Ta lại bước lang thang trên phố ấy Đến mỗi gốc cây, có vệt cũ em ngồi Tiếng hát xưa đưa, bờ hồ gió thổi Bóng với mình đi mãi tới ban mai… Cứ tưởng buổi cuối cùng em đến…đã chia tay ? TA KHÓC CHO NÀNG VÀ THAN TIẾC CHO TA Tình nhạt rồi, bóng em đã mờ đi Nỗi yêu trong anh, lặng dần vào quá khứ Em giận dỗi ... để cuộc tình rạn vỡ Lòng anh buồn, man mác "cõi sầu riêng" Ta trở về với đúng nghĩa Người Dưng Tim khô héo, thơ thành tàn phế Bao kỷ niệm, chôn vùi trong mộ chí Dẫu vẫn tìm gặp gỡ ... cũng hư không… Em tủi hờn. Anh càng mỏi mòn trông Mãi bàng bạc như sương, như khói Rồi mai ngày, sẽ chẳng ai muốn nói ? Quay đi, sang hướng không nhau Thì cuộc đời này, em được gì đâu ? Anh theo kiếp... Chàng Lữ Hành Cô Độc Em hóa Người Đàn Bà Khô Khốc Thơ cỗi cằn, cô quắt giữa tình nhân Ta đâu phải phường giá áo, túi cơm Ngoài miếng ăn, chỉ còn là bạc phước ? Một cuộc sống đọa đầy, héo hắt Thác xuống mồ trùm cỏ dại, hư danh Nắm tro tàn, vô nghĩa chốn nhân gian Thân tủi cực, chết ra mả mục Sớm nay gió Hà Thành nghe day dứt Ta khóc cho nàng và, than tiếc cho ta ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2020 16:48:31 bởi Nhân văn >
ANH VỌNG NGHE TIẾNG EM HÁT BÊN HỒ
Anh vọng nghe tiếng hát bỗng bàng hoàng Đôi mắt mùa thu ru êm ả Ôi, hồ xưa ! Những đêm trăng lộng gió Những đêm không chiếu, không màn Tiếng hát ấy vẳng xa, đã vào bụi cát Em mãi còn kỉ niệm trong anh Như hạnh phúc đời anh: Cái thực là hư cả Cái đã hư xưa mới chính thực là mình Cuộc đời như bóng mây qua vũ trụ Chiếu ở rất xa, qua hồn ta, trong mộng ủ Ôi ! Hư vô, sao quặn xiết lòng ta ? Hỡi đêm tàn ! Có nghe tiếng em vẫn hát tận hồ xa... HÀNG CÂY LÁ ĐỔ Thế là hết ! Em đi, chôn chiều vào gió Ta lang thang qua lá đổ hàng cây… Bản tình xưa em hát ở đây Nơi ngày nay, xác các con thiên nga đã chết Ôi, hàng cây ! Cùng ta... bao đêm từng tha thiết Những nụ hôn và tấm thân bất hủ của em Giờ ta sống trong hoang tàn sụp lở Bên những chiếc bóng của đàn thiên nga Thời gian phôi pha - Tóc ta hoá đá Gió cũng làm lau ngàn năm ru rất khẽ ! Xin rụng một bông buồn lắt lay TIẾNG KHẮC KHOẢI MÙA ĐÔNG Ta lại viết bài thơ tình một thuở Với người đàn bà trẻ xa phương Hồn vọng bay trên sông nước quê hương Xin lưu giữ tấm hình nàng, nơi trái tim thi sĩ Chân ta bước, khuông trời xanh kì vĩ Em trong anh, vằng vặc ánh trăng rằm Ta yêu em như dòng suối mát thơm Bờ bãi nhân gian, nặng lòng tha thiết Ôi, người đàn bà làm ta rơi nước mắt Hạnh phúc vô cùng, cũng thật đớn đau Vẫn muốn cùng ta lại chẳng dám yêu ? Bởi cuộc sống chốn bèo dâu lận đận Mới