ĐÀN BÀ NÔNG NỔI
nguyễn thế duyên 10.03.2020 10:08:39 (permalink)
 
                                                        ĐÀN BÀ NÔNG NỔI
 
Liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn tám giờ, nàng dục người tài xế taxi.
      - Em  chạy nhanh lên một chút! Chị muộn giờ rồi.
Người tài xế chỉ tay ra ngoài đường.
      - Chị ơi! Giờ cao điểm xe đông như thế kia chị bảo làm sao chạy nhanh được.
   Nàng cảm thấy bực mình dù biết người lái xe nói đúng. Lòng nàng nóng như lửa đốt, sáng nay, nàng là báo cáo viên của cuộc hội thảo này. Tám giờ hội nghị bắt đầu mà giờ này nàng vẫn ngồi ở đây.
      - Em tìm cách chạy nhanh lên, chị sẽ trả tiền gấp đôi.
Người lái xe lắc đầu bình thản trả lời.
      - Chị có trả gấp ba thì em cũng chịu.
Chiếc xe từ từ bò trong dòng xe đông đúc. Rồi thì chiếc xe cũng đến, nàng vội vàng mở cửa xe, ném tiền cho tài xế mà chẳng chờ lấy lại tiền thừa rồi đi như chạy vào hội trường. Nhìn đồng hồ , đã tám giờ mười lăm phút.
      - Tôi xin giới thiệu bà Kim Thoa giám đốc công ty luật Trường Thành, một công ty tuy mới thành lập nhưng đã rất nổi tiếng trong thành phố chúng ta. Tiếng vỗ tay rộ lên cắt ngang lời giới thiệu. Người dẫn chương trình đợi cho tiếng vỗ tay lắng xuống rồi nói tiếp. –  Hôm nay bà Kim Thoa đến đây  để chia sẻ với chúng ta những khó khăn mà một người phụ nữ phải đối mặt khi thành lập một doanh nghiệp mới.
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, tiếng vỗ tay lại nổi lên như sấm. Nàng bước lên bục diễn giả mà trong lòng rưng rưng xúc động.
      - Tôi xin lỗi tất cả các bạn vì đã đến trễ mất mười lăm phút. Tại vì sáng nay, tôi phải sử lí một hợp đồng hơn mười lăm tỉ.
Nàng nghe thấy trong tiếng suýt xoa của một vài người có tiếng ai đó nói với một giọng có vẻ khinh khỉnh.
      - Có mười lăm tỉ thôi à?
Nàng nhìn thẳng vào người vừa hỏi câu đó.
      - Vâng! Chỉ có mười lăm tỉ. Con số đó là rất nhỏ với nhưng công ty lâu đời nhưng là mơ ước của biết bao nhiêu những công ty vừa mới thành lập như công ty của chúng tôi. – Nàng quay lại hỏi nhưng thính giả trẻ đang ngồi đông nghẹt trong hội trường. – có phải thế không các bạn?
Có một ai đó kêu lên.
      - Quá đúng!
Và tiếng vỗ tay lại nổi lên như một lời tán thưởng. Người vừa thốt lên câu nói ngượng ngập cúi mặt nhìn xuống. Nàng ngồi xuống ghế, chỉnh lại micro và bắt đầu kể về những khó khăn mình phải trải qua và cách sử lí  của mình trong quá trình thành lập công ty. Nỗi bực bội kẻ đã hỏi câu hỏi vô duyên kia đã nhanh chóng tan biến bởi những tràng pháo tay.
Giờ nghỉ, khi đang ngồi nhấp tách cà phê thì kẻ vô duyên ấy đi đến. Anh ta kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng cười thân mật.
      - Cho anh xin lỗi về câu hỏi ngu ngốc ban nãy nhé. Anh không ngờ em lại gặp nhiều khó khăn đến vậy. Thế chồng em không giúp gì cho em trong quá trình thành lập công ty à?
Nghe nhắc đến chồng, nỗi bực bội bỗng lại trỗi dậy.
Sáng nay nàng dậy từ rất sớm, ngồi trước bàn trang điểm đang tỉ mẩn kẻ lại đôi lông mày thì nghe thấy chồng bảo
      - Sáng nay anh phải đến cơ quan sớm, em chịu khó đưa con đi học nhé.
