(Viết cho ngày Chung Thất của cố nhà văn Nguyễn Mạnh An Dân)
Buổi trưa Chủ Nhật, ngày 8 tháng 9 năm 2019. Giữa lúc tôi đang đùa chơi với đứa cháu duy nhất của tôi, là con bé cháu ngoại mới được 2 tuổi… thì điện thoại cầm tay reo vang, reo lâu. Tôi đang mải mê tính không bắt nhưng tiếng reng của điện thoại tôi chọn là âm thanh khẩn cấp “emergency sound” nên tiếng nghe rất chói tai, đành phải tạm ngưng bắt phone.
Đó là cuộc gọi của bạn văn Huỳnh Công Ánh từ New Orleans gọi sang.
– Ông có nghe Nguyễn Mạnh An Dân chết rồi không?
– Cái gì? Tôi giật mình thảng thốt hỏi lại.
– Tôi được Tuý Hà vừa báo tin, sững sờ nhưng rồi sợ nghe lộn nên gọi ông xác nhận.
– Are you serious? Ông có nghe lộn không vì tôi chưa nghe thấy gì hết.
Mời đọc tiếp: http://thovanyenson.com/?p=11841