đổ tại duyên trời, số phận !? Cố cười lên cho quên hết thương tâm Đành hẹn khi anh khuất, cõi dương trần Em xõa tóc bên mồ rơi lệ xót… Muốn cưới em, phải chờ sang kiếp khác Dẫu chẳng tin liệu có kiếp sau không ? Em nghe chăng, tiếng khắc khoải mùa đông Thơ anh viết đôi dòng, trong gió lạnh VẦNG TRĂNG CHE KHUẤT Gió đưa mây bay qua vầng trăng Che khuất khoảng trời sáng tỏ Đời cũng thế ! Biết bao điều nhảm nhí Thường lấp đi mặt nguyệt đêm rằm Qua song cửa, bóng đa lồng mái phủ Ngôi chùa con bên phố cầu kinh Ôi, vầng trăng như khuôn mặt nữ sinh Cứ mơn trớn xoè tấm thân ngà ngọc Đêm nay nữa anh giật mình thức giấc Chẳng hững hờ nhưng biết làm sao ? Chuyện áo cơm đành đổi cả trăng sao Cứ lỗi hẹn, tháng năm dài vẫn bỏ Gió vẫn đưa mây, qua vầng trăng tỏ Thảo đôi dòng cho đỡ tiếc nguyệt ơi ? Ngày mai rồi, sẽ đến một ngày thôi Mái đầu anh cũng trắng như trăng vậy Và có thể dưới nấm mồ đầy cỏ dại Mới thanh nhàn hưởng trọn ánh trăng soi... BÁCH BỘ BÊN HỒ TÂY Gió theo lối gió, mây đường mây Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay ... ( thơ Hàn Mặc Tử ) Anh đi đường anh, em đường em Tình nghĩa đôi ta có thế thôi ? Chiều đông se lạnh Người Xa Lạ Lững thững ven hồ lòng chia phôi Mà trái tim ta thật lạ kỳ ! Mới đây sao đã vội quên đi ... Hỏi cô mặc áo màu lá biếc Nhắc lại giùm ta: Em tên gì ? Ta nhớ ngày xưa, có một người Một nàng thục nữ tận cuối trời Đã từng gắn bó yêu tha thiết Nay lại thành xa quá mất rồi !? Ừ nhỉ ? Hôm nào đã "ngày xưa" Em xinh hay cũng chỉ vừa vừa Quên cả dáng hình cùng đôi mắt Có yêu mà tưởng vẫn là chưa ? Chiều nay vẫn cứ buổi chiều nay Ta đi bách bộ bên Hồ Tây Thơ vài dòng viết mang gửi gió "yêu" là cái quái gì đây ? CHIỀU PHỐ GIÓ VÀ
MỐI TÌNH LÔNG NGỖNG TRẮNG
Một chiều nắng đỏ Gió đi dưới các hàng cây Biết bao nàng thiếu nữ qua đây Giờ này người con gái xưa, có về trên phố cũ ? Chiều phố gió, trái tim ta náo động ! Ôi hôn hoàng, run khe khẽ hồn ta Những cành lá đánh đu lẩy bẩy Trời đã xin cưới đâu mà nắng vội lên xe hoa ? Chiều phố gió như thể rừng thu động Lá thì bay, còn mây đám thì tan Liễu xác xơ như buổi tối tân hôn Níu giữ cảnh hoang tàn diễm tuyệt Em chìm đắm nẻo nào cuộc sống Để trái tim anh vỡ vụn, biến tan Những mảnh tình bay tứ tung, theo dòng-lông-ngỗng-trắng Nàng Mỵ Châu năm xưa đã rắc hộ trên đường Tình tan vỡ anh cạn ly cuộc sống! Gạn cả sướng vui lẫn với khổ đau Con tim hát tháng năm luyện thành trai ngọc Sáng long lanh trong biển sóng gầm gào. Chiều phố gió tan dần, bóng xế Các nàng thiếu nữ cũng đi xa Trong số đó, liệu có ai