Vừa nói, chồng nàng vừa lúi húi tìm tài liệu trong hốc bàn làm việc. Nàng hoảng hốt.
      - Không được! Sáng nay em có một cuộc hội thảo mà em lại là báo cáo viên. Anh làm cơ quan nhà nước đến muộn một chút cũng chẳng chết ai. Anh đưa con đi học đi
Mặt chồng nàng cau lại.
      - Mình đi muộn cả năm không ai nói gì nên khi cơ quan có việc cần đến mình thì mình cũng phải biết hi sinh chứ. Em trang điểm như thế là cũng ổn rồi bây giờ em đưa con đi học vẫn kịp mà. Anh đi đây.
Nói rồi anh ta lấy xe đi thẳng. Nàng đứng trang điểm thêm một lúc nữa rồi mới đưa con đi học thế là đến muộn.
      - Chồng em là lão vô tích sự.
Mặt nàng cau lại khi trả lời
      - Tiếc thật!
Kẻ vô duyên thở dài thốt lên.
      - Anh bảo tiếc cái gì?
Nàng ngạc nhiên hỏi lại.
      - Giá như em có một nhân tình tài giỏi giúp đỡ thì sự nghiệp của em còn gấp mấy thế này.
Anh ta nói câu đó với vẻ mặt tỉnh bơ rồi nhìn nàng với ánh mắt đầy ngụ ý
Nghe anh ta nói, tự nhiên nàng lại thấy thương cho số phận hẩm hiu của  mình. Đúng vậy! Có mỗi việc cỏn con là đưa con đi học mà anh ta cũng chẳng giúp mình mặc dù biết hôm nay mình là báo cáo viên của một cuộc hội thảo quan trọng. Nàng thầm nghĩ. Giá như không có việc đến muộn thì hôm nay là một ngày hoàn hảo
Tan hội thảo, nàng đang đứng đợi taxi bên đường thì một chiếc Mercedes  bóng lộn đỗ sát ngay bên, kính xe kéo xuống, kẻ vô duyên thò đầu ra hỏi.
      - Em đứng đợi taxi à? – Câu hỏi khiến cho nàng hơi đỏ mặt ngượng ngùng. Nàng chưa có xe. – lên đây anh chở về.
Nói rồi anh ta xuống xe, đi vòng sang bên cánh phụ mở cửa xe cho nàng. “ Đúng là phong cách của một quý ông” nàng nghĩ thầm và khẽ vén tà váy, cố tạo ra một dáng đi duyên dáng nhất bước lên xe
                                                               *
                                                      *                *
Buổi tối, cơm nước xong,  Chồng nàng móc túi đưa cho nàng một tệp tiền.
      - Đây là số tiền thưởng cho công trình của anh. Nàng nhìn tệp tiền mỏng dính hờ hững. 
      - Thôi! Anh cầm số tiền này mà đi trà lá , bia bọt với mọi người.
Chồng nàng không nói gì , im lặng đút tiền vào túi. Nhìn cái thái độ nhẫn nhịn của chồng, nàng cảm thấy sôi tiết. Đàn ông gì mà cứ cù lần thế không biết. Trong đầu nàng lại hiện lên cái hình ảnh bặt thiệp của người đàn ông mở cửa xe mời mình
      - Em ạ, - Chồng nàng ngần ngừ một thoáng rồi mới nói tiếp. – Hay là anh bỏ cơ quan nhà nước ra làm cho mấy xưởng phim tư nhân? Có mấy xưởng phim đang mời anh làm việc
Nàng gạt ngay.
      - Ối dào! Thêm năm bảy triệu bạc thì cũng chẳng bõ bèn gì. Anh cứ đi làm nhà nước, sáng cắp ô đi tối cắp về chẳng sướng hơn à. Mà anh quên mất cái ước mơ của mình rồi sao? Chồng nàng gật đầu.
      - Ừ đúng thế! Dựng một bộ phim nhựa thể chính luận để lại dấu ấn trong xã hội mất nhiều tiền lắm, chỉ có nhà nước mới có đủ tiền để đầu tư cho thể loại phim như thế. Anh không quên ước mơ của mình nhưng có lẽ đã đến lúc anh phải nghĩ đến trách nhiệm của mình với gia đình. Có mấy xưởng phim tư nhân chuyên dựng những bộ phim mì ăn liền mời anh làm việc, lương cũng cao. Anh tính ra làm cho họ để phụ giúp em về tài chính. Công ty của em mới thành lập, tài chính vẫn còn đang rất khó khăn mà tiền học ở trường nước ngoài của bọn trẻ nhà mình lại quá tốn kém.
