Bên Bờ HỒ TỊNH TÂM ...
Tịnh Tâm hồ lặng im thinh
Mà sao gió nhẹ hương vờn ngón sen
Theo bờ cánh dập rỉ ren
Vọng than thở phận mỏng manh dế mèn…
Hỡi người xưa ấy còn chăng
Nép vào hư ảo ẩn mình về đâu
Ngọ Môn mưa nắng dãi dầu
Trược theo năm tháng như hầu không hay
Phế hưng lớp lớp phô bày
Oanh oanh liệt liệt chưa đầy phút giây
Trời cao mây trắng bay hoài
Giãn từng vết rạn bao ngày phôi pha
Cành cây lay động tiếng gà
Sương sa phủ ngọn la đà giọt phơi
Lá nghiêng phơ phất nhẹ rơi
Tròn hoen mi ướt đẫm lời nước non
Thẫn thờ thành Nội mỏi mòn
Soi mình theo bóng thời gian hững hờ
Tất riêng chùng vấp rung tơ
“Giật mình còn ngỡ tiếng ai gọi đò”!... TC-N
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2020 19:51:28 bởi ThienCong Nguyen >