đã mang theo lông-ngỗng-trắng Để cho tình được hát ngọc chia ly ? THUNG LŨNG TÌNH YÊU Anh đưa em vào "thung lũng của tình yêu" Có bướm, có chim… vờn bay, ríu rít Em hát, em cười long lanh khóe mắt Ngỡ như mình sống mãi tuổi đôi mươi Quê em sóng biển vỗ xanh trời Thời con gái trôi... bể tình cay đắng... Nay trở về cùng anh, đẹp lắm ! Anh dắt em qua thế giới thiên thai Nơi hoang sơ, thanh khiết nhất trên đời Em hồn nhiên, khoe sự nõn nà tạo hóa Anh hồi lại thuở còn trai trẻ Bên em say đắm mộng yêu đương Trời đất bao la, cuộc sống vô cùng Ta không biết thế nào là "hữu hạn" ? Yêu đi em ! Cho phỉ nguyền năm tháng Tới ngày nhắm mắt vẫn thương nhau Và hãy quên mọi nỗi khổ đau Hết phiền muộn, để thấy mình đã sống Các chủ nghĩa cũng chỉ là "giả tưởng" Chỉ tình yêu, tòa thánh cõi nhân sinh ! Hôm nay sắc trời thật trong xanh Rời thành phố, ta bay về với biển Nơi có em xinh đang chờ, hò hẹn Đón anh vào "thung lũng của thương yêu" Có bướm bay, chim hót... buổi tình chiều... ĐÊM THU PHỐ VẮNG
Đêm phố vắng anh đi hay là em không ngủ ? Thu đến rồi lay động trái tim ! Xào xạc lá, anh nghe xào xạc lá Thăm thẳm bóng hình em trong đêm Anh lại dẫn em, con đường yêu cũ Một thời nào từng in dấu chân thon Trước tình yêu, ta hoá thành đứa trẻ Dẫu mái tóc anh, giờ đã hoa sương Ta sẽ viết cho ai, bài thơ đêm thu vắng ? Tiếng trong khuya, em gọi vọng rất xa Trên thảm lá lòng ta say đắm Tha thiết bên em, vì không muốn đêm qua Ôi, bài thơ cứ theo anh, lang thang trong phố Kí ức hồi sinh về với tuổi xuân xưa Em lại ru êm như thuở trẻ Tấm thân mềm đưa anh, vào bến mộng mơ... PHỐ THU VÀ ÁO TRẮNG Tà áo trắng em đi qua phố Mùa thu rơi phủ mắt anh Tà áo trắng của người sinh nữ Anh nhìn xác phượng khóc rưng rưng Chỉ còn lại con tim rớm đỏ Áo quệt vào, máu rỏ hai tay… Ôi, mùa thu mùa thu êm ả Sao lòng anh tơi tả thế này ? Tà áo trắng trôi dưới dòng mây bạc Lang thang vài cánh bướm bơ vơ Áo trắng in ngang trời - sét đánh ! Lưỡi dao nào cào nát tim thu ? Anh cũng có một thời bên áo trắng Cũng bế bồng và cũng đã ru em ! Cái thời ấy chìm vào xa vắng Phút gặp lòng đâu hết ngổn ngang Thêm một mùa thu, một mùa thu vỡ Câu thơ nẩy những bông hoa buồn Thôi, đừng hát để ướt lòng trinh nữ Em đi rồi ! Anh chết cả mùa đông THỜI ÁO TRẮNG Trả lại cho anh, một thời áo trắng Em đi rồi, mai thành phố cô đơn ! Những bông hoa mùa xuân thôi không nở Đi dưới bóng điện đêm lòng sẽ rất buồn Ôi, yêu dấu cái thời còn cắp sách Mắt em cười mùa thu xanh lên Những buổi chúng mình tìm ánh trăng để học Tà áo trắng động vào...khe khẽ nát tim anh ! Trả lại cho anh một thời áo trắng Đã đi qua và...