“ Sì”! Nàng khẽ sì một tiếng trong đầu. “ Biết đến bao giờ ông mới có thể dựng được một bộ phim mà ông mơ ước trong cái thời buổi điện ảnh đang hoang tàn đổ nát hiện nay? Kiếp sau chắc? Mà ông tưởng hơn một nghìn đô của ông là lớn lắm sao?”
      - Thôi ông cứ đi làm nhà nước đi cho tôi nhờ.
Nàng cau có trả lời và rồi, như để chấm dứt cuộc nói chuyện, nàng vớ lấy cái điều khuyển TV bật máy.
Trên ti vi đang tường thuật lại buổi hội thảo ngày hôm nay của nàng. Mặt mũi nở ra hết cỡ, nàng kiêu hãnh nhìn sang chồng với ánh mắt như muốn hỏi “ Anh đã thấy vợ anh là người như thế nào chưa?” Chồng nàng bắt gặp cái nhìn ấy. Anh ta gật gù khen.
      - Trên bục diễn thuyết trông em chẳng khác gì một quý bà.
Nghe chồng khen mà nàng âm ỉ sướng. Đang hào hứng xem lại buổi thuyết trình của mình thì đứa con gái vác vở chạy đến.
      - Mẹ ơi! Mẹ giảng cho con bài toán này với. Mắt vẫn dán vào chiếc ti vi, nàng xua tay.
      - Ra bố!       
Chồng nàng chìa tay ra phía con gái nhẹ nhàng bảo nó. .
      - Thôi ta về phòng con để cho mẹ nghỉ.
Nàng khoan khoái ngả người trên chiếc sopha lim dim thưởng thức lại chính mình.
                                                                *
                                                        *               *
 
Thực ra nàng và chồng cùng học một nghề, điện ảnh. Họ gặp nhau ở học viện điện ảnh Lê-nin–grát , chỉ có điều chồng nàng học vì đam mê còn nàng học vì kiếm một nghề để sống. Về nước, họ lại cùng vào làm việc tại cơ quan nhà nước, cục điện ảnh. Khi đất nước bước vào thời kì đổi mới, vốn là một người nhanh nhậy, nàng  bàn với chồng.
      - Hay là chúng mình bỏ nhà nước ra ngoài mở studio ảnh, chứ cứ bám lấy nhà nước thế này thì chết đói cả nút? Anh có chuyên môn rất giỏi lo gì không sống nổi
Chồng nàng ngần ngừ
      - Tiền đâu để mua thiết bị?
      - Đi vay!
 Nàng trả lời một cách rất kiên quyết. Chồng nàng không đồng ý. Nàng biết, trong cái không đồng ý của chồng chỉ một phần là lo sợ nhưng phần nhiều là cái mong muốn cháy bỏng trong anh: Làm được một bộ phim để đời.
 Nàng bí mật đi vay lãi và thành lập một studio ảnh. Số nàng gặp may, vừa mở xong studio thì những máy ảnh màu xuất hiện tràn ngập ở việt nam nhu cầu tráng và in ảnh màu tăng vọt. Nàng mạnh dạn nhập ngay một dàn máy in và tráng ảnh màu vô cùng hiện đại. Cửa hàng của nàng trở nên nổi tiếng, khách hàng chen nhau ngồi chờ để tráng và in ảnh. Bản thân nàng cũng biết, sự nổi tiếng của cửa hàng không phải do dàn máy hiện đại mà có vì tại Hà Nội khi ấy cũng không ít stuydio cũng có dàn máy này. Nó nổi tiếng là do chồng nàng. Quy trình sử dụng máy rất phức tạp, chỉ có một số rất ít những người được đào tạo một cách bài bản mới có thể sử dụng thành thạo để cho ra những tấm ảnh chất lượng rất cao mà chồng nàng chính là một trong số rất ít đó. Thế là ngày ngày, anh ta đi làm nhà nước, tối tối lại đến cửa hàng cặm cụi in tráng ảnh để hôm sau vợ mang trả cho khách hàng . Những hôm nhiều hàng, chồng nàng đến một hai giờ sáng mới trở về nhà. Người ta vẫn nói “ Của chồng công vợ” nhưng nhà nàng thì lại ngược lại “Của vợ, công chồng”. Việc kinh doanh khiến cho cuộc sống trong gia đình nàng bắt đầu đảo lộn. Sáng, trong lúc nàng chạy đi mua đồ ăn sáng thì chồng nàng đánh thức hai đứa con dậy cho chúng đánh răng rửa mặt. Ăn sáng xong, nàng lại chạy vội ra cửa hàng còn chồng đưa các con đi học. Tối, khi chồng từ studio về thì nàng đã ngủ say. Hai vợ chồng li thân mà không hề có một tiếng cãi nhau.
                                                             *
                                                    *                 *
Đang chúi mũi vào tập hồ sơ thì điện thoại cá nhân của nàng đổ chuông. Nàng mở điện thoại.
      - A lô ! Tôi nghe! Ai đấy ạ?
Ở đầu đằng kia, một tiếng nói quen mà lạ cất lên.
      - Chào người đẹp! Bây giờ em có rỗi không? Ta đi cà phê đi.
“Ta đi cà phê đi”  nàng hơi mỉm cười. Cứ làm như đã thân thiết lắm.
      - Sao anh lại có số điện thoại này của em?
      - Bí mật!
Anh ta nói tiếng đó rất nhỏ làm nàng có cảm giác anh ta đang ngồi bên cạnh và đang ghé sát vào tai mình để thì thầm điều đó.
Nàng nhìn tập hồ sơ rồi quăng nó vào góc bàn, đứng dậy ra đứng trước gương.
Mình vẫn còn rất đẹp! Cái ý nghĩ ấy chợt nổi lên. Ngày nào trước khi rời công ty đến gặp đối tác, nàng đều đứng trước gương kiểm tra lại mái tóc, chỉnh sửa lại quần áo như một thói quen đã được lập trình. Nhưng có lẽ hôm nay cái trình này bị lỗi. Nàng quay người một vòng trước gương để tự cảm nhận cái vòng eo thon gọn và cái bụng vẫn phẳng lì của một người đàn bà đã hai con.
Có tiếng còi ô tô , anh ta đã đến. Nàng đứng dậy cầm lấy cái túi xách nhưng rồi nàng lại ngồi xuống. Hãy để cho anh chàng đứng đợi thêm một chút nữa. Nàng hơi mỉm cười với cái ý nghĩ ấy. Tiếng còi ô tô lại vang lên một lần nữa, lần này nó có vẻ dài và gắt hơn. Nàng đứng dậy ra khỏi văn phòng của mình.
Ra ngoài đường, đã thấy anh chàng đang đứng bên cửa phụ với một bông hồng trên tay. Nhìn bộ com lê sang trọng và chiếc cà vạt có mầu rất hợp với màu chiếc sơ mi mặc trong của anh ta, không hiểu tại sao trong đầu nàng lại hiện lên cái đầu rối bù và bộ quần áo xộc xệch của chồng mình trong những đêm anh ấy đi rửa ảnh trở về.
      - Xin tặng em để chuộc cái lỗi dám xúc phạm đến người đẹp.
Vừa nói, anh ta vừa trao bông hoa cho nàng và cố tình chạm nhẹ vào tay. Cái va chạm cố tình ấy làm mặt nàng bừng nóng.
Tối hôm đó nàng cảm thấy khó ngủ. Nhắm mắt lại, mùi hương hoa hồng bỗng tràn ngập cả căn phòng. Nàng quay sang nhìn chồng, anh ấy đang ngủ say. Nàng bỗng buột ra một tiếng thở dài. Một câu ca dao xưa bỗng lởn vởn trong tâm trí của nàng.
                                           Con vợ khôn lấy thằng chồng dại.
                                          Như bông hoa lài cắm bãi cứt trâu.
Đằng sau lưng một người đàn ông thành đạt luôn có hình bóng của một người đàn bà. Còn nàng? Đằng sau lưng một người đàn bà thành đạt là gì? Nàng không biết. Vì chẳng bao giờ nhìn lại phía đằng sau.