đã đi qua... Với cả dòng sông trôi mơ mộng Lá lá rụng vàng, tóc tóc hóa sương pha Nghe gió thổi hàng cây vi vút Em biển xanh xa mãi vô cùng Anh đứng lặng một mình bên bờ biếc Những âm thanh kêu bổi hổi trong lòng Trả lại cho anh, một thời áo trắng Em đi rồi, mai thành phố cô đơn !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2020 16:54:00 bởi Nhân văn >
THÔI VĨNH BIỆT Thôi vĩnh biệt ! Tình qua như mộng ảo Làn gió thơm thổi mát tâm hồn Ta cùng nhau tắm dưới ánh trăng hương Rồi chia tay, mỗi người một nẻo Anh, chàng khách... những ngày mưa bão Lỡ độ đường, ghé tới quê em Hai đứa mình gặp gỡ, bén duyên Yêu tha thiết ! Quên ngày, quên tháng Cũng đã tưởng bên nhau, hàn gắn Xây cuộc đời, tính chuyện trăm năm Phút đắm say, hai đứa thề nguyền Kết phu thê thiên thu, không xa nữa ? Ôi hạnh phúc ngập tràn, tình chan chứa Thấy cõi trần đẹp tựa trong mơ Đẹp cả tâm hồn, cả bài thơ "Sống vì yêu" ! Cái gì cũng đẹp… Trời đất bỗng nổi cơn sấm sét Thượng đế còn ghen cho phúc phận hai ta Chẳng để yên bình, bắt phải rời xa Đành thôi vậy, dẫu lòng cồn như sóng Em ở lại làng quê, yên mà sống Thương cuộc đời gió bụi, mưa sa Anh ra đi, đường vẫn lắm phong ba Bóng hình nhau, chôn vào trong mộ chí Nếu em gặp người thương: Hãy trao duyên, gửi số Anh thấy gái hiền thì gá nghĩa, thay em Mỗi cuộc tình chỉ có một thời thiêng Ta hưởng cùng nhau: Thế đủ rồi, em nhỉ ? Đêm đã xuống, trên đường dài thiên lý Ngần ngừ chi ? Nấn ná mãi làm chi ? Anh đi đây, vĩnh biệt gái tình si Em ở lại ? Chăm lo mình, Cưng nhé ! ĐÊM VẮNG Đêm thanh vắng ngồi bên thềm man mác Anh một mình nhặt ánh sao rơi ! Lại nhớ đến em bao năm trước Nỗi buồn vào làm đêm thêm xa xôi Phố phường ngủ tiếng chim kêu trong tổ Vài ba ngọn cỏ khẽ vi vu Ai gọi anh về, con đường dạo đó ? Chúng mình thường đi mãi canh khuya Hương tóc xưa bay và tiếng cây ru Má mơn man tư lự, nghe gió thoảng Giờ chỉ thấy mây trôi lãng đãng Mái đầu anh đêm thoắt bạc thêm ra HAI KẺ ĐỜI QUẤN QUÍT không có em, anh vẫn yêu tha thiết Chỉ trời xanh là biết mối tình ta Vì đường đời đã phải chia xa Dẫu trái tim hai đứa cùng đau nhói Trời Tây Hồ nắng vờn trong gió mới Như anh-em ngày ấy, quấn bên nhau Bóng trúc xinh soi dòng nước xanh màu Cứ tưởng sẽ đời đời và mãn kiếp Em vật vã đêm ngày, anh vẫn biết Những thương em, chỉ biết ngóng trời xa Ca lên em ! Cõi trần có phong ba Tình yêu sẽ dẫn ta vào bất tử ! Em xinh đẹp, đất trời còn quyến rũ Gái má hồng, tạo hóa phải ghen Anh bôn ba nửa trái đất, cũng yếu mềm Nặng lời thề với em ghi tấc dạ Miền sông nước: Ôi, mênh mang trắng xóa Có em tôi ở đó, đứng chờ mong Ta chia tay bởi duyên phận không thành Anh ra đi ngày đêm thường trăn trở Chưa kịp đến đón em làm vợ Đã bạc đầu. Nuốt dòng lệ em đau... Một mai kia... nơi thế giới không màu... Anh sẽ đợi em về, nằm bên cạnh Hai ngôi mộ trong hương tàn, khói lạnh Của hai kẻ đời quấn quít, gió mây bay TÌNH CHẾT RỒI ! GIỮ LẠI CHO THƠ Anh viết về em như truyền thuyết Tình chết rồi ! Giữ lại cho thơ Bởi ta yêu trong viễn tưởng, cao xa Đã hóa nàng, trở thành Nữ Thánh ! Trong thơ anh, bóng hình em đẹp lắm ! Chợt giật mình: Nào có gì đâu ? Rồi nhân gian sẽ ca mãi đời sau Nơi cuộc sống bọt bèo, em lên Đài Bất Tử ! Nếu mai nhớ về ta, hỡi nàng thôn nữ ! Đến bên mồ, dành ít lệ tiếc thương Than nghĩa đời từng với gã tình lang Đau thân phận, chàng thi nhân tội nghiệp. Ta đi đây ! Cưng ở chốn trần gian, héo hắt Phút giây buồn thì hát khúc tình xưa Kẻ cùng em trong một mối duyên hờ Chỉ còn gió cõi thiên thu, trôi vô tận CHIỀU PHỐ NHẠT NHOÀ Đưa chân em ra phố Để mình chia nhau xa Hay để rồi thương nhớ Chiều phố sao nhạt nhoà Mắt em đong đầy lá Rồi quay đi hơi buồn Thoắt bỗng thành quá khứ Trái tim tình mênh mông Anh muốn ngược thời gian Lại cùng em tha thiết Người con gái yêu thương Tình ta không thể chết ! Ôi, vầng trăng xa xăm Lòng ta man dại quá Cuộc đời là nghịch lý Đành chia tay bẽ bàng Nhìn cánh hoa rơi rơi Nó chết vì chính nó Trái tim anh, em ơi Em mang đi rồi đó ! NGƯỜI ĐÀN BÀ CỦA MÙA THU
Thu đã chết theo tháng năm tàn úa Qua mỗi mùa lá rụng, em ơi ! Anh đi giữa những mùa xa vắng ấy Tình em bay trong ảo giác tơi bời Cuộc sống trôi đi những ngày hoang lạnh Như lá vàng rơi, trên mồ lão Giăng Van Giăng Và anh sống trên đời côi cút Lang thang bờ bãi của bóng đêm Lại nhớ đến bao nhiêu mùa trước Người đàn bà từng thao thức bên anh Thu trong em. Ôi ! Mùa thu rạo rực Tình em như biển thẳm trời xanh Người đàn bà ! Ôi, mùa thu mùa thu Nàng có đôi mắt mơ hiền đẹp Vòm ngực nàng như một bầu trái ngọt Những đêm thâu, nghe thổn thức bên hồ Anh viết về mùa thu, mà câu thơ lại không lối xô bồ Dẫu trái tim còn tràn đầy cảm xúc Em có nghe ! Tiếng của hàng cây đương nhắc Trong hư vô hun hút quyện vào đêm DƯỚI HÀNG SẤU ĐÊM