Khi thấy công việc làm ăn thuận lợi, nàng nhanh chóng lập một stuydio thứ hai trong lúc vốn vay của cửa hàng thứ nhất chưa trả hết. Nhưng lần này thì nàng thất bại một cách thảm hại. Một phần vì chồng nàng không thể phân thân làm hai để in và tráng ảnh cho cả hai cửa hàng, phần khác thì số người thành thạo để sử dụng dàn máy tăng lên một cách nhanh chóng. Thế là nàng bị công nợ bổ vây tứ phía. Sau hơn một năm vật lộn với nợ nần nàng đành phải buông tay. Nàng phải bán cả hai cái cửa hàng và cái căn phòng mà hai vợ chồng đang ở mới trả hết công nọ.
Họ dọn ra ngoài đi thuê một căn nhà rẻ tiền. Tối hôm đó, sau khi sắp xếp nhà cửa xong, hai con đã đi ngủ, nàng ngồi bên giường nhìn căn nhà cấp bốn rộng có hai mươi lăm mét vuông cho bốn người sống, nàng bật khóc. Chồng nhìn nàng cười thè lưỡi ra trêu.
      - Lêu lêu! Lâu lắm mới lại thấy em khóc nhè.
Nàng bật cười trước cái mặt làm xấu của chồng.
      - Em xin lỗi.
Nàng úp mặt vào ngực chồng thầm thì. Anh lấy tay vuốt nhẹ tóc vợ.
      - Không phải là lỗi của em.
…….
Nàng trở mình quay lưng lại phía chồng vì cái mùi đàn ông chua chua nồng nồng của chồng khiến cho nàng cảm thấy ngạt thở.
Hoa hồng và socola hai thứ luôn đi với nhau trong tình yêu. Cuộc đời một người đàn bà như nàng như thỏi socola nguyên chất ấy. Đắng lắm! Cho nên có lẽ vì thế mà nó luôn cần phải thêm vào vị ngọt của đường và mùi thơm của hoa hồng để bớt đi cái đắng của cuộc đời. Chao ôi! Hương hoa hồng sao mà kì lạ nó như một cái giẻ lau thần kì có thể lau hết đi quá khứ.
                                                           *
                                                   *              *
      - Anh cho em số tài khoản.
Nàng đã bảo anh ta sau khi anh chàng đã dắt mối cho nàng một phi vụ thành công.
      - Để làm gì? Em định cho anh tiền chắc?
      - Vâng! Em cũng định trả tiền hoa hồng cho anh sau phi vụ vừa rồi.
Anh chàng ngửa người trên chiếc ghế, nhìn nàng một cách tinh quái.
      - Bao nhiêu?
      - Em định là hai mươi triệu. Như thế có được không anh?
Anh chàng nhướng lông mày, ngạc nhiên.
      -Sao ít vậy?
Nàng thấy khó chịu. “ Người trông thế kia mà tham như mõ” nàng thầm nghĩ.
      - Thế anh định đòi bao nhiêu?
Giọng nàng hơi sẵng lại. Anh chàng nhìn nàng với ánh mắt cười cợt.
      - Anh đòi hơn thế nhiều!
      - Nhiều là bao nhiêu?
      - Là một cuộc đi chơi dài ngày.
Nói xong , anh ta chăm chú nhìn nàng chờ đợi. Nàng hơi cắn môi, khẽ xoay xoay tách cà phê trong tay. Ok? Không được! Sớm quá. Đừng để cho anh ta nghĩ mình là người dễ dãi. Không OK? Nhỡ anh chàng không phải là con người kiên nhẫn. Tốt nhất hãy chọn một cách trung dung. Nàng hơi mỉm cười, nhìn anh chàng với cặp mắt có ngọn lửa thích thú cháy bên trong nhưng ngoài mặt lại đoan trang như một thục nữ.
      - Anh nhớ cho, em là gái có chồng đấy nhé.
      - Có chồng thì sao chứ? – Anh ta nhìn thẳng vào mắt nàng. – Anh đâu có đòi em phải bỏ chồng. Chỉ là một chút vui vẻ giải trí để làm tan đi cái áp lực của công việc thôi mà. Mà sao em lại có thể cổ điển đến mức như vậy nhỉ.
      - Sao anh khôn như rận vậy? – Nàng bĩu mối nhắc lại câu anh ta vừa nói. – Giải trí? Đấy là phía anh. Còn em?