VÀ CON PHỐ NHỎ Phố vẫn phố, hàng sấu xưa rụng lá Ngỡ yên rồi, còn lạc bước canh khuya Nên câu thơ anh, theo đông về vội vã Tình của đôi ta, dòng sông chảy man mê Đêm đã lạnh, vầng trăng còn thao thức Trăng bay trên trời, anh cứ thương em Xưa mộng nguyệt này, nay sao thấy khác Gió nhắc thầm thì, em có nhớ không ? Em ngủ bên chồng. Thôi, cũng đừng tiếc nữa ! Mấy ai yêu trọn vẹn đâu em ? Thuở đó đẹp nhiều mộng mơ, em nhỉ Thơm mát cõi thơ, hồn ta ru êm Anh lưu giữ chút tình trên trang giấy Đi hết phố xa, về khắc khoải bên thềm Rồi tự trách với mình, sao buổi ấy Lại giục em lấy chồng, để đau mãi con tim ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2020 16:58:19 bởi Nhân văn >
MỤC LỤC Trang ĐÔI LỜI NHẮN GỬI ..................................................................... THƠ TÌNH – Phần đầu . Em sống mãi bên anh . Anh đã từng yêu người đàn bà vùng sông nước . Người thôn nữ quê hương . Vẳng nghe lại tiếng em yêu . Hoa phượng đỏ và em . Gió sẽ mang tình ta bay muôn phương . Em và chiếc áo màu cỏ úa . Tôi khóc em tôi . Người đàn bà hiền hậu và thương . Em có được bao phần nương náu trái tim anh . Nhìn trăng nhớ em . Đêm mơ gặp lại em . Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối . Tiếng anh gọi . Kí ức mùa thu . Người đàn bà trắng . Từ biệt giữa yêu thương . Cho em gọi tiếng chồng lần cuối . Trong mưa . Khoảng trôi trong lá . Trái tim tan vỡ . Vớt trăng . Cây hoa bằng lăng trong mưa . Em nghe . Váy thiếu nữ bay . Cảm thán đầu năm 2019 . Nhớ em . Anh đau xé lòng đành quay gót . Đêm thiếu nữ . Suy tư chiều cuối năm . Thiếu nữ đi trong chiều mây . Tình thơ gặp lại ở Tây Hồ . Nhớ em đêm noel . Biển hát . Sáng thu vàng . Sáng xuân nay . Ta mệt lắm rồi, em ơi . Em về biển . Thơ lòng anh gửi áng mây bay . Nghe tin em sốt . Lời cuối cho em . Không tình yêu sao gọi là cuộc sống . Anh vẫn ở bên Hồ Tây . Nhắn với em xưa . Đêm Hồ Trúc . Tạ tội trước tình yêu . Khóc bên Hồ Núi Cốc . Xuân đến không em . Bóng ma em . Anh đứng nhìn theo bóng chim câu . Nhớ người đàn bà đẹp . Trong bóng cây ngủ đêm . Con đường phượng đỏ . Cô áo trắng . Vấn vương tình nhi nữ . Nếu ta có nhau . Em ơi ! Thành phố lại mưa . Phút cô liêu dừng lại ngóng người xưa . Tình hoang tưởng . Anh mãi yêu em . Đàn bà đẹp nhất là khi đèn đã tắt . Xuân và em . Con đường . Rất có thể một ngày, ta quên hết . Thiếu nữ và tối vắng . Đọc thơ em . Em đừng trách . Dòng suối tình xưa . Dĩ vãng xa xăm . Em ngang qua đời anh . Mưa bay trong tiếng chuông . Mái tóc con gái THƠ KHÓC CON . Vĩnh biệt con yêu . Thương con và lời cầu nguyện thế nhân . Bên nấm mồ con . Ru con . Tiếng một người cha . Cha gượng sống vì con . Nửa thương con trẻ, nửa cười gió đông . Thế là Hà Nội vắng con . Con sống mãi trong thơ cha . Cha sống không con . Cha vẫn đây mà như người trong mộ . Một buổi sáng cuối thu . Thân già héo đành ngậm cười, sống tiếp . Nam mô di Phật trời cao . Dòng máu của cha . Tiễn con . Cha chỉ biết viết từ lòng cha thôi . Cha cũng cứu được giọt máu hồng của cha . Hồn cha còn vọng ngàn năm . Dắt con đi THƠ VIẾT Ở NƯỚC NGOÀI . Trăng quê . Có một khoảng trời . Mùa tuyết quê người . Tiếng hát đời thường . Bài ca xứ sở . Em, cát và dòng sông . Những kỉ niệm bên con . Tiễn anh trên đất khách . Hoa em . Vắng tin con . Khát . Khoảng trời phía sau . Cỏ hoang . Lời thiếu phụ chờ chồng . Ngắm ảnh con ở nước ngoài . Khúc hát người tha phương . Nỗi trăn trở người đi tìm vàng . Nỗi niềm qua một dáng thơ . Trở về THƠ ĐỜI . Cửa quán . Làm ma em vợ . Bà chủ quán . Ngửa mặt ngắm trăng trôi . Nghĩ về Hà Nội . Cảm tác thu Hà Nội . Nhớ về cô giáo cũ . Trước Núi Mỹ Nhân (1) . Trước Núi Mỹ Nhân (2) . Em bán xoài . Cô đơn . Đêm không ngủ . Mùa thu với nàng thơ . Nguyệt của chị Hằng và nguyệt của em . Đi trong phố đêm . Đêm trăng hè . Nhìn xuân thương vợ . Em bé cầu bơ . Thêm yêu thành phố quê mình khi đã vào đêm . Đêm thu trắng . Đêm thu sương . Viết dưới chân đài hoàn vũ . Viết sau đám xe tang . Chết cũng chỉ như giấc ngủ . Cháu nhỏ trên vỉa hề Hà Nội . Tỉnh say . Về nơi cu cuội . Tiếng ếch . Kiếp thi nhân . Ta và lịch sử . Thôn nữ tắm dưới trăng . Đêm nghe tiếng chuột rúc . Đêm trung thu và đứa ăn mày . Cây liễu trong sương mai . Thiên tài không bằng thằng thầy cúng . Đêm xuân ru đời với các bậc xưa . Khúc xuân tuổi bẩy mươi . Trên nấm mồ truyền thuyết . Những câu thơ vương rơi . Ngôi miếu trên vệ đường . Xem tranh bán lõa thể . Khóc Hàn Mặc Tử . Ta khóc cho ta . Thu đến . Chiều hoàng hôn . Cô quét lá đêm hồ . Ngẫm ngợi đời người . Động bướm . Người con gái sông xưa . Đêm tóc đá . Một góc Hồ Tây . Thiếu nữ đêm trăng . Mẹ quê hương . Người chiến sỹ và hoa phong lan THƠ TÌNH – Phần cuối . Em là người tình của lính . Bên ngực trái của em . Khoảng trời dành cho em . Em ghen . Người đàn bà cuối cùng của tôi . Trời và biển . Nhớ Thanh Trúc . Người thôn nữ miền sông nước . Mối tình không bến đỗ . Tiếng rúc chim đêm . Vắng bóng . Lời hót con chim khách . Trăng lặn . Tiếc một thời xưa . Nếu có thể đưa em lên núi . Anh vẫn chờ em dưới cây . Người đàn bà của biển . Thế giới nàng . Trăng dạt trong mây . Động thiên thai của em . Em đi nghỉ mát . Tên anh làm kỉ niệm . Cây thầm tiếc bóng . Người đàn bà chứa linh hồn thánh linh . Em ở lại hắt hiu chiều côi lạnh . Thông và biển . Khúc đàn chơi vơi . Tình không còn nữa . Cô gái đi bên hồ . Cám ơn tình yêu em . Đêm nay trời lại không mưa . Ta khóc cho nàng và