Anh chàng mặt tỉnh như không.
      - Thì em cũng coi như một cuộc giải trí đi. Có mất gì đâu. Đi làm, về nhà lại cơm cơm, nước nước, hầu chồng, hầu con đến mệt nhoài, tối nằm vật ra ngủ để sáng hôm sau lại sấp sấp ngửa ngửa đi làm. Em không thấy cuộc sống như vậy rất nhàm chán sao?
Nàng im lặng. Hình như anh ta nói đúng. Nàng đang cảm thấy cuộc sống của mình đúng là như vậy. Tẻ nhạt và nhàm chán. Cuộc đời cứ như một chiếc đồng hồ quay hết vòng này lại đến vòng khác đều giống hệt như nhau. Sống như vậy nhiều tiền thì để làm gì chứ? Nàng đâu có dám ăn nhiều. Mỗi bữa chỉ dám ăn lưng bát cơm để còn giữ dáng. Mà giữ dáng để làm gì? Chồng nàng có bao giờ ngắm nhìn nàng nữa đâu! “Em đẹp quá!” Người nàng đã run lên khi nghe câu nói ấy thốt ra cùng với ánh mắt đắm đuối của một người đàn ông và trong lòng nàng bỗng trào lên một cảm xúc khó tả. Một cảm giác thèm khát. Lần quan hệ gần đây nhất với chồng là khi nào? Nàng không còn nhớ nữa.
Tối hôm đó nàng bảo với chồng.
      - Em phải đi công tác mấy ngày, Anh chịu khó ở nhà chăm sóc lũ trẻ giúp em nhé.
 Nàng thấy mặt chồng thoáng cau lại nhưng rồi lập tức trở lại bình thường. Hình như việc ở nhà chăm sóc con vì vợ vắng nhà đã trở thành một thói quen, một bản năng nữa mới hình thành trong anh.
Sau khi phá sản, nàng đi làm cho một công ty luật. Và thế là nàng bén duyên với ngành luật. Nàng quyết định xin học tại chức tại trường đại học luật Hà nội, thế là suốt bốn năm, tối nào nàng cũng cần mẫn cắp sách đi học.
      - Em gần bốn mươi rồi đấy. Em còn định học đến bao giờ?
Chồng nàng đã hỏi vậy khi nàng quyết định đi học luật. nàng đã ngạc nhiên nhìn chồng.
      - Em tưởng anh phải vui mừng vì có một người vợ có chí tiến thủ chứ.
      - Thế còn các con?
Chồng nàng hỏi lại.
      - Thì có anh rồi thôi.
Chồng nàng không nói gì nữa và thế là nàng cứ yên chí cắp sách đi học suốt bốn năm ròng rã. Cơm nước, việc nhà, con cái đã có chồng lo. Đừng nghĩ chỉ có đàn ông mới khát khao sự nghiệp. Những  người đàn bà mạnh mẽ như nàng cũng khao khát một sự nghiệp của riêng mình chẳng kém gì đàn ông. Nàng nghĩ đàn bà hơn hẳn đàn ông ở một điểm: Người đàn ông thành đạt luôn cần một người đàn bà đứng ở đằng sau nhưng phụ nữ như nàng chẳng cần ai đứng ở đằng sau mình vẫn có thể làm nên sự nghiệp. Chủ một doanh nghiệp! Đất nước có hàng chục vạn tiến sĩ, có hàng triệu kĩ sư nhưng chủ một doanh nghiệp có tên tuổi được mấy người? Cái ý nghĩ ấy làm nàng cảm thấy kiêu hãnh. Chồng nàng nằm đâu trong cái sự nghiệp ấy? Không có vì chưa bao giờ nàng đặt ra câu hỏi ấy cho mình.
                                                             *
                                                      *             *
Một tuần sau, chiều muộn, nàng đi du lịch trở về. Cửa khóa! Nàng móc chùm chìa khóa ra mở cửa và ngạc nhiên tự hỏi: “ Hôm nay là chủ nhật mọi người đi đâu mà giờ này vẫn chưa về?”
Nàng bước vào trong nhà ném chiếc túi xách tay lên mặt bàn ngả người trên chiếc salon. Mắt nàng bắt gặp một tờ giấy đặt trên mặt bàn đã được lau chùi sạch bóng. Nàng cầm lên đọc. Một tờ đơn li hôn và một bức thư ngắn chồng nàng để lại.
“ Em là người đàn bà của sự nghiệp, trong em không có gia đình vậy chúng ta hãy chia tay đi. Chúng ta đều là những trí thức, anh mong rằng chúng ta hãy chia tay một cách nhẹ nhàng trong sự tôn trọng mà không bao giờ trở thành kẻ thù của nhau. Anh đã nói chuyện với các con và hỏi chúng muốn ở với ai. Chúng nó đều không muốn ở với mẹ vì vậy anh đã mang các con đi cùng”
“Trong em không có gia đình” Mắt nàng đóng đinh vào dòng chữ đó. Nàng bật khóc.
      HAI NĂM SAU.
Một người bạn cũ trong cục điện ảnh gửi cho nàng một giấy mời dự lễ công chiếu của một bộ phim đoạt giải thưởng điện ảnh châu Á.
“Một bộ phim rất hay. Đã hơn hai chục năm rồi mới xuất hiện một bộ phim như thế. Cậu nên đi xem”. Bạn nàng viết.
Một linh cảm mơ hồ xâm chiếm tâm trí nàng. Không phải bỗng dưng người ta gửi giấy mời cho mình. Chắc là phim của anh ấy. Nàng nghĩ.
Không muốn để cho những người bạn cũ của chồng và của mình ở cục điện ảnh thấy mặt, nàng đến rạp muộn, mọi người đã vào hết nàng mới đi vào và cũng không dám lên ngồi ở hàng ghế dành cho mình ở tít tận phía trên cùng. Nàng đứng ngay cạnh cửa ra vào.
“ Thưa các bạn! – Tiếng của vị cục trưởng, thủ trưởng cũ của nàng vang lên bay đến chỗ nàng đứng. – Đất nước đổi mới đã mang lại một vị thế mới cho những những người phụ nữ. Thế nhưng, cái gì cũng có hai mặt của nó. Cái vị thế mới này cũng đồng thời giết chết đi cái thiên chức đàn bà trong những người phụ nữ của chúng ta. Chúng ta đã và đang đối mặt với điều này từng ngày nhưng mấy ai đã nhận ra điều đó. Chúng tôi hân hạnh được giới thiệu với quý vị bộ phim “ Đàn bà nông nổi” của đạo diễn, nghệ sĩ nhân dân Nguyễn thế Long bàn về vấn đề này. Bộ phim đã mang về cho đất nước một giải đặc biệt trong liên hoan phim châu á.
Tiếng vỗ tay nổi lên như sấm. Đèn tắt.
Nàng không đủ can đảm để ở lại xem bộ phim lặng lẽ bỏ ra về.
Trời mưa bụi, nàng không muốn về nhà, nàng cứ đi như một kẻ mộng du. Đàn ông, tiếp theo sự thành đạt luôn là đàn bà. Đàn bà làm cho cái sự nghiệp của người đàn ông trở nên có ý nghĩa. Còn nàng? Nàng đã thành đạt, nhưng tiếp theo là gì đây? Chỉ là một căn nhà trống vắng. Đàn ông không cần cái sự nghiệp của nàng, cái họ cần hoặc là cơ thể quyến rũ của nàng hoặc là cái ngọn lửa mà bàn tay dịu dàng của nàng thắp lên bên góc bếp. Ngọn lửa ấy sẽ cháy nóng mãi mãi còn cái cơ thể quyến rũ của người đàn bà sẽ đến một lúc không còn. Nàng cảm nhận được điều đó khi cái “Cuộc giải trí” của mình đã nhanh chóng chấm dứt.
Chỉ trong hai năm rời khỏi mình, anh đã làm được cái điều anh mơ ước, đã đạt được cái danh hiệu cao quý nhất mà những người nghệ sĩ hằng mong muốn. Bao nhiêu năm anh đã hi sinh tài năng của mình cho gia đình, cho cái vị thế của em hôm nay mà sao em đã chẳng nhận ra? Hãy tha thứ cho em! Một con đàn bà nông nổi.
                                                                        Hà nội 10 / 3/ 2020

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2020 17:39:27 bởi Ct.Ly >
#1
    Ct.Ly 22.04.2020 17:41:14 (permalink)
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9