than tiếc cho ta . Anh vọng nghe tiếng em hát bên hồ . Hàng cây lá đổ . Tiếng khắc khoải mùa đông . Vằng trăng che khuất . Bách bộ bên Hồ Tây . Chiều phố gió và mối tình lông ngỗng trắng . Thung lũng tình yêu . Đêm thu phố vắng . Phố thu và áo trắng . Thời áo trắng . Thôi, vĩnh biệt . Đêm vắng . Hai kẻ đời quấn quit . Tình chết rồi ! Giữ lại cho thơ . Chiều phố nhạt nhòa . Người đàn bà của mùa thu . Dưới hàng sấu đêm và con phố nhỏ
TÁC GIẢ PHẠM NGỌC THÁI Sinh : 17. 01. 1949 NR: Ngõ 194/ nhà 34, phố Quán Thánh, Hà Nội ĐT: 038 302 4194 TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN (Thơ và bình)
* Có một khoảng trời 1990 * Người đàn bà trắng 1994 * Rung động trái tim 2009 * Hồ Xuân Hương tái lai 2012 * Phê bình và tiểu luận thi ca 2013 * Phạm Ngọc Thái chân dung nhà thơ lớn thời đại 2014 * Thơ tình viết cho sinh viên 2015 * Phạm Ngọc Thái cánh đại bàng của thi ca đương đại VN 2019 * Phạm Ngọc Thái – Tuyển thơ chọn lọc 2019 - Ghi chú: Mai sau có trích thơ tôi, xin đừng lấy ở hai tập thơ đã xuất bản đầu tiên: “Có một khoảng trời”, Nxb Hà Nội 1990 và tập “Người đàn bà trắng”, Nxb Thanh niên 1994 – Bởi vì, các bài thơ ở hai tập thơ này, tôi sửa chữa rất nhiều. Tất cả đã được in lại trong các tập xuất bản sau đó. KỊCH BẢN SÂN KHẤU ĐÃ SÁNG TÁC: * Bản án dưới mồ - Kịch dài * Số phận những hòn đá tảng - Kịch dài * Mối tình hoa hồng bạch - Kịch ngắn * Chuyện ở quán gốc đa - Kich ngắn * Cánh cửa quốc tế - Kich ngắn TIỂU THUYẾT: * Chiến tranh và tình yêu ( 2 Tập ) Sẽ ra sách vào tháng 4.2020 * CUỘC CHIẾN Hà Nội 12 ngày đêm, Nxb Hồng Đức 2019 Ngoài ra viết nhiều bài phê bình và lý luận thi ca, thơ văn nói chung, đăng trên các báo Quốc gia và những trang mạng Việt. ……….. HỘI LUẬT GIA VIỆT NAM NHÀ XUẤT BẢN HỒNG ĐỨC Địa chỉ: 65.Tràng Thi - Quận Hoàn Kiếm - Hà Nội
Điện thoại : 04.3 9260024 Fax :04.3 9260031
Chịu trách nhiệm xuất bản
Giám đốc
BÙI VIỆT BẮC
Chịu trách nhiệm nội dung
Tổng biên tập
LÝ BÁ TOÀN
Biên tập
NGUYỄN KHẮC OÁNH
Bìa Họa sĩ VĂN SÁNG Trình bày và sửa bản in
QUANG HOÀI
ISBN: 978-60489-3115-5 __________________________________________________________________
In 300 cuốn, khổ 14,5 x 20,5 cm, Tại Cty CPKH và CN Hoàng QUốc Việt Địa chỉ: 18 Hoàng Quốc Việt – Cầu Giấy – Hà Nội Giấy phép đăng ký xuất bản Số: 4037-2019 / CXBIPH/04-67/HĐ Số quyết định xuất bản của NXB 652/QĐ – Nxb.HĐ, ngày 01-11-2019 In xong và nộp lưu chiểu: Tháng 12 năm 2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2020 17:19:49 bởi Nhân văn >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: